Saved Font

Trước/46Sau

Thập Niên 70 Thầy Đoán Mệnh Làm Nam Thanh Niên Trí Thức

Chương 40:

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Nói chuyện với cha và anh vợ xong, Văn Trạch Tài xin phép về nhà nghỉ ngơi. Ai ngờ vừa ra khỏi cổng Điền gia đã thấy Triệu Đại Phi thập thò ở cách đó không xa.

Triệu Đại Phi ra sức vẫy tay, í ới gọi: “Đại ca, hú…hú…em ở đây…”

Văn Trạch Tài tiến lại gần nhíu mày hỏi: “Sao lại chui lỗ chó thế này?”

Triệu Đại Phi cười hắc hắc: “Tại em sợ anh vợ đại ca nhìn thấy rồi lại đập cho mấy gậy thì tiêu đời.”

Văn Trạch Tài dở khóc dở cười: “Cũng không thể trách anh ấy được. Tại có người nhìn thấy tôi và cậu nói chuyện với cô Trần. Sau đó về thôn thêm mắm dặm muối, đâm ra anh ấy phẫn nộ cũng là điều dễ hiểu thôi.”

Bây giờ Triệu Đại Phi mới bàng hoàng hiểu ra vấn đề: “Có nghĩa là lúc ở đầu thôn chúng ta cứ ra sức nói về Trương Kiến Quốc còn anh ấy thì lại mặc định người đó chính là Vân Hồng?”

Văn Trạch Tài gật đầu xác nhận.

Thoắt cái sắc mặt Triệu Đại Phi đanh cứng lại: “Con mẹ nó! Ai, kẻ nào dám đồn bậy đồn bạ?

Thanh danh con gái nhà người ta mà tuỳ tiện nói bừa nói phứa thế à? Vân Hồng là người đàng hoàng tử tế, còn lâu cô ấy mới làm mấy chuyện đồi bại đấy. Khốn nạn thật, em mà biết đứa nào em vả cho gãy răng để sau này khỏi vu khống người khác!”

Dựa vào cái gì mà chụp mũ cô ấy? Chỉ vì gia đình bị liệt vào thành phần xấu nên mọi người có thể thoải mái buông lời cay nghiệt ư? Không có nhân chứng vật chứng mà dám khẳng định người ta là gái bán hoa? Thật là quá đáng hết sức!

Càng nghĩ Triệu Đại Phi càng điên tiết, không biết phải trút giận vào đâu, cậu liền cuộn tay thành nắm đấm, thụi thẳng vào bờ tường kế bên.

Đại Phi dành tình cảm đặc biệt cho Vân Hồng, điều này Văn Trạch Tài có thể nhìn ra được và anh cũng hiểu rất rõ câu “lời nói đọi máu”, đôi khi chỉ một câu bông đùa vô tâm cũng có thể giết một con người. Huống hồ, trước giờ người ta vẫn luôn quan niệm “trai thời trung hiếu làm đầu, gái thời tiết hạnh là câu trao mình” (*). Đối với người con gái, không gì quý giá bằng thanh danh và trinh tiết. Ấy vậy mà bọn họ lại cố tình thêu dệt ác ý, như thế khác nào bức người ta vào chỗ chết cơ chứ!

[(*) Trích Lục Vân Tiên - Nguyễn Đình Chiểu]

Bất giác, Văn Trạch Tài thở dài cảm thán: “Nhân ngôn đáng sợ!”

Triệu Đại Phi trầm mặc thu lại bàn tay đã rớm máu, trong đầu cậu không ngừng vang lên bốn chữ “Nhân ngôn đáng sợ”. Đúng vậy, thứ ác độc nhất trên thế gian này chính là miệng lưỡi thiên hạ và thứ nguy hiểm nhất trong cuộc đời này chính là lòng người!

Hết giờ làm, Điền Tú Phương đi về Điền gia đón con như mọi ngày nhưng hôm nay Hiểu Hiểu đã theo cha về nhà trước rồi. Lúc Điền Tú Phương chuẩn bị xoay người rời đi thì bà Điền vội giữ con gái lại, dặn dò mấy câu: “Mẹ bảo, Trạch Tài không làm chuyện gì có lỗi với con đâu. Ban nãy cha và Kiến Quốc đã truy hỏi tường tận rồi, con cứ yên tâm nhá.”

Có lẽ chính bà cũng không phát giác ra lúc nói những lời này giọng bà vui tươi hơn bình thường rất nhiều.

Điền Tú Phương cười hiền rồi chào mẹ ra về.

Vì đằng nào cũng xin nghỉ phép rồi, giờ mà ra ruộng thì lỡ cỡ cả ngày công, thế nên Văn Trạch Tài liền ẵm con gái về nhà, tranh thủ nhóm bếp thổi cơm đợi vợ về cùng ăn bữa trưa.

Khi Điền Tú Phương bước vào cổng cũng vừa lúc Văn Trạch Tài nấu nướng xong xuôi. Nhìn thấy đĩa rau xào thịt bốc khói nghi ngút trên bàn cơm, cô không khỏi tròn mắt kinh ngạc: “Thịt khô ở đâu ra vậy anh?”

Văn Trạch Tài đặt chén cơm xuống trước mặt vợ, tươi cười nói: “Cha cho đấy.”

Coi như bồi thường trận đòn sáng nay.

Thật ra ban đầu Văn Trạch Tài không nhận đâu nhưng ông Điền bảo mang về bồi bổ cho vợ con thế là anh vui vẻ xin luôn.

Nghe chồng nói vậy, Điền Tú Phương liền nhớ tới màn rượt đuổi kinh hoàng sáng nay. Thể theo tính cách anh cả, nếu Trạch Tài nhất quyết từ chối thì anh ấy cũng bắt cô phải nhận bằng được cho xem.

Cơm nước xong xuôi, Văn Trạch Tài liền thật thà kể lại việc mình tới tìm Trần Vân Hồng đặt may quần áo, chứ mất công cô ấy nghe người ngoài đồn bậy đồn bạ rồi lại lo nghĩ vẩn vơ.

Cũng may ban nãy mẹ đã nói qua rồi cho nên bây giờ Điền Tú Phương không lấy gì làm bất ngờ cho lắm. Cô không đáp lời mà chỉ ậm ừ cười cho qua chuyện.

Buổi chiều, vẫn chỉ có mình Điền Tú Phương vác cuốc ra đồng. Bởi lẽ, thu hoạch đã xong, công việc lúc này tương đối nhàn hạ, chỉ loanh quanh nhổ cỏ với lại cày xới đất đai thôi. Dù sao cũng đã được duyệt năm ngày phép, thôi thì cứ để anh ấy ở nhà nghỉ ngơi cũng không vấn đề gì.

Vậy là liên tiếp mấy ngày sau, Văn Trạch Tài yên ổn ở nhà dùi mài kinh sử.

Trước/46Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Túng Thiên Thần Đế