Saved Font

Trước/247Sau

Thập Niên 70 Xuyên Thành Người Vợ Đoản Mệnh Của Địa Chủ

Chương 83:

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Diệp Kiều bị anh nhìn đến mức đỏ mặt, đóng cửa sau lưng lại, có lúng túng mà cúi đầu, đôi tay xoa xoa làn váy mình.

“Nhìn đẹp không anh?”

Lục Thừa không trả lời cô mà buông sách trên tay xuống, vịn ghế đẩu đứng lên, từng bước từng bước một đi về phía cô.

Diệp Kiều nhìn anh đến càng ngày càng gần, đầu ngẩng lên càng lúc càng cao, cho đến khi cả người cô đều bị bao phủ bởi hình bóng của anh.

Đôi mắt cô long lanh ngấn nước: “A Thừa, nhìn em có đẹp không?”

Váy đẹp hay không đẹp kỳ thật không cần hỏi nhiều, chỉ là nhìn Lục Thừa trong mắt toát ra vẻ dục vọng chiếm hữu mãnh liệt, Diệp Kiều cũng đã hiểu rõ trong lòng, hai má cô ửng hồng.

“Đẹp.” Lục Thừa cảm giác tim mình đập nhanh liên hồi, thực thành thật gật đầu. “Em mặc đồ màu đỏ thật sự rất đẹp, xinh như cô dâu vậy.”

Thời điểm hai người bọn họ kết hôn, Diệp Kiều cũng không mặc xinh đẹp như bây giờ. Lúc đó Lục Thành còn chưa buông lỏng cảnh giác và của hồi môn cũng rất ít.

Khi kết hôn, cả hai mặc bộ quần áo mới nhất của bản thân, Lục Thừa là một bộ quân phục, Diệp Kiều mặc quần áo công nhân. Trang phục ngay ngắn cứng ngắc, lại không có lấy một tí không khí vui mừng của ngày kết hôn.

“Thật sao?”

Diệp Kiều có chút ngượng ngùng, cúi đầu nhìn xuống ngực của mình, chiếc váy này thực sự rất tôn lên dáng người của cô.

Rõ ràng kiếp trước cô ăn mặc quần áo càng hở hang hơn, nhưng chiếc váy cô đang mặc bây giờ kỳ thật vẫn còn rất bảo thủ.

Không biết vì sao, đối mặt Lục Thừa, Diệp Kiều chính là có chút không được tự nhiên.

“Nếu anh cũng cảm thấy đẹp, em và chị dâu có thể tiếp tục đẩy mạnh việc sản xuất...... A! A Thừa, anh làm cái gì vậy?”

Diệp Kiều còn đang nói chuyện, muốn cố gắng giảm bớt sự xấu hổ và không tự nhiên của cô, giây tiếp theo cả cơ thể của cô đã bị lơ lửng trên không!

Hai chân của cô bị nhấc giơ lên, theo bản năng, Diệp Kiều chỉ có thể nắm chặt đôi tay của cô đang bám vào cánh tay rắn chắc của Lục Thừa.

"Bang!"

Diệp Kiều bị ném lên trên chiếc giường êm ái, cô kinh ngạc mà nhìn về phía người đàn ông đang cúi xuống nhìn mình.

“Kiều Kiều....”

“Dạ?”

Diệp Kiều ngơ ngác trả lời, mà không phát hiện đôi tay của mình đã bị Lục Thừa ấn đè lên trên hai bên đầu, trông như một con chim tội nghiệp khoanh tay chịu trói.

Làn váy dài của cô đã sớm bị tản ra khắp giường

Chiếc váy xếp ly màu đỏ nhạt bao phủ đôi chân của cô ấy từng lớp từng lớp, giống như một bông hồng đang nở rộ. Dưới bông hồng đó là lớp da mềm mại và trắng nõn, sờ vào rất thích.

“Ưm...... Đừng như vậy...... Váy sẽ hỏng mất......”

Diệp Kiều giãy giụa suy nghĩ muốn ngăn cản nhưng đôi môi đã bị hung hăng hôn lấy.

Cô còn nghe thấy bên tai tiếng vải bị xé toạc, hàng cúc áo trước ngực nảy lên rồi rơi ngay xuống bên cạnh gối.

Diệp Kiều sốt ruột mà nắm lấy chiếc gối bên cạnh, đôi mắt nhìn chằm chằm những cái cúc áo, nảy lên nảy xuống cho đến khi bị tuột xuống ga giường và rơi xuống sàn.

“Leng keng leng keng” m thanh nhẹ mà dường như dài đến vô tận.

Không biết qua bao lâu, âm thanh rơi xuống của từng chiếc cúc áo đã dừng lại. ..

Diệp Kiều cũng giống như bị vớt từ trong nước vớt ra giống nhau, đầu tóc rối bời, ánh mắt mờ mịt sương mù dày đặc, đôi môi đỏ mọng mềm mại hé mở.

Suy nghĩ cuối cùng chính là: Thôi xong rồi, không biết ngày mai chị dâu có tức giận muốn đánh cô hay không.

Buổi sáng ngày hôm sau.

Nhìn những chiếc cúc trước ngực của chiếc váy, Viên Hiểu Quyên luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm.

“Kiều Kiều ơi, những chiếc cúc này lúc trước là hình dạng như vậy hay sao? Chị như thế nào cảm thấy mấy chiếc cúc hơi cong?”

Diệp Kiều không chớp mắt mà gật đầu nói.

“Đúng rồi chị, nó bị méo đấy, có lẽ là do chúng ta vội vàng may nó nên không chú ý tới. Chị dâu, phiền chị sửa lại cho nó một chút.”

“Được rồi! Chị sẽ tháo chúng ra và may lại một lần nữa! CHiếc váy đầu tiên mà chúng ta làm ra nhất định phải thật hoàn hảo nhất!”

Viên Hiểu Quyên cầm váy một lần nữa ngồi xuống, bắt đầu cắt chỉ, một lần nữa may lại những chiếc cúc.

Diệp Kiều âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

“Chị dâu, em đi làm cơm trưa trước nha. Buổi sáng A Thừa đặc biệt đi chợ hải sản mua một mẻ cá vược tươi trở về, em sẽ làm cho chị món cá vược hấp.”

“Được rồi, em đi đi.” Viên Hiểu Quyên nghiêm túc may lại những chiếc cúc, cũng không ngẩng đầu lên.

Làm xong cái váy này, cả hai lần lượt làm những cái áo khác.

Đó là những chiếc váy hoa dài đến mắt cá chân, váy màu trắng được kết bằng những bông hoa oải hương nhỏ, mang một vẻ sang trọng kiểu Pháp. Vải vẫn là cotton nguyên chất, chiếc váy dài tay cùng với một chiếc áo gió được cắt may cẩn thận là đủ để sống sót qua mùa đông ở một thành phố phía nam như Thâm Thành.

Phần còn lại là một bộ vest: áo sơ mi cổ chữ V, quần bó sát, khăn quàng cổ và áo khoác ngoài.

Trong xưởng, Diệp Kiều đã sử dụng cả một bức tường để trưng bày những bộ quần áo do hai người thiết kế.

Mỗi một bộ quần áo, đều được cô phối hợp một cách hoàn hảo và treo chúng lên tường.

Bộ nào cũng đều rất đẹp, Viên Hiểu Quyên quyết định kế tiếp đều để cho cô mặc thử mỗi bộ một lần!

Trong xưởng nhỏ của hai người mất nửa tháng mới làm được ba bộ quần áo.

Một bộ cho Diệp Kiều, một bộ cho Viên Hiểu Quyên, bộ còn lại là cỡ phổ thông, có thể dùng làm mẫu vào thời điểm đó.

“Thâm Thành tuyển công nhân nữ tốt hơn. Chúng ta hãy làm một lô trước. Một thời gian nữa chúng ta sẽ chuyển lô này về thành phố Bắc Hà để bán.”Diệp Kiều bắt đầu nói về kế hoạch tiếp theo của mình.

“Nếu quần áo của chúng ta bán chạy, em tin rằng các hợp tác xã cung ứng và tiếp thị sẽ không từ chối phân phối hàng hóa của chúng ta.”

Cạnh tranh hiện tại giữa các hợp tác xã cung ứng và tiếp thị với các nhà máy không còn căng thẳng như trước trong những năm 1980 và 1990. Xét cho cùng, bây giờ cầu đang thiếu hụt. Trong những năm 1990, chỉ có các đơn đặt hàng của nhà máy không thể thực hiện được, và không có cơ quan cung cấp và tiếp thị nào không thể bán được.

“Nhưng chúng ta không có giấy phép kinh doanh.” Viên Hiểu Quyên có chút lo lắng, “Chị nghe Hiểu Tĩnh nói rằng không được phép kinh doanh tư nhân.”

“À, khi đợt đầu tiên hàng về đến nơi, em sẽ tìm mối để kinh doanh, khi chị quay lại sẽ nói rằng đó là sản phẩm của Nhà máy may Thâm Thành.”

Diệp Kiều sớm đã có giải pháp cho việc này.

Lục Thừa ở Thâm Thành thời gian dài như vậy, dựa vào các mối quan hệ của anh và tác phong nhanh nhẹn, anh ấy đã sớm trở nên quen thuộc với các nhà máy ở đây.

Chỉ là nhờ đối phương mở một vận đơn, rất đơn giản.

Khi Viên Hiểu Quyên và những người khác trở lại thành phố Bắc Hà, họ sẽ là đại lý bán thời gian của nhà máy may Thâm Thành.

Diệp Kiều tiếp tục Nói: “Lần này em sẽ cùng đi cùng với chị trở lại thành phố Bắc Hà, em muốn nói chuyện với Hiểu Tĩnh và lãnh đạo của cô ấy về việc mở một nhà máy chi nhánh.”

“Nhà máy chi nhánh?” Viên Hiểu Quyên kinh ngạc mở to đôi mắt trừng lớn.

“Đúng vậy, em không ngờ lại khai trương chi nhánh mới sớm như vậy.”

Ban đầu, Diệp Kiều chỉ đơn giản là muốn cho những người phụ nữ vào làng Hạ Hà tìm cách kiếm tiền, họ không cần kiếm nhiều tiền, miễn là có thể khiến phụ nữ sống thẳng lưng không dựa dẫm vào ai.

Có thể nói, Diệp Kiều chưa bao giờ nghĩ rằng mình có thể thu được lợi nhuận từ các dự án gia công quần áo.

Tuy nhiên, người không bằng trời tính, những món lợi nhỏ nhặt như vậy của họ có thể khiến người khác ghen tị, thậm chí đối phương sẽ làm mọi cách tranh đoạt những thứ nhỏ nhoi như vậy.

Một khi đã như vậy, Diệp Kiều chỉ có thể chủ động hành động trước, những người thuê ngoài không thể làm điều đó, vì vậy họ nên làm công việc bình thường một cách chính trực.

Dù sao thì Diệp Kiều đã có một nhà máy thực phẩm đứng tên cô, cũng không kém hơn so với một nhà máy quần áo.

Chỉ là...... những thứ này đều là tài sản chung.

Diệp Kiều thầm thở dài.

Cô không mong cầu nhiều lợi ích như vậy, nhưng thực sự có quá nhiều nhược điểm của các nhà máy quốc doanh.

Giậm chân tại chỗ, phân chia giai cấp, bên trong dùng chính sách gắt gao, đối với bên ngoài thì bảo sao nghe vậy.

Một khi Trung Quốc mở cửa biên giới, những ngày tốt đẹp của nhà máy quốc doanh sẽ chấm dứt tại đó.

Diệp Kiều sẽ miễn cưỡng chia tay nhà máy do cô thành lập và nó sẽ kết thúc trong một kết cục ảm đạm.

Trước/247Sau

Theo Dõi Bình Luận