Saved Font

Trước/52Sau

Thập Niên 90: Cha Ta Bạo Hồng Giới Giải Trí

Chương 19

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
"Bá mẫu," Tiểu Phương híp mắt cười nói: "Nếu ngài không sợ đạo diễn chúng tôi, vậy ngài cứ đi. Hắn vừa mới nhận một cú điện thoại tâm tình không tốt lắm."

Dương đạo tính khí mọi người đều kiến thức qua, nghe thấy Tiểu Phương nói như vậy đều không tự chủ được rùng mình một cái.

"Ha ha," Quách Xuân Hoa một trận cười gượng, lùi lại phía sau, một lần nữa ngồi vào chỗ ngồi, "Vậy ta vẫn là ngồi xe buýt đi, cùng mọi người nói chuyện cũng rất tốt."

Quách Xuân Hoa đối đạo diễn sợ hãi vẫn là chiến thắng lòng hư vinh muốn ngồi xe sang.

Đối với xe sang, Đồng Hân không có bao nhiêu hiểu biết, nhưng nhìn thấy xe của đạo diễn, Đồng Hân vẫn là nho nhỏ kinh ngạc một phen. Đời trước cô truy các loại phim truyền hình đời đầu của Hàn Quốc, tài phiệt lái chính là kiểu ô tô màu đen như vậy, đại khí, rộng rãi, tới gần tâm đều sẽ sinh ra một tia cẩn thận từng li từng tí.

Ở trong nước những năm 90, có thể lái chiếc xe như vậy, vị này Dương đạo khẳng định không phải phổ thông đạo diễn.

"Đến, mọi người ngồi phía sau." Tiểu Phương tiến lên mở ra cửa xe phía sau.

Đồng Hân được ba ba Đồng Thành Quân ôm vào ghế sau xe, vừa ngồi vào, mùi thuốc lá gay mũi liền xộc thẳng vào mặt, Đồng Hân đột nhiên không kịp chuẩn bị hít đến tràn đầy, trong dạ dày lúc này một trận dời sông lấp biển, cô vốn say xe, kết quả Dương đạo còn ở trong xe hút thuốc, liền ngay cả cửa sổ đều không mở, xe còn chưa đi cô liền bắt đầu choáng rồi.

"Ai, mọi người tới rồi!" Dương đạo thấy thế dập tắt trong tay thuốc lá, còn đem cửa sổ xe chỗ hắn mở rộng tản đi mùi khói thuốc, hắn nhìn lại phía sau cười nói: "Thời tiết nóng nực, trên xe tôi có điều hòa, mát mẻ chút, lại có chỗ trống, liền để Tiểu Phương gọi mọi ngươi lại đây."

"Cảm ơn đạo diễn."

"Không cần khách khí như thế, ha ha!" Đạo diễn cười, vươn tay đưa điếu thuốc qua, "Đến một điếu?"

Đồng Thành Quân chần chờ, hắn không hút thuốc lá nhưng đạo diễn đưa thuốc lá nhiệt tình như vậy hắn từ chối tựa hồ không tốt lắm.

"Ba ba con không hút thuốc lá," Đồng Hân chôn ở trong lồng ngực Diệp Tiểu Vân, miệng lớn hô hấp huơng thơm ngào ngạt của bột giặt trên quần áo mụ mụ, giọng ồm ồm nói ra.

"Vậy được." Dương đạo cười nói: "Không hút thuốc lá rất tốt, đối thân thể khỏe mạnh. Nghề này của chúng tôi a, áp lực lớn, áp lực một lớn liền hút hai điếu thuốc, đều thói quen! Cũng khó bỏ."

"Đạo diễn, cho tôi một điếu!" Tiểu Phương khởi động xe, cười hì hì nói.

"Đi đi, hảo hảo lái xe của cậu," Dương đạo ngậm điếu thuốc trong miệng cũng không châm lửa, liếc mắt nhìn Tiểu Phương, "Cậu bình thường hút chùa thuốc lá của tôi còn ít sao? Không biết tự mình đi mua."

Ô tô di chuyển về phía trước, đi ở phía sau xe buýt, phía trước đường cái rộng rãi chút, Tiểu Phương một cái chuyển tay lái, lại tăng thêm tốc độ liên tiếp vượt qua hai chiếc xe buýt, dẫn tới mọi người trong xe buýt dồn dập nhìn ra bên ngoài.

Tiểu Phương cười nói: "Đạo diễn, thuốc lá của ngài chính là nhập khẩu, nhờ người từ nước ngoài mua về, có tiền đều không có chỗ mua."

"Được, chờ quay xong phim về Bắc Kinh, tôi tặng một thùng lớn cho cậu."

Cứ việc ngồi chính là xe sang, say xe vẫn sẽ say xe.

Đồng Hân choáng đến sắc mặt tái nhợt, nằm nhoài trong lòng Diệp Tiểu Vân, có thể bất động liền không động, không biết sao đường sá không bằng phẳng, ô tô xóc nảy, lắc lư một hồi, cô càng cảm thấy không thoải mái.

"Sao vậy? Hân Hân," Diệp Tiểu Vân phát

Hiện con gái không đúng, lòng bàn tay mềm mại vuốt ve khôn mặt nhỏ của Đồng Hân, "Có phải là say xe?"

Nghe vậy, Đồng Thành Quân cũng lo âu nhìn sang, nhẹ nhàng nặn nặn tay nhỏ của con gái.

"Vâng," Đồng Hân gật gù, "Rất muốn nôn."

"Tiểu gia hỏa say xe sao?" Dương đạo quay đầu lại hỏi: "Còn bao lâu đến nơi?"

Đồng Thành Quân: "Không xa, còn hai ba km liền đến thị trấn."

"Lại nhịn một chút," Diệp Tiểu Vân chốc chốc lại vỗ về Đồng Hân trong lòng, "Lập tức liền tới ngay."

"Vâng," Đồng Hân ngoan ngoãn đáp lời.

Cô vùi đầu ngửi mùi bột giặt thơm ngát trên quần áo mụ mụ, có tay mụ mụ nhẹ nhàng vỗ ngực, cảm giác khó chịu hòa hoãn một chút.

Tiểu Phương tăng nhanh tốc độ xe, một đường vội vã hướng trong thị trấn đi.

Đến trong thị trấn còn muốn đi một đoạn đường mới có thể đến quán cơm.

"Ôi, suýt chút nữa quên mất," Dương đạo vỗ đầu một cái, đột nhiên nhớ tới nói: "Bà xã tôi gửi đồ cho tôi ở bưu điện vẫn luôn không đi lấy. Bưu điện ở đâu vậy?"

"Ở hướng khác, không cùng hướng với quán cơm."

"Trước phải đi lấy mới được," Dương đạo nói: "Để chừng mấy ngày rồi, vạn nhất lui về liền phiền phức."

"Vậy trước đi lấy đi, cũng tốn không bao nhiêu thời gian, mọi người còn ở phía sau." Tiểu Phương nói.

Diệp Tiểu Vân thấy con gái khó chịu, mở miệng nói: "Nếu không trước thả bọn tôi ở ven đường, các anh lái xe đi lấy bưu kiện, chờ quay lại lại đón chúng tôi? Hân Hân con bé thực sự đang rất khó chịu."

Dương đạo quay đầu lại liếc mắt nhìn Đồng Hân đáng thương hề hề, gật đầu nói: "Cũng được. Lưu lại Thành Quân cho chúng tôi chỉ đường là được."

Ô tô ngừng lại, dừng dưới một gốc cây bên lề đường, Diệp Tiểu Vân ôm nữ nhi xuống xe.

Đồng Thành Quân kéo xuống cửa xe nói: "Tiểu Vân, em mang theo con gái ở dưới bóng cây đợi một chút, bọn anh rất nhanh sẽ trở lại."

"Ân." Diệp Tiểu Vân gật gật đầu, nắm nữ

Nhi đi đến dưới bóng cây.

Một cơn gió thổi qua, mang theo một chút hương cỏ, cảm giác buồn nôn của Đồng Hân cuối cùng cũng dịu lại một chút.

Có mấy cục đá dưới táng cây ven đường có thể ngồi, bình thường cũng có người đi đường nghỉ ngơi.

Thời tiết oi nóng, trên đường thỉnh thoảng lại có xe cộ đi qua, xe gắn máy, xe vận tải, máy kéo, loại xe nào cũng có, ầm ầm ầm chạy qua, vung lên đầy trời tro bụi.

Bị gió thổi một cái, trực tiếp hướng dưới tán cây thổi qua, thổi đến mức hai mẹ con có chút chật vật.

Lúc này, trên đường xuất hiện một chiếc Santana màu bạc, lái xe là một nam nhân trẻ tuổi, mặc bộ âu phục màu xám phóng khoáng, đầu vuốt keo chải ngược, trong miệng còn ngâm nga ca khúc thịch hành nhất gần đây 《Trong mắt anh chỉ có em》.

"Anh nói trong mắt anh chỉ có em, chỉ có em để anh không cách nào quên.."

Vị trí cạnh tài xế ngồi một cô gái trẻ tuổi ăn mặc thời thượng, không phải ai khác chính là Đinh Khả Lan, cô đang cầm gương bổ son môi, vừa bổ son môi vừa nói: "Đường ca, anh kêu tất cả mọi người sao? Bạn học lúc trước? Vẫn là nhóm huynh đệ tốt kia của anh?"

"Đều gọi." Đinh Ngân Hải liếc mắt nhìn sang, nói: "Dù sao em đều biết là được rồi, ngược lại em đó, bảo em gọi Tiểu Vân đi cùng sao em không gọi?"

"Cậu ấy không có ở nhà mà," Đinh Khả Lan nói: "Em qua nhà cậu ấy, một người cũng không ở, không biết là đi đâu."

"Lâu rồi không gặp, không biết em ấy trải qua có tốt không."

Đinh Khả Lan tô xong son môi, thả gương xuống nhìn ra bên ngoài cửa xe, bỗng nhiên nhìn đến bòng người quen thuộc ở bên đường, tập trung nhìn lại, kinh ngạc hô lên: "Ô, này không phải Tiểu Vân cùng con gái cậu ấy sao?"

Đinh Ngân Hải chậm lại tốc độ xe, nhìn theo tầm mắt Đinh Khả Lan, chỉ thấy được hai mẹ con Diệp Tiểu Vân ngồi bên vệ đường dưới ánh nắng chói chang của mùa hè, đâu đâu cũng mù mịt tro bụi, các cô bất đắc dĩ che lại miệng mũi, dáng vẻ muốn bao nhiêu chật vật thì có nhiều chật vật.

"Các em ấy sao lại ở chỗ này?"

Đinh Ngân Hải chuyển tay lái lái đến vệ đường bên kia, tốc độ xe cũng thả chậm lại, ánh mắt hướng phía Diệp Tiểu Vân nhìn đi, đột nhiên thở dài một tiếng nói: "Thật đáng tiếc!"

"Đáng tiếc cái gì?" Đinh Khả Lan không hiểu.

"Đáng tiếc em ấy đi theo Đồng Thành Quân, chỉ có thể ở nông thôn như vậy chịu khổ, cái gì việc đời đều thấy không được." Đinh Ngân Hải giơ tay ra hiệu nói: "Nhìn bộ dạng hiện tại của em ấy, thật đáng thương."

"Nếu như lúc trước theo anh thì giờ em ấy đã ngồi trên chiếc xe này rồi. Không nói đeo vàng đeo bạc những tổng không cần dưới trời nóng như vậy còn phải ở ven đường chờ xe, liền cái xe riêng đều không có."

Đinh Khả Lan ngắt lời nói, "Không biết còn tưởng rằng anh phát cái gì đại tài thành đại phú hào đâu, không phải là nhiều kiếm chút tiền lời sao, liền coi khinh Thành Quân người ta."

"Sách, thật không hiểu nữ nhân các cô bị Đồng Thành Quân rót cái gì mê dược, không phải chỉ là mặt lớn lên đẹp một chút sao? Còn không cho người ta nói?"

"Cái gì gọi là chỉ mặt lớn lên đẹp? Anh Thành Quân nhân phẩm tốt, còn giảng nghĩa khí, hiểu biết cũng nhiều, ưu điểm nhiều lắm đấy."

"A, nhiều ưu điểm có ích lợi gì? Không phải vẫn là ở chỗ này kiếm ăn, trong túi có được mấy đồng tiền? Ngay cả năng lực đối tốt với nữ nhân của mình cũng không có."

"Anh không phải cũng chỉ kiếm lời vài đồng tiền.."

Đường huynh muội hai người một đường to tiếng, xe rốt cục đứng ở trước mặt Diệp Tiểu Vân, Đinh Khả Lan hạ xuống cửa xe, vẫy tay hô lên: "Tiểu Vân, nơi này."

"A, Khả Lan, sao lại là cậu?" Diệp Tiểu Vân đứng dậy, nhìn thấy là Đinh Khả Lan cũng rất bất ngờ.

"Này! Tiểu Vân, đã lâu không gặp!" Đinh Ngân Hải thò người ra, cũng phất tay chào hỏi.

"Anh Ngân Hải," Diệp Tiểu Vân tươi cười chào hỏi, "Sớm nghe Khả Lan nói anh từ Thâm Quyến trở về, mà em vẫn luôn có việc bận, không nghĩ tới lại gặp nhau thế này, anh biến hóa cũng thật lớn nha!"

"Ha ha," Đinh Ngân Hải cười đến vô cùng vui vẻ, tim còn có chút đập gia tốc, nhìn trước mặt Diệp Tiểu Vân mỹ lệ ôn nhu, không ngừng ảo não lúc trước hạ thủ không đủ nhanh để Đồng Thành Quân đoạt trước.

Diệp Tiểu Vân vội vàng ra hiệu cho con gái Đồng Hân bên cạnh, nói: "Hân Hân, nhanh chào thúc thúc, a di."

"Con chào thúc thúc a di," Đồng Hân nãi thanh nãi khí chào hỏi, một đôi con ngươi xoay vòng vòng mà ở trên người đường huynh muội Đinh gia đảo quanh.

Đinh Ngân Hải ngoài cười nhưng trong không cười nhìn Đồng Hân một chút, lớn lên vẫn đúng là giống tên gia hỏa Đồng Thành Quân kia, "Ai nha, nha đầu này lớn lên thật nhanh, lần trước thấy còn chưa có lớn đâu." Ngay lập tức, hắn lại hỏi: "Em muốn đi nơi nào? Anh mới vừa mua xe mới, có thể tiễn em một đoạn đường."

Đinh Ngân Hải tận lực biểu diễn tài lực của mình, để cho Diệp Tiểu Vân nhìn rõ ràng, cô lúc trước lựa chọn Đồng Thành Quân là cỡ nào không sáng suốt lựa chọn.

"Muốn đi tiệm cơm Kim Phúc," Diệp Tiểu Vân nói.

"Thật sao? Chúng ta vừa vặn cùng đường, bọn mình cũng muốn đi tiệm cơm Kim Phúc ăn cơm, hẹn bạn học lúc trước với mấy đứa bạn, cậu cũng đều biết. Vốn dĩ muốn tìm các cậu cùng nhau đi, nhưng bọn cậu không ở nhà, không nghĩ tới lại ở đây gặp bọn cậu." Đinh Khả Lan cười nói: "Anh Thành Quân đâu? Sao anh ấy không đi cùng với cậu."

"Anh ấy có việc đi rồi, mình cùng Hân Hân ở chỗ này chờ anh ấy."

"Thời tiết nóng như vậy, mau lên xe đi, đừng để bị cảm nắng, trước cùng bọn anh đi tiệm cơm đi." Đinh Ngân Hải nhiệt tình mời.

"Này.." Diệp Tiểu Vân do dự nói: "Vẫn là

Thôi đi, vạn nhất Thành Quân anh ấy trở về không nhìn thấy bọn em sẽ sốt ruột, anh ấy rất nhanh sẽ tới đón bọn em."

"Ngồi ô tô nhiều thoải mái a," Đinh Ngân Hải nói: "Chờ chút Thành Quân tới đón em cũng là đi xe đạp, giữa trưa thế này phơi đến người đều muốn cảm nắng." Nói xong, lại nhìn về phía Đồng Hân, "Hân Hân, trên xe thúc thúc có nước có ga, con có muốn uống không?"

Hắn là biết trong nhà Đồng Thành Quân chỉ có xe đạp, liền ngay cả cái xe gắn máy đều không có, ra cửa đến thị trấn không đi xe đạp còn có thể đi xe gì, lẽ nào ngồi xe khách, trời nắng to như thế này, hơn nửa ngày mới có một chuyến, chẳng lẽ chờ tới chết.

"Không uống." Đồng Hân kiên quyết lắc đầu, còn ngại nóng mà lùi về phía sau, lùi tới dưới gốc cây, hô: "Mẹ, mẹ cũng lại đây đi, nơi đó thật nóng."

Đồng Hân không thích cái này thúc thúc, ánh mắt hắn xem mụ mụ quá không để cho cô thoải mái.

Diệp Tiểu Vân cười cười, cùng Đinh Khả Lan hai người nói: "Mình vẫn là ở chỗ này chờ Thành Quân đi, các cậu đi trước." Nói xong, xoay người hướng dưới bóng cây đi đến ngồi xuống.

Đinh Ngân Hải chỉ ngượng ngùng cười hai tiếng, "Vậy cũng tốt, chúng ta ở tiệm cơm lại gặp mặt."

Xe khởi động hướng về phía trước chậm rãi lái đi.

Đinh Khả Lan tựa vào cửa sổ xe, buồn bực nói: "Cậu ấy đi tiệm cơm làm gì? Lẽ nào là đi tham gia cái gì tiệc mừng?"

Tiệm cơm Kim Phúc là tiệm cơm số một số hai trong huyện, giá cả phi thường quý, bình thường gia đình bình dân sẽ không đi tiêu phí, chỉ có ở làm việc vui vì đầy mặt mũi mới sẽ đi tiệm cơm Kim Phúc tiêu pha.

"Chắc không phải đâu? Lẽ nào Đồng Thành Quân có dư dả tiền dẫn em ấy đi dạng địa phương xa hoa đó tiêu phí?"

Đinh Ngân Hải có chút căm giận bất bình, tức giận hắn hiện tại như thế có tiền đồ, có xe có phòng, trong ví có tiền, người cũng thời thượng, Đồng Thành Quân cái gì đều không có, cứ như vậy, Diệp Tiểu Vân lại vẫn không nhận ân huệ của hắn!

Vừa rồi lẽ nào không phải cô nên mừng rỡ như điên ngồi trên Santana của hắn, hỏi hắn những năm này ở Thâm Quyến phát cái gì đại tài, sau đó hắn sẽ nói khoác một trận, trở thành tồn tại khiến Diệp Tiểu Vân ngước nhìn sao?

Không thể hiểu được, không thể hiểu được a!

Dù sao về thôn nhiều ngày như vậy, trong thôn không thiếu nữ nhân lúc trước xem thường hắn hiện giờ lại chen chúc mà tới lấy lòng hắn, nịnh hót hắn.

Trước/52Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Cái Thế Thần Y