Saved Font

Trước/50Sau

Thập Niên 70: Vợ Cả Hoa Đào Tinh Xinh Đẹp Thức Tỉnh

Chương 1: Xuyên Thành Vợ Cả Chết Sớm

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Ban đêm, biên giới Tây Nam Vân Thành bao phủ bởi một màn đêm đen kịt, sương phòng Tống gia cũng chìm trong bóng đêm.

Ngoài cửa là hai câu đối đỏ, chữ phúc, chữ hỉ, làm cho cả bóng đêm có thêm một tia vui mừng.

Trong phòng, tủ quần áo bằng gỗ hơi cũ đứng trước giường, vách tường ố vàng cũ kỹ được dán những bức chân dung lãnh đạo cỡ lớn, và mấy bức tranh em bé mập mạp.

Giường gỗ đã được tân trang lại, màn trắng mới thay cũng được bao phủ trong một màu sắc ấm áp.

Trong màn trắng, thỉnh thoảng có mấy âm thanh mập mờ giống như mèo kêu, còn xen lẫn tiếng khàn khàn của đàn ông.

Bên ngoài cửa sổ gỗ nhà ngói gạch xanh có tiếng ồn ào náo động phòng, tiếng kêu vang của côn trùng đầu xuân dường như đã bị một trận tiếng bước chân dồn dập đè bẹp toàn bộ.

Mẹ Tống đuổi những người nháo động phòng đi, lại gõ đầu con trai út, đuổi luôn người duy nhất dám làm trò trong nhà, trước khi rời đi, còn liếc mắt nhìn về căn phòng phía tây, chỉ mong đừng xảy ra chuyện gì mới tốt.

Sau khi mẹ Tống rời đi, sương phòng phía đông vốn vẫn luôn được thắp sáng đèn dầu hỏa, dường như nghe thấy âm thanh xung quanh dần an tĩnh lại, mới do dự thổi tắt đèn dầu hỏa.

Nhìn thấy ánh sáng trong phòng phía đông đã tắt, bà Tống mới hoàn toàn yên lòng, cũng vào nhà thổi tắt đèn nằm xuống.

Trong phòng phía đông, tiểu hoa đào tinh Diệp Mạn Tinh trong mơ mơ màng màng chỉ cảm thấy thân thể truyền đến vài loại cảm giác, vừa mở mắt ra, đã phát hiện tình huống trước mắt không đúng, cô... trên người cô dường như đã xảy ra chuyện gì đó.

Chính xác mà nói, cô vừa trải qua một hồi thân mật... Trong ánh mắt lạnh lùng cứng rắn như đao của người đàn ông, tiểu hoa đao tình ngoài ý muốn phát giác, hình như cô đã xuyên vào một quyển niên đại văn mẹ kế đối đầu vợ cả, trở thành vợ cả chết sớm của nam chính trong truyện.

Người đàn ông trên người mặc áo ba lỗ màu trắng, từng khối cơ bắp nhô lên đè ép làn da nhẵn nhụi của cô.

Tinh lực của người đàn ông này thật sự quá tốt, tiểu hoa đào tinh chưa từng trải qua loại trận chiến này, chỉ cảm giác toàn thân như đang nổi lên từng trận cánh hoa đào, từng đợt hương hoa đào bao phủ giữa hai người.

Khi người đàn ông đến gần, đôi mắt vô tội kia trong nháy mắt mê man, cánh môi đỏ thẫm phát ra tiếng cự tuyệt vụn vỡ: "Ối ~ không cần."

Tiếng kêu mềm mại dịu dàng truyền đến, đôi bàn tay như không xương kia đẩy người đàn ông lạnh lùng cứng rắn, con ngươi vô tội tràn ngập hơi nước, đôi mắt hạnh môi anh đào xinh đẹp.

Hơn nữa hương hoa đào như có như không ập tới, đôi mắt thâm thúy lạnh lùng của người đàn ông dịu lại, ánh mắt sắc bén nhuệ khí kia ngoài ý muốn trở nên nhu hòa, sau đó lại dần dần không khống chế được.

Thể lực vốn đã tốt đến không thể tưởng tượng nổi, sau khi cảm giác được mùi hương, ý chí cường đại cũng chỉ hơi giãy dụa tạm dừng trong chớp mắt, sau đó khí lực lại càng lớn.

Đã lăn qua lộn lại giày vò cô gái dưới thân.

Tiểu hoa đào tinh yếu ớt đã quen, từng đợt giày vò này, cô chỉ có thể mở ra một đôi mắt tràn ngập hơi nước, nhớ kỹ đôi mắt thâm sâu lạnh lùng kia, cuối cùng triệt để ngất đi.

Bên ngoài sắc trời hoàn toàn tối đen, động tĩnh trong phòng mới dần dần dừng lại.

Sáng sớm ánh mặt trời còn chưa sáng, mẹ Tống đã nghe được ngoài cửa truyền đến tiếng động, đứng dậy nhìn, thì thấy con trai mặc một bộ quân trang màu xanh cao lớn đứng ở trước cửa, dọa bà giật nảy mình.

"Mẹ."

Mẹ Tống muốn rút gậy đánh hắn, tối hôm qua mới kết hôn, hôm nay còn chưa sáng, nháo cái gì.

"Trời còn chưa sáng, có thể ngủ thêm một chút."

Mẹ Tống nói xong, nhìn ánh đèn dầu mờ ảo từ trong phòng chiếu tới, con trai cao hơn bà hai cái đầu, đôi mắt đẹp đẽ trước kia đã phủ đầy tơ máu, hoảng sợ: "Con không phải là một đêm không ngủ chứ."

Thấy con trai không lên tiếng, bà liền tức giận đến mức đánh hắn: "Lúc trước hôn sự này cũng là con gật đầu đấy, con lại đi bộ đội mấy năm không trở về ......"

Bà vốn tưởng rằng con trai sẽ nổi giận, ai biết con trai rầu rĩ "Ừm." một tiếng.

Tống Văn Cảnh một thân cơ bắp đều thu vào trong quân trang lục quân, trước kia vai rộng hẹp eo, khối cơ bắp ở bụng đều nhờ hắn cực kỳ tự giác rèn luyện kết hợp làm việc nghỉ ngơi.

Nhưng tối hôm qua sau khi thân mật, hắn ngồi trên giường tân hôn một tiếng đồng hồ, nhìn khuôn mặt ngủ mê man của cô vợ nhỏ, cuối cùng đứng dậy đi ra ngoài chạy suốt gần trăm vòng trên con đường quanh nhà, một đêm không ngủ.

Hắn vốn không phải là người trọng dục, đối với chuyện ngày hôm qua vốn đã nghi hoặc, về sau, lúc chân chính ôm vợ nhỏ thân mật, hơn nữa trở nên có chút mất khống chế.

Hắn nghe được tiếng khóc của cô gái, khí lực của hắn vốn lớn, đừng nói dừng lại, ngược lại càng thêm hưng phấn.

Lưng hắn, trên cổ thật sự có dấu vết bị cô vợ nhỏ tức giận cào xuống, không đau không ngứa.

Hắn vốn định đi ngay trong đêm, nhưng cố ý chờ mẹ Tống dậy, dặn dò xong mới yên tâm đi.

"Mẹ, buổi sáng mẹ nấu cho cô ấy một ít nước nóng tắm rửa."

Mẹ Tống tức giận trừng hắn: "Con làm gì vậy?"

Ở bộ đội đã nghe được vị hôn thê nhỏ này làm ra không ít chuyện kỳ lạ, còn mấy lần ở trong điện thoại nói nếu không sắp xếp công việc cho anh trai, cô ấy sẽ hủy hôn, lần này Tống Văn Cảnh trở về vốn để thương lượng chuyện hai nhà từ hôn, ai biết lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn này?

Hắn nhìn mẹ, cuối cùng im lặng không lên tiếng xách ba lô lên, nói với mẹ Tống: "Chờ lần sau con nghỉ, sẽ xin thêm vài ngày nghỉ trở về xử lý chuyện này."

Mẹ Tống tức giận đến mức ánh mắt cũng hận không thể chọc thủng người con trai: "Con không thương lượng với ba con một chút đã đi sao?"

Đáp lại mẹ Tống là tiếng nói gì đó từ xa sau đó biến mất ở trước mắt.

Nhìn con trai đi rất nhanh, mẹ Tống đuổi theo gọi, trời còn một mảnh đen kịt, đến quỷ cũng không nhìn thấy đường, chuyện gì gấp mà phải chạy về bộ đội nhanh vậy?

*

Ngày hôm sau, tiểu hoa đào tinh ngủ mơ mơ màng màng, bị tiếng ồn ào bên ngoài đánh thức.

Tỉnh lại, ngoại trừ cảm nhận được toàn thân đau nhức ra, toàn bộ cổ họng cô cũng khàn khàn.

Trên người đều là vết xanh tím, hơn nữa hai chân không có khí lực, lại nhìn cúi đầu, từng mảnh dấu vết nở rộ còn chói mắt hơn cả cánh hoa đào của cô.

Hơi động một chút, chỉ cảm giác khí lực toàn thân đều bị hấp thu.

Hai chân nhũn ra của cô thoáng khẽ động, chỉ cảm thấy gió lạnh thấu xương thổi vào, lạnh đến mức cô lại rụt về trong chăn đỏ trắng.

Hoàn cảnh không tốt lắm, nếu như bình thường, cô nhất định không chịu nổi biến cố này.

Một tin tức làm cho người ta sung sướng chính là: hoa đào tinh biến thành người, sẽ không bị sét đánh đến hồn phi phách tán.

Tiểu hoa đào tinh tự có ý thức, vẫn luôn cân nhắc việc chân chính biến thành người, tránh đi lôi phạt, vì thế nhiều năm như vậy linh hồn cô luân hồi không thành công, không nghĩ tới đọc một quyển tiểu thuyết, vừa tỉnh lại đã thành người rồi hả?

Nhưng làm cho cô sụp đổ hơn chính là: tình hình hiện tại của cô, không quá tốt.

Có hai nguyên nhân, một là tương lai nguyên thân sẽ chết sớm.

Thứ hai, liên quan đến tình hình hiện tại của bản thân.

Nguyên thân vốn được yêu chiều mà lớn lên, lại gặp phải chuyện ngoài ý muốn, anh cả trong nhà bởi vì trước vận động đã cưới tiểu thư nhà tư bản, hiện tại còn không biết ở nông trường nào chịu khổ.

Lại có một anh hai cả ngày chơi bời lêu lổng, trong nhà vội vàng tìm cho hắn một công việc nuôi sống bản thân.

Trong nhà bị anh cả liên lụy, cuộc sống của Diệp gia thực sự không tốt, chứ đừng nói là tìm một công việc mà mọi người đều hâm mộ.

Hết lần này tới lần khác đã rét vì tuyết lại giá vì sương, một trận lũ lụt gây sụt lún, cha Tống với tư cách là cán bộ xã đã dẫn người đi cứu người, cuối cùng khi đất đá chảy xuống, trong lúc ngàn cân treo sợi tóc cha Diệp đã đẩy cha Tống ra, còn bản thân thì bị đất lở đập gãy chân, đã bị liệt.

Diệp gia lần này gần như sụp đổ.

Cha Tống làm cán bộ, tất nhiên lấy thân làm gương, cha Tống không chỉ suốt đêm đem tất cả tiền tiết kiệm của mình đi trị chân cho cha Diệp, còn luôn có chút chiếu cố Diệp gia.

Nhưng cha Tống từ bộ đội chuyển nghề trở về vẫn luôn làm quan thanh liêm, lại càng một lòng vì dân, trên người đâu có nhiều tiền như vậy?

Cha Diệp là người hiền hậu, chỉ nhận 200 đồng tiền thuốc men sinh hoạt phí, rồi chủ động cự tuyệt sự cứu trợ của cha Tống.

200 đồng, ở thời đại này đã là một khoản tiền lớn, nhưng đối với Diệp gia có một bệnh nhân bị liệt, không khác gì một ly nước.

Trụ cột trong nhà bị liệt, chỉ còn một đứa con trai chơi bời lêu lổng, mẹ Diệp suy sụp.

Bị bức tuyệt cảnh, mẹ Diệp không thể không đánh chủ ý lên hôn sự của con gái

Trước/50Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Tam Thế Độc Tôn