Saved Font

Trước/103Sau

Thập Niên 80 Ngày Lành

Chương 7: Đi Lên Thị Trấn Kiếm Tiền.

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Chủ nhân của thân thể này thật sự không được học nhiều, chỉ học tới lớp ba mà thôi, chính xác mà nói thì mới chỉ học lớp ba được có mấy ngày.

Đây là tình trạng phổ biến trong thời đại này trọng nam khinh nữ này. Những bé gái từ nhỏ đã phải phụ giúp gia đình làm việc. Nếu không phải nhà nước quy định giáo dục bắt buộc thì mọi gia đình sẽ không đưa đứa nhỏ tới trường. Cứ như vậy, bọn họ sẽ tìm những lý do khác nhau để khiến các bé gái không được đi học.

Bọn họ cho rằng, con gái đến tuổi sẽ lấy chồng, chỉ cần biết làm việc tốt sẽ kiếm được nhiều của hồi môn, học nhiều không có tác dụng gì.

Ngay cả con trai có thể học tập tốt, nhưng rất ít người sẽ có tương lai tốt hơn. Sau hơn mười năm đọc sách vẫn về nhà làm ruộng. Vì vậy, hầu hết mọi người đều cho rằng đi học là một vụ "mua bán" lỗ vốn.

Lúc Ngưu Xuân Hoa ở phía đối diện nói những lời như vậy, cô ta lại quên rằng cô ta cũng mới chỉ học đến lớp bốn. So với Từ Thiên Lam chỉ học hơn có một lớp mà thôi. Đều là những người chưa tốt nghiệp tiểu học, cư nhiên còn có mặt mũi mà khinh bỉ người khác?

Từ Thiên Lam liếc nhìn cô ta một cái, cô lười cùng cô ta so đo xem ai học nhiều hơn. Vì tránh cho sự việc bị bại lộ, Từ Thiên Lam không nói thêm gì nữa, chỉ tránh nặng tìm nhẹ mà nói: "Đứa nhỏ không hiểu chuyện và chuyện học hành nhiều hơn thì có liên quan gì đến nhau? Mã Đại nương ở nhà bên cạnh không phải cũng chưa được đi học sao, nhưng bà ấy dạy tiểu Quyên gặp người phải biết chào hỏi, chưa bao giờ dạy cháu gái bà ấy đem người khác đẩy ngã trên mặt đất!"

Nhà hàng xóm là một đôi vợ chồng già, con trai và con dâu họ đều đã bị bệnh qua đời, để lại cho hai vợ chồng già một đứa cháu gái. Đứa nhỏ cũng không lớn hơn Đại Nữu là bao, nhưng là một đứa nhỏ rất lễ phép.

Đôi vợ chồng già thấy Từ Thiên Lam một mình chăm sóc hai đứa nhỏ rất vất vả, nên ngày thường họ cũng giúp đỡ cô chút ít.

Từ Thiên Lam tiếp nhận được không ít ký ức của chủ nhân thân thể này, nhưng đa số đều là những ký ức không tốt đẹp gì. Đối với những ai đối tốt với cô, cô sẽ đều ghi nhớ hết.

Ngưu Xuân Hoa không nghĩ tới Từ Thiên Lam còn tiếp tục cùng cô ta tranh luận. Thậm chí, còn lấy một đứa trẻ không còn ba mẹ ra để so sánh với con trai của cô ta, khiến cô ta tức giận đến mức đỉnh đầu cũng nóng lên: "Từ Thiên Lam, cô có ý gì? Sao cô lại có thể nguyền rủa con trai của tôi? Bản thân cô không sinh được con trai, nên nhìn thấy con trai của người khác đều không vừa mắt có phải không? Con gái của cô bị đẩy một cái thì đã sao, không phải nó cũng không có việc gì sao?"

Từ Thiên Lam đối với những người không nói lý như vậy, không còn lời gì để nói, đây là loại người đã sai còn gân cổ lên cãi phải không?

Từ Thiên Lam vừa đĩnh nói lại thì mọi người trong nhà đều đi làm về.

Mẹ chồng vừa bước vào cửa, không hiểu chuyện gì chỉ biết hai người đang cãi nhau, liền trực tiếp mắng: 'Từ xa đã nghe thấy các cô cãi cọ, chán sống à! Cũng không biết đường mà đi nấu cơm, còn ở chỗ này là cãi nhau cái gì? "

Ngưu Xuân Hoa cảm thấy bản thân rất ủy khuất. Cô ta lập tức thêm mắm thêm muối, trả thù Từ Thiên Lam. Cô ta nói Đại Nữu không biết điều, cướp sách của con trai của cô ta, Từ Thiên Lam còn muốn đánh con trai của cô ta nữa.

Mẹ chồng vừa nghe thấy có người ức hiếp cháu trai bảo bối của bà ta. Bà ta liền không thèm nghe Từ Thiên Lam giải thích, đã sầm mặt mắng:" Con gái còn muốn đi học, có biết suy nghĩ không thế? Tôi nói cho cô biết, nhanh chóng vứt bỏ tâm tư này đi, con gái còn muốn đi học, nhanh lớn lên mà làm việc đi. "

Chồng của Ngưu Xuân Hoa cũng nói chen vào:" Đúng vậy em dâu, con gái thì học hành cái gì, sách của Mộc Mộc nhà tôi cũng không thể tùy tiện cướp đoạt, đó là sách mà trường học vừa phát, vừa mới nhận về xong đã bị làm hỏng, Mộc Mộc nhà tôi không có sách, chẳng may bị đúp thì cô cũng không gánh nổi trách nhiệm này đâu! "

Bọn họ đều trưng ra khuôn mặt như muốn nói" con trai nhà chúng tôi đi học, tương lai sẽ rất phát triển, nếu như học hành không tốt thì đều tại cô ".

Điều khủng khiếp nhất là, bọn họ đều tin rằng những gì họ nói đều đúng đắn.

Thằng nhóc kia nhìn thấy rất nhiều người đang bênh mình nên nó làm mặt quỷ với Từ Thiên Lam, còn giơ nắm đấm về phía Đại Nữu, dọa bé sợ hãi khóc lên.

Từ Thiên Lam trừng mắt nhìn thằng nhóc một cái, đau lòng mà dỗ Đại Nữu:" Đại Nữu không khóc, không khóc, mẹ ở đây! "

Bố chồng cô lúc này mới ho khan một tiếng:" Được rồi, cũng không phải là chuyện gì to tát, mấy người còn cãi nhau, không sợ hàng xóm người ta cười cho à! "Ông ta quay đầu, tự cho mình là người công bằng, nói:" Vợ thằng Tư, Đại Nữu không phải là không có việc gì sao! Cô cũng nên biết điều một chút. Vợ thằng hai, cô cũng vậy, ai nên làm gì thì đi làm đi! "

Trong nhà này, bố chồng cô vẫn là người có uy quyền nhất, ông ta vừa nói xong thì mọi người cũng không dám nói thêm gì.

Ngô Quế Hoa cũng khuyên Từ Thiên Lam:" Đúng vậy, em dâu, Đại Nữu không có việc gì thì bỏ qua đi. "

" Được rồi, được rồi, ai nấu cơm thì đi nấu cơm đi, làm việc mệt nhọc mà về đến nhà cũng không có cơm mà ăn. "Ba chồng liếc nhìn Từ Thiên Lam một cái:" Không đi làm ruộng mà ở nhà còn không chịu nấu cơm, còn ở đây mà nhiều chuyện, nhanh đi nấu cơm đi."

Từ Thiên Lam nhìn tình thế nghiêng về một phía, bản thân cô tứ cố vô thân, còn thêm hai đứa nhỏ, lại đánh giá sức chiến đấu của mình, quả thực là không chống lại được, tốt nhất vẫn không nên đâm đầu vào đá.

Từ Thiên Lam nhìn lướt qua mọi người, sau đó ôm Đại Nữu về phòng, hoàn toàn không để ý tới mệnh lệch của ba chồng bắt cô đi nấu cơm vữa nãy.

Trước/103Sau

Theo Dõi Bình Luận