Saved Font

Trước/94Sau

Thay Cầu Vồng Bên Em

Chương 3: Vẻ Đẹp Thuần Khuyết

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
"Bé sâu đáng yêu thế này thì nên ôm hôn chứ, cô thử chút đi."

Hai tên còn lại thì không ngừng cười lớn, đứng sau chỉ trỏ như đang xem một bộ hài kịch.

"Không! Cậu muốn ôm thì tự đi mà ôm, muốn hôn thì tự mình hôn đi. Đừng có mang thứ đáng sợ ấy đến gần tôi!"

Cô gái run rẩy, hét toáng lên, vì sợ quá mức mà nước mắt cứ tuôn ào ào trên gương mặt tái nhợt đang thất kinh, bước chân loạng choạng lùi ra phía sau.

"Khốn nạn!"

Nguyệt Anh từ xa chứng kiến cảnh tượng ngứa mắt ngứa tay như vầy, chỉ muốn lao đến đá cho mỗi tên mỗi cái phải ôm chân mà lết đến trường.

Khi cô vừa đi được vài bước lại bị hai bàn tay tóm chặt lấy phía sau. Nguyệt Anh quay đầu lại thì thấy Kim Nhi run rẩy ánh mắt nhìn mình như van nài.

"Cậu làm gì vậy?"

Nguyệt Anh ngạc nhiên hỏi.

"Anh đừng đến đấy, tớ sợ lắm!"

"Gì?"

"Mặc kệ cô ấy đi, chỉ là một con sâu bé tí thôi mà. Cô ta đang làm quá lên đấy thôi!"

Ngữ điệu Kim Nhi thờ ơ đến mức vô tâm.

Nguyệt Anh vừa nghe ban đầu từ ngạc nhiên, hiện tại chuyển sang khó chịu. Cô lạnh giọng.

"Buông tay ra!"

Trong lúc Nguyệt Anh bị Kim Nhi giữ chặt tay, thì cô gái thắc hai bím tóc vì hãi quá không thể chịu được nên giơ chiếc cặp cứng như tạ của mình lên, mạnh tay đập tới tấp vào cái bản mặt đập chai của tên giỡn nhây đấy. Cặp bay đến đâu, hình dạng mặt của hắn méo mó đến đấy, nước dãi cùng nước bọt bị đập đến nỗi bay tứ tung như mưa phùn miền Bắc.

Sau khi tẩn cho cậu ta một trận hả hê, cô gái lúc này mới chợt vỡ lỡ ra rằng mình vừa lỡ tay bạo hành bạn học tàn nhẫn, một hành động cô cho là một tội ác man rợ không thể tha thứ.

Cô hoảng hồn không đứng vững, lập tức ngồi xỏm xuống khóc rống lên.

"Huhu.. cha mẹ ông bà tổ tiên dòng họ ơi! Cứu con với. Con sợ quá, cứu con với!"

Cậu thanh niên vừa bị đánh đến mức mặt mày sưng húp đỏ hoe màu hoa phượng vỹ, miệng méo xềnh xệch. Nấc từng hồi từng hồi lên vì cơn phẫn nộ trào dâng.

"Mày.. mày mày mày mày mày mày giỏi lắm!"

"Dám đánh tao rồi khóc hả, nước mắt của mày đừng mong nhận được sự tha thứ từ tao!"

Cậu ta rú lên như con sói dại rồi cầm chặt lấy cái cặp vừa nãy cô gái đánh mình, với ý định trả lại cho cô gái gấp đôi.

Chỉ mới vừa kịp giơ lên thì cậu ta bị một bàn tay của ai đấy giữ chặt chiếc cặp lại.

Cậu thanh niên máu nóng nhồi lên não quay đầu lại gầm lên.

"Thả tay ra! Là đứa nào dám?"

Hình ảnh một thiếu nữ với hai gò má và bờ môi ửng hồng tự nhiên hiển hiện ngay trước mắt, đôi mắt to tròn long lanh hiện lên màu cuốn hút, vẻ đẹp của sự ngây thơ tinh khuyết đến mê hồn.

Cô nàng nắm lấy một góc của chiếc cặp, nhìn thẳng vào đôi mắt cậu thanh niên. Cô còn chẳng biểu hiện dù chỉ là một chút cảm xúc trên gương mặt tinh tế ấy. Chẳng trả lời cũng chẳng nói tiếng nào.

"Mày là nhỏ nào, cút ra chỗ khác nhanh!"

Hiển Thi không trả lời, cô vẫn tiếp tục chăm chăm nhìn thẳng vào đôi mắt hung hăng đang bực bội đấy như cô ý muốn trêu tức cậu ta.

Cậu ta nghiến răng hung hãn giật lại cặp xách. Đột nhiên cậu cảm thấy có điều gì quá ư khác lạ xảy ra, dù cậu có dùng sức như thế nào, thậm chí dùng toàn bộ lực trai tráng trâu bò mà mình tích lũy qua bao năm vẫn chẳng thể lay chuyển được chiếc cặp đang bị cô nắm trong tay.

"Thả ra con khốn!"

Cậu ta dữ tợn rống lên.

Hiển Thi bình thản buông hai tiếng nhẹ nhàng như tơ.

"Được thôi!"

Thời khắc cô buông tay ra, thanh niên mất thế lập tức mất đà lảo đảo ngã mạnh về phía sau.

Mông bị đập mạnh xuống đất, cậu đau quá hét toáng.

Chưa đợi thanh niên hoàn hồn. Hiển Thi nhặt con sâu xanh vừa nãy cậu dùng để trêu cô gái kia lên, nhàn nhã bước đến cậu ta. Ánh mắt cô hờ hững, ngữ khí nghe có vẻ bông đùa.

"Cậu thích sâu đến vậy à?"

Còn chưa đợi chàng trai lên tiếng, Thi đã giành nói trước. Mắt không còn nhìn vào thanh niên nữa mà quay sang nhìn hai người bạn đi cùng cậu ta.

"Xào, luộc, chiên, hấp hay ăn sống. Món nào khi chế biến với sâu sẽ ngon hơn nhỉ?"

Hai người từ nãy đến giờ đang mê mẫn ngắm cô nàng thì đột nhiên được hỏi làm tâm trạng cả hai đều lâng lâng như trên thiên đàng. Họ còn chưa nghĩ kỹ, chưa hiểu hết câu hỏi đã ảo tưởng rằng Hiển Thi muốn mời họ đi ăn vì vẻ đẹp trai ngời ngời sáng chói lóa của họ.

"Món nào cũng ngon hết đấy em, miễn được ăn cùng người đẹp là bọn anh đã mãn nguyện lắm rồi.". ngôn tình hay

Tên béo đồng tình.

"Phải đấy, ăn ngay bây giờ cũng được! Ăn ngay lập tức cũng được!"

Hai người lại nhìn nhau xì xầm.

"Mày thấy chưa, tao quyến rũ đến mức ẻm phải mời tao đi ăn ngay đấy."

"Bớt ảo tưởng! Đẹp trai bằng tao đi rồi giành."

Chàng trai nghiến răng ken két nhìn hai thằng bạn dại gái quên anh em.

Rồi nhìn Thi bằng ánh mắt long lên tia máu đỏ, tức tối quát lớn.

"Con nhỏ khốn kiếp, tao đánh chết mày!"

Cậu ta lồm còm chuẩn bị bò dậy tẩn cho cô một trận. Nhưng thật không may, Hiển Thi nhanh hơn.

Trước/94Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Tu La Thiên Đế