Saved Font

Trước/71Sau

Thiên Đế Đọa Lạc Đô Thị

Chương 71: Tiếp Viên Hàng Không

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Chu Nhược Băng đang sửa soạn hàng lý bỏ vào nhẫn linh giới thì bên ngoài chiếc BMW đã tới đậu trước sân ngôi biệt thự, qua ô cửa sổ ở tầng lầu nàng trông thấy Triều Cát và Nam Cung Họa Yến vui vẻ đi vào bên trong nhà, Chu Nhược Băng chọn một bộ y phục là cái đầm màu trắng kem có hoa văn phối nhẹ nhàng mặc vào, sau đó ngồi lại bàn trang điểm ngay cạnh đầu giường ngắm dung nhan trông gương chiếu, miệng Chu Nhược Băng nở nụ cười tay cầm cọ quẹt ít phấn trang điểm thoa lên hai gò má xong, tay cầm thỏi son màu đỏ xoa lên vành môi một vòng tròn miệng nàng nhép nhép vài lần, qua gương chiếu Chu Nhược Băng vô cùng thỏa mãn nét đẹp của bản thân, chân đứng lên đi tới mở cửa phòng đi xuống lầu.

Trong lúc chờ Chu Nhược Băng, ở dưới lầu Triều Cát và Họa Yến đang chuyện trò nghe Mộ Dung Cẩm Thư than vãn về ngày hôm qua. Lúc đó Mộ Dung Cẩm Thư đi vào trường Cao Thanh tìm đến khoa thanh nhạc để đăng ký nhập học, một nam nhân có tướng mạo vô cùng tuấn mỹ trông bộ đồ thời trang toát lên vẻ nam tính, đi bên cạnh người nam nhân này có hai nữ nhân ăn diện rất sành điệu, gợi cảm làm dáng người hiện rõ ba vòng, về phần dung nhan nếu không có Mộ Dung Cẩm Thư thì hai nữ nhân này chính là hoa khôi của trường thanh nhạc nhưng lúc này tất cả nam nhân ở đây đều không hề để tâm đến hai người này, mọi sự chú ý đều hướng về một nữ nhân vô cùng xinh xắn mới vừa đăng ký nhập học xong đang đi từng bước trên đôi giầy cao gót trắng 7 phân đi ra ngoài cửa trong y phục váy hồng phối với cái áo bóng tay dài màu lam nhạt.

Người nam nhân có tướng mạo tuấn mỹ trông thấy vẻ đẹp của Mộ Dung Cẩm Thư, chớp con mắt nhanh chân bỏ mặt hai nữ nhân đi cùng, thấy hướng đi của Mộ Dung Cẩm Thư tới bãi đổ xe thì vội vã chạy tới đưa tay chắn ngang, nở nụ cười gian xảo nói:

“anh là sinh viên năm 3 của khoa thanh nhạc, em là sinh viên năm nhất anh phải có nghĩa vụ giúp đỡ mới được.. Anh tên là Đoàn Cao Nhẫn, không biết em tên gì nhĩ, người đẹp?”

Mộ Dung Cầm Thư lần thứ hai được trai đẹp tán tỉnh tất nhiên rất cao hứng, đưa mắt liếc nhìn người thanh niên này có bộ dạng như thế nào. Trước đây chưa có gặp Triều Cát một nam nhân quá tuấn mỹ lôi cuốn cộng thêm hôm trước nghe hắn dùng tiếng hát ca lên bài nhạc tình làm cho con tim của Mộ Dung Cẩm Thư thao thức mong chờ, còn bây giờ nam nhân có tướng mạo nổi bật chỉ như một cơn gió nhẹ thổi lướt qua ngay cả rung động nhẹ không hề xảy đến, Mộ Dung Cẩm Thư cười nhẹ nói:

“Bạn trai tôi có nói nam nhân nào hỏi tên thì dẫn nam nhân đó đến gặp ảnh mới đồng ý á”

Người nam nhân này vẫn chưa chịu buông tha, dụng tâm từ chối của Mộ Dung Cẩm Thư chỉ làm cho người thanh niên này cười đắc ý cho rằng tướng mạo bạn trai của Mộ Dung Cẩm Thư làm sao có thể tuấn mỹ được như người thanh niên này, làm sao xứng đôi với một mỹ nhân xinh đẹp đang đứng trước mặt, nói:

“anh không cần biết bạn trai em là người như thế nào, nhưng anh tin một điều theo anh thì 4 năm ở trường và sau khi tốt nghiệp em sẽ là một ngôi sao lớn đó nha! Haha”

Mộ Dung Cẩm Thư nghe xong ngỡ ngàng vài giây sau đưa tay hất cánh tay người nam nhân này sang bên, chủ động đi về bãi đậu xe tìm chiếc Audi A8 chạy tới trước mắt người thanh niên này, Mộ Dung Cẩm Thư cho kính xe hạ xuống cười vui vẻ nói:

“đây là quà của bạn trai tặng nhân dịp tôi thi đỗ đại học.. À! Đúng rồi hôm nào bạn trai tôi chở đi học chiếc Bugatti thì lúc đó tôi sẽ cho anh biết tên nha, còn bây giờ tôi về tìm người yêu, nhớ muốn sỉu luôn á hihi!”

Chu Nhược Băng đi xuống nghe được đoạn kể chuyện trên, nhẹ nhàng đi lại ghế sopha liếc nhìn Triều Cát rồi mỉm cười đưa ngón tay gõ nhẹ lên đầu Mộ Dung Cẩm Thư mắng:

“xe của chị cho mượn dám nói là của ai thế!, còn đòi nam nhân chạy chiếc xe Bugatti chở em đi học là người nào vậy hử?.. Hừm!”

Nam Cung Họa Yến thấy Mộ Dung Cẩm Thư đưa ánh mắt nhìn Triều Cát cầu cứu, nhịn cười đứng lên bồi thêm một cái nhéo mũi nữa, vui vẻ nhìn Chu Nhược Băng nói:

“tiểu ma nữ nhà chị có mưu đồ bắt cóc nam nhân tuấn mỹ ngồi đằng kia chở đi học bằng xe Bugatti chủ ý khoe khoang thôi chứ không có chuyện gì nghiêm trọng đâu chị”

Chu Nhược Băng sao không hiểu được dụng ý trêu chọc của Nam Cung Họa Yến, nàng giả vờ phụ họa theo nghiêm mặt lớn tiếng nhìn qua Triều Cát nói:

“Chuyện riêng của em chị không cần phải can thiệp nhưng đặc biệt là người nam nhân này nếu bắt cóc thì phải biết thả đúng giờ, còn nữa thân thể phải nguyên vẹn như lúc ban đầu không được sức mẻ hao tổn thân thể thì mới được duyệt nhé!”

Triều Cát thấy gương mặt Mộ Dung Cẩm Thư vui vẻ hẳn lên, đứng lên di chuyển ngồi xuống bên cạnh hắn, tay ngọc chòm nắm bàn tay của hắn hí hửng nói:

“Anh nè! Tuần tới em nhập học anh nhớ lái chiếc Bugatti chở em đi học nha, em đảm bảo lúc trả anh về cho chị sẽ không bị gì cả vẫn còn vẻ điển trai siêu phẩm nè! Hihi”

Triều Cát đắc ý vui vẻ chủ động dùng môi hôn nhẹ vào môi của Mộ Dung Cẩm Thư trước hai cặp mặt của hai mỹ nữ đang đứng, nháy mắt Chu Nhược Băng cười hắc hắc nói:

“Anh thì không có gì làm hao tổn thân thể chỉ sợ người hao tổn là tiểu ma nữ em á! Haha”

Chu Nhược Băng thấy hai gò má của Mộ Dung Cẩm Thư đã ửng đỏ, thẹn thùng còn bị hắn dùng lời nói trêu đùa, chủ động ngồi xuống nhéo vào hông Triều Cát, nói:

“Anh xã! Cẩm Thư vẫn còn nhỏ chuyện phức tạp của xã hội chưa va chạm nhiều, em đồng ý cho anh chở nó đi học là có người trông chừng, bảo vệ tránh bị người xấu lợi dụng được không anh yêu!!”

Chu Nhược Băng nhìn bàn tay hắn xòe hai ngón hình tròn phối hợp với ba ngón tay đưa lên cùng cái miệng cong lên làm nàng vui vẻ cười sau đó nhìn đồng hồ đã hơn 12 giờ vẫn chưa cần phải vội đi ra sân bay, vì vậy Chu Nhược Băng nói:

“Anh xã ơi! Giờ vẫn còn thời gian sớm hay ăn xong bữa trưa chạy ra sân bay nhé!”

Triều Cát gật đầu vui vẻ cùng ba nữ nhân đi vào phòng ăn, sau hơn 15 phút bốn cái bụng đã căng tròn, Mộ Dung Cẩm Thư lúc nãy nghe Chu Nhược Băng sẽ cùng với Triều Cát chạy đi sân bay còn có Nam Cung Họa Yến đi theo tò mò hỏi thì biết được chuyến đi này là buổi diễn ca nhạc, ánh mắt ngưỡng mộ nhìn Họa Yến mông muốn tương lai sau khi tốt nghiệp xong đi hát cũng được nổi tiếng như vậy. Một lát sau Mộ Dung Cẩm Thư nhìn qua Chu Nhược Băng, cảm thấy kỳ lạ sau người chị họ của nàng đi chung mà thấy xung quanh không có cái vali hành lý đâu cả:

“Chị Nhược Băng đi theo mà sao không có đem theo vali, chị tính mặc bộ đồ này tới lúc về luôn hả?”

Chu Nhược Băng nhìn qua Triều Cát rồi đưa ngón tay cái sờ nhẹ vào nhẫn linh giới, mỉm cười nhìn Mộ Dung Cẩm Thư rồi vẩy tay, Mộ Dung Cẩm Thư đi lại nhìn vào cái nhẫn có viên pha lê màu trắng sáng lên hiện ra bên trong chiếc nhẫn hàng trăm bộ đồ nào là y phục công sở, dạ hội,.. ngay cả nội y và đầm ngủ khêu gợi đủ kiểu làm nữ nhân mới lớn trông thấy tự nhiên hai gò má ửng hồng tưởng tượng nếu như mặc vào thì có bộ dạng như thế nào, mọi thứ trên thân thể nữ nhân đều phơi bày toàn diện. Mộ Dung Cẩm Thư dời mắt nhìn lại chiếc nhẫn mà Chu Nhược Băng đang đeo, giọng nhõng nhẹo nói:

“Chị ơi, một cái nhẫn nhìn chỉ bình thường sao có thể chứa nhiều thứ quá, chị còn cái nào không cho em đi”

Chu Nhược Băng phiền não đưa ánh mắt nhìn Triều Cát cầu sự trợ giúp, từ hướng nhìn của người chị họ Mộ Dung Cẩm Thư trông thấy trên tay Triều Cát bỗng nhiên xuất hiện một chiếc nhẫn y hệt, Mộ Dung Cẩm Thư tinh ý hiểu làm thế nào để được sở hữu chiếc nhẫn giống hệt như chiếc nhẫn Chu Nhược Băng đang đeo, nhanh chân thẳng tiến tới chỗ của Triều Cát xòe bạn tay, cười hì hì nói:

“Anh ơi! Đeo hộ em vào ngón tay đeo nhẫn đi ạ!”

Chu Nhược Băng nhìn cô em họ được Triều Cát đeo nhẫn vào ngón tay xong, phì cười nghe tiếng rên la Mộ Dung Cẩm Thư vẻ mặt nhăn nhó khi Triều Cát trích máu từ thân thể kích hoạt chiếc nhẫn, nàng bỉu môi trêu:

“Tiểu ma nữ như em cũng có bộ dạng như thế này, có tí máu mà rên to quá cơ”

Mộ Dung Cẩm Thư được Triều Cát giải thích rõ nguyên nhân phải dùng máu của người đeo nhẫn thì nhẫn linh giới mới hoạt động, tiểu mỹ nhân cười vui vẻ theo sự chỉ dẫn của Triều Cát ngay tức thì thoát ly chạy lên lầu, ba người ở dưới phòng ăn mặt nhìn mặt phá lên cười, Nam Cung Họa Yến vui vẻ nói:

“Ăn trưa cũng ăn rồi giờ đến lúc lên đường ra sân bay đi Hàn Quốc”

Sân bay cách căn biệt của Chu Nhược Băng chỉ mất khoảng nữa tiếng, ngồi trong xe Nam Cung Họa Yến trò chuyện vui vẻ với Chu Nhược Băng bất chợt tiếng nhạc chuông Iphone vang lên bên trong cái túi xách có hình thương hiệu logo Gucci in bên ngoài, lấy ra xem trên màn hình điện thoại tên người gọi đến đó là tên người phụ trách quản lí, Nam Cung Họa Yến lướt ngón tay nhấn phím nghe rồi nói vài lời vào điện thoại xong là vừa đúng lúc Triều Cát lái chiếc xe tới sân bay.

Nam Cung Họa Yến thấy nhóm người đứng chờ ở đằng trước trong đó có quản lí người phụ trách công tác cho chuyến lưu diễn cách chiếc xe khoảng 100m trông ngóng chờ nàng, Họa Yến đưa tay mở cần gạt khóa cánh cửa xe vui vẻ nhìn hai người còn ở trong xe, nói:

“Chồng yêu và chị Nhược Băng gửi xe xong đợi em ở đằng kia nha!, em ra nói vài lời với quản lý rồi cùng mọi người vào làm thủ tục đăng ký lên máy bay nhé!”

Người quản lí trông hình dáng quen thuộc đi ra từ chiếc BMW hướng đi về chỗ này thì mỉm cười xác định được nữ nhân đang đeo cặp mặt kính đen rộng to với bộ y phục thời trang sành điệu chính là nữ ca sĩ đang hót nhất trên thị trường âm nhạc, thấy được Họa Yến không có vali hành lí khiến những người còn lại ánh mắt nhìn nàng có chút khó hiểu, một người nữ nhân tuổi chừng khoảng hai bốn có dung mạo không có gì nổi trội nhưng lại là người đồng hành thân thiết với Họa Yến từ lúc trong giới shobiz chưa tiếng tâm cho đến khi nữ ca sỉ xinh đẹp này trở thành ngôi sao âm nhạc sáng chói lan tỏa khắp Á Châu, nữ nhân này hỏi:

“Chị Yến!, mặc như vầy sao không mang theo vali.., không nhẽ chị mặc bộ này suốt 4 ngày đi lưu diễn thật ư?”

Nam Cung Họa Yến tay sờ nhẫn linh giới nở nụ cười nhìn người trợ lý xong nhìn qua người quản lí là một nam nhân tuổi không quá ba mươi, nói:

“Quản lí Hứa, vé máy bay tôi đặt riêng nên mọi người ở đây vào sân bay làm thủ tục trước nhé, tí nữa tôi và bạn trai sẽ vào sau”

Người quản lí này tên là Hứa Vĩ Phương là một nam nhân tuổi đã hơn 30, không chỉ vẻ mặt người này mà toàn thể những người hiện diện ở đây đều bất ngờ trước tin tức Nam Cung Họa Yến nói sẽ theo bạn trai vào sân bay làm thủ tục sau, quản lí đưa mắt nhìn xung quanh xác định không có chuyện gì xảy ra thì thở phào nhẹ nhõm nhìn Họa Yến nói:

“chuyến lưu diễn của em chỉ có bên đối tác Hàn Quốc biết, nếu hôm trước công bố rình rang thì giờ này không có yên tĩnh đâu nha”

Nam Cung Họa Yến liếc mắt nhìn xung quanh xem có người nào dùng máy ảnh hay điện thoại chụp hình không thì mỉm cười quay mặt nhìn quản lí Hứa gật đầu thừa nhận ý tứ của Hứa Vĩ Phương, bởi vì chuyện riêng tư của minh tinh nổi tiếng ít khi nào công bố ra ngoài nếu để cho truyền thông sâm sôi thì sẽ ảnh hưởng nhiều đến danh tiếng lẫn sự nghiệp, chính vì thế nàng nói:

“em mong những người ở đây giúp em giữ kín tuyệt đối không để họ biết được chuyện riêng tư của em nhé! Thôi mọi người đi vào làm thủ tục đi ạ!”

Trong suốt thời gian gắn bó làm việc chung với những người này, Nam Cung Họa Yến luôn cư xử đúng mực tôn trọng cấp dưới không ỷ vào bản thân là một ngôi sao mà có hành động lời nói xem thường họ, nhân tâm của những người này đều giành cho nàng một thứ cảm tình quý mến thân thuột, cho nên Họa Yến tin tưởng những người này sẽ không làm chuyện ngu ngốc đem tin nàng có nam nhân loan tin truyền ra ngoài, vui vẻ mỉm cười nhìn họ xa khỏi ánh mắt vào sân bay thì cũng là lúc ở trong khu gửi xe Triều Cát và Chu Nhược Băng thong thả mở cửa xe đi ra nghe có tiếng âm trò chuyện của hai nữ nhân cách hai người khoảng 70 mét, Chu Nhược Băng ngó qua trang phục hai nữ nhân này đều mặc váy màu xanh nhạt còn phía trên là cái áo sơ mi mỏng màu trắng có in logo hãng bay thương mại phía trước ngực bên phải, đặc biệt là hai chiếc mũ nhỏ nhắn xinh xinh đội ở trên đầu cộng với ở dưới cổ hai nữ nhân này có thắt chiếc nơ cùng tông màu với cái váy tạo điểm nhấn, người khác nhìn vào là hiểu ngay hai nữ nhân này chính là nữ tiếp viên hàng không.

“hihi! Chị Yên Cơ từ đội phó lên chức đội trưởng tiếp viên rồi, cơ trưởng Hà nói trên group đặt tiệc để chúc mừng chị đó nha!”

Nữ tiếp viên tên Yên Cơ từ vẻ mặt vui tươi một khắc sau đó chuyển biến thành tâm trạng buồn phiền, bàn tay khẽ chạm vào bụng nhìn nữ đồng nghiệp, nói:

“Chuyện chị lên tổ trưởng đội bay không cần thiết phải phiền cơ trưởng Hà mở tiệc chiêu đãi, em viết lên group dùm chị nhé!”

Yên Cơ vừa dứt lời nhớ lại thời gian vừa bước vào nghề tiếp viên còn nhiều bỡ ngỡ chưa quen công việc, tình cờ cơ trưởng Hà trông thấy một nữ tiếp viên dung mạo xinh đẹp như thiên thần cộng với dáng người đầy đặn ba vòng mặc trang phục tiếp viên quá hấp dẫn khiến nhịp tim nhảy loạn, từ đó cơ trưởng Hà chủ động lên lịch 10 chuyến thì 9 chuyến sắp xếp bay cùng đội có Yên Cơ cộng tác, ngày qua ngày cũng làm người đẹp để ý và cái kết họ nảy sinh tình cảm yêu đương suốt một năm cho đến khi một số điện thoại lạ gọi vào máy di động của Yên Cơ hẹn gặp đề cặp tới chuyện của cơ trưởng Hà và họ gặp nhau, người hẹn gặp là một nữ nhân có dung mạo xinh đẹp không thua kém Yên Cơ dắt theo đứa con trai 9 tuổi có dung mạo chín phần y chang gương mặt cơ trưởng Hà, điều này khiến đầu óc Yên Cơ trống rỗng không tin sự thật trước mặt đứa bé này là con ruột và người nữ nhân này chính là vợ của cơ trưởng Hà.

Người vợ của cơ trưởng Hà vô thức trong thấy bàn tay Yên Cơ lặng lẽ sờ nhẹ vào bụng là hiểu người nữ tiếp viên này đã có cốt nhục, thở dài hỏi Yên Cơ được mấy tháng thì không trả lời đứng dậy trước khi đi Yên Cơ nói:

“Chị cứ yên tâm, con của chị sẽ không có ai về giành bố nó đâu, chào chị tôi về”

Nữ đồng nghiệp của Yên Cơ trông thấy cử chỉ cùng lời nói vô tình đó làm tâm trạng tự dưng cụt hứng xoay người bước đi thì trông thấy một chàng trai gương mặt tuấn mỹ cực phẩm đi bên cạnh nữ nhân có dung mạo cực phẩm không kém khiến nữ tiếp viên này đứng lặng bất động, vài giây sau tay vẩy áo khiều Yên Cơ lấp bắp nói:

“Chị Yên Cơ, chị nhìn nam nhân kia đi người này sao có thể đẹp.. đẹp.. trai.. dã.. man.. quá đi!”

Yên Cơ nghe vậy tò mò xoay người lại thấy sắc mặt của nữ đồng nghiệp vẻ ngơ ngẩn, mắt Yên Cơ hướng phía trước nhìn bóng lưng một nhân và một nữ nhân xa dần tầm mắt, phì cười cốc nhẹ vào trán nữ đồng nghiệp:

“Qui Loan, em bớt xem phim Hàn dùm chị đi, gặp nam nhân nào cũng có cái bệnh không có thuốc trị khỏi đấy! Hihi”

Nữ tiếp viên tên Qui Loan biết nữ tổ trưởng đội tiếp viên này không tin vừa nãy nhìn rõ khuôn mặt của Triều Cát, đưa mắt liếc qua Yên Cơ bỉu môi cười nói:

“Chút nữa! Gặp nam nhân em vừa gặp để xem ai là người mắc bệnh không có thuốc trị nhé! Haha”

Trước/71Sau

Theo Dõi Bình Luận