Saved Font

Trước/52Sau

Thập Niên 90: Cha Ta Bạo Hồng Giới Giải Trí

Chương 40

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Một đời trước, ba ba hời hợt một câu "Sao lại mẹ con bị sẩy thai", hóa ra trên thực tế lại khó như vậy, vì gom góp tiền cho mẹ, ba phải lạy ba mẹ, còn phải ăn nói khép nép vay tiền đại tẩu.

Nhìn Đồng Thành Quân ăn nói khép nép, Chu Tuyết chỉ nhíu nhíu mày, nói: "Tam đệ, không phải tôi không cho cậu mượn, mà là thật không có. Gia đình tôi vừa mua nhà vừa trang trí, tiền đã sớm hoa đến thất thất bát bát, tuy nói là có thể kiếm tiền, nhưng kiếm tiền cũng phải cần thời gian đúng không? Cậu khó, tôi cũng khó không kém! Cái bụng còn có đứa bé, còn phải lo đến nhưng khoản cần dùng tiền khi sinh con nữa."

Đồng Thành Quân ngượng ngùng nói: "Xin lỗi, đại tẩu, là em suy nghĩ không chu toàn, quấy rầy tẩu."

"Không có việc gì, cậu cũng là vì em dâu," Chu Tuyết vuốt ve cái bụng, nói: "Em dâu xảy ra chuyện như vậy, tôi cũng là người sắp làm mẹ, tôi thật tâm khổ sở thay em ấy, chờ nao đại ca cậu xin được ngày nghỉ, hai chúng tôi sẽ cùng nhau đi thăm em ấy, giúp em ấy thư giải một chút tâm tình."

"Vâng," Đồng Thành Quân vừa bất lực vừa bất đắc dĩ gật đầu, "Tẩu tử, em còn phải chạy tới bệnh viện, giờ phải về thu thập đồ đạc, trước không hàn huyên."

Đồng Thành Quân đi vòng vèo trở về trong nhà, từ dưới đáy giường lấy ra một cái rương hành lý, sau đó bắt đầu ba chân bốn thu thập đồ vật vào trên trong rương, thu dọn đại đa số là đồ của bà xã Diệp Tiểu Vân, quần áo thay giặt, hazeline cô thích dùng, dầu gội thơm cố ý mua, còn có khăn lau mặt mới và khăn tắm mới vân vân.

Mà chính hắn, chỉ nhét vào bên trong hai bộ quần áo thay giặt, qua loa xong việc.

Thu thập xong rương hành lý, Đồng Thành Quân không vội vã rời đi, hắn trở về vốn là vì gom góp phí giải phẫu cho vợ. Hắn để rương hành lý ở trong nhà, cầm lấy đèn pin cầm tay liền đi ra cửa.

"Ba ba," Đồng Hân cũng muốn đi theo, nhưng Đồng Thành Quân đã nhanh chân rời đi, quay đầu lại liếc mắt một cái nói: "Hân Hân con ở nhà xem TV, ba ba đi ra ngoài một lát liền trở về."

Đồng Thành Quân đi tới nhà nhị tỷ Đồng Thành Ngọc, Đồng Thành Ngọc một nhà đang chuẩn bị ngủ, nhìn thấy Đồng Thành Quân tới cửa, hết sức kinh ngạc nói: "Không phải cậu ở bệnh viện sao? Tại sao lại trở về?"

"Nhị tỷ, em -- em về nhà gom góp phí phẫu thuật," Đồng Thành Quân trực tiếp đi thẳng vào vấn đề nói: "Nhị tỷ, chị nhất định phải giúp em một tay, bệnh tình của Tiểu Vân không thể kéo dài được nữa, nhất định phải làm giải phẫu, nếu không sẽ gặp nguy hiểm."

Đồng Thành Ngọc không trực tiếp trả lời thỉnh cầu của Đồng Thành Quân, trái lại hỏi: "Em dâu đến cùng là mắc bệnh gì? Đang yên lành sao lại đau bụng, ngay cả đứa bé đều không gánh nổi, thật đúng là đáng sợ."

"U xơ tử cung, kỳ thực cũng tính là u lành, trong tình huống bình thường nếu cẩn thận khống chế, cũng không ảnh hưởng đến việc mang thai," Đồng Thành Quân khó chịu nói: "Bác sĩ nói, khối u của Tiểu Vân lớn hơn bình thường, ảnh hưởng đến thai nhi, cho nên mới có dấu hiệu sẩy thai."

"Ai, thực sự là chịu tội! Đang yên lành lại bị bệnh này." Đồng Thành Ngọc thở dài nói: "Chẳng lẽ năm nay cậu chiêu phải tiểu nhân, nao nhàn rỗi, có thể đi miêu thổ địa bái thử xem, hoặc là tìm bà cốt về đuổi tiểu nhân, kêu bà ấy tính toàn thay vợ cậu, nói không chừng có thể đổi vận đấy."

Đồng Thành Quân còn nhớ thương bà xã ở bệnh viện, nào có thời gian ở đây nghe nhị tỷ nói không đâu, lo lắng nói: "Nhị tỷ, cầu xin chị giúp em một chút, phí giải phẫu còn thiếu một ít, chị có thể cho em mượn ba, bốn ngàn không? Chờ em công tác kiếm được tiền, nhất định mau chóng trả cho chị."

"Ai ui, còn kém nhiều vậy sao!" Đồng Thành Ngọc theo bản năng liếc mắt nhìn chồng cô Vọng Đại Điền, nói: "Làm giải phẫu đương nhiên không thể trì hoãn, chỉ là chị thật sự hữu tâm vô lực, ba mẹ cũng biết đến, lúc trước đại ca kết hôn, chị cầm ra hai ngàn khối, nói là mượn, cũng không biết khi nào trả. Tiệm tạp hóa nhà bọn chị nhìn thì làm ăn khấm khá, kỳ thực cũng không kiếm được bao nhiêu tiền, trước đó mấy ngày mới nhập một nhóm hàng, đã tiêu hết số tiền trong người rồi."

Đồng Thành Quân há miệng, lời đến yết hầu, không biết nên nói cái gì.

Hắn không nên suy nghĩ nhiều, đều là thân anh chị em, làm sao có đạo lý không giúp, là hắn không gặp may, vừa vặn đụng phải lúc túi tiền của mọi người đang eo ót.

"Vậy, vậy thôi để em lại đi hỏi người khác thử xem," Đồng Thành Quân xoay người rời đi.

Nhìn bóng lưng cô đơn khi rời đi của Đồng Thành Quân, Đồng Thành Ngọc đến cùng là không đành lòng, đuổi theo, "Tam đệ, cậu từ từ."

"Nhị tỷ?" Con mắt của Đồng Thành Quân lập tức sáng lên, tràn ngập hi vọng.

Đồng Thành Ngọc từ trong túi móc ra một xấp tiền, nhét vào tay Đồng Thành Quân, nói: "Nơi này có năm trăm khối, là số tiền riêng cuối cùng của chị. Thực sự xin lỗi, nhị tỷ thực sự không năng lực giúp cậu."

Đồng Thành Quân nắm chặt tiền trong tay, "Cảm ơn chị, nhị tỷ."

"Nhị tỷ," Đồng Thành Quân liếc mắt nhìn xe máy ba bánh đình ở bên cạnh, tiểu tâm cẩn thận hỏi: "Có thể cho em mượn xe gắn máy nhà chị đi mấy ngày không? Hiện tại đã muộn, khả năng bắt không được xe."

"Có thể, đương nhiên!"

"Đương nhiên không được!"

Lời của Đồng Thành Ngọc còn chưa nói xong, chỉ nghe nhị tỷ phu Vọng Đại Điền đột nhiên nói chen vào, nói: "Cả ngày hai đầu tôi đều phải chuyển hàng, giao hàng, đều phải dùng đến xe ba bánh. Cậu lái đi rồi, tôi làm thế nào bây giờ?"

"Trong nhà có xe đạp ba bánh thây?" Đồng Thành Ngọc đánh vào cánh tay chồng mình.

"Cái xe đạp ba bánh cùi ấy có thể kéo được cái gì?" Vọng Đại Điền nhìn Đồng Thành Quân nói: "Hiện giờ đâu đâu cũng có xe gắn máy có thể đi nhờ? Cậu cứ phải mượn cái xe ba bánh cùi nhà tôi sao?"

Đồng Thành Quân miễn cưỡng xả ra một nụ cười, "Nếu anh rể cần dùng, vậy em không mượn nữa. Nhị tỷ, em đi trước, cảm ơn chị."

Đồng Thành Quân xoay người rời đi, phía sau mơ hồ truyền đến tiếng tranh chấp của hai vợ chồng nhị tỷ.

"Cho em tôi mượn xe máy ba bánh thì có làm sao? Sao anh kẹt xỉ vậy?"

"Đã nói là tôi cần dùng rồi, nếu tôi mà kẹt xỉ ấy, lần trước anh cô kết hôn, cô trực tiếp cầm đi hai ngàn khối, cô có cùng tôi thương lượng không?"

"Lại không phải không trả?"

"Ha ha," Vọng Đại Điền cười gằn: "Trả? Đại ca cô có bao giờ trả lại à?"

* * *

Đồng Thành Quân không có tâm tư nghe tiếp, hắn tính toán phí giải phẫu mà mình đã góp được, thêm vào năm trăm nhị tỷ vừa cho, đã có sáu ngàn khối, còn thiếu bốn ngàn khối nữa.

Tất cả người thân, bạn bè có thể cho hắn mượn tiền hắn đều đã hỏi qua, chẳng qua mọi người cũng chẳng giàu có gì, không có bao nhiêu tiền cho hắn mượn.

Trước đó hắn ở trên trấn làm thợ xây, cũng làm được khoảng mười ngày, dựa theo tiền công mỗi ngày là ba mươi khối tới tính toán, mười ngày cũng có ba trăm khối, nếu như đốc công có thể cho hắn ứng trước một ít tiền, như vậy cách góp đủ phí giải phẫu cũng không còn xa nữa.

Đồng Thành Quân cầm đèn pin cầm tay, suốt đêm bôn ba mười mấy dặm đường, tìm tới nhà đốc công.

Hắn đứng trong phòng khách vàng son lộng lẫy nhà đốc công, ăn nói khép nép khẩn cầu đốc công có thể ứng trước tiền công cho hắn.

"Câu đang nói giỡn với tôi đấy à?" Hoàng đốc công ngồi trên ghế sa lon bằng da thật, trong tay cầm điếu thuốc lá, một bên nuốt mây nhả khói một bên cười nói: "Cậu muốn tôi ứng trước cho cậu bốn ngàn khối tiền công? Tôi nhìn rất giống nhà từ thiện?"

Đồng Thành Quân rủ xuống vai, cúi đầu nói: "Hoàng ca, cầu ngài giúp tôi một chút, vợ tôi sinh bệnh nằm viện cần làm giải phẫu, tôi thực sự không có cách nào."

"Đừng nói với tôi những lời này, lại không phải vợ của tôi, mắc mớ gì đến tôi?" Hoàng đốc công khịt mũi con thường nói: "Lúc trước khi cậu làm việc với tôi, tôi đã nói rồi, nếu muốn kết tiền công thì phải đem công trình làm xong. Kết quả cậu thì hay rồi, làm đến một nửa người không thấy, làm hại công trình của tôi không đuổi kịp tiến độ, lại không tìm được người thay thế cậu, còn muốn dự chi tiền công? Tôi nói cho cậu biết, đừng nghĩ lấy được một xu từ trong tay tôi, bởi vì cậu, lão tử một ngày tổn thất mất bao nhiêu tiền, không tìm cậu đền số tiền này, đã là đủ nể mặt cậu."

Đốc công vừa nói vừa đưa cái tay cầm thuốc lá chỉ vào mặt Đồng Thành Quân, tàn thuốc mang theo đốm lửa hồng hồng suýt chút nữa chọc đến trên mặt Đồng Thành Quân.

Người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu, so với tôn nghiêm, Đồng Thành Quân càng muốn gom góp đủ phí phẫu thuật cho vợ.

"Hoàng ca, hôm nay không tới công trường, là tôi không đúng, nhưng vợ tôi bị đưa đi bệnh viện, tôi cũng là bất đắc dĩ,"

Gương mặt tuấn tú của Đồng Thành Quân siết chặt, trầm giọng nói: "Ngài không ứng tiền công cho tôi cũng không sao, nhưng tiền công mười ngày này của tôi, ngài nhất định phải kết cho tôi."

"Cứ không kết cho cậu ấy, rồi sao?"

Con mắt đang rũ xuống của Đồng Thành Quân đột nhiên ngước lên, trong đôi mắt ôn hòa ấy xẹt qua một tia âm lệ, hắn chậm rãi nói: "Hoàng ca, ngài cũng có vợ con đúng không, anh hẳn phải biết người nhà đối một người đàn ông tới nói quan trọng như thế nào, tôi mà không dễ chịu, như vậy người làm tôi không dễ chịu, cũng không thể dễ chịu!"

"Cậu đang uy hiếp tôi?" Hoàng ca hít mạnh một hơi thuốc lá, sau đó tàn nhẫn ấn vào trong cái gạt tàn thuốc, xắn tay áo đứng lên nói: "Nhãi ranh cậu không muốn sống nữa đúng không?"

Đồng Thành Quân mặc một chiếc áo sơ mi dài tay màu đen, ngón tay thon dài chậm rãi kéo ống tay áo lên, lộ ra cánh tay nổi dầy gân xanh, hơi híp mắt liếc xéo qua, lạnh lùng nói: "Có câu nói thế này, vua cũng thua thằng liều, Hoàng ca ngày tốt của ngài còn dài lắm, cần gi phải tìm không thoải mái cho mình mà?"

Hoàng ca đứng dậy, lúc này mới phát hiện thằng oắt trước mặt này thế nhưng cao hơn anh ta cả cái đầu, thân hình nhìn đơn bạc, nhưng cái củi chỏ kia, chính là loại có thể đánh bạo đầu ngài khác chỉ bằng một quyền.

"Hắc hắc," Hoàng ca đưa tay muốn nắm bả vai Đồng Thành Quân, phát hiện chiều cao không đủ, chỉ có thể đổi thành vỗ vỗ bả vai của hắn, nói: "Tôi đùa thôi! Cậu nghiêm túc như vậy làm gì! Công trình này tôi cũng là trước làm cho người ta, sau đó người ta mới kết tiền cho tôi, trong tay tôi thực sự không có tiền ứng cho cậu, như vậy đi, tôi sẽ kết tiền lương mười ngày này cho cậu."

Hoàng ca vừa nói vừa móc ví tiền từ trong túi quần ra, chỉ thấy túi tiền rất dày, bên trong đều là tờ tiền một trăm đồng, hắn rút ra ba tờ, nói: "Này, cầm đi!"

Hiển nhiên đốc công nói không có tiền ứng cho hắn là lời nói dối. Nhưng dẫu sao chả có tình cảm gì, người ta không cho dự chi, cũng chẳng thể làm gì.

"Cảm ơn Hoàng ca," Đồng Thành Quân đưa tay tiếp nhận ba trăm đồng tiền, "Sau này nếu có việc làm, mong anh chiếu cố nhiều hơn."

"Ừ, đi thôi! Đi thôi!" Đốc công giả cười, phất tay tiễn đi vị tôn Đại Phật Đồng Thành Quân này.

Còn thiếu hơn ba ngàn.

Đồng Thành Quân nhớ tới trong nhà nuôi heo, hiện tại heo trong nhà đã lớn lên, bình thường cuối năm một con heo có thể bán ba, bốn trăm.

Hiện tại ấn theo ba trăm đồng tiền một con lợn, như vậy mười mấy con heo trong nhà, cũng có thể bán được hơn ba ngàn khối.

Phí phẫu thuật có hi vọng góp đủ!

Trong bóng đêm, Đồng Thành Quân nắm chặt đèn pin trong tay, dọc theo con đường phủ đầy ánh trăng, lao nhanh về nhà.

Sau khi về đến nhà, Đồng Thành Quân đem tất cả tiền bỏ vào rương hành lý, liền đi nhà cũ tìm ba mẹ hắn thương lượng chuyện bán heo.

Trước/52Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Trấn Quốc Thần Tế