Saved Font

Trước/46Sau

Thập Niên 70 Thầy Đoán Mệnh Làm Nam Thanh Niên Trí Thức

Chương 29:

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Nhìn thấy cả nhà Văn Trạch Tài đến trước cổng, ông bà Lý nhiệt tình chạy ra tận nơi mời chào nồng nhiệt.

Bà Lý xoa xoa đầu cưng nựng Hiểu Hiểu: “Ai da, mới mấy ngày không gặp mà Hiểu Hiểu đã cao thế này rồi cơ à. Đúng là trẻ con phát triển từng ngày nhỉ. Dễ thương quá đi mất!”

Trước sự đụng chạm thân mật của bà hàng xóm, Hiểu Hiểu không trốn tránh như mọi khi nữa, chỉ có điều cô bé vẫn dựa sát vào người mẹ, bàn tay nhỏ bé bấu chặt lấy tay mẹ kiếm tìm điểm tựa.

Điền Tú Phương nhẹ nhàng nhắc: “Hiểu Hiểu, con chào bà Lý đi.”

Hiểu Hiểu ngoan ngoãn cất thanh âm non nớt: “Cháu chào bà Lý ạ.”

Bà Lý tươi cười rạng rỡ, liên tục gật đầu: “Ngoan, ngoan lắm…”

Chà bé con càng nhìn càng yêu, ước gì Lý gia cũng có mấy đứa tíu tít cho vui cửa vui nhà thì tốt biết mấy.

Mắt thấy bà Lý vẫn còn công việc dang dở dưới bếp, Điền Tú Phương liền dắt con gái đi theo hỗ trợ. Bà Lý không từ chối mà vui vẻ xếp mấy cái ghế gỗ nhỏ cho hai mẹ con ngồi.

Trong khi đó, Lý thôn y lịch sự mời Văn Trạch Tài: “Đi chú cháu mình vào phòng khách uống hớp trà đi.”

Văn Trạch Tài mỉm cười đáp lễ rồi cất bước theo sau. Vào phòng khách mới thấy Lý Đại Thuận đang cắm cúi lau bàn. Thật ra bình thường cậu ấy không chăm chỉ vậy đâu, chẳng qua muốn lừa việc khiêng củi cho ông anh Lâm Ái Quốc nên mới trốn vào đây thôi.

Lý thôn y ngồi xuống ghế, bắt đầu đổ nước pha trà. Thoạt nhìn, ông chắc rơi vào độ tuổi trên 50, bề ngoài sạch sẽ, nghiêm chỉnh, chứng tỏ làm người rất mực thước, đứng đắn và khiêm nhường.

Trong lúc đợi hãm trà, ông Lý cười bắt chuyện: “Gần đây thằng Đại Thuận kể rất nhiều về cháu.

Chú cũng tính tìm cháu nói chuyện mấy lần nhưng công việc bận rộn quá thành ra hôm nay mới sắp xếp được thời gian.”

Vừa nói ông vừa đưa gói thuốc lá sợi tới trước mặt Văn Trạch Tài mời hút.

Văn Trạch Tài giơ tay từ chối: “Cám ơn chú Lý nhưng cháu không hút thuốc lá.”

Nghe vậy, Lý Đại Thuận đặt phịch mông xuống bên cạnh Văn Trạch Tài, mắt tròn mắt dẹt truy vấn: “Không hút? Anh cai từ khi nào thế?”

Văn Trạch Tài bốc phét không cần kịch bản: “Mới mấy ngày thôi.”

Lý thôn y cười tủm tỉm: “Cai được là tốt. Dù gì mấy thứ này cũng chẳng phải tốt lành gì, hút nhiều rất có hại cho cơ thể.”

Lý Đại Thuận trề môi lầm bầm: “Thế sao mẹ nói suốt mà không thấy cha cai đi.”

Thẹn quá hoá giận, ông Lý trừng mắt đuổi: “Ngồi đây lảm nhảm cái gì đấy. Xuống hỗ trợ Ái Quốc đi, chỉ giỏi trốn việc là không ai bằng.”

Nói đoạn ông tính giơ tay đập cho thằng con trai một phát nhưng Lý Đại Thuận nhanh nhẹn né được rồi ba chân bốn cẳng chuồn mất dạng. Đã thế lại còn phá lên cười khanh khách nữa chứ.

Bộ dáng chẳng khác nào mấy đứa nhóc là bao. Thoáng chốc, Văn Trạch Tài cảm thấy não mình như phình to ra, thật là không thể tin được… Đuổi được thằng nhí nhố đi rồi, Lý thôn y liền quay vào việc chính, ông trịnh trọng nhìn thẳng vào mắt Văn Trạch Tài, chân thành nói lời cảm ơn: “Ngày đó nếu không nhờ cậu khuyên bảo chắc hai đứa nó cũng gặp nạn rồi.”

Rừng thiêng nước độc đâu phải chuyện đùa. Đụng độ dã thú cho dù may mắn giữ được tính mạng thì cũng không thoát khỏi gãy xương, đổ máu.

Văn Trạch Tài mỉm cười: “Cũng là do bọn họ chịu tin chứ nếu không tin thì cháu cũng hết cách.”

Lý thôn y gật gù cười khà khà: “Đúng đúng, cháu nói phải. À mà nghe bảo thím Tả tìm cháu hả?”

Đám Lý Đại Thuận, Văn Trạch Tài gọi là bà Tả nên tất nhiên thế hệ của ông Lý, bà Điền phải kêu bằng thím là đúng rồi.

Văn Trạch Tài xác nhận: “Đúng vậy.”

Tiếp theo đó, hai người trao đổi thêm về chuyện này. Còn ở dưới bếp, bà Lý cũng đang tâm sự với Điền Tú Phương.

“Xem chừng cậu Tài thật lòng thay đổi đấy. Cuối cùng hai mẹ con cháu cũng đợi được ngày tháng yên bình rồi.”

Điền Tú Phương thoáng nghiêng mắt nhìn về phía đứa con gái bé bỏng đang chơi trong sân, cô cười hiền: “Chỉ cần con vui là cháu vui rồi.”

Bà Lý lắc đầu phản đối ngay: “Không thể nghĩ như thế được. Cháu phải sống tốt, phải thật vui vẻ thì con cái mới được nhờ. Tin thím đi, cuộc sống tiếp theo đây nhất định sẽ sang trang mới, ấm êm, hạnh phúc bội phần.”

Điền Tú Phương cười trừ, ậm ừ cho qua. Cô không muốn tiếp tục đề tài này vì sợ hy vọng lắm thất vọng nhiều. Tốt nhất cứ để mọi thứ thuận theo tự nhiên, “hoa nở là duyên, hoa tàn là nợ”, không cưỡng không cầu, không mong, không khổ!

Tuy tính tình nhanh nhảu, thậm chí có phần đanh đá nhưng không thể phủ nhận bà Lý là người khá tinh tế. Chỉ với một cái liếc mắt bà đã phát hiện ra Điền Tú Phương không mấy hào hứng với chủ đề này thế nên bà uyển chuyển thay đổi câu chuyện: “À đúng rồi, không biết bên nhà chị dâu cháu có cô nương nào tuổi tác xấp xỉ thằng Đại Thuận với Ái Quốc nhà thím không nhỉ?”

Trước/46Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Chín Cực Chiến Thần