Saved Font

Trước/247Sau

Thập Niên 70 Xuyên Thành Người Vợ Đoản Mệnh Của Địa Chủ

Chương 100: Máy Nghe Nhạc

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
“Được rồi, mang qua đi.”

Sau khi dọn dẹp qua mọi thứ, Diệp kiều liền đứng thẳng dậy, tự mình bưng canh long nhãn táo đỏ củ mài đi ra khỏi phòng bếp.

Trong phòng khách, các thành viên của đang ngồi ở bàn ăn chờ đợi.

“Kiều Kiều, đến đây ngồi.”

Ôn Noãn đặt biệt giữ lại vị trí bên cạnh cô ấy, cười vẫy tay với Diệp Kiều.

Diệp Kiều ngồi bên phải cô ấy, đem canh trong tay đặt trước mặt Ôn Noãn: “Cô nếm thử xem, nếu hợp khẩu vị của cô, tôi sẽ viết lại công thức. Mỗi buổi tối cô gọi dì Lưu nấu cho cô một phần.”

“Được!” Ôn Noãn nở nụ cười, mở chén canh đang còn nóng uống một ngụm.

Hương vị của nó không như cô ấy nghĩ mà nó có vị ngọt ngào và thanh nhã hơn, cũng không sền sệt. Ôn Noãn kinh ngạc mà nhướng mày, nhìn qua.

“Kiều Kiều, cô nấu như thế nào vậy? lúc trước tôi từng ăn qua canh củ mài, nhưng không phải là hương vị này.”

Diệp Kiều cầm khăn đặt dưới đĩa, nghe vậy cười giải thích: “Chủ yếu là do thứ tự bỏ các nguyên liệu không giống nhau, tôi đã cho củ mài vào cuối cùng, như vậy nó mới không quá sệt, vị cũng sẽ ngon hơn. Ngoài ra cách phối hợp các nguyên liệu cũng khác nhau, ví dụ như lượng đường phèn không được quá nhiều, long nhãn nên bỏ hột...”

“Không vội, lát nữa tôi sẽ viết công thức nấu thật rõ ràng”

“Cảm ơn cô, Kiều Kiều.”

Rõ ràng Diệp Kiều mới là khách, lẽ ra bản thân phải chiêu đãi Diệp Kiều mới đúng. Trong lòng Ôn Noãn biết rõ, Diệp Kiều là người tốt nên mới quan tâm cô ấy như vậy, cho nên cô ấy sẽ ghi nhớ lòng tốt của Diệp Kiều.

“Mẹ, mẹ, con muốn uống một chút.” Phó Thâm ngồi bên trái Ôn Noãn, là một đứa bé 4 tuổi, có thể chịu được lâu như vậy cũng đã rất lợi hại rồi.

Thấy mẹ uống liền mấy ngụm, mông nhỏ của Phó Thâm không ngồi yên mà di chuyển không ngừng.

“Kiều Kiều, canh này trẻ nhỏ có uống được không?” Ôn Noãn không lập tức đồng ý với yêu cầu của con trai mà hỏi ý kiến của Diệp Kiều trước.

Diệp Kiều cười gật đầu: “Không thành vấn đề.”

“Thật ngon! Thật ngọt.” một chút canh được cho vào cái chén nhỏ hình phim hoạt hình của Phó Thâm, nó không chờ nổi mà bưng chén nhỏ lên uống một ngụm, sau đó gương mặt tràn đầy sự thoả mãn. “Cảm ơn Kiều Kiều.”

“Phải gọi là dì Kiều Kiều.” Ôn Noãn bị con trai chọc cười, nó vậy mà lại học cách nói chuyện của mình.

Phó Thâm ngoan gật đầu: “Cảm ơn chị Kiều Kiều.”

Ôn Noãn: “.....”

Đứa bé lanh lợi này.

“Ha ha ha ha, đừng khách khí, Thâm Thâm.” Diệp Kiều vươn tay qua xoa đầu nhỏ của Phó Thâm. “Dì còn làm những món ngon khác nữa, đợi lát nữa cháu có thể nếm thử xem.”

“Tốt quá.”

Phó Văn Đình sẽ không trở về ăn cơm trưa, bữa cơm này chỉ có Ôn Noãn, Ôn Ninh, Phó Thâm, Diệp Kiều bốn người cùng ǎn.

Trong buổi ăn này chỉ có ba người nói chuyện.

Nếu không phải vì đề phòng Diệp Kiều lắm miệng, Ôn Ninh đã sớm bỏ chạy từ lâu, bữa cơm này, cô ta ta cảm thấy cũng không quá ngon, khi Ôn Noãn và Phó Thâm hết lời khen ngợi, cô ta liền bĩu môi mang theo sự châm chọc.

Vốn dĩ Diệp Kiều muốn cho Phó Thâm mặc thử quần áo xem có vừa người hay không nhưng Ôn Noãn đã gọi dì Lưu đem quần áo đi giặt trước đó, cho nên không thể mặc thử được.

Không còn cách nào khác, Diệp Kiều ở lại một lúc rồi nói lời tạm biệt.

Nhìn thấy Diệp Kiều đi xa, Ôn Ninh lập tức lộ ra ánh mắt hung ác, xoay người chạy ra bên ngoài.

“Kiều Kiều, em không mang tiền về sao?” Viên Hiểu Quyên ở nhà chờ đợi rất lâu, cô ấy tưởng Phó gia lấy quần áo của các cô xong sẽ trả tiền.

“Hả?” Diệp Kiều cởi áo khoác, treo ở trên giá trong phòng, nghe vậy, quay đầu lại nhìn về phía chị dâu.

Từ trên mặt chị dâu nhìn ra được sự thất vọng, Diệp Kiều nhịn không được cười khẽ ra tiếng.

“Chị dâu, lần này em đưa quần áo qua chủ yếu là đến thăm bạn bè bình thường, sao có thể lấy tiền của bọn họ được chứ.

“Như vậy không phải chúng ta sẽ lỗ vốn sao?”

Viên Hiểu Quyện vẫn rất để ý đến tiền bán quần áo, dù sao thì chiếc váy đầu tiên của họ đã được bán với giá cao hai trăm đồng tiền, bộ quần áo trẻ em đầu tiên cũng phải được trả giá tốt mới đúng chứ.

“Sao có thể lỗ vốn được chứ?”

Diệp Kiều bật cười, “Chị dâu, chị có biết hiệu ứng từ quảng cáo không?”

“Ý em là những quảng cáo trên tivi sao?”

Trong tiệm của Lục Thừa có bán Tivi, cho nên nhà họ cũng có tivi, tivi được đặt trong phòng khách của đại viện, mỗi ngày vào buổi tối tất cả mọi người sẽ đến phòng khách xem tivi rồi mới đi ngủ.

“Không khác nhau lắm.”

Diệp Kiều bảo chị dâu ngồi xuống trước, tự mình lấy ra đồ ăn vặt từ trong tủ mà Lục Thừa đã mua cho cô, mời chị dâu cùng ăn.

Sau đó vừa ăn, vừa nói chuyện.

“Tuy nhiên nó khác với quảng cáo trên tivi. Chúng ta là lấy hiệu ứng từ người có tiếng tăm. Phó Thâm là con trai của Phó Văn Đình, mà anh ta lại là người rất có địa vị. Khi con trai anh ta mặc quần áo của chúng ta ra ngoài, thì đó chính là giúp chúng ta quảng cáo rồi.”

“Việc đó có ích lợi gì?” Viên Hiểu Quyên nhấc chân, lấy hạt dưa bắt đầu cắn.

“Nó có ích hay không, đợi xem đơn hàng có tăng hay không là sẽ biết ngay.”

Diệp Kiều nhếch khóe miệng một cách bí ẩn.

Viên Hiểu Quyên chu miệng: “Được... Hy vọng lần này có thể kiếm lại tiền mua vải dệt...”

Mãi sau này cô ấy mới biết rằng Diệp Kiều thế mà lại bỏ ra 3000 đồng tiền để mua vải dệt. Quả thật là doạ cô ấy sợ hết hồn.

“Chị dâu, chị cứ yên tâm. Lâu như vậy rồi, chị thấy em có làm ăn lỗ vốn bao giờ chưa?”

Diệp Kiều dựa lưng về phía sau, xoa dịu phần eo có chút đau nhức của mình. Không biết vì sao mấy ngày nay cô cảm thấy eo mình có chút đau, có thể là do đi giày cao gót quá lâu, tiếp theo cô vẫn nên ở nhà nghỉ ngơi cho thật tốt.

“Nói cũng phải!”

Viên Hiểu Quyên hồi tưởng một chút, em dâu nhà mình chưa bao giờ làm ăn lỗ vốn, quả thật là châu báu mà.

“Đúng rồi, Kiều Kiều, nhà máy bên kia của chúng ta đã sản xuất ra hai ngàn bộ quần áo, có phải nên ngừng rồi hay không?”

“Không sao, cứ để các cô ấy tiếp tục làm. Chú ý những hàng hoá gửi đi, không được để bị ẩm. Qua một thời gian nữa, chúng ta sẽ mang chúng nó về.”

“Được!”

Hai người lại cắn hạt dưa trò chuyện rất nhàn nhã.

“Kiều Kiều! Em xem bọn anh mang cái gì trở về này?

Giọng nói của Lục Thừa không hề che giấu sự kích động, anh lao vào phòng, trên gương mặt tuấn tú lúc nào cũng mang theo vẻ nghiêm nghị lúc này lại tràn đầy ý cười.

“Hả?” Diệp Kiều chống tay lên ghế, ngồi thẳng dậy. “Thứ gì vậy?”

“Chị dâu cũng ở đây sao?” Lục Thừa đi tới bên cạnh Diệp Kiều, lúc này mới phát hiện ra Viên Hiểu Quyên.

Viên Hiểu Quyên: “....”

Rõ ràng cô ấy ngồi ở gần cửa. Vừa rồi lúc Lục Thừa đi lướt qua, là xem cô ấy như không khí sao?

Haizz!

“Kiều Kiều, chị đi trước đây.” Viên Hiểu Quyên đứng dậy, nhanh chóng rời đi, thuận tay lấy đi túi hạt dưa mà cô ấy thích nhất.

Khi trong phòng chỉ còn lại hai vợ chồng bọn họ, Diệp Kiều lúc này mới cười nắm lấy tay Lục Thừa.

Lục Thừa ngồi xuống bên cạnh cô, lấy chiếc hộp nhỏ trong tay ra, giống như đang hiến bảo vật.

Một chiếc hộp hình vuông, có chiều dài chiều rộng khoảng 30 centimet.

“Kiều Kiều, em mở ra xem đi.”

Diệp Kiều nghi hoặc mà nhìn anh, cô có thể nhìn thấy niềm vui trong mắt anh, cô mơ hồ đoán được điều gì đó.

Hộp không có niêm phong cho nên rất dễ dàng mở ra.

Một thứ màu bạc xuất hiện trước mắt cô, nhìn rất quen thuộc!

Chỉ là khi nó xuất hiện trước mặt cô, Diệp Kiều vẫn bị chấn động.

Lục Thừa thật sự đã làm ra nó.

“Máy nghe nhạc!”

Trước/247Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Tích Hoa Chỉ