Saved Font

Trước/317Sau

Thiên Giáng Đại Vận

Chương 200-1: Nghênh chiến (1)

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Chiêm Hãn tiếp nhận mật hàm, ánh mắt vẫn nhìn Chu Nhất. Chiêm Hãn không sợ Chu Nhất chạy trốn, vừa rồi y dặn dò như vậy, chắc chắn thiết binh của y đã bao vây xung quanh doanh trướng rồi.

Chiêm Hãn cười lạnh một tiếng:

- Hai quân sắp giao chiến, Chu Thiên Giáng lại phái người đưa thư tới. Nếu hắn quy thuận bổn soái, ta có thể tha cho hắn một mạng.

- Đại nhân nhà ta còn chưa học viết hai chữ “Đầu hàng”.

Chu Nhất lạnh lùng đáp.

Chu Nhất tự nhủ trong lòng tiểu tử nhà ngươi cũng thật quá kiêu ngạo, cho dù ngươi có binh cường tướng mạnh, thì khả năng bảo vệ đại nhân nhà ta trốn thoát cũng có thừa. Huống hồ Chiêm Hãn ngươi thân làm chủ soái tam quân lại không thiết lập cơ quan cảnh giới xung quanh doanh trướng của mình, nếu người đêm nay tới là Lâm Phong thì tiểu tử ngươi đã mất mạng rồi.

Chiêm Hãn không giống những chủ soái khác phái trọng binh tầng tầng lớp lớp bảo vệ mình, đây cũng là xuất phát từ sự tự tin đối với bản thân. Trong lòng Chiêm hãn, ngoài sư phụ ra y chưa từng khâm phục bất cứ ai.

Ánh mắt Chiêm Hãn nhìn vào bức mật hàm. Xé mở bìa thư, Chiêm Hãn rút bức mật hàm bên trong ra, y còn phát hiện trong phong thư còn có vật gì đó. Chiêm Hãn đi tới bên cạnh soái án dốc ngược phong thư xuống, một chiếc trâm cài rơi xuống bàn.

Đôi lông mày Chiêm Hãn căng lên, y nhìn chằm chằm vào chiếc trâm cài, hồi lâu sau mới từ từ ngẩng đầu lên:

- Muội muội ta rơi vào tay các ngươi rồi sao?

Chu Nhất gật đầu:

- Nàng ấy vẫn khỏe, trước mắt chưa có ai trong Ương Kim tộc biết Chiêm Linh thống lĩnh rơi vào tay chúng ta cả.

- Ngươi nghe đây, nếu muội muội ta có mất một sợi tóc nào, bổn soái nhất định sẽ bắt Chu Thiên Giáng trả lại gấp mười lần.

Chiêm Hãn dữ tợn nói.

Chu Nhất cười lạnh một tiếng không trả lời, ý là ngươi hãy xem bức mật hàm rồi nói tiếp. Chiêm Hãn nhìn vào bức mật hàm Chu Thiên Giáng viết cho y, đôi lông mày không khỏi nhíu lại.

- Hừ! Đúng là suy nghĩ hão huyền. Tám vạn đại quân của bổn soái tiến công, không ngờ các ngươi lại ra điều kiện với ta vào lúc này. Ngươi nghĩ bổn soái sẽ đáp ứng sao?

Chiêm Hãn cười lạnh một tiếng, đưa bức thư đặt trên ngọn nến, một mồi lửa thiêu rụi.

- Có đáp ứng hay không là chuyện của ngài, ta chỉ lo việc đưa thư. Nếu như ngài không có gì đáp lời, vậy tại hạ xin cáo từ.

- Đi ư? Ha ha, đại doanh trung quân của ta là nơi ngươi muốn tới là tới muốn đi là đi sao?

- Nếu như trước khi trời sáng mà ta chưa về tới Tạp Sắt thành, ngày mai thi thể muội muội của ngươi sẽ được treo ở trên cổng thành.

Chu Nhất bình tĩnh nói.

Chiêm Hãn nghiến ken két, y hận một nỗi không thể dùng ánh mắt giết chết Chu Nhất. Thân thể Chiêm Hãn hơi run, sau khi hít thở mấy hơi, Chiêm Hãn mới bình tĩnh lại.

- Được, bổn soái sẽ gửi lại cho Chu Thiên Giáng một bức thư. Tuy nhiên nhờ ngươi chuyển lời tới Chu Thiên Giáng, đừng có mà lấy muội muội để khống chế ta. Nếu muội muội ta có gì bất trắc, lão tử ta sẽ lập tức dẫn binh giết thẳng tới Đại Phong. Chiêm Linh mà chết thì nam nhi Ô tộc ta sẽ khiến Đại Phong máu chảy thành sông.

Chiêm Hãn nói xong liền ngồi xuống cầm bút viết một bức thư trả lời. Chiêm Hãn trực tiếp nhét thư vào phong thư của Chu Thiên Giáng, ngay cả sáp phong cũng không dùng.

- Nói cho Chu Thiên Giáng là nếu muốn đàm phán với bổn soái, hắn phải có tư cách đàm phán.

Nói xong, Chiêm Hãn vung tay, bức mật hàm bay về phía Chu Nhất.

- Người đâu!

Chiêm Hãn hô một tiếng.

Hai gã thiết vệ cầm rìu chiến trong tay chạy vào, Chiêm Hãn liếc mắt nhìn Chu Nhất một cái rồi ra lệnh:

- Đưa vị tráng sĩ này ra khỏi doanh trại, bất cứ kẻ nào cũng không được ngăn cản.

Chu Nhất gật gật đầu, trong lòng tự nhủ Chiêm Hãn coi như cũng là một gã đàn ông, có thể cầm được buông được. Chu Nhất chắp tay:

- Tại hạ cáo từ, hy vọng một ngày kia có thể cùng các hạ giao thủ một phen.

Chu Nhất nói xong liền đi theo hai gã thiết vệ ra khỏi doanh trướng. Một bóng người từ bên ngoài nhanh chóng đi vào:

- Đại thống lĩnh, có phải là…

Người nọ làm một động tác cắt cổ.

Người tới là thiết vệ của Chiêm Hãn Trường Mạc Can, thích khách của quân địch lại vô tư xông vào doanh trướng chủ soái không một tiếng động khiến gã cảm thấy thật mất mặt.

Chiêm Hãn lắc đầu, khoát tay áo ra lệnh cho Mạc Can đi ra. Mạc Can vừa đi, Chiêm Hãn lập tức nắm lấy chiếc trâm cài trên bàn, ánh mắt đầy vẻ lo lắng. Vừa rồi trước mặt Chu Nhất, Chiêm Hãn phải cố gắng kiềm chế bản thân, không để Chu Nhất nhìn ra sự quan tâm của mình tới muội muội. Hai huynh muội từ nhỏ đã nương tựa lẫn nhau, tình thương của Chiêm Hãn đối với Chiêm Linh vượt xa cả ham mê thống nhất thiên hạ kia.

Tin tức Đại quân Ô tộc áp sát tới khiến toàn Tạp Sắt thành xôn xao cả lên, các tộc dân trong thành đều tỉnh táo lại sau niềm vui sướng thắng lợi. Người nào người nấy đều tràn đầy lo lắng, vừa nghĩ tới tám vạn đại quân của đối phương, nỗi sợ hãi trong lòng không cần nói ra cũng hiểu.

Tới nước này, Da Luật Đậu Cáp mới nhìn ra sự lợi hại thực sự của Chu Thiên Giáng. Trận chiến toàn thành lần trước, Chu Thiên Giáng đã buộc toàn bộ mọi người lên xe chiến rồi, lần này căn bản không cần phải huy động, toàn bộ nam tử có thể xuất chiến ở trong thành đều tự giác tổ chức lại. Trong lòng tộc dân trong thành cũng hiểu rõ, một khi thành trì bị phá, đối phương rất có thể sẽ vì trận chiến lần trước mà tàn sát hàng loạt dân trong thành. Hiện giờ bọn họ đã không còn sự lựa chọn nào khác rồi, đành phải kiên trì tới khi Vương Đô thành phái người tới cứu viện, thậm chí có thể nói, tất cả mọi người đã chuẩn bị sẵn tâm lý liều mạng.

Điểm này tộc dân nước Thiên Thanh không giống với con dân Đại Phong, điều họ nghĩ là ứng chiến, còn sự lựa chọn đầu tiên của con dân Đại Phong chắc chắn sẽ là chạy trốn. Dân phong không giống nhau mới dẫn tới việc mấy trăm năm nay Đại Phong không hề chiếm đoạt Thiên Thanh.

Trong binh doanh vô cùng bận rộn, Da Luật Đậu Cáp chỉ huy binh sĩ Ương Kim tộc vận chuyển các vật tư như cây lũy thạch lên trên trường thành. Trong lúc đương bận rộn, đột nhiên Da Luật Đậu Cáp phát hiện cái đuôi Đại Ngưu bỗng nhiên không thấy đâu cả. Mấy ngày qua luôn bị Đại Ngưu quấy rầy, gã đầu bò ngu xuẩn đó nhất quyết đòi Da Luật Đậu Cáp phải gả cho mình. Hai người không biết đã đánh nhau bao trận, ai ngờ càng đánh Đại Ngưu lại càng bám riết lấy Da Luật Đậu Cáp. Việc này đã truyền khắp quân doanh và trở thành một câu chuyện hài hước, còn Đại Ngưu mỗi lần nhìn thấy Da Luật Đậu Cáp nói chuyện với đàn ông lại dùng ánh mắt hằn học trừng mắt nhìn gã đàn ông đó. Da Luật Đậu Cáp vô cùng hối hận tối đó hai người uống quá nhiều rượu, nếu không Đại Ngưu như vậy có cho tiền nàng ta cũng không thèm. Tuy thân hình Da Luật Đậu Cáp béo như một ngọn núi nhưng khẩu vị đối với nam nhân lại không thấp chút nào.

Trong soái phủ, đám người Chu Thiên Giáng đều chưa ngủ, vết thương của Lâm Phong đã lên da non. Có Lâm Phong ở bên cạnh, Chu Thiên Giáng cũng không sợ ai tới ám sát hắn nữa.

- Đại Ngưu, tiểu tử ngươi hãy từ bỏ ý nghĩ kia đi, địa vị của Da Luật Đậu Cáp ở Thiên Thanh không thấp, sao nàng ta có thể gả tới Đại Phong chứ.

Trong lúc chờ đợi Chu Nhất thì Chu đại quan nhân bắt đầu khuyên giải Đại Ngưu.

- Đại nhân, nhưng mà ta…sự trong trắng của ta bị nàng ta hủy hoại rồi, nàng không gả cho ta sao được chứ.

Đại Ngưu dài cổ nói.

Đám người Hạ Thanh, Chu Nhị đều khúc khích cười, Chu Thiên Giáng lắc lắc đầu nói;

- Trong trắng cái khỉ, hơn nữa Da Luật Đậu Cáp đã quen thói lăng nhăng rồi, ngươi lấy về không sợ bị cắm sừng sao?

- Không sợ, ta sẽ trông chừng nàng thật chặt.

- Má nó, khẩu vị của ngươi cũng nặng quá đấy, không ngờ lại tự tìm dây buộc mình. Được rồi được rồi, chỉ cần ngươi không sợ, có thời gian ta sẽ khuyên bảo Da Luật Đậu Cáp muội tử giúp ngươi.

Chu Thiên Giáng cười nói.

- Tạ ơn đại nhân!

Đại Ngưu cảm kích nhìn Chu Thiên Giáng, cảm thấy hắn mà mở lời thì chuyện này nhất định sẽ thành.

Mấy người đang nói chuyện thì Chu Tứ chạy vào:

- Đại nhân, Chu Nhất đại ca đã trở về.

Chu Thiên Giáng vừa nghe thấy vậy liền vội vàng đứng lên. Lần hành động này của Chu Nhất nguy hiểm trùng trùng, hắn còn lo lắng tên Chiêm Hãn kia liệu có đem Chu Nhất giam lại hay không.

Chu Nhất hấp tấp đi tới đại sảnh:

- Đại nhân, hoàn thành sứ mệnh.

Chu Nhất nói xong, liền lấy bức hồi hàm của Chiêm Hãn ra đưa cho Chu Thiên Giáng.

- Chu Nhất, vất vả cho ngươi rồi. Đại Ngưu, còn đứng đó làm gì, mau rót trà.

- Dạ…có ngay!

Đại Ngưu cười ha ha chạy tới nhấc ấm trà lên.

Chu Thiên Giáng không xem bức hồi hàm ngay.

- Chu Nhất, Chiêm Hãn biết được muội muội của y ở trong tay chúng ta, y có phản ứng gì không?

- Người này không đơn giản, biểu hiện bên ngoài vô cùng bình tĩnh. Y còn nói, nếu như Chiêm Linh thiếu một sợi tóc nào, y sẽ bắt đại nhân trả gấp mười lần.

Đại Ngưu nhếch miệng cười ha hả nói:

- Vậy chẳng phải là trả lại cho hắn mười sợi tóc sao. Cái này thì có gì, đại nhân cũng không phải người hói đầu.

- Ngươi không nói cũng không ai bảo ngươi câm đâu.

Chu Thiên Giáng trừng mắt nhìn Đại ngưu một cái rồi bắt đầu nhìn vào bức hồi hàm.

Đại Ngưu gãi gãi đầu, nhỏ giọng hỏi Chu Nhị:

- Chẳng nhẽ ta tính nhầm rồi sao? Mười lần của một sợi tóc chẳng phải là mười sợi à?

Chu Nhị gật đầu lia lịa:

- Ngươi tính sai rồi, phải là mười lăm mới đúng.

Nói xong, Chu Nhị vội vàng bước sang bên cạnh hai bước, sợ bị Đại Ngưu quấn lấy.

Trước/317Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Người Đàn Bà Đanh Đá Đương Gia: Sủng Thê Cuồng Ma Trong Núi Hán