Saved Font

Trước/230Sau

Thập Niên 80: Con Đường Mỹ Thực

Chương 19: Trả Thù 2

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Lục Lâm Lâm không hề cảm thấy hứng thú với chuyện mấy học sinh kia hút thuốc, đôi mắt hạnh xinh đẹp của cô ấy một mực nhìn chằm chằm thức ăn trong hộp cơm của Hứa Cẩm Vi, "Vi Vi, em có thể dùng một quả trứng kho đổi một ít khoai tây sợi của chị không?"

"Được thôi." Hôm nay Hứa Cẩm Vi mang cơm trắng bình thường, nhưng thức ăn là ớt xanh xào khoai tây sợi, ớt xanh xanh lục kết hợp với khoai tây sợi màu vàng nhạt, phủ lên lớp cơm trắng một tầng thật dày, lấy đổi một quả trứng kho tuyệt đối là tính toán có lợi nhất.

Từ Giai Ny lại thấy mà đỏ mắt không dứt, hôm nay Lục Lâm Lâm mang cơm là đùi gà kho và trứng kho, cô ấy thích ăn gà nhất cho nên hôm nay không có ý chia thịt cho bọn họ, cô ta vốn định xin cô ấy nửa quả trứng kho để ăn một chút nào ngờ còn chưa mở miệng thì đã tiện nghi cho Hứa Cẩm Vi rồi. Từ Giai Ny nhìn về phía dưa góp trong chén mình, trong lòng buồn bực không thôi, Lục Lâm Lâm tuyệt đối sẽ không muốn lấy trứng kho đổi món ăn này của cô ta.

Lục Lâm Lâm hài lòng ăn ớt xanh xào khoai tây sợi, cảm thấy tay nghề dì cả cô ấy thật là quá tốt, khoai tây sợi này nhìn rõ ràng vô cùng bình thường nhưng ăn vào lại giòn tan mọng nước, còn mang chút vị cay của ớt xanh, hết sức hao cơm.

Hứa Cẩm Vi ăn trứng kho cũng vô cùng hài lòng, bây giờ cổ thân thể này của cô còn nhỏ, cần bổ sung một ít dinh dưỡng mới được.

Ít nhất về điểm này, cô - nữ nhân vật phụ độc ác lại cùng nữ nhân vật chính có được quan hệ hợp tác hai bên cùng có lợi.

Buổi chiều sau khi tan học, Hứa Cẩm Vi tự giác ở lại quét dọn phòng học, nhưng mà nam sinh tên Thái Hân đó lại không biết chạy đi nơi nào, Hứa Cẩm Vi cũng không để ý, dù sao cô cũng không muốn làm việc chung với một người bài xích cô như vậy.

"A Xuyên! Đi thôi!" Đám Tôn Triêu Dương tới kêu Thẩm Lâm Xuyên cùng nhau về nhà.

Thẩm Lâm Xuyên tùy tiện thu dọn đồ đạc trên bàn một chút, nhét hết tất cả vào trong cặp sách rồi cùng đám Tôn Triêu Dương đi ra ngoài.

"Buổi tối đi tiệm cơm Quốc Doanh, tôi mời khách." Thẩm Lâm Xuyên nhàn nhạt nói.

"Được thôi!" Tôn Triêu Dương nghe vậy đầu tiên là hơi sững sờ, sau đó lập tức đáp ứng, Trần Lập và Diêm Túc dĩ nhiên cũng không có dị nghị.

Chẳng qua là mấy người đi theo phía sau anh trao đổi ánh mắt với nhau, không khí tựa như dần dần ngưng trọng. Mấy người bọn họ chơi với nhau từ nhỏ đến lớn, lần này là cố ý cùng Thẩm Lâm Xuyên chuyển trường, tự nhiên đều biết tình huống trong nhà Thẩm Lâm Xuyên, chuyển trường đến trường này mấy ngày, Thẩm Lâm Xuyên chưa có lần nào về nhà ăn cơm, làm bọn họ ít nhiều có chút lo lắng.

Diêm Túc là một người ít nói, trong lòng lo lắng cũng không nói ra miệng, Trần Lập là em họ ruột của Thẩm Lâm Xuyên, có mấy lời cũng không thích hợp nói, vì vậy nhiệm vụ này vẫn là rơi trên người Tôn Triêu Dương tính tình sáng sủa hơn lại vừa không có gì cố kỵ.

"A Xuyên à. . ."

"Ừm?" Thẩm Lâm Xuyên hơi nghiêng đầu, trong mắt mang theo một chút mệt mỏi không muốn người biết.

Tôn Triêu Dương lời vừa tới miệng không biết làm sao lại cua đầu xe, "Ha ha, cậu biết mấy người hút thuốc lá ngày hôm qua kia không? Chính là đám Ngô Khải lớp chúng ta đó, hai tiết trước lúc nghỉ giữa tiết tôi có nghe bọn họ nói to nói nhỏ muốn đi chặn người lại đó."

Thẩm Lâm Xuyên chỉ đáp một tiếng, không quá để ý.

"Hình như là tìm được người đã tố cáo bọn họ, chuẩn bị đi đánh một trận. . ." Thấy Thẩm Lâm Xuyên không có hứng thú, Tôn Triêu Dương gãi gãi sau đầu, chuẩn bị dừng lại, lại thấy Thẩm Lâm Xuyên bỗng nhiên chuyển mắt, nhất thời ợ một cái, bất giác nói ra, "Hình như nói là cái người mập mạp lớp các cậu, cũng không biết cậu ta và Ngô Khải có cái gì đụng chạm, dù sao bọn họ nhận định là cậu ta tố cáo."

"Không phải cậu ta."

"Cái gì?" Tôn Triêu Dương sửng sốt một chút.

Liền nghe Thẩm Lâm Xuyên lại lặp lại: "Không phải cậu ta làm."

Không biết anh em tốt tại sao đột nhiên nói như vậy, nhưng nhìn ra anh có hứng thú với chuyện này, Tôn Triêu Dương lại dùng sức lục soát trí nhớ trong đầu, sau đó lắc đầu nói: "Vậy chuyện này cũng thú vị đó chứ, cô gái mập nhỏ đó lần này gặp phải xui xẻo rồi. Cái này gọi là cái gì, tai bay vạ gió?"

Thẩm Lâm Xuyên nhất thời nhíu mi, "Bọn họ định làm gì thế?"

Tôn Triêu Dương vốn chỉ là tùy tiện tìm chuyện này ra nói một chút nghe vậy thì hơi sững sờ, độ chú ý của Thẩm Lâm Xuyên đối với chuyện này hiển nhiên vượt quá tưởng tượng của cậu ta, "Tôi cũng không biết, hình như là định chặn người ở trong một con hẻm nào đó gần trường để dạy dỗ một trận thì phải. . . ?"

Trước/230Sau

Theo Dõi Bình Luận