Saved Font

Trước/17Sau

Thiên Lôi Có Thể Có Ý Xấu Gì Chứ

Chương 11: Người Thế Thân

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Edit: Lynn Dyrnes

Kế hoạch hôm nay xem như là kín đáo.

Giờ phút này vị trí đứng của Tự Do thành chủ đều đã được lựa chọn tỉ mỉ, vì để cho điện chủ Tuyệt Sát điện không bại lộ, gã đặc biệt mời Trận pháp sư lợi hại nhất trong thành, lấy mình làm trung tâm, xung quanh vẽ trận pháp ẩn giấu khí tức.

Nhìn ra gã đang đem con bỏ chợ, giọng nói trong hư không lạnh lùng nói: "Có đi hay không ngươi cũng đã hoàn toàn đắc tội với con rồng này rồi."

Tự Do thành chủ tiến thoái lưỡng nan, hỏng rồi!

Dịch chuyển không gian không thể dùng bừa bãi, nếu kẻ địch thực lực cao thâm, khoảng cách đôi bên không xa có khả năng bị chặn lại ngay ở cái nút không gian đầu tiên. Đương nhiên, tất cả đều là để dụ cá lớn mắc câu, nếu không bản thân Cố Nhai Mộc cũng không định dùng.

Cách eo Thiên Hiểm chỉ còn hai trăm trượng.

Một trăm trượng.

Tám mươi trượng!

Mười trượng cuối cùng!

Cố Nhai Mộc cố ý thả chậm tốc độ, điện chủ Tuyệt Sát điện tới gần, cách không đánh một chưởng tới. Tự Do thành chủ cũng không dám lơ là, trực tiếp phóng sát chiêu mạnh nhất, trong miệng phun ra một đám khói đen.

Gã là nửa người nửa thú, nhưng lại không phải yêu thú, nửa còn lại huyết mạch đến từ sinh vật dưới lòng đất thần bí nào đó, uy áp của long tộc vô dụng đối với gã. Loại độc tố của sinh vật hắc ám này, cho dù đã đến Đại Thừa kỳ, cũng sẽ rất đau đầu.

Song phương đều không đặt Đỗ Thánh Lan vào trong lòng, dưới sự trói buộc của Lời thề Thiên đạo, khi điện chủ Tuyệt Sát điện thi triển sát chiêu, thậm chí còn tận lực né hắn ra.

Khói đen đến gần Cố Nhai Mộc, phần lớn bị hóa giải, nhưng có hai tia chui lọt vào thân thể y. Tự Do thành chủ mắt sáng ngời, độc tố của gã có thể trong khoảng thời gian ngắn làm tê liệt trạng thái cơ thể người khác, cho dù chỉ có một giây, có thể trì hoãn tốc độ phản ứng của Cố Nhai Mộc, bọn họ có thể chiếm ưu thế!

Kết quả không như mong muốn, khí đen vừa mới sắp thâm nhập vào làn da gặp phải trở ngại, lại bắn ra.

Cùng lúc đó trên người Cố Nhai Mộc xuất hiện một chút màu xanh nhạt, che phủ toàn thân.

Tự Do thành chủ đột ngột co rút đồng tử: "Quy Văn Kim Giáp!"

Cái giáp này là một loại đồ bảo hộ cực kỳ lợi hại, sau khi mặc lên người không khác gì làn da, là khắc tinh trời sinh của kịch độc. Hiện giờ Cố Nhai Mộc mặc nó, nếu như không phải trùng hợp, thì chính là đã sớm có phòng bị.

Gã có thể nghĩ đến, điện chủ Tuyệt Sát điện cũng có thể nghĩ đến.

Thế nhưng đã quá muộn!

Một bóng đen im hơi lặng tiếng xuất hiện, ánh đao vụt qua, cổ điện chủ Tuyệt Sát điện hiện lên một tia máu, nếu chậm hơn chút nữa, thứ chờ đợi gã sẽ là cắt cổ.

"Vô Khả Vi!"

Điện chủ Tuyệt Sát điện nhận ra người tới, âm độc nhìn khuôn mặt sẹo đột nhiên xuất hiện: "Ta sớm đã nên lấy mạng chó của ngươi."

Mấy năm nay gã không phải không nghĩ tới ám sát Vô Khả Vi, nhưng cái giá phải trả quá lớn.

Ba người còn lại không cùng ra tay với Vô Khả Vi, luận về cảnh giới bọn họ không bằng Vô Khả Vi, hơi sơ suất chút trái lại còn dễ bị bại lộ.

Sau khi Vô Khả Vi xuất chiêu lần đầu, đám người nữ tử thanh lệ mới đồng thời ra tay, Cố Nhai Mộc cũng không khách khí, cự long bay vút lên không, làn sóng đục cuồn cuộn nã lên người điện chủ Tuyệt Sát điện.

"Tư Nham, còn không giúp ta một tay!"

"Tự Do thành chủ, lúc này không chạy đi ở lại cùng nhau ăn tiệc sao?!"

Hai giọng nói gần như vang lên cùng lúc, Tư Nham chính là tên của Tự Do thành chủ.

Ánh mắt lạnh như băng của điện chủ Tuyệt Sát điện đảo qua Đỗ Thánh Lan đang cho Tự Do thành chủ con đường rút lui, trong lòng sát ý sôi trào.

Song phương vốn chính là lợi ích chủ đạo, sau khi nhìn ra lần ám sát này là nhằm vào điện chủ Tuyệt Sát điện, Tự Do thành chủ chỉ hơi do dự thêm một chốc lát, quả quyết lựa chọn bứt ra rời đi.

Gã vừa đi, Cố Nhai Mộc lấy máu làm chất dẫn, trong nháy mắt kích phát sát trận.

Mục tiêu chỉ có một, vô số tia chớp màu đen toàn bộ hội tụ đánh về hướng điện chủ Tuyệt Sát điện.

Chứng kiến lấy Lôi nguyên tố làm chủ đạo bày trận, Đỗ Thánh Lan thầm nghĩ: Thiên Địa Phong Lôi Thủy Hỏa Sơn Trạch, quả nhiên trực quan thô bạo nhất vẫn là Lôi.

Thiên thời địa lợi nhân hòa, lúc này đều ở bên phía Cố Nhai Mộc, điện chủ Tuyệt Sát điện biết kế hoạch giết rồng hôm nay không có khả năng hoàn thành, cũng may Đỗ Thánh Lan đã bị mùi đánh dấu, mai sau muốn định vị bọn họ còn không dễ dàng sao?

Gã đã chuẩn bị rút lui rồi, nhưng Cố Nhai Mộc sao có thể dễ dàng như gã mong muốn, nguyên khí cuồn cuộn trong cơ thể trong nháy mắt bùng nổ, thân thể hóa thành dài vạn trượng, bao quanh một vùng trời đất này, ngăn chặn đường lui của điện chủ Tuyệt Sát điện.

Thấy thế, điện chủ Tuyệt Sát điện trái lại nhếch khóe miệng, trong lòng bàn tay hiện ra một tòa tháp nhỏ, thân tháp giãn nở mấy trăm lần, gã gắng gượng chống đỡ một đao của Vô Khả Vi rồi lách mình vào trong tháp, truyền âm nói: "Lúc sinh thời, ta nhất định sẽ khiến các ngươi sống không bằng chết."

Dứt lời, không tiếc vận dụng bí pháp thiêu đốt căn nguyên sinh mệnh.

"Tháp này...."

Đao của Vô Khả Vi bổ lên bề mặt, chỉ để lại một vết tích.

"Cửu Chuyển Bảo Tháp." Trên bầu trời, Ngân long từng kinh qua vô số bảo vật hai mắt híp lại: "Cái tháp này vậy mà lại ở trong tay gã."

Nữ tử thanh lệ nhíu mày: "Chúng ta toàn lực đánh một kích thử xem."

Một khi điện chủ Tuyệt Sát điện thoát khỏi vòng vây, hậu họa vô cùng.

Không gian phong tỏa của Cố Nhai Mộc không phải thứ một chốc một lát có thể phá tan, chỉ xem hiện tại ai nhanh hơn một bước thôi.

Cùng với điện chủ Tuyệt Sát điện không ngừng thiêu đốt căn nguyên, một chỗ màn chắn không gian bên trong đã xuất hiện vết nứt. Cửu Chuyển Bảo Tháp sau khi miễn cưỡng chịu đựng hơn mười lần long tức, đã bắt đầu có khuynh hướng sụp đổ.

Một khắc trước khi bảo tháp hoàn toàn hư hại, tiếng cười của điện chủ Tuyệt Sát điện truyền ra, tiếng cười này trong khoảnh khắc bay xa.

Tay cầm đao của Vô Khả Vi siết chặt, hai mắt đỏ sậm, cả người điên cuồng, biết đã chậm một bước.

Rõ ràng là ban ngày, nhưng trên bầu trời lại có thể nhìn thấy rõ ràng một chút ánh sáng trắng màu sắc tương đối đậm, như là sao băng xẹt qua giữa ban ngày.

Tiếng cười xa xăm đột ngột dừng lại.

Điện chủ Tuyệt Sát điện đang trú tại một miền không gian khác có chút cứng nhắc cúi đầu, nhìn trường kiếm xuyên qua đan điền của mình, từ lúc lọt lòng đến nay lần đầu tiên nói chuyện đứt quãng: "Sao, sao có thể...."

Ngôi sao sáu cánh trên chuôi kiếm vô cùng nổi bật, đây là Ẩm Tuyết kiếm của Đỗ Thánh Lan.

Thập tam kiếm của Trảm Nguyệt sơn, kiếm thứ mười ba phá vọng, phá không, từ xưa đến nay chỉ có ba người luyện thành.

Kiếm của Đỗ Thánh Lan có thể đuổi theo không có gì hiếm lạ, nhưng có thể đả thương được gã đúng là chuyện hài hước thiên hạ! Cái này giống như một đứa trẻ ba tuổi mới cầm kiếm, đâm thủng một dũng sĩ mặc giáp sắt.

Thanh kiếm của đứa trẻ có lợi hại đến đâu, nhanh đến đâu, nhưng khí lực của nó là thứ hữu hạn.

Đỗ Thánh Lan hiện giờ chỉ mới là Luyện Hư kỳ, còn bản thân mình đã là Độ Kiếp, kiếm của hắn làm sao có thể đả thương mình?

Nhưng mà sự thật chính là như thế, trong mắt điện chủ Tuyệt Sát điện tràn đầy sự không cam lòng, gã không sợ chết, gã thậm chí còn muốn đi đến trước mặt Đỗ Thánh Lan, hỏi một câu nguyên nhân.

Trảm Nguyệt kiếm trở lại bên cạnh chủ nhân, trên bầu trời rơi xuống một thân ảnh đỏ như máu.

Tất cả xảy ra quá đột ngột, Vô Khả Vi mới phát điên có hai giây, mắt cũng chưa hoàn toàn sung huyết, Tuyệt Sát điện chủ đã chết rồi.

"...."

Toàn bộ ánh mắt đều dò xét nhìn về phía Đỗ Thánh Lan, có suy nghĩ sâu xa, có khiếp sợ....

Đỗ Thánh Lan nhẹ nhàng vung kiếm, máu bắn tung tóe trên thân kiếm bốc hơi sạch sẽ: "Điện chủ Tuyệt Sát điện thiêu đốt căn nguyên sinh mệnh, lại vừa mới ác chiến một hồi, trọng thương trong người, ta nhân cơ hội đánh lén mới thành công."

Nói thì hợp tình hợp lý, thực tế không hề logic.

Vết sẹo trên mặt Vô Khả Vi cũng phải nhíu chặt theo lông mày: "Ngươi chỉ mới là Luyện Hư kỳ."

Đỗ Thánh Lan: "Đạo của ta khác với người bình thường."

Hắn dự cảm cái vại trong cơ thể kia, chỉ cần rót đầy, thậm chí có thể lập tức phi thăng.

Đương nhiên những điều này Đỗ Thánh Lan sẽ không nói ra miệng, nghiêng đầu lộ ra một nụ cười mọi việc đều nắm chắc với Cố Nhai Mộc."

Đỗ Thánh Lan hiện tại tựa như một thế ngoại cao nhân, đáng tiếc hình tượng cao nhân này không duy trì được bao lâu, đột nhiên nôn ra một búng máu.

Một lần điều động quá nhiều lực lượng, quá tải rồi.

Cố Nhai Mộc hóa thành người, ném qua đây mấy viên đan dược, chỉ ngửi thôi đã thấy sảng khoái tinh thần, đủ thấy sự quý giá của thuốc này.

Đỗ Thánh Lan đón lấy rồi đổ ào ào vào miệng như ăn kẹo đậu đường.

Trong lòng mọi người thầm kêu to phung phí của trời, sau đó cuộc đối thoại càng khiếp sợ hơn còn ở phía sau-----

Cố Nhai Mộc: "Điện chủ Tuyệt Sát điện thiêu đốt căn nguyên, có chạy ra thì cũng dừng bước tại đây. Ngươi đúng là ngu xuẩn biết bao, vì giết gã mà suýt nữa làm tổn hại đến căn nguyên đạo?"

Đỗ Thánh Lan nghiêm nghị nói: "Thả hổ về rừng, hậu họa vô cùng."

Cố Nhai Mộc: "Gã không xứng để ngươi tự tổn hại mình."

Đỗ Thánh Lan trầm mặc, một kiếm đó vừa rồi bản thân kỳ thực rất có chừng mực.

Cố Nhai Mộc: "Lần sau chú ý."

Đỗ Thánh Lan gật đầu.

Du Song nhìn từ đầu đến cuối, dưới cơn kinh ngạc thậm chí còn nói chuyện với Vô Khả Vi hỉ nộ vô thường nhất: "Ngươi nói xem bọn họ đây là cái quan hệ gì?"

Rồng trời sinh bản tính cay nghiệt ích kỷ, kể cả là cha mẹ huynh đệ, cũng không được quan tâm như thế, lại còn cho luôn đan dược quý giá mà mắt cũng không thèm chớp.

Đỗ Thánh Lan điều tức một lát, lau sạch vết máu bên miệng.

Cố Nhai Mộc: "Thêm chút nữa."

Đỗ Thánh Lan nhận lấy rồi lại ném vào miệng hai viên.

Vô Khả Vi thấy thế trầm mặc một lát, trầm tư: "Chẳng lẽ con rồng này....còn điên hơn cả ta à?"

Lúc này Cố Nhai Mộc đã đi đến bên cạnh điện chủ Tuyệt Sát điện, thi triển thuật làm sạch, tháo mặt nạ xuống đeo lên mặt mình, sau đó bắt đầu soát hồn. Tu sĩ bình thường chết chính là chết, Đại năng giả Độ Kiếp kỳ sau khi chết tạm thời linh hồn vẫn còn ở lại, sau đó mới tiêu tán trong thiên địa.

Có điều loại bí pháp soát hồn thuộc pháp thuật cấm kỵ, đã sớm thất truyền nhiều năm, Cố Nhai Mộc luôn luôn nghiên cứu về thuật pháp chủng hắc ám, dễ dàng thi triển.

Không có tu sĩ nào không sợ soát hồn, chứng kiến một đám sương trắng thống khổ giãy dụa ở trong tay Cố Nhai Mộc, cho dù là đại địch sinh tử, cũng cảm thấy sợ hãi.

Đương nhiên cũng có người hoàn toàn không thấy thế.

Chẳng hạn như Vô Khả Vi, mắt thấy điện chủ Tuyệt Sát điện sau khi chết còn phải chịu chút tra tấn, trong lòng chỉ có sảng khoái, thậm chí còn cười to ầm ĩ.

Ba người bên cạnh trong lòng không hẹn mà cùng niệm câu đồ điên.

"Bùi gia?" Đỗ Thánh Lan từ trên cao nhìn xuống thi thể điện chủ Tuyệt Sát điện: "Vậy mà lại không phải Đỗ Thanh Quang."

Mọi người: "...."

Nếu nhớ không lầm, Đỗ Thanh Quang là cha ruột của Đỗ Thánh Lan, vẻ mặt đáng tiếc này là cái quỷ gì?

Nhưng mà rất nhanh, mấy người phản ứng lại, từ lâu đã có lời đồn đại nói điện chủ Tuyệt Sát điện thực tế chính là người của tứ đại gia tộc, xem ra có một số việc cũng không phải tin đồn vô căn cứ.

Nữ tử thanh lệ: "Xác định là Bùi gia?"

Gia chủ Bùi gia Bùi Cửu Tinh, bọn họ đều đã từng gặp, trông không giống như vậy.

Đỗ Thánh Lan rất quả quyết nói: "Là một vị dòng bên của Bùi gia, ta đã từng gặp."

Trong tứ đại gia tộc, Đỗ gia và Bùi gia xem như qua lại khá thường xuyên.

"Một môn đồ Độ Kiếp," nữ tử thanh lệ nét mặt lạnh băng, "Bùi gia giấu thật kỹ."

Cố Nhai Mộc kết thúc soát hồn, không để mặc linh hồn tiêu tán, ngược lại móc ra một cái bình quý trong suốt, dùng máu rồng bôi một vòng quanh miệng bình, hấp thu một sợi linh hồn cuối cùng vào bình, dùng máu tươi cung cấp nuôi dưỡng.

"Đại gia tộc đều có hồn đăng, nếu để mặc gã triệt để tiêu tán, rất nhanh sẽ dẫn tới hoài nghi."

Về điểm này Đỗ Thánh Lan lại đã xem nhẹ.

"Vật này gọi là Long Khẩu bảo bình, là chí bảo của long tộc ta, có thể tạm thời bảo tồn một sợi linh hồn."

Một sợi linh hồn mà không có ý thức, tương đương với năng lượng thể lạnh như băng.

Nếu chỉ vẻn vẹn như thế, món đồ chơi này căn bản vô dụng, Đỗ Thánh Lan suy đoán hẳn là còn có công dụng khác.

Cố Nhai Mộc bắt người ta phải đoán, nói thẳng: "Dùng máu rồng bôi lên miệng bình, có thể tạo thành giả tượng linh hồn vẫn cường đại như cũ của sau khi chết."

Đỗ Thánh Lan: "Nó có thể lừa được hồn đăng?"

Cố Nhai Mộc gật đầu.

Bởi vì không phải soát hồn khi còn sống, rất nhiều ký ức có phần hỗn loạn, chẳng qua đại thể đã có chút nắm bắt, Cố Nhai Mộc tiếp tục nói: "Gia chủ Bùi gia nhìn như là một người, thực ra một sáng một tối, ngầm phụ trách tiến hành việc làm ăn của Tuyệt Sát điện."

Đỗ Thánh Lan: "Bùi gia luôn luôn giàu nứt đố đổ vách, xem ra không chỉ có công lao của quặng mỏ quý hiếm."

Cố Nhai Mộc liếc nhìn góc mặt của Đỗ Thánh Lan, có một điểm vừa rồi y không nói, trong quá trình soát hồn, y trông thấy một nữ tử tuyệt sắc dung mạo giống Đỗ Thánh Lan, nhưng còn chưa đợi nhìn kỹ, linh hồn đã triệt để tiêu vong.

Xuất hiện loại tình huống này, chỉ có thể là khi còn sống đã lập Lời thề Thiên đạo tương đối nghiêm ngặt, nên ngay cả sau khi chết bị soát hồn, cũng bị quy làm bại lộ bí mật.

Có thể làm cho một kẻ Độ Kiếp kỳ lập ra Lời thề Thiên đạo, đủ thấy chuyện này liên quan không nhỏ.

Suy nghĩ trong lòng Cố Nhai Mộc không mảy may biểu lộ trên mặt, thong dong bố trí hiện trường vụ án. Lấy ra xác rồng đã sớm chuẩn bị xong, nhỏ vài giọt máu rồng, cắt nửa đoạn đuôi ném sang một bên.

Đỗ Thánh Lan: "Điện chủ Tuyệt Sát điện có cần thường xuyên quay về Bùi gia không?"

Cố Nhai Mộc lắc đầu, kể ra hình ảnh xem được: "Người này tên là Bùi Mộc Hàn, kể từ hai trăm năm trước, sau khi gã mở rộng hoàn toàn việc làm ăn của Tuyệt Sát điện đã có chút ý tứ muốn tách lập môn phái."

Cánh cứng rồi, ai cũng không muốn bị quản chế bởi người khác, kể cả gia tộc.

Điều này đối với bọn họ mà nói là chuyện tốt, tránh được phiền toái giao tiếp với Bùi gia.

Mọi thứ chuẩn bị gần ổn, Cố Nhai Mộc hủy thi diệt tích, cười khẩy nói: "Bây giờ sẽ chờ tin tức truyền ra ngoài."

Đỗ Thánh Lan: "Đừng quên tống tiền Tự Do thành chủ."

Chuyện lâm trận bỏ chạy chắc chắn phải 'thanh toán', đây mới phù hợp với phong cách làm việc của điện chủ Tuyệt Sát điện.

Lúc Cố Nhai Mộc muốn bay đến Tự Do thành, Đỗ Thánh Lan kéo tay áo y lại: "Hoãn lại vài ngày trước đã, bây giờ ngươi hẳn nên trong trạng thái 'trọng thương', tống tiền không hợp lý."

Cố Nhai Mộc híp mắt: "Có đạo lý."

Y nhìn về phía bốn người khác: "Ai trong số các ngươi hiểu tương đối rõ về Tự Do thành chủ? Chốc nữa liệt kê một danh sách bảo vật."

"...."

Du Song lăn lộn trên thị trường chợ đen, lộ số không ít, phụ trách đi ra ngoài phát tán tin tức, lần ám sát này dạy cho hắn một bài học: không có việc gì đừng đeo mặt nạ lung tung, có khi bị mạo danh thế thân cũng không biết.

Hết chương 11

Trước/17Sau

Theo Dõi Bình Luận