Saved Font

Trước/186Sau

Thê Khống

Chương 20: Chân chó

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Phương Cẩn Chi âm thầm cân nhắc cẩn thận nên trả lời như thế nào, bé không dám nhìn thẳng vào mắt trưởng công chúa, giống như lời nói dối nào cũng không thoát khỏi cặp mắt của bà. Phương Cẩn Chi thoải mái nói: "Đúng ạ, Tam ca ca đặc biết rất thích con."

Trưởng công chúa nhíu mày, hỏi: "Tại sao như vậy?"

Phương Cẩn Chi suýt chút nữa đã bật thốt lên bởi vì tên của mình đồng âm với khuê danh của Lục Giai Chi. Nhưng chỉ trong nháy mắt, bé đã thay đổi chủ ý, nói: "Có thể là vì mẫu thân con không có ở đây. Chỉ cần mỗi lần con nhớ mẫu thân, Tam ca ca sẽ đối xử với con đặc biệt tốt, con....con cảm thấy Tam ca ca nhất định rất nhớ người!"

"À....." Trưởng công chúa nở nụ cười hiếm thấy.

Phương Cẩn Chi nhận thấy nụ cười của trưởng công chúa giống như nhìn thấu ý đồ nịnh hót của bé, nhưng nếu đã cười có nghĩa là cũng không ghét? Bé không ngừng cố gắng, ngọt ngào nói: "Trưởng công chúa là người xinh đẹp nhất con từng gặp đó, nhưng người có biết người đẹp nhất là lúc nào không?"

Trưởng công chúa ném tới một ánh mắt dò hỏi.

"Vẫn là lúc người nhìn Tam ca ca, cả người đều toát ra....ừm, vẻ dịu dàng! Bởi vì càng dịu dàng cho nên mới càng đẹp mắt! Chỉ một ánh mắt, là có thể nhìn ra người là một mẫu thân tốt nhất!"

Trưởng công chúa bật cười, nói: "Tiểu hài tử này, người ngược lại là người đầu tiên nói Bổn cung là mẫu thân tốt nhất."

"Cẩn Chi nói đều là sự thật!" Ánh mắt Phương Cẩn Chi sáng quắc, bé dùng sức gật đầu. Trên gương mặt non nớt là cả một bầu trời kiên định. Tựa như nếu ai không tin lời bé, sẽ phạm phải tội không thể tha thứ.

Trưởng công chúa thu lại nụ cười, cảm giác mất mác cũng không còn như trước. Bà nói: "Ta đã gặp mẫu thân ngươi, là một người rất dịu dàng. Dáng vẻ của ngươi cũng không giống nàng ấy, tính tình lại càng không."

"Công chúa đã gặp mẫu thân con?" Phương Cẩn Chi trợn to hai mắt, vô cùng kinh ngạc.

Trưởng công chúa gật đầu một cái: "Gặp qua hai ba lần."

Mấy ngày nay, Phương Cẩn Chi cùng với Vệ mụ mụ đã học được một cụm từ mới, gọi là "nhật lý vạn ky" (người bận rộn trăm công nghìn việc). Bé cảm thấy "nhật lý vạn ky" như trưởng công chúa lại có thể nhớ ra đã từng gặp qua mẫu thân hai ba lần nhiều năm về trước, thật sự ly kỳ.

Phương Cẩn Chi gần như nói dối theo bản năng: "Mẫu thân con cũng thường nhắc đến người, nói người vừa đẹp lại có tài năng! Còn nói ngày đại hôn của người đúng lúc cũng dược xem! Ai cũng phải nhìn thêm mấy lần!"

Trưởng công chúa một tay chống cằm, nhìn tiểu cô nương trước mắt với cái nhìn thú vị, nói: "Được lắm, nể tình ngươi miệng lưỡi ngon gọt, nên không truy cứu tội ngươi bịa chuyện."

Phương Cẩn Chi lập tức bị xấu hổ bao phủ, gương mặt nhỏ nhắn trắng nõn của bé cũng phiếm hồng một mảnh.

Ngoài cửa chợt truyền đến tiếng cười khẽ, Lục Vô Nghiên đi tới, hắn ngồi xuống chiếc ghế mân côi bên cạnh trưởng công chúa, ngoắc ngoắc tay về phía Phương Cẩn Chi. "Đến đây."

Phương Cẩn Chi vội vàng chạy tới bên cạnh Lục Vô Nghiên, nhỏ giọng nói: "Tam ca ca, muội nói dối bị nhìn thấu rồi, huynh phải giúp muội nha!"

Bé cố ý nhỏ giọng, tựa như trốn tránh trưởng công chúa. Nhưng âm lượng đó lại cố tình để cho trưởng công chúa có thể nghe rõ không sót một chữ. Bé nói xong, lại dùng đôi mắt to vô tội lén lút nhìn trưởng công chúa.

"Thảo nào con thích hài tử này như vậy." Trưởng công chúa cười lắc đầu, "Gọi...... Phương Cẩn Chi, đúng không?"

Phương Cẩn Chi trợn mắt, thụ sủng nhược kinh nhìn trưởng công chúa. Bé thốt lên: "Ôi trời, người lại có thể biết tên con!"

"Được rồi, được rồi......" Trưởng công chúa không khỏi tức cười khoát tay áo. "Hài tử này ăn đậu đường mà lớn sao, cẩn thận ngọt quá hư răng."

Nhìn thái độ của trưởng công chúa, Phương Cẩn Chi hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm. Trong lúc lơ đãng, bé quay đầu lại nhìn thấy Lục Vô Nghiên vẫn ngưng mắt nhìn mình, trong ánh mắt đó có một loại tình cảm mà bé không hiểu lắm. Bé còn chưa kịp tỉ mỉ tìm tòi nghiên cứu, Lục Vô Nghiên đã quay đầu, nhìn trưởng công chúa.

"Mẫu thân đang định hồi cung sao?"

"Ừ, ta không thể rời cung quá lâu, định lập tức trở về." Lúc Trưởng công chúa nói câu này, ánh mắt vẫn đặt trên người Lục Vô Nghiên. Bà cũng không đành lòng.

Lục Vô Nghiên trầm mặc trong chốc lát, rồi đột nhiên nói: "Mẫu thân có nghĩ tới, người xử lý mọi chuyện chu đáo, có lẽ sẽ khiến hắn càng lệ thuộc vào người hơn hay không."

Chuyện này không cần Lục Vô Nghiên nói, trưởng công chúa cũng hiểu. Nhưng tình hình bây giờ của tiểu hoàng đế....

Không phải bà tham luyến quyền lợi, nhưng nếu bà giao quyền bây giờ, tiểu hoàng đế thật sự không gánh nổi cả Đại Liêu này.

Trưởng công chúa cũng hiểu ý tốt của Lục Vô Nghiên, chỉ nói: "Mẫu thân sẽ suy tính thật kỹ."

"Ở lại thêm mấy ngày đi."

Trưởng công chúa do dự.

Lục Vô Nghiên khẽ nhếch môi, cười nói: "Không phải mẫu thân đã quên mấy ngày nữa là sinh thần của Vô Nghiên chứ? Huống chi, đêm qua con đã nói với hắn mẫu thân sẽ ở lại Lục gia cho đến ngày mười lăm."

Trưởng công chúa sửng sốt một chút, trong đôi mắt phượng của bà nhuộm đầy hổ thẹn và hoảng loạn. Bà vội nói: "Được, ta ở lại với con."

Trong cung, trong triều, tạm thời buông xuống tất cả những thứ ngổn ngang đó. Lúc này, Trưởng công chúa thực sự chỉ muốn ở lại đền bù thật tốt cho nhi tử của mình.

Bà vừa mới cùng Lục Thân Ky đi đến bước này, thật sự không muốn ở lại chỗ của ông, tránh đôi bên đều lúng túng. Bà nói: "Mẫu thân thấy viện Thùy Sao của con không tệ, muốn đến đây ở. Không biết có được hay không?"

Thật ra thì Lục Vô Nghiên đã biết bà và phụ thân sắp hòa ly. Lục Vô Nghiên còn biết bà và phụ thân hòa ly lần này, chính là tử biệt.

Ở kiếp trước, vài năm sau đó, trưởng công chúa vì Lục Vô Nghiên, mà gặp phải binh mã của Kinh Quốc vây quét. Bà không muốn trở thành lợi thế của Kinh Quốc khi hai nước giao tranh, tự mình hy sinh cho đất nước. Lục Thân Ky không màng sống chết liều mạng điều binh tương cứu, nhưng cũng không kịp gặp mặt bà lần cuối. Thậm chí, ngay cả nhặt xác cho bà cũng không thể.

Lục Vô Nghiên tận mắt nhìn thấy bà nhảy xuống cổng thành. Nhìn thấy dòng máu nóng hổi của bà hòa vào trong đất của Đại Liêu, nhìn vó ngựa của địch quân giày xéo lên thi thể bà. Thật sự hài cốt cũng không còn.

Chỉ là, trước khi chết bà đã trù tính tất cả mọi thứ, thậm chí bà cũng có cơ hội chạy trốn, nhưng bà đã dùng cái chết của mình làm nhân tố quyết định, thiết kế nên thế cục. Cuối cùng chôn vùi cả Kinh Quốc trong thế cục bà đã bày ra trước khi lâm chung. Kinh Quốc có làm như thế nào cũng không ngờ tới sẽ thua bởi một người đã chết. Đáng tiếc khi Kinh Quốc dập đầu xưng thần với Đại Liêu thì bà đã không thể tận mắt nhìn thấy.

Lục Vô Nghiên cuối đầu, dằn xuống ẩm ướt nơi đáy mắt. Đời trước hắn không hiểu sự bảo hộ của bà. Đời này, nhất định không tiếp tục làm gánh nặng cho bà. Hắn điều chỉnh cảm xúc, cười nói: "Mẫu thân có thể ở chỗ của con, nhi tử vui mừng còn không kịp."

Trưởng công chúa nói thêm: "Chuyện đêm qua, con không cần phải phải lo lắng."

"Con biết." Lục Vô Nhiên cũng không bất ngờ.

Khi còn bé, Lục Vô Nghiên ở trong cung một thời gian, mặc dù bối phận kém hơn tiểu hoàng đế, nhưng tuổi tác cũng tương đồng. Tiểu hoàng đế luôn lẽo đẽo đi theo sau lưng Lục Vô Nghiên, thậm chí không hiểu chuyện tuổi tác rối loạn bối phận, gọi hắn "ca ca, ca ca!"

Sau đó Lục Vô Nghiên lại thay thế tiểu hoàng đế làm con tin hơn hai năm. Cho nên nếu trong triều có người nói muốn trách phạt Lục Vô Nghiên, hoàn toàn không cần trưởng công chúa ra mặt, tiểu hoàng đế sẽ là người đầu tiên đứng ra bảo vệ Lục Vô Nghiên.

Mấy năm trước, quần thần trong triều đã từng bất mãn thái độ vô lễ của Lục Vô Nghiên, tiểu hoàng đế từ trước đến giờ vẫn luôn mềm yếu, vậy mà lần đầu tiên giận dữ, ở trên triều ném tấu chương, giận giữ nói: "Những người không thay Trẫm trải qua nỗi khổ lao ngục, đều không có tư cách chỉ trích hắn! Còn ngông cuồng chỉ trích nữa, chém! Giết cả nhà tịch thu tài sản!"

Vì vậy, chuyện đánh hoàng đế như thế này, đặt ở trên người người khác đó là tội liên lụy đến cửu tộc. Nhưng đặt trên người Lục Vô Nghiên chỉ khơi dậy bất mãn trong triều như thường lệ, thực chất cũng chẳng có trừng phạt gì. Dù sao, đây cũng không phải là lần đầu tiên Lục Vô Nghiên đánh tiểu hoàng đế.

Nếu trưởng công chúa đã quyết định tạm thời ở lại viện Thùy Sao, tự nhiên cũng sẽ phái người thu thập một ít đồ dùng. Phương Cẩn Chi hết sức chân chó đuổi theo, nịnh nọt: "Con giúp công chúa dọn đồ nhé!"

Nhìn tiểu cô nương đang cười hì hì trước mắt, trưởng công chúa ngẩn người trong chốc lát. Vừa rồi không phải bà muốn thử dò xét tiểu hài tử này có phải đang giở trò vặt vãnh trên người Lục Vô Nghiên hay không sao? Sao lại đảo ngược bị con bé dụ dỗ quên cả chính sự

Thôi, chỉ là một hài tử sáu tuổi.

"Cẩn Chi." Lục Vô Nghiên có chút bất đắc dĩ vẫy vẫy tay. "Có phải muội đã quên ta đổi viện tử cho muội chứ? Muội mới là người phải chuyển chỗ ở đấy. Một lát nữa Nhập Trà sẽ giúp muội an bài, sau đó sẽ cho muội mượn nàng ấy một thời gian."

"A......" Phương Cẩn Chi gõ lên đầu mình một cái. Vừa nghĩ tới trong viện tử mới có phòng bếp nhỏ, đôi mắt bé lập tức sáng lên, gấp gáp nói: "Muội trở về dọn đồ! Nhập Trà đang ở đâu? Muội đi tìm nàng ấy!"

Đúng lúc này Nhập Trà đi vào, nàng mỉm cười với Phương Cẩn Chi, rồi thi lễ với trưởng công chúa, nói: "Trưởng công chúa, Nhâp Y cầu kiến."

Trưởng công chúa nhíu mày, bước ra ngoài. Nhập Y đang nói chuyện với Nhập Phanh, đều là tỷ muội cùng nhau lớn lên, nhiều năm không gặp, ngược lại có không ít chuyện muốn nói. Thấy trưởng công chúa đi vào, Nhập Phanh và Nhập Y đồng loạt đứng dậy hành lễ.

"Hai người các ngươi lui xuống đi." Trưởng công chúa phất tay, Nhập Trà và Nhập Phanh lẳng lặng lui ra. Nhập Phanh đi chuẩn bị thức ăn, còn Nhập Trà dẫn Phương Cẩn Chi về thu dọn đồ đạc.

"Thân thể Bệ hạ như thế nào?" Trưởng công chúa hỏi.

Nhập Y do dự trong thoáng chốc, rồi mới nói: "Vẫn như cũ."

Như cũ chính là không tốt lắm.

"Chuyện giao cho ngươi như thế nào rồi?"

Nhập Y nhắm mắt, nói: "Nô tỳ vô dụng, chưa nghiên cứu ra công thức tốt hơn......"

Trưởng công chúa ngược lại không chỉ trích, bà trầm mặc một hồi, rồi nói: "Bệ hạ âm thầm tiếp kiến Trần vương là vì chuyện gì?"

"Bẩm công chúa, Bệ hạ....nói đậu hủ của Khâu Thượng Châu ăn rất ngon, đòi Trần vương công thức, ban cho Ngự Thiện Phòng......"

Trưởng công chúa thở dài, cảm thấy hơi mệt mỏi nói: "Xác định không có chuyện gì khác?"

Nhập Y gật đầu, nói: "Khi Bệ hạ tiếp kiến Trần vương thì nô tỳ vẫn túc trực bên cạnh. Sau khi Trần vương cáo lui, nô tỳ cẩn thận xem xét, Trần vương chưa từng đưa cho Bệ hạ bất kỳ thư tín nào. Người bên cạnh Trần vương cũng không phát hiện có gì khác thường."

Trưởng công chúa hiểu rất rõ, đứng ở vị trí của bà, mỗi một bước đi đều phải hết sức cẩn thận. Không phải bà hoài nghi tiểu hoàng đế, đó chỉ là cách tự bảo vệ mình cơ bản nhất. Lúc mới bị ép buộc lên vị trí này, tính tình bà ngay thẳng, đã bị ám toán không ít lần. Những người đã từng là "chí hữu", "thân nhân" đã làm cho bà trưởng thành hơn.

Địch quốc, Vệ vương, nịnh thần, đều phải đề phòng. Ngay cả tiểu hoàng đế một tay bà nuôi nấng cũng phải đề phòng giống như vậy. Mặc dù tiểu hoàng đế đối xử với bà rất chân thành, nhưng còn sau này?

Nhưng nếu Xuyên Nhi một tay bà bồi dưỡng bị người khác xúi giục chỉa mũi đao về phía bà.....

Trưởng công chúa nheo đôi mắt phượng, nếu bà đã có khả năng cải tử hồi sinh hoàng triều Sở thị, đưa Sở Hoài Xuyên lên long ỷ trong một cục diện phải chết. Bà cũng có thể kéo nó xuống, thay thế.

Thứ bà bảo vệ chính là Đại Liêu, cho tới bây giờ cũng không phải là Sở Hoài Xuyên.

Chỉ là, trưởng công chúa thật lòng hi vọng vĩnh viễn sẽ không có ngày Xuyên Nhi chỉa mũi đao về phía bà và Lục gia.

Trưởng công chúa kiềm chế tinh thần, hỏi: "Mấy ngày nay Bệ hạ trôi qua như thế nào?"

"Bệ hạ vẫn như ngày thường, chỉ là luôn la hét muốn tới Lục gia tìm người."

Trưởng công chúa lại hỏi: "Chuyện của Vô Nghiên, có phải đám cựu thần kia lại quỳ gối bên ngoài điện Chính Đức thao thao bất tuyệt?"

"Vâng...." Nhập Y ấp a ấp úng nói. "Nhưng mà.....đã bị Bệ hạ khóc cho bỏ chạy......"

"Nó lại khóc nữa?" Trưởng công chúa bất đắc dĩ cười khẽ một tiếng.

Rốt cuộc thì khi nào hài tử này mới có thể trưởng thành?

Trưởng công chúa không khỏi lấy Lục Vô Nghiên ra so sánh, nhìn thế nào cũng thấy nhi tử của mình ưu tú hơn. Những ngón tay không còn sơn màu đỏ thẫm nhẹ nhàng đặt lên mặt bàn, nhớ tới Lục Vô Nghiên, bà không khỏi cau mày lại, hỏi: "Xác định trong lòng nó không oán hận Vô Nghiên?"

Nhập Y lắc đầu, bẩm: "Lúc ấy Bệ hạ còn âm thầm đè chuyện này xuống, nhưng không may là bị một tiểu cung nữ bắt gặp. Tiếng kinh hô của tiểu cung nữ đó đã để sự tình lọt ra ngoài. Sau đó Bệ hạ còn kéo tay áo của Tiểu chủ tử, bảo Tiểu chủ tử ở lại trong cung chơi với hắn... Từ đầu đến cuối, nô tỳ đều bí mật đứng ở một nơi gần đó, Bệ hạ cũng không biết."

Nhập Y dừng lại một chút, rồi nói thêm một câu: "Theo nô tỳ thấy là Tiểu chủ tử cố ý để chuyện này lọt ra ngoài."

Trưởng công chúa cũng không bất ngờ.

Qua một hồi lâu, bà mới phân phó: "Truyền tin cho Nhập Tửu, bảo nàng ấy tạm ngừng chuyện đang làm, mau chóng trở về. Đồng thời cũng thỉnh Vân tiên sinh cùng trở về luôn."

"Vâng". Nhập Y trả lời, nhưng không lập tức rời đi.

"Còn có việc?"

"Bệ hạ nói tấu chương quá nhiều, phê duyệt không hết, sai nô tỳ mang đến đây cho người......"

Trưởng công chúa thở dài, bảo Nhập Y bày tấu chương ra, cẩn thận phê duyệt.

Trước/186Sau

Theo Dõi Bình Luận