Saved Font

Trước/368Sau

Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Trước Quân Hôn Của Nam Chính

Chương 30:

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Càng không nghĩ một cô gái nhỏ con như cô, lại muốn dựa vào sức lực của mình kéo anh lên.

Có những điều anh luôn vững tin từ trước đến nay đang dần dần sụp đổ, khiến anh không thể không bắt đầu hoài nghi những phán đoán trước kia của mình có hơi phiến diện quá không.

Có điều tuy trong lòng chất chứa nhiều cảm xúc, nhưng khi Tạ Miêu đang làm công tác chuẩn bị, Cố Hàm Giang cũng không rảnh rỗi.

Anh đào một ít đất xuống dưới chân, còn đào mấy cái hốc nhỏ trên vách tường gần Tạ Miêu để lát nữa có chỗ đặt chân.

Anh túm lấy cành cây thò xuống dưới, giọng nói trong trẻo của cô gái lập tức đáp lại anh, “Túm chắc chưa?”

“Ừm, túm chắc rồi.”

“Vậy anh lên đi.” Tạ Miêu hít sâu một hơi, nhanh chóng vào tư thế trung bình tấn, dùng sức nắm chặt cành cây trong tay.

Cố Hàm Giang mượn lực nhảy lên, đạp vào những hốc nhỏ đã đào trên vách tường, hai bước đã chui lên được hơn nửa mét.

Tạ Miêu chỉ cảm thấy một luồng lực lớn từ cành cây truyền đến, dù cô đã dùng rất nhiều sức, cành cây trong tay vẫn tuột khỏi tay hơn mười centimet, thậm chí nơi nhô ra trên cành cây còn rạch một vết thương rất dài trên cánh tay trắng ngần của cô.

Tạ Miêu lại hít một hơi, cố nhịn cơn đau nóng rát trong lòng bàn tay và trên cánh tay, lại ra sức cầm chặt hơn.

Lần này, khuôn mặt tuấn tú bị nước mưa hắt ướt nhẹp của Cố Hàm Giang cuối cùng cũng xuất hiện ở ngoài miệng bẫy.

Một tay cầm cành cây, một tay chống xuống đất, anh xoay người nhảy lên trên một cách lanh lẹ.

Tạ Miêu thấy anh đã đứng vững thì buông lỏng tay ra, suýt chút nữa đã ngã bệt xuống đất.

Ôi mẹ ơi mệt chết tôi rồi!

Bây giờ cô đau vai, đau tay, eo cũng sắp sửa bị siết gãy, đúng là dùng tính mạng mà cứu tên cờ hó này.

Sao số cô khổ thế nhỉ?

Khóe miệng Tạ Miêu méo xệch, đôi mắt đào hoa lập tức lâng lâng ánh nước, nhìn vừa tủi thân vừa khiến người ta kìm lòng chẳng đặng muốn ức hiếp thêm chút nữa.

Cố Hàm Giang nhìn chằm chằm cô một hồi, mới khẽ nói: “Cảm ơn.”

Haha, hóa ra tên cờ hó này cũng biết nói cảm ơn.

Trước đây giặt giũ nấu cơm, dọn dẹp phòng ốc giúp anh, sao anh lại không nói cảm ơn? Còn chê cô nhiễu sự! Không cho cô động vào đồ của anh chứ!

Tạ Miêu không nói gì, đứng tại chỗ thở hổn hển vài hơi rồi bắt đầu cởi dây thừng buộc trên người ra.

Từ nhỏ cô đã được nuông chiều, chưa từng làm việc đồng áng, vừa nãy dùng quá sức mình, hai cánh tay đã tê mỏi đến mức không còn sức lực. Cộng thêm chỗ bị quẹt xước vô cùng đau, tay cô run rẩy gỡ dây, một lúc lâu mới miễn cưỡng gỡ dây thừng ra khỏi eo.

“Để tôi.”

Cố Hàm Giang thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô tái mét, rõ ràng đã hết sức, vội vàng nhận lấy dây thừng, giúp cô cởi từng nút thắt bên trên ra.

Tạ Miêu không từ chối, chỉ kéo ống tay áo xuống, che đi vết thương rướm máu trên cánh tay.

Cố Hàm Giang nhanh chóng gỡ dây thừng ra, buộc trở lại sọt. Tạ Miêu cũng nghỉ ngơi chốc lát, cầm lấy sọt của mình đeo thẳng lên lưng, “Dù sao anh cũng biết đường về nhà, chị đây cũng không đợi mấy người nữa.”

Không ngờ Tạ Miêu cứu anh lên, thế mà lại chỉ nói với anh một câu như thế rồi định rời đi, Cố Hàm Giang sửng sốt, “Tạ Miêu.”

Tạ Miêu chẳng buồn ngoảnh lại, tựa như không nghe thấy.

Anh không nhịn được mà bước lên trước vài bước, lại hô một tiếng “Tạ Miêu”.

Lần này, bóng dáng mảnh mai phía trước cũng chịu quay đầu lại.

“Đừng gọi tôi, tôi không quen anh!” Cô trừng anh một cái đầy vẻ hung dữ.

Cố Hàm Giang dừng bước, quả nhiên không lên tiếng nữa.

Anh mím môi lặng lẽ đứng trong mưa, dõi theo bóng lưng xa dần của cô hồi lâu, mãi đến khi không còn nhìn thấy nữa mới thu mắt lại.

Mưa thu vẫn rơi, lạnh lẽo tạt xuống người.

Nhưng dường như Cố Hàm Giang đã sớm quen với sự lãnh lẽo và vẻ nhếch nhác trên người, chẳng nhíu mày lấy một cái. Anh chỉnh lại sọt trên lưng, chuẩn bị hái thêm một ít hồ đào, chất đầy sọt mới quay về.

Đúng lúc này, khóe mắt thiếu niên nhác thấy cành cây Tạ Miêu dùng để kéo mình trước đó, cả người chợt cứng ngắc.

Trên cây gậy bị ném bừa xuống đất vẫn còn vương lại một vệt máu, dù đã bị nước mưa rửa trôi phần nào, nhưng vẫn chói mắt vô cùng.

Cô ấy, bị thương rồi!

Cố Hàm Giang không còn quan tâm chuyện gì nữa, đeo sọt lên lưng liền đuổi theo xuống núi.

Từ lúc mười một mười hai tuổi Tạ Miêu đã chạy lên núi với bác cả Tạ Vệ Quốc, vì thế tương đối quen thuộc con đường phía sau núi.

Trước/368Sau

Theo Dõi Bình Luận