Saved Font

Trước/46Sau

Thập Niên 70 Thầy Đoán Mệnh Làm Nam Thanh Niên Trí Thức

Chương 44:

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Ha, lời nói có gai nha, đã thế thì đừng trách anh đây không khách khí. Văn Trạch Tài vắt chân nọ lên chân kia, ngạo nghễ nhìn thẳng vào mắt đối phương: “Xưa nay thầy giáo Triệu chưa từng tìm tôi coi bói, vậy mà vừa mở miệng đã khẳng định tôi lừa đảo rồi. Xin hỏi thầy có bằng chứng, nhân chứng không? Nếu không thì chính là vu oan giá hoạ nhằm hạ bệ uy tín và danh dự của người khác. Hơn nữa, tôi đây là xem tướng mạo, đoán vận mệnh. Mà thuật này đã được các bậc

tiền nhân chứng minh cũng như truyền thừa từ ngàn đời xưa chứ không phải cái kiểu hô thần bái quỷ, tà ma ngoại đạo, bịt bợm dân chúng của đám giang hồ thuật sĩ thời phong kiến.”

Cuộc khẩu chiến nổ ra càng lúc càng căng. Ngồi bên cạnh, Điền Tú Phương và Hiểu Hiểu im như thóc, chỉ biết trố mắt ra nghe và nhìn, hoàn toàn không có cơ hội lên tiếng.

Triệu Ái Quốc yên lặng mấy giây, cuối cùng bày ra bộ dạng không chấp nhất: “Quả không hổ danh là Văn thanh niên trí thức, miệng lưỡi sắc bén vô cùng. Chỉ đáng tiếc tài năng không được áp dụng vào mục đích chính đáng. Thật là uổng phí!”

“Đúng vậy” Văn Trạch Tài thẳng thừng thừa nhận, lại còn đưa tay sờ sờ cánh môi mình, khiêu khích nói: “Tôi cũng cảm thấy mình nên làm giáo viên mới phải. Anh thử nói xem nếu ngày đó tôi không tự dưng té ngã thì có khi bây giờ tôi đã thành thầy giáo Văn còn anh thì vẫn là thanh niên trí thức Triệu ấy nhỉ?!”

Cuối cùng vẻ mặt Triệu Ái Quốc cũng thay đổi, không còn nụ cười ôn hoà, điềm đạm thường thấy nữa mà thay vào đó là vẻ bất an cùng lo lắng. Ngay khi hắn định lên tiếng phản bác thì Lý Vũ Tình hớt hải chạy vào thông báo: “Thầy giáo Triệu, học sinh lớp thầy lại đánh nhau nữa kìa.

Thầy mau ra can ngăn đi.”

Sắc mặt vốn đã kém giờ lại càng thêm tệ hại, Triệu Ái Quốc hơi đánh mắt về phía Văn Trạch Tài rồi cắn răng nói: “Cô giáo Lý, sĩ số lớp tôi đủ rồi, cho em học sinh Hiểu Hiểu này vào lớp cô đi.”

Lý Vũ Tình thoáng ngẩn người, nghi hoặc nhìn Triệu Ái Quốc như thể muốn nói gì đó. Nhưng sau khi trông thấy cô bé Hiểu Hiểu vừa dễ thương vừa ngoan ngoãn, Lý Vũ Tình dẹp hết do dự, gật đầu đồng ý ngay.

Vì hôm nay chỉ là ngày báo danh, mai mới khai giảng chính thức nên sau khi hoàn thành thủ tục đăng ký nhập học, phụ huynh liền đưa con về.

Ra khỏi cổng trường, Văn Trạch Tài mới lên tiếng giải thích với vợ và con gái: “Tên Triệu Ái Quốc kia không phải người tốt. Hiểu Hiểu không bị phân vào lớp hắn là chuyện đáng mừng.”

Điền Tú Phương ngạc nhiên vô cùng, cô nghiêng đầu thắc mắc: “Vừa rồi anh có nhắc tới vụ té ngã, là chuyện hồi nào thế?”

Văn Trạch Tài xấu hổ sờ sờ cánh mũi: “À, chính là cái lần anh bị người ta khiêng về đấy.”

Điền Tú Phương gật gù, thì ra là lần đó. Cô vẫn còn nhớ như in năm ấy trong thôn thông báo tuyển giáo viên, Văn Trạch Tài tự đắc vô cùng, cảm thấy mình thắng chắc mười mươi rồi thế nhưng chẳng hiểu sao vừa đi tới trước cổng trường thì ngã oạch một cái, nặng đến độ không ngồi dậy nổi, phải nhờ người khiêng về giúp. Thế là anh ấy lỡ mất buổi phỏng vấn đồng nghĩa với việc vụt mất cơ hội làm giáo viên. Từ đó về sau, tình tình anh ấy càng trở nên quái đản và lập dị.

Văn Trạch Tài bổ sung thêm: “Sự thật không phải anh vô tình trượt chân đâu mà là Triệu Ái Quốc đi phía trước âm thầm thả xuống hai viên bi để hại anh.”

Nhắc tới vấn đề này, Văn Trạch Tài thoáng nhíu mày trầm tư. Tại sao thời điểm đó nguyên chủ không đứng ra vạch trần Triệu Ái Quốc mà lại cắn răng nuốt cục tức vào bụng, âm thầm chấp nhận thua thiệt?! Khó hiểu thật đấy!

Nhưng sau khi nghe xong, Điền Tú Phương kinh ngạc vô cùng, cô tức khắc dừng bước, tròn mắt hỏi lại: “Triệu Ái Quốc làm á?”

Văn Trạch Tài gật đầu xác nhận: “Đúng vậy, cho nên anh mới nói hắn ta không phải người tốt.

Việc hắn từ chối dạy Hiểu Hiểu không có gì đáng tiếc, mà ngược lại đây chính là may mắn và phúc phần của con bé.”

Nhất thời Điền Tú Phương chưa kịp tiêu hoá vấn đề bởi trong tiềm thức của cô Triệu Ái Quốc là một người nho nhã, lễ độ, lúc nào cũng hoà đồng với bà con chòm xóm. Bên cạnh đó anh ta còn

là một người chồng người cha mẫu mực, đối với vợ luôn hết lòng yêu thương, chiều chuộng còn đối với các con thì cực kỳ dụng tâm dạy dỗ.

Vừa đi vừa nói chuyện, rất nhanh đã tới mé sông. Bởi vì chưa xây cầu nên người dân phải qua sông bằng cách dẫm lên các tảng đá được sắp đặt sẵn. Văn Trạch Tài cúi xuống ẵm Hiểu Hiểu lên, chậm chậm bước từng bước vững chãi. Sau khi sang tới bờ bên kia, anh mới tiếp tục nói: “Anh biết nói ra điều này chưa chắc em đã tin ngay nhưng em cứ chờ mà xem sau khi thi đại học, Triệu Ái Quốc nhất định sẽ bỏ vợ bỏ con.”

Nhân tướng học đã chỉ rõ, đàn ông có lông mày thưa, chóp mũi nhọn là điển hình của kiểu người bội bạc, không chung thuỷ với vợ con. Mà tình cờ thay, Triệu Ái Quốc lại sở hữu đầy đủ những đặc điểm đó.

Ôi trời, chuyện này sao có thể nói giữa thanh thiên bạch nhật được, nhỡ đâu bị ai nghe thấy thì sao? Điền Tú Phương hoảng hốt, vội vàng đánh mắt quan sát tứ phía. Tới khi chắc chắn người phía sau đi cách vợ chồng cô tận mấy chục mét, Điền Tú Phương mới thở phào an tâm.

Trước/46Sau

Theo Dõi Bình Luận