Saved Font

Trước/101Sau

Thiên Kim Thật Và Thiên Kim Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 55: Chuyện Địa Phủ

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
“Tiểu tiên nam sao có thể có lương tâm?” Tần Giản ậm ừ hai tiếng, không chút khách sáo mà trả lời Lôi Sơ Mạn, sau đó lại nhìn Tô Vân Thiều nở một nụ cười nịnh nọt.

“Vân Thiều, cậu nhìn xem nơi này có lệ quỷ đang tác quái không?”

Lôi Sơ Mạn vốn định mắng Tần Giản là kẻ phân biệt đối xử nhưng vừa nghe những lời này liền biết cậu ta đang suy nghĩ cái gì, không những không phá đám mà còn rất phối hợp.

“Tớ cảm thấy rất có khả năng. Nếu không có tình huống gì đặc biệt cần phải thu phí bảo kê thì cho dù có phụ huynh ủng hộ thì nhà trường vẫn sẽ chỉnh đốn lại những vấn đề này.”

Triệu Tình Họa vẫn cảm thấy khó hiẻu: “Vậy chuyện thu phí bảo kê này có liên quan gì đến quỷ?”

Bách Tinh Thần: “Tiền tệ mà quỷ dùng có phải không giống với tiền mà chúng ta dùng, đúng không?”

Tô Vân Thiều chỉ “Ừ” một tiếng.

"Tiền tệ mà quỷ sử dụng là minh tệ. Nhưng không phải tất cả những loại tiền giấy, thỏi vàng, đĩnh bạc mà chúng ta có thể mua được trong cửa hàng vàng mã đều được tính là minh tệ. Bên trong cũng có liên quan đến vấn đề minh tệ thật và minh tệ giả."

Tần Giản ngây người: “Minh tệ cũng có thể làm giả?”

Triệu Tình Họa: “Diêm Vương không bắt những người bán minh tệ giả à?”

Lôi Sơ Mạn: “Diêm Vương không thể quản được người sống?”

Bách Tinh Thần: “Nếu có một lượng lớn minh tệ giả tràn vào thị trường tiền tệ của địa phủ thì sẽ làm nhiễu loạn trật tự kinh tế. Diêm Vương nhất định sẽ chỉnh đốn lại.”

“Trách nhiệm của Diêm Vương chỉ giới hạn ở âm phủ, việc trên nhân gian không nằm trong tầm kiểm soát của ngài ấy. Cho nên muốn xử tội này chỉ còn cách đợi đến khi kẻ bán minh tệ giả chết đi, sau khi xuống âm phủ thì mới thanh toán từng món một. Bán càng nhiều thì tội càng nặng.”

Các bạn nhỏ càng ngày càng dính líu đến ma quỷ. Nhân tiện nhắc tới địa phủ và những vấn đề chịu tội, Tô Vân Thiều đã nói thêm vài câu: “Địa phủ được chia thành những địa ngục lớn nhỏ. Theo như lời mọi người hay nói, mười tám tầng địa ngục là đại địa ngục, dưới mỗi một tầng của đại địa ngục còn có mười tám tầng tiểu địa ngục.”

Những tuyên bố này khác hẳn lẽ thường khiến bốn người bọn họ đều choáng váng.

Tần Giản: “Bà ngoại của tôi ơi! Cứ vậy mà cộng dồn lại không phải có những 324 tiểu địa ngục sao?”

Lôi Sơ Mạn: “Nếu cẩn thận nghĩ lại thật ra cũng không quá bất ngờ. Trước kia dân số còn ít, mười tám tầng địa ngục hẳn là đã đủ. Nhưng theo tình trạng dân số tăng vọt, những con quỷ gây tội cũng càng ngày càng nhiều. Chỉ là tớ có thắc mắc diện tích của nhà giam không được tăng thêm à?”

Triệu Tình Họa: “Nghe cậu nói như vậy tớ cũng thấy rất có lý, không chừng một lúc nào đó còn gia tăng thêm địa ngục.”

Rõ ràng là những câu chuyện quỷ dị ma quái nhưng lại bị hiện thực tàn khốc biến thành một chút gì đó rất khoa học.

Bách Tinh Thần luôn suy nghĩ theo thuyết vô thần cũng cảm thấy Diêm Vương thật khổ.

Mà khoan đã…… “Vân Thiều, địa phủ có mấy vị Diêm Vương?”

Trong nước có không ít truyền thuyết nói về vấn đề này, có truyền thuyết nói địa phủ chỉ có duy nhất một vị Diêm Vương, nhưng cũng có những câu truyện truyền thuyết khác kể rằng địa phủ có mười vị Diêm Vương. Nhưng theo sự phát triển của thời đại, cũng có thể mỗi một tầng đại địa ngục đều có một vị Diêm Vương trấn thủ, cuối cùng biến thành chuyện có hẳn mười tám vị Diêm Vương. Nhưng điều này đúng hay sai Tô Vân Thiều cũng không rõ.

“Tớ chỉ là một thiên sư nhỏ bé trên nhân gian, làm sao mà biết được, tớ cũng chỉ gặp qua một vị Diêm Vương mà thôi.” Việc này là bởi vì cô nợ một món nợ kếch xù mới khiến người ta chủ động chạy tới cửa đòi nợ.

Đáng tiếc, cô lại không biết nguyên nhân bởi vì bản than đã mất đi không ít kí ức, kí ức về khoản nợ này cũng hoàn toàn trống không.

Nếu không phải giữa cô và Diêm Vương có nhiều sợi dây nhân quả, cô thật sự không tin bản thân đã từng làm những chuyện vô liêm sỉ đến thế.

“Vân Thiều?”

“Làm sao vậy?” Tô Vân Thiều giật mình hoàn hồn.

“Diêm Vương trông như thế nào, ngài ấy có uy nghiêm không? Có khí thế không?” Hai mắt Lôi Sơ Mạn sáng lấp lánh, rõ ràng bản tính háo sắc lẫn tính cách bát quái của cô ấy đã vượt qua cả nỗi sợ hãi đối với Diêm Vương.

Triệu Tình Họa lập tức tranh luận: “Dù sao cũng là chủ nhân cai quản địa phủ ngàn vạn năm, vậy nên sẽ uy nghiêm và có khí chất hơn so với hoàng đế cổ đại. Nói không chừng sẽ giống hệt mấy cuốn tiểu thuyết tu tiên hay miêu tả, người có tu vi càng cao thì càng muốn giấu mặt, không cho người khác thấy khuôn mặt thật của mình.”

Tần Giản: “……”

Bách Tinh Thần: “……”

Người đó là Diêm Vương nắm trong tay sống chết của bao người, hai người các cậu có thể chú ý đến cái khác ngoài giá trị nhan sắc được không?

Vừa nghe thấy mọi người hỏi như vậy, Tô Vân Thiều bỗng nhiên nhớ lại, muốn tìm một từ ngữ thích hợp nhất để miêu tả giá trị nhan sắc lẫn khí chất của Diêm Vương, kết quả…… Không thu hoạch được gì.

Cô càng muốn cố gắng nhớ lại khuôn mặt của hắn, khuôn mặt trong trí nhớ sẽ càng trở nên mơ hồ.

Không đề cập tới vấn đề đã gặp qua thì sẽ không quên được, nhưng trí nhớ của Tô Vân Thiều rất tốt, không đến mức sẽ quên hết.

Trừ phi…… Chính hắn không muốn bị người ta nhớ kỹ. Không ngờ hắn lại keo kiệt đến mức này???

“Rất đẹp.” Tô Vân Thiều không thể nhớ ra khuôn mặt của Diêm Vương, nhưng vẫn nhớ đại khái quần áo mà hắn ta mặc trong cái đêm xuất hiện trước mắt cô: “Rất đẹp.”

Tô Vân Thiều không nhớ nỗi khuôn mặt của Diêm Vương, nhưng cô không có quên trang phục đêm đó hắn lên sân khấu, “Có loại cảm giác kinh diễm công tử dưới ánh trăng.”

Ngày hôm đó, ba mẹ đến đón cô về nhưng cô vẫn cảm thấy do dự, không biết có nên cùng họ trở về hay không.

Trước/101Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Nghịch Thiên Cửu Tiểu Thư: Đế Tôn, Đừng Chạy!