Saved Font

Trước/247Sau

Thập Niên 70 Xuyên Thành Người Vợ Đoản Mệnh Của Địa Chủ

Chương 207: Thư Báo Trúng Tuyển

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
"Kiều Kiều, con trở về thành phố đi, hiện giờ ở nhà không có việc gì đâu."

Trong bếp, Trương Thúy Thúy nhìn Diệp Kiều đang thái rau, thuyết phục cô.

Diệp Kiều cũng không ngẩng đầu lên: "Không sao đâu mẹ, đợi chị làm xong thủ tục ly hôn thì con sẽ về."

Nói đến chuyện này, Trương Thúy Thủy khó tránh khỏi thở dài một chút: "Mẹ không biết chị của con giống tính của ai nữa. Tại sao nó lại cố chấp như vậy, chỉ biết nhìn một mình Phùng Ái Quốc mà thôi."

Diệp Kiều cười cười, không nhiều lời: “Thôi không nhắc đến chuyện của chị nữa, mẹ đừng lo nghĩ nhiều, sẽ có hại cho sức khỏe.” Trương Thúy Thúy lắc đầu, bà chợt nhớ đến chuyện khác. "Kiều Kiều, thư trúng tuyển sắp gửi tới rồi có phải không?"

Diệp Kiều dọn khoai tây đã cắt đến đĩa bên cạnh, gật đầu: “Tính thời gian thì chắc cũng sắp đến rồi ạ.”

Bây giờ đã là cuối tháng giêng, kỳ thi tuyển sinh đại học kết thúc cũng đã hơn một tháng, mọi người đã điền đầy đủ nguyện vọng, để thuận tiện cho mọi người nhập học vào năm sau, thư thông báo trúng tuyển hẳn là đang trên đường gửi tới.

Buổi trưa, hai người vừa nói tới chuyện thư thông báo trúng tuyển, thì buổi chiều người đưa thư đã tới cửa.

"Đồng chí Diệp Kiều, có thư của cô đây!!"

Diệp Kiều vội vàng chạy tới và mở cánh cửa sân đang được khép hờ.

Trên mặt người đưa thư tràn đầy ý cười, lúc đưa phong thư cho cô, anh ấy còn chúc mừng cô một tiếng: "Chắc hẳn là thông báo trúng tuyển rồi, cô mở ra xem đi! Chúc mừng cô nhé."

Mặc dù đã trải qua hai đời nhưng đây là lần đầu tiên nhận được giấy báo trúng tuyển đại học, Diệp Kiều kích động đến nỗi đầu óc trở nên trống rỗng.

"Ai da! Ông ơi, ông mau bưng dĩa trái cây đến đây đi!"

Trương Thúy Thủy ở phía sau Diệp Kiều vài bước, khi nghe thấy giọng nói, bà ấy lập tức gọi Lục Kiến Quốc.

Lục Kiến Quốc nhanh chân bưng đĩa trái cây chạy đến.

Người đưa thư biết người nhà sẽ đưa đồ ăn cho mình, anh ấy cũng không đi được nữa, nụ cười trên mặt càng rạng rỡ.

Thời đại này, ai cũng thiếu cái ăn, nhìn căn nhà ngói gạch xanh khang trang, to lớn của gia đình này và hương thịt truyền ra thoang thoảng, người đưa thư kết luận đồ ăn mà gia đình này đưa cho cũng không tôi.

"Đồng chí cầm đi, nhanh lên, mấy viên kẹo này đem về nhà cho bọn nhỏ."

Trương Thúy Thủy rất vui mừng, bà lấy kẹo từ đĩa trái cây, nhét nó vào túi của người đưa thư..

"Ôi, dì, dì khách sáo quá."

"Hahahaha, đây là chuyện vui mừng mà."

Diệp Kiều đứng bên cạnh, tay cầm phong thư, vẻ mặt cô cũng vô cùng vui vẻ.

Cho đến khi túi của người đưa thư được nhét đến căng phồng, Trương Thúy Thúy mới để anh ấy rời đi, sau đó bà ấy kéo Diệp Kiều cùng đi về phía phòng khách.

"Nhanh nhanh nhanh, Kiều Kiều, mau mở ra nhìn một chút."

"Dạ!" Diệp Kiều cẩn thận xé dọc theo mép phong bì.

Lục Kiến Quốc và Trương Thúy Thúy đều nín thở chờ đợi.

Lục Giai bị nhốt trong phòng không ra được cũng rất tò mò, cô ta xuống giường áp chặt tai vào cửa, muốn biết Diệp Kiều đã trúng tuyển trường đại học nào.

Mặc dù bây giờ Lục Giai không có cảm tình tốt với Diệp Kiều nhưng sâu thẳm trong trái tim cô ta vẫn rất ngưỡng mộ sự kiên cường của Diệp Kiều.

Trước kỳ thi tuyển sinh đại học, mỗi lần Lục Giai trở về nhà mẹ đẻ, cô ta đều có thể nhìn thấy Diệp Kiều đang cầm sách trên tay đọc, bất kể nhà họ Lục có náo nhiệt đến đâu, cho dù mọi người xung quanh TV có ồn ào náo nhiệt đến đâu đi nữa, Diệp Kiều vẫn không quan tâm.

Lục Giai không hiểu hành động của Diệp Kiều, nhưng cũng rất khâm phục sự tập trung của Diệp Kiều.

Trong phòng khách.

Diệp Kiều xé mở phong bì, một tờ giấy cứng cổ xưa đơn giản rơi ra.

Các tờ giấy được xếp chồng lên nhau như thiệp chúc mừng.

Mở nó ra, có một tòa nhà cổ kính 3D ở giữa.

"Thật là đẹp quá!"

Trương Thúy Thúy kinh ngạc đưa tay ra, cẩn thận chạm vào tòa nhà cổ kính dường như bị cát ra trước mặt.

Diệp Kiều chỉ liếc nhìn bản thiết kế này, sau đó ánh mắt của cô rơi vào hàng chữ ghi tên trường học mình đã trúng tuyển.

Đại học Bắc Kinh, Khoa Ngoại ngữ.

Mình đã thi đậu.

Lúc này, Diệp Kiều chỉ cảm thấy mũi mình đau xót, nước mắt lập tức trào ra.

Thấy cô như vậy, Trương Thúy Thúy đưa tay ôm lấy cô, nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô: "Kiều Kiều, con là niềm tự hào của mẹ, là niềm tự hào của cả nhà chúng ta."

"Cảm ơn mẹ."

Diệp Kiều rút khăn tay ra, cúi đầu lau nước mắt, cô nhìn xung quanh, ngoài Trương Thúy Thúy ra thì chỉ có Lục Kiến Quốc.

Người đàn ông cô muốn chia sẻ hạnh phúc nhất vẫn còn ở phía nam.

Nỗi mất mát khôn tả dâng lên trong lòng, Diệp Kiều chớp chớp mắt, cố nén nước mắt đang chực chờ trào ra: "Mẹ, con sẽ làm món thịt viên chiên cho ba mẹ ăn! Chúng ta phải ăn mừng thật lớn mới được!"

"Con cứ ngồi xuống đi, ba mẹ sẽ làm!" Trương Thúy Thúy khoác vai cô, vui vẻ kéo ông chồng già vào bếp làm một số món ăn ngon, để lại không gian riêng cho Diệp Kiều.

Biết được lòng tốt của họ, Diệp Kiều mỉm cười, đứng dậy và trở về phòng với lá thư trúng tuyển.

Cảm xúc của cô đã qua, bây giờ cô đã bình thản hơn nhiều.

Cất thông báo trở lại vào phong bì, Diệp Kiều mở tủ, nhét vào ngăn trong cùng của tủ rồi khóa lại.

Đây là một vật rất trân quý, không thể để mất được.

Thông báo nhập học của Diệp Kiều giống như kéo một tiếng kèn kêu gọi ăn mừng, trong hai ngày tiếp theo, thôn Hạ Hà đã nhận được thêm ba thông báo trúng tuyển nữa.

Thôn Hạ Hà tổng cộng có 15 người tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học, bốn người Diệp Kiều đã nhận được giấy báo trúng tuyển, tỷ lệ trúng tuyển 26%, thật sự đã cao đến thái quá.

Hai trong số các thông báo được gửi đến địa điểm dành cho thanh niên trí thức, cả hai đều là giáo viên của lớp dạy xoá mù chữ.

Họ đã nhảy cẫng lên sung sướng, thích thú.

Vương Liên nước mắt lưng tròng nói: "Chúng ta giúp cho dân làng xóa mù chữ là việc làm đúng đắn. Dân làng được lợi và chúng ta cũng vậy."

Nếu không phải bởi vì họ tiếp tục đứng lớp dạy xóa mù chữ thì có lẽ đã buông bỏ sách giáo khoa từ lâu rồi, làm sao họ có thể lấy lại được kiến thức để thi đại học chỉ trong hai tháng ngắn ngủi chứ.

"Ừm, tất cả những thứ này đều là nhờ có giám đốc Diệp." Khi bọn họ vui vẻ, bọn họ vẫn gọi Diệp Kiều là giám đốc nhà máy.

"Đợi lát nữa chúng ta sẽ cảm ơn cô ấy sau."

Không khí náo nhiệt này kéo dài nửa tháng, Tết Nguyên Đán đang đến gần, thôn Hạ Hà càng ngày càng lạnh, bên ngoài tuyết rơi dày đặc, đã lâu không có người đưa thư tới cửa.

Ai chưa nhận được giấy báo nhập học thì trong lòng nôn nóng.

Trong thời tiết lạnh giá này, Tôn Oánh Oánh lại tức giận đến nỗi khóe miệng bị nổi bọt nước phồng rộp lên

Cô ấy biết rằng Diệp Kiều đã về thôn để mua đồ cho năm mới, vì vậy cô ấy đặc biệt chạy đến để tâm sự với cô.

Diệp Kiều đang ngồi trước máy may sửa quần áo cho Châu Châu, quần áo mới của Châu Châu hơi nhỏ nên cô muốn nới rộng ra một chút.

Diệp Kiều đã trở lại thành phố trước đó một thời gian để xử lý công việc của xưởng may, sau đó đưa con gái và chị dâu trở về thôn Hạ Hà.

Chỉ còn ba ngày nữa là đến Tết Nguyên đán, bọn họ cũng nên trở về thôn để chuẩn bị đón Tết Nguyên Đán rồi.

"Kiều Kiều."

"Hả?" Diệp Kiều mỉm cười ngẩng đầu lên, sững sờ khi nhìn thấy Tôn Oánh Oánh: "Oánh Oánh, cô bị làm sao vậy?"

Tôn Oánh Oánh nhếch mép cười khổ sờ sờ miệng mình, cô ấy kéo một chiếc ghế đẩu ngồi xuống.

"Còn có thể làm sao nữa? Tôi rất sốt ruột. Mọi người đều đã nhận được thư thông báo trúng tuyển nhưng tôi vẫn chưa có tin tức gì."

Diệp Kiều dừng công việc đang làm, nhìn con gái ngồi bên cạnh, đưa cho cô bé một quả táo: "Châu Châu, con ra chơi với anh đi."

“Dạ vâng.” Châu Châu nhảy khỏi ghế, cầm quả táo và búp bê vải nho nhỏ của mình chạy ra ngoài.

Sau khi Châu Châu rời đi, Diệp Kiều liền cau mày lại: "Oánh Oánh, tôi nhớ trước đây cô đã nói rằng cô làm bài rất tốt mà."

"Đúng vậy." Tôn Oánh Oánh sắp khóc, "Tôi đã so đáp án cùng với cô rồi, cũng có sai vài câu, nhưng tôi cũng không chọn vào trường quá tốt, sao lại không trúng tuyển như vậy chứ."

Tôn Oánh Oánh lựa chọn điền vào tất cả các trường đại học ở thủ đô, để an toàn, cô ấy không tập trung vào các trường hàng đầu, chính là để giành chiến thắng một cách chắc chắn.

Trước/247Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Đoàn Sủng Thật Thiên Kim Nàng Áo Choàng Lại Rớt