Saved Font

Trước/247Sau

Thập Niên 70 Xuyên Thành Người Vợ Đoản Mệnh Của Địa Chủ

Chương 240: Cuộc Sống Ngày Một Sáng Tươi

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Hạ Văn Nịnh ngoan ngoãn ngồi xuống một bên, nhìn anh ấy khéo léo đổ hạt dẻ vào nồi xào.

Ông nội ơi, ông có thấy không? Cháu cũng đã có được một người lo lắng, quan tâm và yêu thương rồi, ông ở thiên đường đã có thể yên tâm.

Hai năm trước, ông nội của Hạ Văn Nịnh qua đời trong bệnh viện, trước khi qua đời, ông đã khôi phục sự thanh tỉnh và nắm tay cô ấy dặn dò thật lâu.

"Sao em khóc vậy?" Khóe mắt đột nhiên bị một bàn tay nhẹ nhàng chạm vào, Hạ Văn Nịnh trong nháy mắt tỉnh táo lại, hai gò má ửng đỏ, cúi đầu.

"Em bị khói hun làm cây mắt thôi. Đúng rồi, anh đã nhớ công thức làm hạt dẻ rang đường chưa?"

"Anh nhớ kỹ rồi, khi nhiệt độ cát thạch anh còn chưa cao nhất định phải cho hạt dẻ vào..."

"Tốt, đúng là như vậy." Sau khi nghe anh ấy nói, Hạ Văn Nịnh mỉm cười gật đầu.

Đã vô số lần, cô ấy cảm thấy rất may mắn vì đã mua công thức hạt dẻ rang đường này từ Diệp Kiều với giá 160 nhân dân tệ, nó thực sự rất đáng giá!

"Anh có cảm thấy đói không?"

Sau buổi họp báo, Trương Triệu quay lại chỗ bạn gái khi nghe một câu này của cô ấy, anh buồn cười lắc đầu.

Ngô Ngôn Khê bĩu môi: "Em đã mua hạt dẻ rang đường cho anh nè, nãy giờ em sợ nó bị nguội nên vẫn luôn ôm trong lòng."

"Vậy sao? Vậy để anh nếm thử một miếng xem." Trương Triệu vươn tay ôm vai cô ấy, dẫn cô ấy bước ra ngoài và nở nụ cười cưng chiều với bạn gái mình.

Ngô Ngôn Khê ngẩng đầu nhìn anh ấy, khi bốn mắt chạm nhau, cô ấy lập tức quên đi những vướng mắc trước đây và lại trở nên vui vẻ.

"Triệu, vừa rồi lúc em đang chờ anh, vô tình đã ngửi thấy mùi thơm này! Thật sự rất là thơm! Em không nghĩ ở Hồng Kông lại có thể ăn hạt dẻ rang đường ngon như vậy! Mùi vị siêu cấp chính tông!"

Cô ấy vừa nói vừa bóc một hạt nhét vào miệng Trương Triệu.

Trương Triệu cúi đầu cắn một cái, hài lòng gật đầu: "Rất ngon!"

"Thật không? Đúng là mỹ vị ha." Ngô Ngôn Khê vui vẻ nhảy cẫng lên.

Những năm gần đây, Trương Triệu vốn có dáng người hơi gầy này dường như trở thành một người khác, anh cao hơn ít nhất mười phân, thân hình gầy gò trở nên cao lớn cường tráng, đứng cùng với Đại Ngưu cũng sẽ không thua kém.

Kể từ sau vụ bắt cóc lần đó, Trương Triệu bắt đầu rèn luyện tập thể hình.

Trước đây khi đi theo Đại Ngưu, Lục Thừa và những người khác, Trương Triệu luôn cảm thấy mình chỉ cần dùng đầu óc là có thể làm việc được, làm quân sự thì không cần thể lực tốt.

Nhưng khi anh ấy dễ dàng bị người khác đánh gục, nằm trên mặt đất không thể nhúc nhích, chỉ có thể trơ mắt nhìn người khác đem chị dâu đi, Trương Triệu liền hối hận, sau đó anh ấy liền bắt đầu liều mạng rèn luyện.

Ăn ngon mặc đẹp, tập thể dục đàng hoàng, Trương Triệu đã trải qua mấy năm thoát thai hoán cốt, duy nhất không thay đổi chính là cô gái đứng bên cạnh anh.

Ngô Ngôn Khê đã cứu anh ta, Trương Triệu yêu cô ấy. Anh quyết định học hỏi anh Thừa nhà mình, trở thành một người đàn ông tốt và yêu vợ.

"Đi thôi! Anh trai dẫn em đi ăn đồ ăn ngon! Thật khó có cơ hội đến Hồng Kông một lần, nếu không ăn hết đặc sản nơi này thì thật uổng tiền vé đi tàu!"

Đôi mắt của Ngô Ngôn Khê sáng lấp lánh: "Thật tuyệt! Triệu, anh thật tốt bụng!"

"Ha ha ha ha." Trương Triệu cởi cà vạt, mở rộng nút cổ áo, bộ tây trang lập tức trở nên giản dị, đi trên phố lớn, ngõ nhỏ của Hồng Kông cũng không hề cảm thấy lạc lõng.

Hai người nắm tay nhau, tránh đám đông, đi mua sắm và ăn uống dọc theo đại lộ Trung Hoàn rồi đi vào một khu phố ăn vặt.

Ngô Ngôn Khê ngửi thấy mùi cá nướng: "Triệu, chúng ta đi ăn cá nướng nhé?"

“Em còn có thể ăn được nữa sao?” Trương Triệu vươn tay sờ lên cái bụng hơi nhô lên của cô ấy.

Giống như là Top 10 những người bạn trai tốt nhất, vừa rồi Trương Triệu đã ăn hết đồ ăn thừa của bạn gái, dù sao sức ăn của Trương Triệu tương đối lớn, cho nên bây giờ anh ấy cũng không cảm thấy bị ảnh hưởng nhiều.

“Em có thể ăn!!” Ngô Ngôn Khê dùng sức gật đầu.

"Vậy được! Vậy bây giờ chúng ta đi ăn cá nướng!"

“Trên con phố này lại có cả một chuỗi cửa hàng bán cá nướng sao?” Ngô Ngôn Khê hứng thú dào dạt khi nhìn thấy hai ba cửa hàng có biển hiệu giống nhau. "Cá nướng mà có cả chuỗi cửa hàng thế này chắc chắn siêu ngon!"

"Em nói có lý." Trương Triệu đồng ý.

Hai người chọn một nhà hàng cá nướng có chỗ ngồi, gọi món cá nướng cay, vừa ăn vừa cảm nhận sự náo nhiệt của phố ăn vặt ở Hồng Kông.

"Người dân ở đây khác với ở Quảng trường Thời đại." Ngô Ngôn Khê đã ăn no, nhấm nháp món súp ô mai chua, cô ấy mở to mắt, tò mò đánh giá cả con phố.

Đường phố bày đầy bàn ghế, rất náo nhiệt, người ở đây cũng tràn đầy lòng nhân ái, như thể ai cũng là người quen, ai đi ngang qua cũng được chào hỏi, không khác gì hàng xóm ở Trung Quốc đại lục.

Trương Triệu nhìn quanh và nói: "Đây mới là cuộc sống chứ."

Khi hai người đang trò chuyện, có một người phụ nữ dáng người mập mạp đi ngang qua, và những người khách gần đấy không ngừng chào hỏi với dì ấy.

“Chị Cúc, lúc này khó nhìn thấy chị quá nha.

“Đúng vậy, chị Cúc, dường như lúc này chị lại xinh đẹp hơn nữa rồi nha!”

“Sao không thấy anh đẹp trai nhà chị đâu vậy?”

Chị Cúc cười vui vẻ, đôi mắt gần như không thể nhìn thấy khi khuôn mặt mũm mĩm của chị ấy cười rộ lên.

“Tiểu Trạch ở nhà học bài rồi.”

“Ai da, không phải cậu ấy đã thi đậu Cảng Đại rồi sao? Vừa mới thi xong đã phải học liền rồi sao?”

Chị Cúc nghe người ta khen con trai của mình thì vô cùng vui vẻ liền dừng lại nói chuyện với người đó luôn: “Cháu nó học rất nghiêm túc, bây giờ lại nói với tôi là muốn thi lên thạc sĩ gì đó, ôi, chị nói xem, tôi chỉ biết vài chữ thôi vậy mà con trai tôi lại rất thích đọc sách nha...”

“Chị Cúc, chị quả thật là có phúc đó nha.”

Ngô Ngôn Khê dựng lỗ tai lên nghe bọn họ đối thoại, đối phương nói chuyện rất nhanh, nói tiếng Quảng Đông kết hợp cùng với tiếng Trung, cô ấy phải vô cùng khó khăn mới nghe hiểu được, thế nhưng lại rất thích thú.

“Triệu, người kia hình như là bà chủ của cửa hàng cá nướng.”

Trương Triệu đang ăn đầu cá, anh ấy cũng không ngẩng đầu lên mà trả lời luôn: “Đúng rồi. Dì ấy chính là bà chủ cửa hàng, tên là Cúc.”

Đôi mắt Ngô Ngôn Khê mở to thêm vài phần, cô ấy đưa mặt sát vào bạn trai hỏi: “Có phải anh quen biết dì ấy không vậy?”

Lúc nói về bà chủ tiệm, cách nói chuyện của Trương Triệu dường như rất quen thuộc.

“Biết.” Trương Triệu gật đầu.

“Biết như thế nào?” Ngô Ngôn Khê tò mò hỏi tiếp, cô ấy quay đầu nhìn người phụ nữ chủ cửa hàng cá nướng, dáng người dì ấy hơi bụ bẫm đang cười vui vẻ nói chuyện, lại quay về nhìn người bạn trai nhà mình, dáng người vô cùng chuẩn, thật sự không thể nào đem hai người bọn họ liên hệ đến cùng một chỗ được.

“Mỗi năm anh đều đến đây để thu tiền.”

Ngô Ngôn Khê càng tò mò.

Trương Triệu buồn cười, gõ gõ trán của cô ấy, không để cô ấy phải suy đoán lung tung nữa: “Được, được, anh sẽ nói cho em nghe liền đây.”

Anh dùng lời nói ngắn gọn nhất để kể lại chuyện xưa về mối quan hệ của chị Cúc và Diệp Kiều.

Ngô Ngôn Khê kinh ngạc, cô ấy chống cằm cảm thán: “Chị Kiều Kiều thật là lợi hại......

“Tài nghệ nấu ăn của chị ấy rất tốt.”

“Khó trách khi em ăn cá nướng của tiệm này cảm thấy có chút quen thuộc. Thì ra là tay nghề của chị Kiều Kiều.....

“Đúng vậy, chị ấy có cổ phần ở đây, mỗi năm đều có thể được chia rất nhiều tiền từ hoa hồng của cửa hàng cá nướng.”

Hai người đang thì thầm nói chuyện với nhau, đầu kia chị Cúc vô tình phát hiện gương mặt quen thuộc, vội vàng bỏ lại nhóm bạn hàng xóm và đi tới bên này.

“Nhóc Triệu, em đã đến đây rồi mà sao không nói cho chị biết một tiếng? Chị sẽ làm mấy món ngon cho em ăn.”

Chị Cúc và Trương Triệu quen biết nhau đã nhiều năm, quan hệ hai người cũng từ bạn bè bình thường biến thành bạn thân thiết, quan hệ cũng rất tốt.

Mỗi năm Trương Triệu đều sẽ đến thăm chị ấy, ban đầu là do Diệp Kiều giao phó, sau đó là vì để thăm bạn tốt nhiều hơn, con trai của chị Cúc là Dương Tiểu Trạch cũng là do Trương Triệu dạy dỗ đến khi trưởng thành.

Trương Triệu đứng dậy ôm chị ấy một chút, cười nói: “Em đưa bạn gái đến đây ăn một bữa, cô ấy đã lựa chọn cửa hàng này khi nghe mùi hương ở đây đó."

Chị Cúc vui vẻ cười to: “Người đẹp thực sự là biết chọn lựa! Đi! Đi đến nhà của chị, chị sẽ làm đồ ăn ngon cho hai đứa. Bảo đảm những món này hai đứa chưa bao giờ ăn qua ở đại lục đâu, ha ha ha ha.”

Ở Hồng Kông, chỉ cần có tiền là có thể mua được các loại nguyên liệu nấu ăn quý hiếm, ở đại lục nguồn cung khan hiếm, chị Cúc luôn sẵn lòng nấu đủ loại cao lương mỹ vị hiếm có cho hai người Trương Triệu ăn.

Hai người không thắng nổi sự nhiệt tình của chị Cúc nên đã bị chị kéo đi theo mình.

Dọc theo đường đi, Ngô Ngôn Khê nghe được thật nhiều chuyện xưa của Hồng Kông, từ việc thành lập cảng Victoria, đến lịch sử phát triển của phố ẩm thực, cô ấy đã có thêm nhiều kiến thức.

Trước/247Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Tuyệt Thế Chiến Thần