Saved Font

Trước/50Sau

Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá

Chương 2: Trọng Sinh (2)

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Tô Nhuyễn vén rèm lên, thấy bà Tô đang soi gương chải đầu, chiếc lược nhựa răng thưa màu đỏ mận lướt qua mái tóc lưa thưa, bà vân vê tóc rụng thành một nắm ném xuống đất theo thói quen, rồi nhìn ra giữa sân mắng người phụ nữ tóc ngắn ngoài đó.

“Liêu Hồng Mai, cô quét sân hay cô tu tiên đấy hả? Tay chân nhanh nhẹn lên chút, mười giờ hơn là nhà họ Hoắc tới rồi, hôm nay còn khối việc phải làm đó!”

Đúng rồi, đời trước chính vào hôm nay, cô và Hoắc Hướng Dương xem mắt thành công, không lâu sau sẽ gả tới nhà họ Hoắc.

Đời trước chuyện này trở thành chuyện đắc ý nhất trong đời bà cụ Tô.

Dù sao ai có thể ngờ được, Hoắc Hướng Dương trước đây nợ nần ngập đầu sau này lại trở thành nhà giàu số một tỉnh Đông Lâm?

Quan trọng nhất là, đàn ông có tiền thường đồi bại, nhưng Hoắc Hướng Dương lại hoàn toàn không thể hiện ra như vậy, vài chục năm vợ chồng anh ta vẫn thâm tình với Tô Nhuyễn như ngày đầu tiên, dù cả đời Tô Nhuyễn không con không cái, anh ta vẫn không hề nghĩ tới chuyện cưới người khác.

Mẹ chồng cũng nổi tiếng thông tình đạt lý, thương cô như con gái ruột.

Tất cả mọi người đều nói do đời trước cô tích được nhiều phúc, đời này mới có thể gả cho Hoắc Hướng Dương…

Có phúc sao?

Mỗi lần nghe thấy câu nói ấy, Tô Nhuyễn đều cảm thấy buồn cười, bọn họ đâu biết rằng, thứ gọi là thâm tình và thông tình đạt lý chẳng qua chỉ là vẻ bề ngoài, để dỗ dành cô làm trâu làm ngựa cho nhà họ Hoắc mà thôi.

Hoắc Hướng Dương đúng là dịu dàng săn sóc thật, nhưng mà không phải dịu dàng săn sóc với một mình cô, dù là con chó hay con mèo, chỉ cần xuất hiện với vẻ ngoài đáng thương trước mặt anh ta, anh ta đều dịu dàng săn sóc.

Nếu đổi thành phụ nữ có vận mệnh bị tàn phá, gặp phải tình cảnh đáng thương, anh ta càng cẩn thận che chở hơn.

Ngược lại là cô người vợ chính thức của anh ta, bởi vì anh ta luôn nói “Em là người kiên cường nhất”; “Em là người lợi hại nhất” ; “Các cô ấy không so được với em” mà dần dần mất đi tư cách được được hưởng thụ dịu dàng săn sóc.

Đợi đến khi cô nằm trên giường bệnh, hô hấp khó khăn rồi, mẹ chồng thông tình đạt lý của cô mới dắt tay hai đứa nhỏ đi tới trước giường bệnh, vẻ mặt bi thương xen lẫn hổ thẹn:

“Nhuyễn Nhuyễn này, con đừng trách mẹ nhé, nhà họ Hoắc chúng ta không thể tuyệt hậu, gia nghiệp nhà họ Hoắc chúng ta lớn như vậy đều do một tay con kiếm về, phải có người kế thừa chứ, có phải không?”

“Con yên tâm, hai đứa nhỏ này chính là con của con, sau khi con đi rồi, mẹ sẽ bảo bọn nhỏ quăng bồn, đốt vàng mã, hương khói cho con.”

Hoắc Hướng Dương vẫn mang dáng vẻ thâm tình như cũ, mở miệng áy náy nói: “Xin lỗi Nhuyễn Nhuyễn, đều do bọn họ bẫy anh, mẹ anh cũng lớn tuổi rồi muốn có cháu bế bồng, nói ra thì trẻ con là vô tội…”

“Người anh yêu nhất từ trước tới nay đều là em, dù em không còn nữa, cũng không bao giờ có người nào dao động được vị trí bà chủ nhà họ Hoắc của em.”

Nếu cô có thể nói lên lời, chắc chắn cô sẽ mắng một câu: Cút mẹ anh đi, bà đây thèm vào.

Đáng tiếc cô đã nói không nên lời rồi, có điều may mà vãn còn luật sư.

Tô Nhuyễn cố nhớ lại cảnh tượng khi luật sư đọc xong di chúc của cô, người trong phòng đều kinh hoảng suy sụp, thậm chí mẹ Hoắc còn ngất xỉu ngay tại chỗ, tâm trạng cô vui sướng không ít.

Có lẽ bọn họ đã quên, gia tài của nhà họ Hoắc đều là của cô, là do cô một mình kiếm về từng chút một, chẳng qua công ty chỉ treo một cái họ Hoắc mà thôi.

Nếu đã giả vờ cả đời, vậy có phải nên giả vờ tới tận phút cuối không? Sau khi cô chết cũng nên để bọn họ khóc như đứt từng khúc ruột một trận mới đúng.

Có lẽ là vì cô khiến bọn họ khóc quá thảm, nên ông trời không đưa cô xuống hoàng tuyền ngược lại đưa cô về điểm bắt đầu.

“Mẹ, hôm nay nhà họ Hoắc tới xem mắt Nhuyễn Nhuyễn, cha con bé không về à?”

Giọng Liêu Hồng Mai khiến Tô Nhuyễn lấy lại tinh thần, đã có cơ hội quay về điểm xuất phát, ai thèm đi lại đường xưa?

Bà Tô nói: “Hai ngày nay lãnh đạo đang xuống thị sát ở huyện Khai Vân, cha Nhuyễn Nhuyễn đang bận tối mắt tối mũi, chút việc nhỏ này đâu cần gọi nó về.”

Liêu Hồng Mai lẩm bẩm một câu: “Chuyện lớn cả đời của con gái ruột là việc nhỏ sao?”

Bà cụ nói: “Cô nhắc mãi tới nó làm g?”

“Không có gì.” Liêu Hồng Mai vui đùa trêu ghẹo: “Lần này Nhuyễn Nhuyễn xem mắt, cha mẹ con bé lại không có một ai, đến lúc đó nhà họ Hoắc tới cửa khéo lại nhầm là xem mắt Thanh Thanh nhà chúng con ấy chứ.”

Trước/50Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Bất Bại Chiến Thần Dương Thần ( Hoàn Chỉnh )