Saved Font

Trước/368Sau

Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Trước Quân Hôn Của Nam Chính

Chương 11:

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Vừa tới giữa trưa, học sinh ở gần trường học đều về nhà ăn cơm, còn nhà ở khá xa như Tạ Miêu thì phải tự mang cơm theo.

Tạ Miêu cầm loại cà mèn tự chế mà vốn đã không còn được bán ở thời hiện đại, sau đó tìm một vị trí ấm áp ánh mặt trời và ngồi xuống cùng ba người em, vừa ăn vừa trò chuyện. Ăn xong thì đến nhà vệ sinh rửa cà mèn rồi mới trở lại phòng học.

Lúc Tạ Miêu quay lại, cậu nhóc béo Vương Đại Lực ngồi phía trước cũng cơm nước xong xuôi, đang ở kia nhai đậu phộng "rột rột".

Nhìn thấy cô, Vương Đại Lực vội nói: "Tạ Miêu, tớ đặt quyển vở lên trên bàn cho cậu đó."

"Uhm."

Tạ Miêu đã thấy được.

Cô đặt hộp cơm qua một bên cho ráo nước, lấy khăn tay ra lau lau tay. Đang chuẩn bị cất vở vào thì Vương Đại Lực quay đầu, lại còn hỏi với vẻ có mấy phần không thể tin: "Tạ Miêu, cậu thật sự tự viết bài ghi chép này à?"

"Đúng vậy, sao vậy?"

"Trâu bò thật luôn á !" Cậu nhóc béo giơ ngón tay cái về phía cô, không hề tiếc lời ca ngợi của bản thân mình chút nào: "Mấy thứ thầy Lưu nói đó, tớ vốn đã quên mất vài chỗ rồi, vừa nhìn bài ghi chép của cậu là tớ nhớ lại hết. Cậu nhớ siêu thật đấy."

Thói quen ghi chép lại bài của Tạ Miêu hoàn toàn được nuôi dưỡng từ kiếp trước.

Cô không phải là loại học sinh vô cùng thông minh, không thể nào chỉ tùy tiện nghe một chút khi lên lớp thì đã có thể có thành tích thi tốt. Vì để những người khác không bỏ mình quá xa, cô chỉ có thể cố gắng nhớ rõ và ghi chép một cách chi tiết nhất có thể, thuận tiện cho việc ôn tập sau này.

Không ngờ mới mang thói quen này đến với thế giới này nửa ngày, lập tức được hai người liên tiếp khen ngược, lại còn là những lời khen ngợi thật lòng.

Là do kiểu ghi chép của cô quá hiện đại quá nâng cao, hay là do kỹ năng học tập của các học sinh trong niên đại này quá thấp?

Đột nhiên Tạ Miêu có loại cảm giác sảng khoái tựa như lão đại đã mãn cấp* không còn việc gì làm nên chơi lại từ đầu, rồi chèn ép người mới tại thôn Tân Thủ** bằng kinh nghiệm.

*Nhân vật đạt tới cấp độ cao nhất trong trò chơi gọi là mãn cấp.

**Đây là nơi dành cho người mới chơi khi tham gia game.

Thật sự có lỗi quá, ha ha.

Nhóc mập cũng không có nhiệt tình học tập, thuận miệng hỏi hai câu rồi tiếp tục ăn đậu phộng rang, còn nắm lấy Tạ Miêu, hỏi Tạ Miêu có muốn không, "Cây đậu nhà tớ năm nay thu hoạch sớm, đây là do chị tớ rang cho tớ sáng nay đó, rất thơm, cậu ăn không?"

Ở nhà, Tạ Miêu được cưng chiều, không thiếu chút đồ ăn đó, cô cười rồi lắc lắc đầu, không ăn.

Nhóc mập tự ăn "rột rột" hết cả nửa buổi chiều. Đợi cho tới khoảng tiết tự học cuối cùng của buổi chiều, rốt cuộc cậu không ăn nữa mà lại bắt đầu điên cuồng di chuyển ghế dựa, âm thanh lớn tới mức Tạ Miêu có hơi không tĩnh tâm để làm bài tập được.

Không còn cách nào khác, Tạ Miêu đành phải dừng bút lại, tính vỗ vỗ nhóc mậ[, hỏi cậu bị sao vậy.

Nhưng mà vừa vươn tay ra, vừa tính chạm đến sau lưng của Nhóc mập, đột nhiên thân thể đối phương lệch một cái, té ngã về phía lối đi nhỏ.

Lúc ấy, Tạ Miêu lập tức kinh ngạc.

Cô, cô còn chưa kịp đụng tới người mà, sao cậu ta lại bay ra ngoài rồi nhỉ?

Chẳng lẽ cô không chỉ thức tỉnh trí nhớ của kiếp trước mà còn đột nhiên chiếm được Bàn Tay Vàng, sở hữu tuyệt thế thần công chỉ búng nhẹ là có thể đả thương người khác trong truyền thuyết sao?

Cô cũng không cảm giác cơ thể mình có dòng nước ấm chảy qua gì gì đó mà?

Ngay lúc Tạ Miêu vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ mà nhìn bàn tay trắng nõn của mình ngừng lại ở giữa không trung, đột nhiên "Ầm" một tiếng, Nhóc mập Vương Đại Lực bay tới bằng tư thế anh dũng của hổ đói vồ cừu non, đánh một quả rắm kinh thiên động địa, quỷ khóc thần sầu, tiếng nổ cực to.

Tạ Miêu sửng sốt, tiện đà "Phụt" cười một tiếng.

Tên nhóc này, sẽ không vì che dấu âm thanh đánh rắm nên mới di chuyển ghế dựa lớn tiếng vậy chứ?

So với Tạ Miêu, tiếng cười của những người khác càng không che đậy gì rồi.

Có mấy nam sinh còn ôm bụng vỗ bàn, cười đến mức ngay cả thắt lưng cũng không thẳng nổi, "Vương Đại Lực, cậu thật lợi hại, thả rắm cũng khiến chính mình văng từ đất bay lên trời luôn, a ha ha ha ha ha!"

Vương Đại Lực quỳ rạp trên đất với vẻ mặt ngơ ngác: "..."

Mình, sau này mình không ăn đậu phộng rang nữa T_T!

Tuy bị vỡ mộng đại hiệp cái thế nhưng chuyện này vẫn đủ khiến Tạ Miêu cười bò hết cả năm.

Trên đường tan trường, cô đã thay thế tên của Nhóc mập bằng cụm "có một bạn học trong lớp của chị" để kể cho ba đứa em nghe.

Trước/368Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Nông Môn Trưởng Tỷ Có Không Gian