Saved Font

Trước/103Sau

Thập Niên 80 Ngày Lành

Chương 18: Phân Gia.

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Người nói chuyện chính là Vu Đại Hải, anh không ngừng đẩy nhanh tốc độ về nhà, rốt cuộc ở thời khắc mấu chốt cũng đến nơi. Nói cũng khéo, vừa xuống xe khách ở thị trấn Thanh Vân, anh đang suy nghĩ làm sao để trở về nhà thì gặp ngay một người quen cùng thôn.

Người này đi xe máy, vừa hay cũng đang muốn về nhà, Vu Đại Hải liền đi nhờ xe, lúc này mới có thể về kịp lúc.

Dọc theo đường đi, lòng anh nóng như lửa đốt, đồng thời cũng cảm thấy không còn mặt mũi nào gặp vợ. Anh và Từ Thiên Lam kết hôn đã bốn năm, lại không biết lúc không có anh ở cùng, cô đã phải chịu những ủy khuất đến vậy.

Vu Đại Hải biết vì cái gì mà vợ không nói với anh những chuyện này, vì những người đó là người nhà của anh, là mẹ của anh, cô không muốn khiến anh khó xử.

Cô ấy vẫn luôn một mình chịu đựng!

* * *

"Chị dâu, có gì mà không thể tử tế nói chuyện, chị muốn làm gì?" Vu Đại Hải chạy nhanh tới, chắn trước mặt của Từ Thiên Lam, khuôn mặt hầm hầm mà nói chuyện với Ngưu Xuân Hoa.

Anh cảm thấy có chuyện gì mà không thể nói chuyện tử tế, không nghĩ tới lại có thể động thủ đánh người, may là anh về sớm.

"Đại Hải, sao con lại trở về!" Lão thái bà nhìn thấy con trai trở về thật cao hứng.

Ngưu Xuân Hoa xấu hổ, dừng tay, chị ta quay đầu nhìn thoáng qua, ông chồng Đại Giang của chị ta không ra nói giúp chị ta, thật sự là đáng chết.

Vu Đại Hải cao to, đột nhiên đứng phía trước che chở cho Từ Thiên Lam, anh giống như một ngọn núi vậy, chiều cao cũng khoảng một mét tám lăm, điều này thật không khoa học!

Người nhà họ Vu mặc kệ là nam hay nữ vóc dáng cũng không tính là lùn, nhưng vẫn bảo trì ở chiều cao trung bình, Vu Đại Hải lại cao đến một mét tám lawm, ở thời đại này cũng coi như là rất cao đi.

Dù sao thì cơ sở vật chất còn thiếu thốn, cũng không được bỏ sung dinh dưỡng!

Có lẽ, Vu Đại Hải làm công ở bên ngoài ăn uống khá tốt, Từ Thiên Lam lén lút nghĩ, nhìn dáng người này, to khỏe như con trâu, đứng ở đây, thật sự là có thể dọa người.

"Con trở về xem tiểu Lam." Vu Đại Hải mặt không cảm xúc, lời nói lại rất khí phách.

Người nhà họ Vu nghe thấy câu này, đều cảm thấy xấu hổ.

Hiện tại, vụ mùa gieo trồng hầu như đã xong, thời gian rảnh rỗi cũng nhiều hơn, mọi người xem náo nhiệt thấy Vu Đại Hải trở về, có người quen biết anh, cũng không nhìn nổi gia đình này đối xử với Từ Thiên Lam, liền ồn ào nói: "Đại Hải, cậu về thăm vợ thật là tốt, đừng để cho người khác ức hiếp vợ mình!"

Lão thái bà đuổi bọn họ: "Nhìn cái gì mà nhìn, có cái gì hay mà nhìn, nhanh đi làm việc của mình đi! Cút cút cút.."

Người dân vây xem lập tức giải tán.

"Được rồi, lão thái bà, nhanh nấu cơm để con trai ăn, hôm nay trời tối sớm." Lão hán nhíu mày nói.

Lão thái bà trả lời: "Đúng đúng, thằng Tư, để mẹ đi nấu cơm."

"Mẹ, không cần vội, con ăn không vào." Vu Đại Hải nhìn người vợ gầy gò của mình, dừng lại một chút, sau đó nói tiếp: "Con có chuyện muốn nói, chúng ta về phòng nói đi."

Nói xong, anh định nắm tay vợ kéo về phòng.

Có điều, tay của Vu Đại Hải vừa mới chạm vào tay của Từ Thiên Lam, cô liền theo bản năng rụt tay về. Kiếp trước, Từ Thiên Lam sống tới hai mươi hai tuổi nhưng chưa từng nắm tay đàn ông, tất nhiên là trừ ba của cô ra.

Tay của Vu Đại Hải dừng lại trong không trung, hơi run nhè nhẹ, thầm nghĩ, đây là sự xa cách của vợ đối với mình. Vu Đại Hải nhìn khuôn mặt gầy gò, xanh xao vàng vọt của vợ. Năm ngoái lúc anh trở về nhà, cô không phải như vậy, không nhịn được mà thầm mắng chính mình, anh thật quá ngu ngốc, tất cả là do anh.

Từ Thiên Lam nhìn thấy sự thương tâm và ảo não trong đôi mắt của Vu Đại Hải, tự nhiên có chút chột dạ. Người ta muốn nắm tay vợ của mình là chuyện thiên kinh địa nghĩa, biểu hiện của cô lúc nãy hình như không được tốt lắm, sẽ không bị anh phát hiện ra cái gì chứ!

Trong lòng cô càng thêm tội lỗi!

* * *

Vào phòng chính, lão hán và lão thái bà ngồi ổ giữa, bên trái là con trai cả và con trai thứ hai, bên phải là Vu Đại Hải và Từ Thiên Lam.

Bọn nhỏ đều trốn ở trong buồng trong, giống như bọn chúng biết có chuyện lớn sắp xảy ra, không dám đi ra ngoài.

Thằng nhóc gỗ ngược kia được mẹ nó đưa về phòng xoa thuốc, vốn dĩ nó còn khóc toáng lên nhưng bị mẹ nó hét một tiếng, sau đó cũng không dám khóc nữa, chỉ có thể ở trong phòng nhỏ giọng khóc nức nở.

"Đại Hải, anh biết chuyện này là Mộc Mộc nhà anh không đúng, lát nữa anh sẽ dạy bảo lại nó. Nhưng việc em dâu làm như vậy cũng không đúng. Có đứa trẻ nào mà lại không ham ăn, em nói xem em ấy mua điểm tâm về cũng không chịu chia cho bọn nhỏ trong nhà, trốn ở trong phòng ăn một mình, như vậy thật kỳ cục. Nhà chúng ta từ trước tới nay không có bao giờ như vậy, có đồ ăn đều chia cho mấy đứa nhỏ, mẹ, mẹ nói có đúng không?" Ngưu Xuân Hoa vừa lên tiếng liền bắt đầu chỉ trích Từ Thiên Lam, cô ta còn không quên kéo theo đồng minh là lão thái bà.

Trong nhà này, Vu Đại Hải là nguồn thu nhập chính trong nhà. Cả nhà bọn họ làm nông một năm cũng không bằng số tiền Vu Đại Hải kiếm được trong nửa năm. Chính anh cũng tự mình tích cọp được một phần. Hơn nữa, Vu Đại Hải đi ra ngoài lang bạt mấy năm nay thay đổi càng ngày càng lớn. Về sau có chuyện gì, khẳng định phải nhờ vả đến anh, cho nên bọn họ đều không muốn đắc tội anh.

Lão thái bà gật đầu: "Chuyện này là vợ của con không đúng. Con không thể lúc nào cũng bệnh nó, khiến cho nó càng ngày càng không coi ai ra gì. Mấy ngày nay công việc đồng áng rất nhiều, nhưng nó cũng không chịu đi làm. Mỗi ngày còn đòi ăn bánh bao, đi lên thị trấn nói là bán bao tay gì đó, kiếm được tiền cũng không giao cho nhà, tự mình mua đồ ăn, điểm tâm đắt tiền như vậy, lại còn mua hai lần, lần trước ăn hết, bây giờ lại mua, không thấy ai nói gì, nó muốn lên trời rồi!"

"Chú Tư à, em dâu thật sự rất quá phận, hai ngày trước Đại Nữu cứ tranh giành sách của Mộc Mộc nhà anh. Kết quả, đứa nhỏ không hiểu chuyện, em dâu cũng không hỏi rõ ràng, ngược lại muốn đánh Mộc Mộc nhà anh, may mắn là lúc đó mọi người vừa đi làm về cản lại." Đại Giang nói.

"Đúng vậy, chú Tư, em dâu còn nhỏ tuổi, chúng ta cũng không trách nó, nhưng chú cũng nên dạy bảo.."

Trong lúc nhất thời, mọi người mồm năm miệng mười lên án Từ Thiên Lam không biết lễ nghĩa, lời nói và hành động ác độc, người không hiểu còn tưởng mọi người đang nói đến một người độc ác, xấu xa không thể tha thứ.

Trước/103Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Trọng Sinh 60 Kiều Thê Có Không Gian ( Trọng Sinh Phúc Thê Có Không Gian )