Saved Font

Trước/247Sau

Thập Niên 70 Xuyên Thành Người Vợ Đoản Mệnh Của Địa Chủ

Chương 247: Ngoại Truyện 2: Mãi Là Chị Em Tốt

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Phòng ngủ của cô bây giờ đã lớn hơn lúc trước và cô vẫn ở bên cạnh An An. Căn phòng ngăn cách mà họ ở khi còn nhỏ đã trở thành phòng làm việc của ba mẹ, còn phòng của cô và An An được bố trí ở sân thứ ba.

Ban đầu, ngôi nhà của họ chỉ có hai cái sân, nhưng sau đó có cơ hội cho nên họ đã mua lại sân sau và bây giờ chúng được nối với nhau thành bốn thước.

Hai chị em Lục Minh Châu sống ở lối vào thứ ba và lối vào thứ tư là nhà để xe và khu vườn.

Ban đêm, nhà họ Lục trong nháy mắt lập tức trở nên náo nhiệt.

Ba mẹ của Lục Minh Châu đã trở lại, theo sau là gia đình dì cả, gia đình chú hai và gia đình chú út sống ngay bên cạnh, bác cả của cô cũng đến.

Lục Minh Châu không thích bác cả cho lắm, luôn cho rằng bác ấy có tính cách u ám, nhưng vì đây là buổi họp mặt gia đình cho nên cô cũng không vì vậy mà cảm thấy bị mất hứng.

Điều tuyệt vời nhất đó là được gặp em gái của mình!

“An An! Chị có mang cho em một món quà!” Cô ấy đã mang chúng về từ thành phố Hồng Kông.

Diệp An An cũng vui vẻ nắm lấy tay cô, hai người vẫn ngồi thành một hàng như khi còn nhỏ.

“Châu Châu, em cũng đã chuẩn bị một món quà nhỏ cho chị!”

“Đó là cái gì vậy?” Lục Minh Châu tò mò hỏi.

“Chị chờ em một chút!” Diệp An An chạy vào phòng của mình, đem một ít đồ đưa tới. “Em giúp chị đeo nó vào nhé.”

“Đồng hồ à?”

“Không chỉ là đồng hồ đeo tay, nó còn có thể đo nhịp tim, huyết áp và cường độ tập thể dục của chị. Nó còn có chức năng định vị, chức năng báo động, nó có thể bảo vệ sự an toàn của chị.” Diệp An An giải thích và chỉ cho cô về chức năng của nó.

“Hãy nhìn xem, ở đây cũng có một cơ chế nhỏ, nhấn nó xuống để bắn kim gây tê.”

Lục Minh Châu kinh ngạc: “An An, em thực sự rất lợi hại.

Diệp An An ngượng ngùng cười: “Là mọi người trong phòng thí nghiệm nỗ lực làm việc cùng nhau.”

Sau khi được sống lại, Diệp An An đã chọn con đường yêu thích của mình là làm nghiên cứu, hiện cô là nghiên cứu viên của nhiều phòng thí nghiệm thuộc tập đoàn Thừa Phong, chịu trách nhiệm nghiên cứu của đồng hồ thông minh.

Diệp An An khá tài năng trong lĩnh vực này. Mô-đun thông minh mà cô ấy phụ trách nghiên cứu đã tạo ra những bước đột phá lớn. Sau khi chiếc đồng hồ thông minh đầu tiên được tạo ra, cô ấy muốn tặng nó cho Châu Châu với hy vọng sẽ có thể bảo vệ Châu Châu.

“Mẹ xem này, đây là quà của An An tặng con!” Ngay khi nhận được chiếc đồng hồ, Lục Minh Châu đã chạy đến bên mẹ, ngồi xuống bên cạnh và ôm lấy mẹ cổ.

“Rất đẹp.” Diệp Kiều cười gật đầu: “Khi ra ngoài con phải nhớ mang theo nó.”

"Dạ."

An An nói: “Bác nhỏ, nếu bác thích, con cũng sẽ làm cho bác một cái?”

“Không cần đâu, bác trai con đã chuẩn bị cho bác của con rồi.” Lục Thừa, người đã im lặng từ nãy đến giờ, trầm giọng từ chối.

An An lén lút lè lưỡi, bác trai của cô mười năm như một, vẫn thích ghen tuông như vậy.

“Dạ, con đã biết.”

***

Lục Minh Châu cũng không nói dối giới truyền thông về việc trở về kế thừa công việc kinh doanh của gia đình, sau khi nghỉ ngơi ở nhà ba ngày, cô đã đi theo ba mình đến công ty.

Mặc dù cô đã gia nhập làng giải trí trong vài năm qua, ca hát và diễn xuất rất nhiều nhưng cô chưa bao giờ bỏ lỡ bài tập trên trường.

Cô học chuyên ngành quản trị kinh doanh, là sinh viên Đại học Bắc Đại, năm nay cô đã là sinh viên năm cuối.

Từ khi còn rất nhỏ, Lục Minh Châu đã có ký ức cùng cha đến công ty, lúc đầu cô chơi trong văn phòng của cha, khi lớn lên, cô theo cha làm trợ lý nhỏ, khi có cuộc họp cô đều tham gia, cũng được yêu cầu viết lại biên bản cuộc họp.

Bây giờ đi theo bên cạnh Lục Thừa, Lục Minh Châu chỉ mất một tháng để làm quen với công việc.

Khi kinh doanh tại Trung Quốc, các dự án hợp tác không được đàm phán trên bàn hội nghị mà thường xuyên hơn là tại các bữa tiệc và tiệc rượu.

Ví dụ như bây giờ...

Đứng bên cạnh ba, Lục Minh Châu chăm chú lắng nghe cuộc trò chuyện giữa ba và những người khác, đồng thời lắng nghe họ nói những lời nói sắc bén, cô cảm thấy nó rất thú vị. Mỗi câu nói của mọi người dường như đều có nhiều tầng hàm ý.

Cô say sưa nghe, nhưng có người không thức thời mà tiếp cận đến gần cô.

“Minh Châu, anh có thể mời em khiêu vũ được không?” Người đến rất đẹp trai, anh ta mặc một bộ vest đen tôn lên dáng người của anh ta, nụ cười của anh ta cũng rất dịu dàng.

Nhưng Lục Minh Châu không thích anh ta, cô luôn cảm thấy rằng anh ta trong ngoài bất nhất.

“Tôi xin lỗi, bây giờ tôi không muốn khiêu vũ.”

“Vậy chúng ta ngồi xuống đi? Anh thấy em đã đúng rất lâu rồi...” Chàng trai nhìn xuống chân của cô.

Lục Minh Châu đi giày cao gót ba inch, hiện tại đúng là cảm thấy có chút hơi đau.

“Châu Châu, bên ba cũng không có việc gì ở đây, con đi nghỉ ngơi đi.”

Sau khi nghe ba mình nói nhiều như vậy, Lục Minh Châu mím môi gật đầu: “Ba, con ngồi đó một lát, nếu ba có việc gì cứ gọi con.”

“Được.” Lục Thừa vỗ vỗ cánh tay của cô, cười nói: “Đừng uống quá nhiều, mười giờ chúng ta sẽ về nhà.”

Lục Thừa sợ rằng cô sẽ gặp nguy hiểm nếu uống quá nhiều, vì vậy đã dặn dò cô một câu: “Ba, ba yên tâm.”

Lục Minh Châu cầm lên làn váy và đi đến khu vực ghế sô pha ngồi xuống. Áp lực trên chân cô giảm bớt khiến cô thở phào nhẹ nhõm.

“Minh Châu, thật hiếm khi mới có thể gặp được em, ngày mai em có rảnh không? Anh mời em đi xem phim nhé?” Chàng trai đi theo và mỉm cười mời.

“Không.”

“Tại sao?”

Lục Minh Châu đang ngồi trên ghế sô pha với tư thế tao nhã và thư thái. Cô nhìn chàng trai trẻ một cách đầy cảnh cáo, giọng điệu cũng rất bình thản.

“Tề Lăng Thiên, chúng ta thực sự không có khả năng, nếu anh có thời gian làm phiền tôi thì tại sao anh không đi nói chuyện với những cô gái xinh đẹp khác trong bữa tiệc đi?”

Tề Lăng Thiên đặt ly rượu xuống, ngồi xuống ghế sô pha bên cạnh: “Tại sao em lại không thích anh? Anh không đẹp trai hay sao?”

“Khá đẹp.” Lục Minh Châu thành thật trả lời.

“Vậy tại sao em không thích anh?”

“Bởi vì cô ấy thích tôi!” Một giọng nam khác đột nhiên từ bên cạnh truyền đến, trong vẻ thanh lãnh ôn hòa lại mang theo khí phách công khai chủ quyền.

Lục Minh Châu kinh ngạc quay đầu lại, đưa tay về phía anh: “Thâm Thâm!”

Vẻ mặt lạnh lùng của Phó Thâm lập tức trở nên dịu dàng, anh nắm lấy tay cô, ngồi xuống bên cạnh cô: “Thâm Thâm, em rất nhớ anh đấy! Anh về khi nào vậy? Có mang quà cho em hay không?”

Lục Minh Châu nhào vào lòng anh hỏi như đạn pháo. Đã hai tháng rồi cô chưa được nhìn thấy Phó Thâm, anh phải đi công tác nước ngoài.

“Ừm, đều có. Đợi lát nữa chúng ta lại nói chuyện.”

“Châu Châu là bạn gái của tôi, Tề thiếu, anh có thể rời đi được không?”

Tề Lăng Thiên nghiến răng, kiên quyết nói: “Hai người còn chưa kết hôn..”

Phó Thậm cười, cắt ngang lời anh ta đang nói: “Tề thiếu, anh muốn tuyên bố những khoản nợ phong lưu của mình ra bên ngoài sao? Nghe nói mẹ anh vừa giúp anh giải quyết một bà bầu...”

“Tôi đi liền ! Tôi đi ngay bây giờ!” Sắc mặt Tề Lăng Thiên hơi biến sắc, chột dạ liếc nhìn Lục Minh Châu, muốn nói gì đó lại sợ Phó Thâm nói nhiều, chỉ có thể nghẹn uất nói ra một câu.

“Minh Châu, lần sau gặp lại.” Nói xong, anh ta tuyệt vọng bỏ chạy.

Lục Minh Châu trợn trắng mắt: “Lần sau ai sẽ gặp anh ta chứ.”

Phó Thậm cười: “Em không thích hắn à?”

“Em không thích một tên ẻo lả.” Lục Minh Châu quyết đoán nói.

Phó Thâm ý cười càng sâu: “Em có muốn sờ sờ cơ bụng của anh không?”

Lục Minh Châu mắt sáng lên: “Anh tập luyện được cơ bụng rồi sao?”

“Ừm.” Phó Thâm nắm tay cô đặt lên bụng anh, cười vui vẻ. “Khoảng thời gian này anh đã rất vất vả mới có được đó.

Anh luôn có thân hình cân đối nhưng những thứ như cơ bụng sẽ biến mất ngay khi anh không tập thể dục đều đặn.

Năm nay, Phó Thâm bận rộn tiếp quản công ty của gia đình, không cẩn thận liền làm mất đi cơ bụng của mình, Minh Châu cứ nhắc mãi không thôi.

***

Kể từ đó, Lục Minh Châu chưa bao giờ gặp Tề Lăng Thiên, không ngờ rằng khi gặp lại anh ta, anh ta đang ở bên cạnh An An.

Sau khi hai người tách ra, Lục Minh Châu vội vàng nắm tay An An đi đến bên cạnh.

“An An, em và Tề Lăng Thiên rốt cuộc là có quan hệ gì?”

Nhìn vẻ mặt vội vàng của cô, tim Diệp An An như lỡ nhịp.

Chẳng lẽ Châu Châu lại yêu tên cặn bã này sao? Đã hai đời rồi mà gu thẩm mỹ của Châu Châu vẫn không thay đổi chút nào à?

Khi cô đang lo lắng suy nghĩ về chuyện này thì lại nghe được lời khuyên chân thành của Lục Minh Châu.

“An An, tên này này là một tên cặn bã! Anh ta hết thuốc chữa rồi! Anh ta ở bên ngoài rất trắng hoa, em không thể dây dưa với anh ta.”

Diệp An An sửng sốt một chút, sau đó mỉm cười hạnh phúc.

Lục Minh Châu trở nên lo lắng: “Chẳng lẽ em...”

“Không!” Diệp An An ngắt lời cô, cô ấy cảm thấy rất vui vẻ nắm lấy tay Châu Châu. “Hôm nay em mới nhìn thấy anh ta lần đầu tiên.”

Lục Minh Châu buông tay: “Vậy thì tốt, em nhất định phải nghe chị nói, anh ta không phải người tốt.”

“Ưm! em sẽ nghe lời chị! Anh ta không phải là người tốt!”

Năm 1999, Lục Minh Châu 24 tuổi, thành công trở thành phó tổng giám đốc của Tập đoàn Thừa Phong. Cha của cô vẫn chưa nghỉ hưu.

Lý do nhắc đến khoảng thời gian này đó là vì cô sẽ kết hôn với Phó Thâm vào ngày 1 tháng 1 năm 2000.

Thiên niên kỷ đã đến, những người thân trong gia đình cô ấy vẫn khỏe mạnh và hạnh phúc.

“An An, hãy nhận lấy bó hoa của chị nhé!”

Lục Minh Châu cười lớn, hạnh phúc ném bó hoa cô dâu ra sau lưng.

Trước/247Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư