Saved Font

Trước/101Sau

Thầy Giáo Thực Tập Đẹp Trai

Chương 097

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Chương 97: Chuyện ngày xưa rất xưa

|bởi Liêu Phong: someone yours till eternity

Buổi trưa, trời làm gió nhẹ thổi hiu hiu. Hoài Trông ngồi cạnh cửa sổ, hai tay chống cằm, tâm hồn gửi lên tận bầu trời xanh vô tận kia để chơi đùa cùng các đám mây trắng buốt mà cậu ngỡ là tuyết giữa mùa hè. Phải, mùa hè sắp đến rồi. Mùa hè chỉ còn cách cậu một bầu trời nắng gắt, một cơn mưa rào bất chợt, một tiếng ve kêu râm ran, và một kì chuyến đi về quê ngoại nữa thôi. Tiếng cô giáo giảng bài từ rõ ràng thành tiếng ù ù trong tai cậu, và cuối cùng là mất hút.

[Hoài Trông tuy sợ hãi tột độ nhưng với chút lí trí còn sót lại, cậu dùng hết khả năng của bản thân để tiến về phía trước. Bản năng sinh tồn cho cậu biết rằng, cậu phải chạy và chạy nhanh hơn nữa, để thoát khỏi sự truy đuổi máu lạnh của bọn đầu gấu tay to mặt bặm trợn này. Nếu không thì cậu sẽ bị đè bẹp dưới đôi chân hung hãn mạnh bạo của bọn chúng.

Thế nhưng, đôi khi trời không chịu giúp người. Cậu đi đến ngõ cụt, nơi mà phía trước là tường chắn không cách nào đi tiếp, mà lùi lại một bước là kẻ thù đang săn đuổi. Có lẽ đến lúc này, điều duy nhất có thể làm chính là chết trong oanh liệt. Cậu sợ chết chứ, nhưng cậu còn sợ việc ba mẹ của cậu đau buồn hơn cả. Nhưng cậu có thể làm gì khác nữa đây? Đã không còn lựa chọn gì nữa rồi.

Cậu mỉm cười, nhìn đám người kia càng lúc càng đến gần, rồi khẽ nhắm mắt lại. Ngay khi thính giác của cậu cảm nhận được bọn họ đang vây quanh lấy cậu, cậu đồng thời nghe được một tiếng nói cứng rắn và đầy uy lực vang lên, kì lạ hơn nữa đó là giọng của một người con gái. Hoài Trông kinh ngạc, mở mắt ra. Trước tầm mắt cậu, một cô gái tóc ngắn, biểu cảm lạnh lùng, đi lại. Cô đứng khoanh tay nhìn đám người tầm 3-4 tên côn đồ xung quanh, giọng nói đanh thép: “Các người còn không đi?”

“Mày là ai?” Một tên đầu gấu dữ tợn hỏi.

Cô gái không trả lời, trực tiếp tung một cước khiến hắn ngã lăn xuống dưới đất. Các đồng bọn của hắn đang định tiến lên tổng tấn công cô, nhưng cô tăng lực đạp vào tên cầm đầu nằm dưới đất, tiếng kêu la đau đớn của hắn như một hiệu lệnh cho đồng bọn dừng lại. Bọn họ ai cũng e dè cô. Thấy kẻ địch có dấu hiệu dè chừng, cô mới buông tha, nói: “Nếu như các người muốn biết, thì tao là Bé Thơ.

Hai từ Bé Thơ như một cú sấm sét, còn bọn đầu gấu kia thì lại như một bầy vịt con, vô cùng hoảng sợ khi nghe tiếng sấm. Tên cầm đầu chật vật mới đứng dậy được, miệng run rẩy: “Thì ra là đại tỉ. Xin lỗi, thành thật xin lỗi.” Nói xong bọn họ mau chóng rút khỏi chỗ này.

Từ nãy giờ quan sát, Hoài Trông không khỏi không ngạc nhiên tại sao một cô gái có dáng vẻ nữ tính như vậy lại có thể trấn áp một đám con trai côn đồ như thế chứ.

Cô gái đi tới gần Hoài Trông. Cậu từng bước lùi ra sau, cảm giác sợ hãi vừa tạm thời quên đi lại trỗi dậy, khiến cậu dùng hai tay che mặt lại, nhắm mắt chuẩn bị chịu đòn. Nhưng mãi vẫn không thấy có động tĩnh gì, cậu từ từ hé mắt ra, sau đó vô cùng kinh ngạc trước nụ cười của cô ấy. Bé Thơ cầm trên tay chiếc ba lô đưa về phía Hoài Trông: “Nhận lấy.”

Hoài Trông thận trọng nhận lại ba lô của mình. Bé Thơ thấy cậu hoảng sợ thì trấn an: “Đừng sợ, bọn họ đi hết rồi, không sao nữa. Yên tâm.”

Giọng nói lúc này lại ấm áp làm sao, khác hẳn so với lúc nãy, có lẽ là hòa hợp hơn với dáng vẻ nữ nhi này.

Bé Thơ nói tiếp: “Về nhà cậu nên báo cho ba mẹ để họ báo cáo lại chuyện này lên trường. Vì cậu là học sinh mới nên bọn đó mới định ăn hiếp cậu thôi. Học sinh lớp trên đó.”

“Cảm ơn cậu nhiều nha. Vừa rồi tớ còn tưởng là mình sắp chết rồi chứ.” Hoài Trông đã hết sợ hơn nhiều.

Bé Thơ cười: “Ngốc. Bọn chúng chỉ hù họa cậu để lấy oai thôi. Cậu nghĩ giết chết một người dễ vậy sao?”

Hoài Trông xoa xoa đầu, cũng cười đáp án: “Hì. Nhưng mà cậu biết tớ à? Tớ mới chuyển đến đây ngày thứ hai.”

Câu hỏi đổi lại sự ngây người ra của Bé Thơ: “Ngày thứ hai nhưng vẫn không biết tớ? Chúng ta học cùng lớp, và tớ là lớp trưởng của cậu đó.”

Hoài Trông cũng ngớ người ra. Cái tên Bé Thơ liền khắc sâu trong đầu cậu.]

...

[Hoài Trông cùng Bé Thơ đi vào lớp học. Cậu đã xin cô giáo chuyển đến ngồi cùng bàn với Bé Thơ. Đức Hải cũng vội vàng đi theo vào, để rất nhiều đồ ăn lên bàn của Bé Thơ, vui vẻ bảo: “Cậu ăn đi, mới mua cho cậu đó.”

Bé Thơ san sẻ một phần cho Hoài Trông, Hoài Trông cũng không nghĩ ngợi nhiều, tự nhiên nhận lấy. Chỉ khi cậu mở gói bánh ra cậu mới để ý tới thái độ bực dọc mà Đức Hải dành cho cậu. Cậu lấy tay khìu khìu Bé Thơ, nói nhỏ: “Này, cậu nói xem tại sao cái bạn tóc đầu nấm kia lại nhìn tớ như muốn ăn tươi nuốt sống tớ như vậy chứ?”

Bé Thơ nhìn theo hướng Hoài Trông đang nhìn: “Ý cậu là Đức Hải à? Không có gì, tên ngốc đó lúc nào cũng như vậy với người khác.”

“Thế à?!” Hoài Trông vừa ăn miếng bánh trong tay, vừa gật đầu nhẹ cười với hắn. Vì cậu mới đến chưa được bao lâu, cộng thêm tính cách khá e dè nên ngoài Bé Thơ ra cũng chưa thực sự chơi với ai khác trong lớp.

Giờ ra chơi, Hoài Trông thấy Đức Hải bám miết theo mình. Sự sợ hãi lại dâng lên, Hoài Trông rảo bước đi thật nhanh về lớp, nơi mà cậu cho là an toàn nhất. Nhưng có lẽ Đức Hải lại nhanh hơn nhiều, đứng chặn đường đi của cậu, vẻ mặt vẫn như cũ như muốn bóp chết người khác, giọng nói cũng thể hiện rõ sự khó chịu: “Này tên mới chuyển đến kia, tránh xa Bé Thơ ra một chút. Nếu không thì đừng có trách.”

Chỉ nói như vậy rồi hậm hực bỏ đi. Hoài Trông còn chưa hiểu chuyện gì, và dĩ nhiên cũng đi kể chuyện cậu bị hâm dọa như thế cho Bé Thơ nghe. Từ hôm đó, Hoài Trông nhìn thấy Đức Hải không ngừng đi theo xin lỗi Bé Thơ, còn Bé Thơ thì chưa có dấu hiệu nguôi giận.

Một ngày nọ, tiết Anh Văn kiểm tra. Hoài Trông nghe thấy tiếng cầu cứu Bé Thơ thì thầm từ Đức Hải. Nhưng Bé Thơ thì tuyệt nhiên không ngoảnh mặt lại vì còn giận. Hoài Trông nghe thấy hắn hỏi câu 35, cậu cũng nói nhỏ đáp án C. Hắn nhăn mày nhăn mặt nhìn cậu hồi lâu. Cậu thấy dáng vẻ đó thật là không hợp với sự đẹp trai của hắn. Một chút thì câu 20, một chút thì câu 15, một chút thì câu 27. Hoài Trông tính đi tính lại cũng đã chỉ hắn hơn nửa cái đề.

Đến hôm phát điểm, Đức Hải được cô giáo khen điểm cao hơn bình thường. Giờ ra chơi hôm đó, hắn tiếp cận cậu. Ban đầu Hoài Trông cũng định tránh né rồi, nhưng như mọi lần hắn vẫn nhanh nhẹn chặn đường cậu. Lần này, vẻ mặt khó chịu được thay thế bằng một sự ngượng ngùng, nhưng ít ra với cậu vẫn hợp hơn với vẻ đẹp trai của hắn. Hắn đưa một cái bánh hắn giấu sau lưng nãy giờ: “Ăn đi.”

“Ai ăn?”

Thấy hắn lúng túng, Hoài Trông định gài thêm để chọc hắn, nhưng trước sự đỏ mặt của hắn Hoài Trông lại thôi: “Vậy coi như xong nha. Tớ chỉ cậu bài, cậu tặng cho tớ đồ ăn.”

Đức Hải không nói gì, định bỏ đi. Nhưng Hoài Trông lại nảy ra một ý tưởng: “Này, thấy cậu học hành không tốt lắm, muốn tớ kèm học miễn phí cho không? Đổi lại cậu phải chỉ tớ chơi thể thao.”

Trong giờ thể dục, Hoài Trông luôn luôn rất sợ vì khả năng của cậu khá kém, luôn là trò đùa của lớp. Cậu nhận thấy Đức Hải lại luôn rất giỏi về vấn đề này, thế nên cậu nảy ra ý định trao đổi, cũng thông qua đó có thể gần gũi hơn với Đức Hải. ]

Cảm giác như có ai đó đang thúc giục mình, Hoài Trông từ từ mở mắt ra, thức dậy. Mặt cậu đỏ một bên. Vừa mới thức cậu liền nhận ra cô giáo đang đứng trước mặt cầm điện thoại quay phim mình lại, còn các bạn học khác thì cười phá lên. Cậu ý thức rõ mình đã ngủ quên, và còn mơ lại những câu chuyện có thật ở quá khứ, bất giác cũng mỉm cười theo.

Cậu nhìn sang Bé Thơ bên cạnh, rồi nhìn lên Đức Hải bên trên, trong lòng có chút xốn xang. Không nghĩ cả ba đã ở bên nhau lâu đến như vậy. Thời gian thay đổi, mọi thứ cũng thay đổi theo. Nhưng thật may, vẫn còn có những điều nằm ngoài qui luật đó.

Giờ đây, từng mảnh vụn kí ức được góp nhặt lại, tạo thành từng mảnh ghép.

Giờ đây, Hoài Trông cảm thấy vô cùng, vô cùng, vô cùng xúc động khi nhìn hai người bạn đã cùng mình lớn lên những tháng năm.

Giờ đây, nhìn vào họ, không chỉ nhìn thấy dáng hình của họ, cậu còn thấy được cả những tháng năm đã qua.

Ngay lúc này, tiết chuông tan học kết thúc. Mình còn được lắng nghe bao nhiêu lần tiếng chuông này nữa đây?

Không suy nghĩ, cậu chạy tới, ôm lấy Đức Hải từ đằng sau: “Nhớ cậu nhiều lắm, cậu bé đầu nấm.”

Ôm một chút, cậu buông ra, lại nhào tới tựa đầu lên vai của Bé Thơ: “Nhớ cậu nhiều lắm, đại tỉ tóc ngắn.”

Cảm ơn vì đã đến bên nhau, cùng nhau trưởng thành.

Cảm ơn. Cảm ơn. Cảm ơn.

Trước/101Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Vượng Phu Nông Dân Cá Thể Vợ