Saved Font

Trước/27Sau

Thầy Giáo Là Chồng

Chương 24:

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
- Chị đến làm gì ?

Yên Nhi đưa ánh mắt buồn rượi không chút quan tâm nhìn về phía Tô Mộc Mộc. Tô Mộc Mộc cười nhẹ ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, đặt bó hoa cúc trắng lên trên bàn cạnh Yên Nhi.

- Chị biết em sẽ buồn vì sự việc này, nhưng chuyện cũng đã xảy ra rồi em có thể...tha thứ cho anh ấy được không?

- Tôi nói gì sao?

Ánh mắt Yên Nhi trầm ngâm tại một chỗ, lại muốn đến nói rằng cô phải rời xa Nhất Nam đúng không? Nói rằng anh ấy sẽ cưới Tô Mộc Mộc, nói rằng anh ấy đã qua đêm nên mong cô có thể rút lui chứ gì? Cô còn làm thế nào đây? Chẳng lẽ phá hoại bọn họ ư?

Tô Mộc Mộc nhận được câu trả lời lạnh nhạt ấy thì trong lòng càng thêm tức, nhưng miệng vẫn cười hồn hậu.

- Chị yêu Nhất Nam, từ khi anh ấy là giảng viên đại học. Thực sự anh ấy rất tài giỏi, năm 21 tuổi đã đi dạy rồi, chị chính là một học sinh của anh ấy. Chị và Nhất Nam từ nhỏ đã có hôn ước bây giờ anh ấy phải thực hiện hôn ước ấy, là lẽ đương nhiên mà. Phải không?

Đôi mắt tinh anh nhìn Yên Nhi, từng lời cô ta nói đều là sự thật. Chỉ mong Yên Nhi có thể rời xa anh càng nhanh càng tốt.

Yên Nhi nhếch nhẹ khóe môi, liếc mắt sang Tô Mộc Mộc. Từng lời vừa nãy nó đã đả động mạnh mẽ tới trái tim cô, đúng vậy, là cô còn nhỏ cô yêu anh là sai trái. Nhưng cô ta tới đây là muốn đổ tội cho cô?

- Phải, vậy hôm nay chị tới đây là muốn tôi rời xa anh ấy? Tôi sẽ đi, sẽ không làm phiền hai người nữa. Chị nói yêu Nhất Nam, mà chị dùng hành động bẩn thỉu như vậy sao? Anh ấy không yêu chị, là do chị leo lên giường anh ấy mà thôi!

Bốp - Tô Mộc Mộc giáng một bạt tai lên má trái của Yên Nhi, cô ta đứng phắt dậy khỏi ghế.

- Cố Yên Nhi, cô chẳng phải cũng leo lên giường Nhất Nam rồi sao? Cô có tư cách gì nói tôi bẩn thỉu? Cô chính là kẻ chen vào giữa hai chúng tôi, mong cô có thể nhanh chóng rời khỏi đây!

Yên Nhi ôm mặt, nước mắt cô đã vội vã tuôn ra. Cô không muốn khóc, ngàn lần cũng không muốn khóc ngay lúc này. Nghe những lời đó cô lại buồn buồn đến mức tuyệt vọng rồi...cuộc sống của cô vốn dĩ rất bình yên mà?

Cô quay mặt ra đối diện với Tô Mộc Mộc, cầm vội bó hoa cúc trắng trên bàn ném lên người cô ta.

- Cút đi! Tôi không cần các người quản, tôi tự biết lo liệu cuộc sống của mình. Các người có tiền, các người có quyền lực các người cứ việc làm trò của những người giàu. Đừng làm phiền tôi nữa....Cútttttttttttttt...

Yên Nhi gào thét, đầu cô bắt đầu đau nhức, nhịp tim đập nhanh dồn dập, hơi thở bị nén lại, cổ họng như có một cục mắc ngang khiến cô không nói lên lời.

Tô Mộc Mộc lúng túng, sợ hãi, cô ta cuống cuồng cầm bó hoa vứt vào trong thùng rác nhìn Yên Nhi đang khổ sở trên giường càng làm cô ta thêm sợ. Tô Mộc Mộc bỏ chạy khỏi phòng, mặc kệ Yên Nhi đang ngấp nghé.

Cô nhanh chóng rướn người ấn nút báo động để bác sĩ đến khám.

Khi tiếng còi cất lên, bác sĩ vừa bước vào là lúc hai mắt cô đã nhắm chặt...

[…]

Nhất Nam ngồi tại phòng họp, anh thờ thẫn nhìn tất cả mọi người, mặc kệ họ nói, đúng hay sai anh đều gật đầu.

Kết thúc buổi họp anh lại tới quán bar uống rượu, uống đến khi say khướt và ngủ quên đi mất thì khi tỉnh lại thấy mình đã nằm trong phòng.

Anh cứ như vậy, ngày qua ngày trôi qua một cách chán chường. Cho tới khi một dòng tin nhắn làm tim anh thắt lại : Yên Nhi bị chấn động não, con bé sẽ ra nước ngoài. Cậu có thể đến gặp nó...

Bàn tay cầm điện thoại run lên, khóe mắt anh tràn nước, trái tim như bị đâm nát. Anh muốn gặp Yên Nhi, muốn xoa lên mái tóc ấy, muốn vùi đầu vào lồng ngực cô hít hà mùi hương thơm ngọt. Cô sẽ đi sao? Sẽ ra nước ngoài? Có lẽ ông trời đã định sẵn, anh và cô mãi mãi không thành đôi được rồi.

Thời gian trôi, trôi nhanh vun vút...thoắt cái đã tới ngày cô rời đi. Ngày đó lại trùng vào ngày anh và Tô Mộc Mộc kết hôn.

Chuyến bay sẽ cất cánh vào 16 giờ chiều.

Nhất Nam mừng thầm, điều khiến anh nghi hoặc ở đây là lý do vì sao cô từ viêm màng não chuyển thành chấn động não?

Trước buổi lễ hết hôn, Nhất Nam nhấc điện thoại gọi cho Liên Tuyết, thực sự anh rất buồn, muốn có người tựa vào nhưng xung quanh anh chẳng có ai đáng tin tưởng cả. Chẳng có ai bao dung, chẳng có ai thực sự yêu thương đúng nghĩa.

- Mẹ, con xin lỗi...

Giọng nói anh run run cất lên, hiện tại Nhất Nam đang nằm nhoài trên ghế sô pha, vỏ bia rượu chồng chất. Liên Tuyết thở ra một hơi dịu dàng nói.

- Con lựa chọn như vậy, mẹ cũng không ngăn cấm. Nhưng con chắc chắn rằng mình phải hạnh phúc?

Anh im lặng, sẽ hạnh phúc ư? Cưới người con gái mình không yêu liệu có hạnh phúc không? Nhất Nam lấy tay che đi mặt, anh nghe giọng mẹ là đã đỡ hơn nhiều rồi.

- Nhất Nam, sắp tới mẹ sẽ về nước. Là về hẳn, mẹ sẽ không đi nữa nhưng...lúc đấy sẽ có một vụ tranh chấp giữa công ty họ Nhất và công ty phía bên mẹ. Con thấy sao?

- Người đàn ông cứu mẹ là...

Buổi sáng hôm sau, tại lễ đường trang hoàng lộng lẫy, tất cả mọi người đến dự đều rất lịch sự và kín cẩn với lời nói của mình.

Tô Mộc Mộc xinh đẹp trong bộ váy trắng tinh được đính hạt cườm óng ánh, đây chính là mẫu thiết kế váy cưới mới nhất trên thị trường. Mái tóc dài bồng bềnh uốn xoăn nhẹ, trang điểm tone cam dịu dàng khiến ai nhìn cũng thấy dễ chịu. Bó hoa trên tay cô càng đặc biệt, nó được ngắt từ những bông hoa hồng nở đúng sáu giờ sáng chung quanh là những đóa hoa dại trắng tinh càng tôn lên vẻ tinh khiết của cô dâu đang bước trên lễ đường.

Phía trước mắt, chính là Nhất Nam, anh sở hữu một khuôn mặt ưa nhìn cùng thân hình cao ráo mặc gì cũng đẹp. Anh không quan tâm bao nhiêu lời nói khen ngợi chung quanh chỉ để ý mỗi giờ giấc, mong nó sẽ kết thúc thật nhanh.

Tầm Kha Thảo cùng người con trai bịt khẩu trang đen kịt đứng nhìn lễ cưới diễn ra. Cô hiểu Nhất Nam, anh không hề cười một tẹo nào. Chú ý nhất là lúc đeo nhẫn, Nhất Nam đeo cho Tô Mộc Mộc vào ngón tay giữa chứ không phải áp út, cũng không phải là chiếc nhẫn mà anh nhờ cô giữ hộ.

- Một nụ hôn ngọt ngào sẽ chứng minh cho tình yêu này...sẽ luôn hạnh phúc và ven nguyên.

Trong tiếng vỗ tay hoan hô chúc mừng, lời cổ động chú rể hôn môi cô dâu xinh xắn. Tầm Kha Thảo nắm chặt lấy tay người con trai bên cạnh. Anh ta nhìn cô khẽ cười.

- Mong lắm à?

- Im miệng ngay thằng ranh này! Chuẩn bị chụp choẹt lại mà gửi lên tòa soạn đi.

Tới thời khắc Nhất Nam cúi đầu xuống, đây chính là thứ mà Tô Mộc Mộc mong chờ. Dù trước đó chiếc nhẫn ấy không được anh đeo vào ngón áp út nhưng cổ động hôn môi như thế này chắc chắn anh sẽ không thể trái lời.

Kha Thảo cắn môi, chỉ một cái cúi đầu làm cô sợ. Nếu hôn thật, mọi việc coi như đổ tong đi hết!

Người con trai cạnh cô vội chạy tới vị trí tốt, bắt đầu công việc của mình. Vì anh vội chạy đi khiến Kha Thảo hơi giật mình đến lúc cô phát hiện thì trên tay mình đã có chiếc nhẫn óng ánh từ lúc nào. Hành động ấy làm Kha Thảo đỏ mặt, mỉm cười hạnh phúc không nguôi...

Trước/27Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Chiến Thiên Long Đế