Saved Font

Trước/15Sau

Thập Niên 70: Trở Thành Pháo Hôi “Số Đỏ”

Chương 11

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
“Hồng Tử, buông tay, tôi nói tôi nói…” Lưu Nhị Trụ che che lỗ tai đỏ rực, ấm ức nói: “Đại đội trưởng nói tôi phải giám sát bà, để bà làm việc chăm chỉ không được giở trò gian dối.”

“Tôi nói mà, tại sao đội trưởng lại giữ ông ở lại ăn tối.” Trương Tú Hồng cười lạnh: “Làm khó ông rồi, dựa vào việc bán đứng vợ để kiếm bữa cơm!”

“Sao tôi có thể bán đứng bà được chứ, không có bà thì tôi cũng không có tinh thần và sức lực ăn uống thịt cá mỗi ngày giống như địa chủ.” Lưu Nhị Trụ có hơi lo lắng: “Tôi không nói cái đó, tôi nói với ông ta chuyện ngoài đại đội chúng ta, nói chuyện nhà lão Hà trước đây.”

Nguyên tắc phù hợp với hành vi của người lớn, nhưng lại không phù hợp với trẻ em, Lưu Tiểu Mạch đang chơi với em họ ở trong góc, hai người chơi cờ nhảy bằng bản đá mà cô đã nghĩ ra lúc bị sốt nằm ở nhà mấy ngày trước.

Mặt ngoài là như vậy, nhưng lỗ tai của Lưu Tiểu Mạch vẫn luôn ở bên trong cuộc nói chuyện. Cô nghe thấy những lời này của đồng chí Lưu Nhị Trụ, thì lỗ tai hơi giật giật.

Nhà Lão Hà, đó chính là nhà của đại đội trưởng đại đội tiền nhiệm Tùng Ngạnh.

Bây giờ vị lão đội trưởng Hà kia đã bị đội một chiếc mũ cao dán ở trên báo lớn, đang tiếp nhận cải tạo lao động ở nông trường.

Cháu trai của ông ta đã thành phượng hoàng rụng lông, gặp nhau ở mương lạch còn khinh thường Lưu Tiểu Mạch là con gái của người dân lao động một cách vô cớ!

“Con người không nên phạm sai lầm, người lớn phạm sai lầm, trẻ con sẽ xui xẻo theo.” Lưu Nhị Trụ thổn thức.

“Cái này thì có gì đâu, trước đó trẻ con đều đi theo người lớn hưởng phúc bao nhiêu năm.” Trương Tú Hồng không cho là đúng, cô ta buồn vì chuyện khác: “Mẹ anh coi như đã quyết tâm muốn Tiểu Mạch ra đồng. Phan Đào còn muốn cho Tiểu Dũng đi học, cô ấy lấy học phí ở đâu ra?”

“Nhà họ Lưu lại không có tiền, của cải đều bị Tứ Trụ đào rỗng.” Lưu Nhị Trụ thành thật nói: “Trừ khi dựa vào Tam Trụ, nó hiện tại là công nhân tạm thời, nhưng giờ nuôi thêm một cô gái, gánh nặng cũng không nhỏ.”

Trương Tú Hồng che ngực. Con bé kia thật là tốt số, tại sao lại được lão Tam nuôi dưỡng, nó chiếm một miếng tiện nghi của lão Tam, chẳng phải người nhà họ Lưu cũng thiếu đi một miếng sao.

Trương Tú Hồng lo lắng bản thân hút máu không thành, cả đêm bà ta không ngủ nổi.

Đêm đó, không chỉ có một mình bà không ngủ ngon.

Rạng sáng ngày hôm sau, nhà họ Lưu từ trên xuống dưới đều đã thức dậy, đứng xếp hàng ở cửa phòng bà cụ Lưu.

“Mọi người làm gì vậy?” Bà cụ Lưu vừa mở cửa một cái, lập tức bị một đám người đứng ở cửa làm cho hoảng sợ: “Đứng chặn ở đây làm tôi sợ hết hồn!”

“Mẹ, đều là lỗi của Lão Tam, mẹ đừng rước giận vào thân.” Lưu Nhị Trụ là người nịnh hót đầu tiên.

Lưu Tam Trụ nhìn ông ta, đưa chậu nước rửa mặt đến trước mặt bà cụ Lưu: “Mẹ, mẹ rửa mặt đi.”

Bà cụ Lưu lạnh lùng hừ một tiếng, nhận lấy chậu nước rửa mặt đi đến phòng bếp, không để ý tới ông.

“...”

Mọi người cũng không biết bà cụ Lưu như vậy là có ý gì, có còn tức giận không, vì vậy tiếp tục đứng ở cửa phòng bếp.

Một lát sau, bà cụ Lưu đi ra, trong tay còn bưng một cái bát, bên trong bát đánh hai quả trứng gà rắc đường, ngọt ngào trông rất mê người.

Lưu Tiểu Dung hoan hô, lập tức nhào tới: “Cháu tới đây cháu tới đây, cảm ơn bà nội, bà nội thật tốt!”

Nhóm dịch: Nhà YooAhin

Trước/15Sau

Theo Dõi Bình Luận