Saved Font

Trước/27Sau

Thầy Giáo Là Chồng

Chương 11:

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
- Chị đi trước nhé!

Khuôn mặt Tiểu Mộc có vẻ không vui gì lắm, liếc qua người phụ nữ bên cạnh Yên Nhi, nở nụ cười xã giao rồi rời đi. Yên Nhi vẫy tay tạm biệt, dù biết là tình địch nhưng nói chuyện thì không thể tránh khỏi, còn là hàng xóm nữa...

Cô quay sang Liên Tuyết, thấy bà cứ chằm chằm nhìn mình thì cô ngượng ngùng chớp chớp mắt rồi lôi trong cặp ra một chiếc túi bóng nhỏ bên trong đựng mấy sợi tóc, cô đưa cho Liên Tuyết.

- Bác gái, đây là tóc của Nhất Nam!

Liên Tuyết cười cười, đến xoa xoa đầu cô, tiếp đó lại nhéo nhéo má cô. Hai mắt bà sáng long lanh như muốn ăn thịt cô ngay bây giờ. Hình như...rất giống với Nhất Nam, cái ánh mắt muốn nuốt cô vào bụng ấy!

- Yên Nhi, bác sẽ và chỉ nhận con làm con dâu...

Mặt cô bị nhéo đến như cái bánh bèo, Yên Nhi cười ngốc đáp.

- Con cũng chỉ nhận bác làm mẹ chồng thôiiiiii!

- Con bé này...

Ngồi nói chuyện một lúc, cô kéo Liên Tuyết về căn nhà của họ, mấy ngày nữa Nhất Nam không có nhà, cũng không ai ở cùng cô, có vẻ hơi chán. Anh nói sẽ có người đến chăm sóc nhưng mà mãi không thấy ai, Liên Tuyết hứng hở vào trong nhà. Bà hết ngạc nhiên lại không khỏi ngạc nhiên hơn.

Bao năm nay con trai bà sống tốt như vậy, uổng công bà lo lắng sợ rằng anh sẽ chịu ủy khuất. Phía bên cạnh của tivi có một tấm ảnh, là ảnh Nhất Nam chụp với cả nhà Yên Nhi, anh cười rất vui, trong đôi mắt kia là niềm hạnh phúc anh thể hiện.

Bà khẽ nhấc tấm ảnh lên xem, ngón tay xờ nhẹ lên tấm ảnh, khóe miệng bà cười ngọt ngào, hốc mắt có chút đỏ lại... Bà nhớ anh, muốn ôm lấy con trai mình... Chỉ tại năm đó, nếu bà không ngu ngốc đi vào căn nhà ấy thì mọi chuyện sẽ không như bây giờ.

Nhất Nam không chịu nhận bà vì khuôn mặt này, dù bà đẹp đến mấy, trẻ trung ra sao nhưng, đó không phải khuôn mặt mẹ của anh.

- Tầm Kha Thảo? Tại sao lại là chị?

Đang vuốt ve tấm ảnh thì nghe tiếng trăn trối của Yên Nhi ngoài cửa, bên cạnh còn có một cô gái trông rất quen, đó là bạn của anh- Tầm Kha Thảo. Liên Tuyết nhớ rõ từng người bạn mà anh hay chơi, những năm qua bà luôn âm thầm lặng lẽ theo dõi anh...

Kha Thảo thấy người lạ trong nhà, cô quay sang tra hỏi.

- Yên Nhi, em dẫn người lạ về sao?

- Ai bảo người lạ! Đó là mẹ Nhất Nam!

Liên Tuyết mỉm cười ôn nhu, bà bước đến cạnh họ, nhìn Kha Thảo rồi cất lời.

- Tầm Kha Thảo, thích ăn chíp chíp đây mà...

Kha Thảo trố mắt nhìn, người phụ nữ này vậy mà biết cái sở thích não tàn của cô, dù gì đó cũng là sở thích xưa cũ, bây giờ cô bỏ cái chíp chíp đó rồi! Kha Thảo nhìn Liên Tuyết, có chút tin tưởng nhưng có chút nghi ngờ.

- Tạm tin! Nhà có gì ăn không? Một tuần tới chị sẽ ở đây giáo huấn em!

Nói rồi, Tầm Kha Thảo đi thẳng vào phòng bếp, cô được Nhất Nam giao phó trọng trách phải chăm sóc con nhóc mới lớn này, mất một cọng tóc chắc chắn hắn ta sẽ trừ lương cô mất...

Yên Nhi bất lực, cô chạy đến đập tay xuống bàn ngước nhìn Kha Thảo đang ăn bánh.

- Đó là của em! Nhất Nam làm cho mình em ăn cơ mà... Chị...chị không được ăn!

Cô chạy tới ngăn cản, hai người cãi nhau om sòm trong phòng bếp. Liên Tuyết cười thích thú, không ngờ Yên Nhi còn có tính chất đáng yêu này, cô yêu Nhất Nam yêu luôn cả đồ của anh, yêu luôn tất cả những gì anh làm...

Bà tiến tới, xắn tay áo lên, chuẩn bị vào bếp. Làm rất thành thục, cái bánh bọn họ đang tranh nhau chính là bánh mà Nhất Nam thích ăn nhất đó còn là chiếc bánh mà bà làm cho anh...

- Được rồi... Bác làm cho hai đứa nhé!

Yên Nhi đổi mặt, cô chạy đến cười tươi roi rói, lấy lòng mẹ chồng trước.

- Bác, để cháu giúp!

Miếng bánh cuối cùng trơn tuột vào miệng Kha Thảo, cô nhìn con nhóc kia thì không khỏi thích thú, lanh lợi phết nhỉ?

King coong!!!!

Chuông cửa có người bấm chuông???? Tất cả người đến đây rất ít người bấm chuông cửa như vậy vì căn bản chuông cửa bị lấp đi bởi lá cây. Người ấn chuông này có con mắt rất tinh tường, đến Kha Thảo cũng chẳng biết cái chuông đưa chỗ nào, cô đi đến mở cửa.

Không thoát khỏi ngạc nhiên, là Tô Mộc Mộc. Cô vội đóng cửa rồi kéo Tô Mộc Mộc ra chỗ khác, sự xuất hiện này có chút khó khăn, tình địch này quá mạnh cô không biết có giúp được Yên Nhi hay không.

- Tô Mộc Mộc, sao cậu lại tới đây?

- Làm sao?

Cái dáng vẻ hiền lành của Tô Mộc Mộc cũng được gỡ xuống, thay vào đó là vẻ tiểu thư quyền quý, khí chất ngời ngời.

- Nhất Nam từ chối cậu mấy lần rồi? Vậy mà vẫn lẽo đẽo theo được hả?

Kha Thảo và Tô Mộc Mộc cũng chẳng thân gì nhau, lúc đi học còn mấy lần tranh cãi như nước với lửa. Nên khi nói chuyện với Tô Mộc Mộc, Kha Thảo chẳng cần phải kiêng kỵ cái gì.

- Nhất Nam và tôi sẽ đính hôn! Lúc đó cậu nhớ đến!

Đính hôn? Nằm mơ cái tên Nhất Nam này cũng chẳng đồng ý, chắc đây là lời bịa đặt của Mộc Mộc bịa ra để đánh bóng mình. Ai mà tin nổi chứ? Kha Thảo cười châm biếm.

- Cậu vì sự quan tâm, ân cần, dịu dàng của Nhất Nam dành cho mình mà ảo tưởng bản thân sao? Cậu ta giờ là giáo viên cấp ba không phải giảng viên đại học, cậu ta đã có người mình thích, làm ơn đừng lẽo đẽo nữa được không vậy ?

Tô Mộc Mộc nắm chặt tay, miệng vẫn nở một nụ cười gượng gạo. Từ bé Nhất Nam đã quan tâm cô, dịu dàng chu đáo, học cũng là do anh giảng dạy. Anh thậm chí còn dạy cho cô nhiều hơn người khác một chút, nhưng Tô Mộc Mộc không biết là có người phải để anh hôn khắp người anh mới chịu dạy cho đấy!

- Đến lúc đó, Tầm Kha Thảo cậu nhớ phải đến đám cưới của chúng tôi!

Nói xong, Tô Mộc Mộc quay ngoắt đi, cô ta đang tính sang căn nhà của Yên Nhi để xem xét, đồng thời gây mâu thuẫn đôi chút nhưng không ngờ Tầm Kha Thảo lại ở đây. Mọi chuyện khó mà kiểm soát được.

- Bác gái, Cố Yên Nhi cháu khó giải quyết được! Giờ bác phải ra mặt giúp cháu thôi...

------------

Tầm Kha Thảo vào trong nhà, trong lòng vẫn có chút hoài nghi Tô Mộc Mộc.

Phía bàn ăn, bánh đã được mang ra, Yên Nhi cười tươi như hoa ăn từng miếng bánh, Liên Tuyết nhìn cô ăn thì cười dịu dàng. Bà có vẻ rất thích con nhóc này, chắc không có vẫn đề, là mẹ Nhất Nam hay không vẫn chưa biết được.

Nhưng, Liên Tuyết biết Kha Thảo thích ăn chíp chíp, món ăn này rất ít người biết...

Đang ăn ngon, nhìn thấy Tầm Kha Thảo đến bên, Yên Nhi dấu đi, lườm cô một cái.

- Chị đừng có ăn của em! Vừa nãy chị tranh hết rồi!

- Ế, nấu cho mình em ăn thôi à? Con nhóc này!

Vừa nói cô vừa chạy đến tranh cái bánh, đến trông trẻ mà không được ăn thì lấy gì để sống!?

Liên Tuyết nhìn hai đứa vui vẻ tranh nhau, bà liếc nhìn đồng hồ, cũng đã đến giờ về.

- Yên Nhi, Kha Thảo, bác về trước nhé! Còn về phần xét nghiệm ADN, nếu rảnh thì hai đứa đi cùng luôn!

Thấy Liên Tuyết chuẩn bị đi về, Yên Nhi chạy theo chào hỏi.

- Vậy khi nào bác xét nghiệm ADN ạ?

- Ngày mai, được không?

- Dạ, được ạ! Bác đi cẩn thận...

Cô vẫy tay tạm biệt, cười tít mắt. Đóng cửa xong, Yên Nhi chạy đến chỗ Kha Thảo, thân phận Tầm Kha Thảo quả nhiên không bình thường.

Kha Thảo thấy ánh mắt con bé nhìn mình là lạ, quay sang hỏi.

- Tô Mộc Mộc nói gì với nhóc rồi?

- Chị Tiểu Mộc thích Nhất Nam...

Tô Mộc Mộc vậy mà nói thẳng như vậy, bắt nạt con bé 18 tuổi?

- Nhất Nam không thích cô ta! Đừng tiếp xúc với cô ta nhiều, tình địch đấy!

Yên Nhi nghe vậy, hai mắt mở to đưa về phía Kha Thảo. Cô đến trước mặt, khoanh tay trước ngực, tra xét.

- Vậy chị không phải tình địch của em à?

Tình địch? Cô chẳng mơ đến cái chức đó đâu! Mới bị bồ đá rồi được Nhất Nam nhặt về, giờ phải làm cho tốt việc thôi... Với lại, tình cảm của Nhất Nam, không giống người bình thường. Chiếm hữu, lo lắng, đôi lúc lại nới lỏng? Không hiểu nổi...

- Chị là bạn hồi nhỏ của Nhất Nam! Thích ăn chíp chíp như Liên Tuyết nói, đó là sở thích lâu đời rồi, nói ra thì hơi ngại... Tô Mộc Mộc với Nhất Nam được hứa hôn từ nhỏ...

- Hứa hôn?

Yên Nhi hét lên, chuyện của anh, cô không biết nhiều, giờ mới rõ đôi chút.

Bị Yên Nhi cắt ngang, lại hét lớn, Kha Thảo suýt rụng tim. Chưa nói xong cơ mà!

- Hứa hôn từ nhỏ, nhưng đến năm 7 tuổi gia đình xảy ra chuyện, xong vì sao quen nhóc thì chị không rõ đâu nha...

- Vậy... Hứa hôn? Bây giờ còn không?

- Còn!

Yên Nhi cắn môi, quay mặt đi chỗ khác, Nhất Nam đột nhiên đi lâu ngày như vậy là vì chuyện gì? Hứa hôn sao? Cô lo lắng, ánh mắt chớp chớp liên tục, lại hỏi Kha Thảo.

- Chị biết Nhất Nam giờ ở đâu không? Anh ấy bảo sẽ đi mấy ngày mới về, vậy chị có biết gì không? Anh ấy đi vì chuyện hứa hôn à?

Con nhóc này cũng rất thông minh đấy, suy đoán lanh lợi. Dù gì Nhất Nam cũng nói, nếu nhóc muốn biết gì thì nói hết cho nó nghe.

- Đúng! Cậu ta là con trai của tập đoàn họ Nhất, đang về kế thừa công ty, tranh chấp gì đó, cả về chuyện hứa hôn!

Yên Nhi không thoát khỏi sự bất ngờ, anh giấu cô thân phận đấy lâu như vậy, lại còn trở thành giáo viên? Cô không hiểu nổi...

Nhưng bây giờ, cô lo sợ, lo anh sẽ cưới chị Tiểu Mộc, anh sẽ không quan tâm cô nữa, anh sẽ không làm bánh cho cô ăn, anh sẽ không dạy cô học, anh sẽ không ôm cô, anh sẽ không...

Nghĩ đến đó, cảm giác bị bỏ rơi, cảm giác đau nhói ở nơi ngực trái cứ âm ỉ, cô không giấu nổi cảm xúc của mình, cô muốn gặp anh.

Yên Nhi bật khóc, nước mắt tuôn rơi lã chã. Tự nhiên lúc này, cô chỉ ước, hai người giống trước đây thôi... Cô cầm vội cầm lấy tay của Kha Thảo, đưa đôi mắt đầy lệ lên nhìn.

- Nhất Nam đang ở đâu? Em muốn gặp anh ấy!

Kha Thảo nhìn cô nhóc đang khóc sướt mướt như em bé trước mặt mình thì không biết xử lí như thế nào? Cô hừm một tiếng rồi vuốt vuốt đầu Yên Nhi, trấn tĩnh.

- Đừng khóc! Cậu ta không bỏ em đâu...

- Không! Em muốn gặp anh ấy!

Nước mắt càng ngày càng tuôn ra, cô ước gì bản thân mình chưa nói những lời ấy với Yên Nhi, thật khó xử, trẻ con khóc quá đáng sợ!

Kha Thảo không biết nên nói gì, bèn nhắn tin cho Nhất Nam : Lát nữa, nhóc con đến tìm!

Chỉ vậy thôi, Kha Thảo cầm lấy túi xách, lấy khăn giấy lau nước mắt cho Yên Nhi.

- Giờ chị dẫn nhóc đi! Đừng khóc nữa!

- Chị đừng gọi em là nhóc nữa! Em 18 tuổi rồi!

- Lớn rồi sao còn khóc?

- Vậy phải đi uống rượu như chị sao?

Kha Thảo ấn hai thái dương nhức não, không cãi nổi trẻ con mà!

[…]

Lằng nhằng một lúc, cuối cùng cũng dẫn đến công ty nơi Nhất Nam làm việc.

Tin nhắn được gửi đến : Đưa Yên Nhi vào đi!

Kha Thảo dẫn Yên Nhi vào trong, lên thang máy đến tầng 60.

Trong lòng Yên Nhi cứ thấp thỏm mãi, chỉ sợ anh sẽ đồng ý hôn ước. Nhưng anh là con trai của công ty họ Nhất, trách nhiệm trên vai nặng nề biết mấy, cô mới là con nhóc 18 tuổi, không hề cân xứng? Mọi người chấp nhận sao? Anh còn vì cô mà bị nhà trường đình chỉ dạy học, không biết gia đình anh sẽ nghĩ gì về cô nữa...

Đang đi trên hành lang, một người con trai quen mắt lướt qua cô. Sau đó là lời chào hỏi.

- Cố Yên Nhi?

Cô và Kha Thảo nghoảnh đầu lại nhìn.

- Tư... Tư... Mã?

Kha Thảo thấy biểu hiện ngạc nhiên của Yên Nhi thì cũng hơi lạ, cô nhóc này không biết thông tin cả nước hay sao chứ? Quả nhiên, trong mắt chỉ toàn là Nhất Nam!

Tư Mã mỉm cười dịu dàng như mọi khi, cái dáng vẻ boy học đường đột nhiên biến mất, thay vào là bộ dáng tổng tài ấm áp.

- Đừng ngạc nhiên, còn nhiều thứ để cậu ngạc nhiên hơn!

Nói xong, Tư Mã rời đi. Dù không hiểu lắm, nhưng chắc chắn, sẽ có sự ngạc nhiên đến với Cố Yên Nhi.

Bước vào phòng của anh, cô hơi run. Vừa nhìn vào, đã thấy anh đang ngồi vắt chân lên bàn nhìn về phía cô. Không giống anh thường ngày, trông thật u ám!

- Yên Nhi, lại đây!

Trước/27Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Hỗn Nguyên Võ Đế