Saved Font

Trước/30Sau

Thầy, Dạy Tôi Yêu Anh Đi !

Chap 19

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
-Anh bắt cóc Vương Nguyên của tôi!

Hoành xông lên trước ba cặp mắt ngạc nhiên của mọi người. Thật chứ từ sau khi Khải bỏ đi không nói một lời làm Vương Nguyên buồn đến thế thì hình tượng nam thần của anh trong lòng cậu đã sớm biến mất rồi

Vì sao ư? Ai nhớ giùm cậu Vương Nguyên đã như thế nào sau khi Khải rời đi không? Để cậu đây nhắc à nhớ. Là xém bị mấy chiếc xe hơi chạy ban ban "hun" cho ấy! Có ai nhớ chưa??

Vậy nên đừng hỏi tại sao một người có tính cách dễ thương, thân thiện, đáng yêu như cậu đây lại có hành động như thế

Từ sau khi nghe tin Khải trở về cậu đã nhanh hết mức chạy đi tìm Vương Nguyên. Cậu không muốn bạn mình lại như vậy một lần nữa

Hơn nữa, Quang Anh cũng là con nuôi của Thiên Tỉ và Hoành, hai người họ cũng thương nhóc con ấy lắm. Thế mà đùng một cái bắt con nhà người ta về, có ý gì đây? Ý gì đây?!!

Trong lòng cậu bây giờ rất bực bội, làm ngữ khí cũng lạnh đi vài phần. Kiểu không-cần-biết-anh-như-thế-nào-chỉ-cần-trả-bạn-tôi-đây a~ @@

Quay trở lại đây, sau câu nói của Hoành, biểu cảm của ba người còn lại rất đặc sắc, mà cũng khó hình dung được. Nụ cười của Khải bỗng chốc trở nên gượng gạo, khóe môi Tỉ giật giật, còn Nguyên thì trán rịn từng tầng mồ hôi

Cậu rất không cam lòng a! Cậu ấy nói như là cậu dễ dụ với cả thích đi theo người ta lắm vậy. Hứ (Không nhưng mà hình như sự thật nó là như vậi)

Nguyên bất mãn trừng mắt, bĩu môi một cái rồi nói vọng ra

-Tớ đang sờ sờ ở đây. Cậu xàm ngôn cái gì?!

Khí thế của Hoành tuột xuống một nấc, nhưng vẫn cứng miệng

-Cậu còn đó thì tốt. Nếu không tớ sẽ không tha cho anh ta. Vương Tuấn Khải, làm ơn tránh ra cho tôi tìm người

Khải nghe thế một mặt ủ dột đứng sang một bên, nhường đường cho Hoành đi qua. Vừa thấy bên trong là Hoành lao tới, nắm lấy cổ tay Nguyên rồi kéo cậu rời đi. Trước khi ra khỏi cửa còn để lại câu nói

-Mong sau này anh đừng làm phiền đến cậu ấy nữa. Lo đối xử với Tiểu Anh cho tốt

Rồi Hoành kéo tay cậu rời đi. Nguyên theo sau lưu luyến nhìn lại Khải một cái. Ngay lúc này, anh cũng ngước lên nhìn cậu, ánh mắt rất tha thiết, khẩn cầu. Trái tim lại nhói lên một cái nhưng biết làm sao đây? Có lẽ là do trời đã định

Rồi Hoành kéo tay cậu rời đi. Nguyên theo sau lưu luyến nhìn lại Khải một cái. Ngay lúc này, anh cũng ngước lên nhìn cậu, ánh mắt rất tha thiết, khẩn cầu. Trái tim lại nhói lên một cái nhưng biết làm sao đây? Có lẽ là do trời đã định

~~Buổi tối, tại nhà của Nguyên...

-Nhị Hoành!! Tớ không nuôi nổi hai người đâu. Cậu dọn nhà qua đây luôn làm cái gì?

-Kể từ bây giờ tớ và Tỉ sẽ ở đây với cậu. Phòng có kẻ xấu lợi dụng cơ hội mà giở trò

Câu nói này có kẻ ngốc mới không hiểu. Người xấu mà Hoành nói không phải là Khải thì còn ai nữa. Thật thì Nguyên cũng không biết trong đầu bạn mình nghĩ cái gì cũng không biết cậu ấy lo cái gì nữa

-Tớ đã nói tớ không nuôi nổi hai người rồi mà!!!

-Yên tâm. Về khoảng này có Thiên Tổng của tớ lo hết rồi. Cậu cứ hưởng thụ sự chăm sóc đặc biệt của tớ đi!

-Aishh!!! Sao cậu không đi chết đi!

Cậu không cam lòng nhìn bạn mình. Ôi cái cuộc đời tự do, nó rời xa cậu sớm thế sao?? Mặt mày vok cùng bất mãn

-Tớ không dễ chết như vậy đâu. Còn phải ở đây coi chừng cậu đây

Coi chừng cái đầu nhà cậu ấy!! Trong lòng Nguyên thầm nói. Đương nhiên cũng không có can đảm mà tuột ra khỏi miệng. Thôi mặc kệ cậu ấy vậy

-Tuỳ cậu

Buông lại một câu rồi cậu rảo bước về phòng. Treo cái "Không phận sự miễn vào" lên tay nắm cửa rồi khóa luôn nó lại. Trốn vào phòng là đỡ phiền nhất!

Bỏ lại ngoài này Tỉ và Hoành loay hoay dọn đồ đạc vào "nhà mới". Được một lúc thì cửa phòng Nguyên đột nhiên lại được mở ra, cậu thò đầu ra nói

-Ở lại thì hoặc đóng tiền nhà, hoặc phải dọn dẹp, giặt đồ, nấu ăn, rửa chén không công cho tớ. Suy nghĩ đi!

"Rầm". Hảo tâm buông lại một câu "giao ước" bất bình đẳng cho hai người kia rồi lại nhanh chóng chui vào ổ chăn ấm của mình

Hoành và Tỉ cười khổ, xong cũng phải chịu với tên tiểu nhân kia thôi. Ai bảo quan tâm người ta quá làm chi. Đúng là làm ơn mắc oán mà >

Hoành và Tỉ cười khổ, xong cũng phải chịu với tên tiểu nhân kia thôi. Ai bảo quan tâm người ta quá làm chi. Đúng là làm ơn mắc oán mà >

Trong lúc này tại căn hộ khu chung cư cao cấp, lại là một cuộc nói chuyện khác...

-Nào, bé ngoan phải ngủ sớm, lên đây ba đắp chăn cho

Khải hối con trai đi ngủ, giọng cưng chiều hết mực. Bé con ngoan ngoãn leo lên giường riêng của mình, khi anh chuẩn bị rời đi thì bàn tay nhỏ bé lại giơ ra, kéo lấy tay anh

-Ba, kể chuyện cho con nghe đi!

-Hmm? Con trai thích nghe kể chuyện trước khi đi ngủ sao?

-Dạ! Trước đây ngày nào ba Nguyên cũng kể cho con nghe

Bé con nhớ những câu chuyện mà ba Nguyên kể. Nhưng giờ có ba Khải thôi, thì thay thế vậy

-Được

Anh biết cậu rất thương đứa trẻ này, nên cái gì Tiểu Anh cũng đều liên tưởng đến cậu. Đã là ba của nó, thì nên tròn trách nhiệm một chút vậy

Anh nằm bên cạnh Quang Anh, ôm nó vào lòng rồi nhẹ nhàng nói

-Để ba kể cho con nghe...

-----------------------

Nhá hàng nhá! Chap này ta ra dài hơn rồi. Hồi nữa sẽ đến câu chuyện của Khải daddy =)) nhanh thôi. Giờ linh tối nay gặp lại. Tại sợ các cô đợi lâu í mà. Thương vậy thôi chớ...

Trước/30Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Diệp Thần Tôn Di Hạ Nhược Tuyết