Saved Font

Trước/78Sau

Theo Đuổi Vợ Yêu

Phần 33

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Phiền sao? Cô chỉ sợ nếu không phải là sự thật anh sẽ rất buồn vì thế khi sáng cô mới không muốn nói.

Nghe anh nói tim cô nhói lên từng hồi.

" Được, em xin lỗi " Dứt lời cô quay đầu bỏ đi ra ngoài.

Thấy cô đi anh mới ý thức được lúc nãy mình hơi mạnh tay, nhưng cô không tin gì ở anh sao? Tại sao lại không nói với anh chứ?

Nhưng với anh bây giờ là phải đi gặp đứa em gái mình tìm suốt 15 năm. Chắc cô cũng đã đến bệnh viện trước! Nghĩ như thế anh liền nhanh chóng xuống nhà.

Vừa xuống đã thấy ba mẹ và ông đang đợi anh, thấy anh đi một mình ông nội nhíu mày.

" Yên Yên đâu? "

" Chắc cô ấy đến đó trước ạ "

Mọi người gật đầu cho qua ròi cùng nhau đến bệnh viện.

Chưa đầy 10 phút họ đã có mặt họ, họ nhẹ nhàng mở cửa nhìn vào bên trong rồi tiến vào.

Bà Lâm Tuyết Mai vừa nhìn thấy Vương Hi trên giường bệnh còn đang mặc đồ bệnh nhân tim bà nhói lên từng hồi, tình mẫu tử?

Mọi người ở trong thấy gia đình họ Hàn cùng bước vào ngỡ ngàng, không hiểu chuyện gì đang xảy ra nên im lặng.

Rốt cuộc bà Lâm cũng không chịu nỗi nữa tiến tới ôm Vương Hi vào lòng, khóc thành tiếng nói

" Tiểu Di, tiểu Di của mẹ "

Vương Hi lặng im, nhưng mà Tiểu Di chẳng phải là cái tên quen thuộc nà gia đình ruột đặt cho cô sao? Nhưng mà cô thật sự rất thích cái ôm của bà, rất ấm áp!

" Dì làm sao biết con tên Di? "

Bà lau nước mắt mình cuối xuống nhìn con mình.

" Ta là mẹ con, con là Hàn Băng Di " Dứt lời bà cầm lấy ra một bức ảnh " Đây là ảnh khi nhỏ con chụp với gia đình mình, con nhớ chứ "

Vương Hi sững người, bức ảnh đó là cả gia đình cô, có cô có ba có mẹ còn có cả người anh mà cô thương yêu. Nhưng sao Hàn phu nhân lại có? Người này là mẹ cô sao?

Lúc bị ngất đi khi tỉnh dậy cô chỉ nhớ cô bị bắt cóc, họ tên của cô, cô từng có gia đình như thế nào nhưng cô không hề nhớ mặt của ai trong gia đình càng không thể nhớ tên của họ.

" Dì thật sự là mẹ con sao? "

" Phải, ông con đã xác nhận ADN con quả thật là con của mẹ, còn hai người đó là ba và anh hai của con " Bà nói xong chỉ về phía ông nội " Đó là ông nội của con "

" Là ông sao? "

Ông nội tiến tới ôn hòa nhìn cô.

" Phải! Ông, ba con và cả anh hai con đã tìm con suốt 15 năm, là gia đình này có lỗi với con để con thất lạc lâu như vậy "

Hàn Thiên Phong bất động, Tiểu Di của anh.

Ba mẹ và ông nội đều đến ôm Vương Hi vào lòng, đứa con gái của họ chịu khổ nhiều rồi.

Không cầm cự được nước mắt sau khi nghe họ kể lại cô òa khóc như đứa trẻ, cô thật sự không mạnh mẽ như Hạ Tử Yên, cô muốn thì sẽ khóc.

" Ba mẹ, con rất nhớ hai người con còn tưởng cả đời này sẽ không còn gặp lại mọi người "

Ba anh vỗ nhẹ đầu Vương Hi.

" Tiểu Di ngoan, chúng ta được đoàn tụ rồi "

Bà Lâm Tuyết Mai lau nước mắt cho cô rồi quay sang nhìn anh.

" Phong, con mau qua gặp em gái con đi "

Bất động nãy giờ anh mới dần dần tiến lại, nhìn chằm cô em mình tìm 15 năm qua. Anh không khóc như lúc nhỏ nữa anh chỉ nhẹ nhàng lên tiếng.

" Tiểu Di? "

Hai từ " Tiểu Di " rất thân thuộc với cô, anh hai rất hay gọi cô như thế.

Cô nhanh chóng nhào vào lòng anh, khóc càng lúc càng to. Cuối cùng ước mơ tìm được gia đình bao năm qua cũng thành hiện thực.

" Anh hai "

Minh Hạo, Hạo Thiên, Nhược Nhược lẫn Minh Triết thấy cảnh này ai cũng vui trong lòng, cuối cùng đứa em gái họ yêu thương cũng tìm được gia đình mình.

____

Hạ Tử Yên sau khi nghe anh nói mình phiền liền đi ra khỏi nhà đến một nghĩa trang không phải bệnh viện.

Nơi này có mộ của cả ba và mẹ cô, vừa đi đến đã thấy một bà lão đang lau dọn phần mộ của mẹ cô, cô mỉm cười nhẹ rồi đến gần.

" Bà, bà lại đến đây sao? "

Hạ Tử Yên nhẹ nhàng cất giọng.

Thấy cô, bà cũng nở nụ cười thật tươi.

" Sao Tiểu Yên của bà lại gầy thế này "

" Bà đợi con thấp nén nhang cho ba mẹ xong sẽ cùng bà nói chuyện "

Bà gật đầu, cô cười nhẹ rồi tiến đến thấp nhang cho hai ngôi mộ.

" Ba mẹ, Yên Yên đã hoàn thành tâm nguyện của mẹ, con thật sự đã yêu anh ấy rồi "

Sau khi thấp nhang xong cô đỡ bà đến một quán nước gần đó.

" Bà à, sức khỏe bà vẫn tốt chứ "

Bà mỉm cười hiền hậu.

" Bà vẫn tốt, chỉ mong trước khi mất có thể thấy Tiểu Nhược bước vào lễ đường, còn có cả con bé Tiểu Hi, Hạo, Thiên và Triết nữa. Bà chỉ mới nhìn thấy có mỗi con được mặc trên người áo cô dâu "

" Bà, bà đừng nói như thế, con tin bà sẽ nhanh nhìn thấy mọi người cùng bước vào lễ đường "

" Con bé này, mẹ con rất may mắn khi có được con, con rất giống mẹ con khi trước, nhớ lúc trước các con chỉ là những đứa trẻ chưa hiểu chuyện mà giờ ai nấy đều đẹp trai xinh gái còn lại rất hiểu chuyện "

Đây là bà ngoại của Nhược Nhược, khi cô và mọi người trong tổ chức mới lớn, bà và mẹ cô đã yêu thương cả 6 người bọn họ, trao cho họ thứ gọi là tình cảm gia đình! Đến khi mẹ mất bà lo toàn bộ cho tới lúc mọi người đã lớn! Nhược Nhược và mọi người trong tổ chức ai cũng muốn bà về căn biệt thự của tổ chức để họ cùng nhau chăm sóc cho bà, nhưng bà một mực không chịu.

Mỗi người ai cũng thường xuyên đi thăm bà, bà nói điều này đã làm bà rất vui rồi!

" Bà, hôm nay Tiểu Yên trổ tài nấu nướng cho bà nhé "

" Được thôi, cũng lâu rồi bà không ăn thức ăn mà con nấu. À còn nữa, Tiểu Yên chồng con có tốt với con không? Cả gia đình chồng nữa? "

Nghe bà nhắc đến anh, cô lại nhớ đến câu nói đừng làm phiền anh. Cô cười nhưng nụ cười chứa đầy sự chua sót.

" Dạ có, anh ấy và cả gia đình chồng đều đối tốt với con "

" Vậy thì tốt, còn bọn Tiểu Nhược vẫn ổn chứ? "

Cô không muốn nói chuyện Vương Hi bị bắn, cô sợ bà sẽ buồn. Đành cắn môi nói dối.

" Dạ, mọi người vẫn ổn ạ "

Bà gật đầu mỉm cười, sau đó bà đưa cô về nhà bà.

Nhà bà không lớn, nó chỉ giống như một căn phòng nhỏ nhưng vào đây cô cảm thấy rất ấm áp!

Vừa vào đến nhà cô kêu bà ngồi yên nhưng bà vẫn không chịu cùng đến làm thức ăn với cô. Vừa nói chuyện vừa làm thức ăn khiến tâm trạng cô vui lên một chút.

Sau một hồi cuối cùng bà và cô cũng làm xong thức ăn, đó là một món cơm chiên đơn giản!

Vậy mà bà ăn rất ngon.

" Tiểu Yên, tay nghề con lên rồi đấy "

Hạ Tử Yên mỉm cười.

" Bà ăn nhiều một chút "

Bà gật đầu rồi ăn tiếp. Sau một lúc hai người ngồi kể chuyện, bà mệt đã ngủ quên lúc nào không hay. Cô thở nhẹ nhìn bà rồi lấy chăn đắp cho bà. Nhìn lên đồng hồ cũng đã 7h tối.

Cùng lúc đó cơn mưa ở bên ngoài rất to. Cô đi nhẹ nhàng ra ngoài sau đó đómg cửa lại.

Cô đi dưới mưa đến ngôi mộ của ba mẹ.

Cô quỳ xuống, nước mắt theo đó cũng rơi. Anh chắc hẳn không biết khi anh nói ra lời đó cô rất đau!

" Mẹ, Tiểu Hi đã tìm được gia đình rồi, cậu ấy là em gái của chồng con. Hôm nay con rất vui cũng rất buồn. Anh ấy nói con phiền, con thật sự không muốn giấu anh ấy chỉ vì con sợ nếu nói rồi mà họ không phải anh em ruột anh sẽ rất đau lòng, còn con rất vui vì Tiểu Hi cũng đã tìm được gia đình của mình. Mẹ, Yên Yên rất nhớ ba mẹ, Yên Yên cũng muốn có một gia đình hạnh phúc, Yên Yên muốn ba mẹ còn sống ở bên cạnh Yên Yên. Mẹ nhớ chứ? Khi ba mất mẹ từng nói con phải mạnh mẽ không được khóc và con đã nói con rất thích mưa vì như vậy khi con khóc sẽ không ai biết. Hôm qua và cả hôm nay Yên Yên đã không nghe mẹ mà khóc. "

Càng nói cô càng khóc to hơn. Cô vui chứ, vui vì bạn cô tìm được người thân nhưng chỉ cần nhìn một gia đình nào đó cô lại rất ghen tị, cô cũng muốn như thế, chỉ mới 4 tuổi phải nhìn thấy ba chết vì bị người ta bắn trước mặt mình, 13 tuổi khi cô đi học về chỉ thấy mẹ nằm yên không nhúc nhích, trên môi vẫn còn đọng những giọt máu.

Cô tiên qua bên phải một tí nhìn ngôi mộ của ba.

" Ba, Yên Yên nhất định sẽ trả thù cho ba, Yên Yên vẫn đang tìm kẻ đã giết ba  "

___

Ở bệnh viện, mọi người cùng nhau nói chuyện rất vui vẻ, mới đó mà đã 7h tối. Hạo Thiên, Nhược Nhược, Minh Triết hay Minh Hạo đều nhíu mày suy nghĩ " Yên Yên đâu? "

Nhược Nhược đã gọi cho Hạ Tử Yên hơn 50 cuộc nhưng cô vẫn không bắt máy, biết là gia đình họ đang vui vẻ nhưng cô thật sự lo lắng cho Hạ Tử Yên đành lên tiếng.

" Hàn tổng? Yên Yên đâu rồi? "

Anh lúc này mới ý thức được, cô không đến đây, anh chỉ mãi suy nghĩ về đứa em này mà quên mất cô. Anh không trả lời chỉ lấy điện thoại ra điện cho cô. Cô không bắt máy, anh hơi cau mày nhớ lại chuyện lúc trưa.

" Anh không cần gọi, tôi đã gọi cậu ấy hơn 50 cuộc rồi mà vẫn không bắt máy, tại sao anh không đưa cậu ấy đến đây? "

Mọi người giờ mới ý thức được nãy giờ thiếu Hạ Tử Yên, sắc mặt trở nên nghiêm trọng hơn. Ông nội hỏi anh, anh cũng không giấu liền nói hết những gì khi sáng. Không thấy cô bây giờ anh rất hối hận.

Nghe Hàn Thiên Phong kể Hạo Thiên chỉ muốn tới đánh anh, nhưng Minh Triết nhanh chóng ngăn lại.

Ông nội lo lắng nói

" Ngoài trời mưa đang to như thế con bé đi đâu được chứ "

Nhược Nhược liền lên tiếng.

" Triết, anh lấy xe đưa em đến ngôi mộ của hai bác "

Dứt lời cô, Minh Triết và Hạo Thiên liền nhanh chóng đi ra. Vương Hi cũng muốn đi dù Minh Hạo hay ba mẹ khuyên ngăn cỡ nào cô cũng đòi theo. Cô rất lo lắng cho Hạ Tử Yên!

Trước/78Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Vợ Trước Chiến Lược: Phó Tiên Sinh Càng Muốn Sủng Ta