Saved Font

Trước/122Sau

Thiên Lôi Có Thể Có Ý Xấu Gì Chứ

Chương 33: Hắn Là Thần

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Thực đơn?

Nể mặt lúc trước thương hội Hắc Thủy tặng đồ miễn phí cho bọn họ, Đỗ Thánh Lan nhanh chóng kết thúc trò cười hoang đường này: “Để sớm lên nguyên anh, ta phải cắn nuốt một số món thiên tài địa bảo để nâng cấp.”

Tu chân giới có không ít người làm như vậy.

“Ta và điện chủ Tuyệt Sát Điện tình cờ quen biết, lúc đó ta cầu đạo thánh nhân, hắn lại rối rắm với sát đạo, được ta giải đáp nghi ngờ. Vì trả phần ơn tình này nên hắn mới lấy những thứ đó.”

Tổng quản sự vốn đang mỉm cười khách sáo, nghe Đỗ Thánh Lan nói thế càng tối tăm hơn, những lời của hắn dường như đã dễ dàng giải quyết mọi chuyện.

Đối phương trở thành thánh nhân trời sinh là chuyện gần đây, mới đạt được thể chất lại tăng thực lực lên cao, còn về thể chất mị cốt trời sinh, bất kể là trước kia hay sau này, tư chất bình thường, tu luyện bình thường. Đa số những món trên tờ bào chế thuốc đều dành cho hóa thần trở xuống.

Mua đồ vật không biết tên khó tránh khỏi lỗ vốn, tổng quản sự không quan tâm chút tiền lẻ này. Điều khiến gã buồn rầu là phải tìm kiếm lại từ đầu đồ vật trấn tràng trong hội đấu giá đỉnh cấp.

Để lại một mình tổng quản sự đứng hóng gió, Đỗ Thánh Lan phất tay lướt qua gã đi về phía xa xa.

Mãi cho đến khi thuộc hạ từ trong bóng đêm đi ra nhắc nhở, tổng quản sự mới lấy lại tinh thần, nhìn tờ đơn trong tay mà chửi thề: “Đây là đồ cho người ăn à?”

Ăn thiên tài địa bảo như ăn cơm, không sợ bị thiên lôi đánh à!

Ở trung tâm con phố, một công trình cao lớn âm u tọa lạc ở đó đã hơn trăm năm. Từ xưa mọi người đã sợ hãi nó, chỉ có người cần ám sát mới có thể lén lút vào trong. Công trình này như một vách ngăn bao phủ khu trung tâm chìm trong bóng ma, ngăn cách hai đầu phố.

Bây giờ bóng ma lại phóng ra ánh sáng vàng rực rỡ.

Đó là ba chữ ‘Nhân Nghĩa Đường’ chính tay Đỗ Thánh Lan viết, Cố Nhai Mộc đặc biệt cho người mạ vàng treo ở đó, thay thế cho bảng hiệu Tuyệt Sát Lâu. Bởi vì hắn cố gắng thay đổi chữ viết, nên ba chữ này tuy phóng khoáng như nước chảy mây trôi nhưng lại cảm thấy hơi gượng gạo, giống như cảm giác Tuyệt Sát Lâu mang lại cho mọi người sau khi đổi tên.

Bùi Huỳnh đang ở trong chánh đường chờ đợi, sau khi nhìn thấy họ, nàng bắt đầu báo cáo công trạng gần đây của lính đánh thuê.

Từ khi giao cho nàng ta lên kế hoạch phát triển lính đánh thuê, Cố Nhai Mộc nhân tiện cho nàng ta thân phận đường chủ phân điện trên danh nghĩa để thuận tiện triển khai công việc. Bùi Huỳnh từ nhỏ đã theo cha nên cũng bị ảnh hưởng, làm việc vô cùng thuận buồm xuôi gió.

Cố Nhai Mộc ngồi trên ghế khép hờ mắt suy nghĩ, bỗng nhiên nhướn mày: “Không ai gây chuyện?”

Theo lý thuyết thì bọn họ cướp đi một phần thị trường, đáng lẽ phải có người ngáng chân gây sự chứ!

Bùi Huỳnh: “Ban đầu ta cũng cho rằng có, sau này ta lại phát hiện uy vọng của ngươi không giảm mà còn tăng.”

Bây giờ huynh đệ Du thị đã gia nhập vào đội lính đánh thuê, gần đây Vô Khả Vi xuất quan cũng ôm chút việc nguy hiểm, nhưng đây đều là những người có thù oán với Tuyệt Sát Điện. Liên hệ đến việc điện chủ Tuyệt Sát Điện trong truyền thuyết có thể thi triển bí pháp linh hồn, mấy tổ chức cùng nghề đều cố gắng hạn chế xung đột.

“Vô Khả Vi xuất quan?” Đỗ Thánh Lan bỗng nhiên hỏi.

Bùi Huỳnh gật đầu.

“Bọn họ đều xin thề sẽ không tiết lộ ngươi…”

“Đây là chuyện tốt.” Đỗ Thánh Lan cắt lời: “Sau này an toàn của ta sẽ được nhiều đảm bảo.”

Bùi Huỳnh khó hiểu: “Đảm bảo an toàn?”

Đỗ Thánh Lan gật đầu, chỉ sang Cố Nhai Mộc: “Tránh cho việc hắn ra ngoài, ta bị bắt đi sinh con.”

“…..”

Lúc Bùi Huỳnh run rẩy, Đỗ Thánh Lan đi tới một bãi đất trống, trầm tư khó hiểu.

Nguyên bảo biến thành cái búa, hắn hiểu là vì sức mạnh của cái lu trong cơ thể làm nguyên bảo hiểu lầm, nhưng biến thành cung lại khiến hắn không tài nào hiểu nổi.

Cố Nhai Mộc ngồi dưới giàn hoa, nhìn thấu Đỗ Thánh Lan đang hoang mang chuyện gì, lạnh nhạt nói: “Vì sao ngươi tập kiếm?”

Đỗ Thánh Lan không thể trả lời cụ thể nguyên nhân vì sao, cho rằng là vì Trảm Nguyệt Sơn nổi tiếng nhất là Trảm Nguyệt kiếm pháp, hơn nữa lúc còn bé hắn đã có thể ngưng kiếm khí, có thiên phú về mặt này.

Đỗ Thánh Lan lảng sang chuyện khác: “Dù như thế nào đi nữa thì cũng không có liên quan đến cung.”

Nhìn khắp tu chân giới, trừ thị vệ được bồi dưỡng đặc biệt thì không có mấy người dùng cung.

Cố Nhai Mộc phì cười hỏi Đỗ Thánh Lan nguyên nhân không muốn dùng cung.

“Không hợp cận chiến.”

Cố Nhai Mộc nghe vậy nửa cười nửa không nhìn hắn.

Đỗ Thánh Lan biết suy nghĩ này hơi thiển cận, thật ra lúc cận chiến đao kiếm cũng chỉ có tác dụng bình thường, chưởng pháp, chỉ pháp… Có không ít công pháp vượt xa vũ khí.

Cố Nhai Mộc không cười nữa mà nói: “Ngươi không cần mũi tên, không cần nghĩ đến chuyện tốn kém.”

Mang theo mũi tên có hạn, hơn nữa thân thể tu sĩ không thể dùng mũi tên bình thường là có thể gây thương tổn được, giá thành làm tên rất cao, thời gian dài có thể xem là một cái động không đáy.

Đỗ Thánh Lan từ chối trả lời.

Cố Nhai Mộc lấy ra một bầu rượu, lắc đầu: “Đối với ngươi mà nói, cần gì phải tốn kém?”

Y ngồi uống rượu dưới giàn hoa, Đỗ Thánh Lan thì đứng tại chỗ một lúc lâu, một lát sau như ngộ ra được điều gì đó. Nếu trực tiếp ngưng tụ sức mạnh lôi điện thành mũi tên thì sẽ như thế nào?

Chuyện Hồng Mông Nguyên Bảo đã như vậy rồi, giống như cấm địa U Lan, theo thời gian trôi qua mọi người dần quên lãng.

Nhưng hiện thực lại không bình ổn như Đỗ Thánh Lan đã nghĩ.

Tạm thời hắn buông bỏ chuyện mũi tên, khổ luyện công pháp Liễm Tức thì tin tức nặng ký mới nhất truyền tới.

Hồng Mông Nguyên Bảo không còn, nhưng vùng biển Vô Tận vẫn còn hơi thở kỳ diệu, các thế lực Thiên Cơ Lâu theo đường thủy an toàn điều người đi kiểm tra. Ba ngày sau, cổ hơi thở này lại có xu thế tăng cường hơn.

Các tu sĩ lúc trước từng đi qua vùng biển Vô Tận không hẹn mà cùng nghĩ đến một khả năng.

“Vật cộng sinh.”

Đỗ Thánh Lan tu luyện công pháp Liễm Tức đại thành công, còn chưa kịp vui vẻ thì Cố Nhai Mộc chậm rãi nói ra ba chữ này.

Nơi sinh ra chí bảo sẽ có xác suất nhất định sinh ra vật cộng sinh, chỉ là Hồng Mông Nguyên Bảo quá quý giá, tình huống lúc đó lại hỗn loạn, không ai tiếp tục ở lại đó.

Từ xưa đến nay, vật cộng sinh đều là thiên tài địa bảo, có thể nâng cao tu vi, có thể chữa thương.

Đỗ Thánh Lan trầm ngâm: “Nếu là vế sau thì vật cộng sinh này rất có ích cho ngươi.”

Nhưng hắn không nhìn thấy Cố Nhai Mộc vui vẻ gì, sau đó Cố Nhai Mộc lại càng không nói gì, ngồi bất động một chỗ, không biết là đang nghĩ điều gì.

Tình trạng của y hơi kỳ lạ, điều này làm cho Đỗ Thánh Lan không hiểu nổi. Buổi tối Đỗ Thánh Lan nằm trên giường, nhìn chằm chằm rèm che đến xuất thần.

Cái giường này hắn chỉ nằm một lần, cuối cùng bị bụi sặc cho hoàn hồn.

Đỗ Thánh Lan từ trong lòng lấy ra một mảnh giấy, trước đó không lâu Cố Nhai Mộc đưa cho bản danh sách này, giọng điệu nhẹ nhàng nói rảnh rỗi thì đánh giúp y.

Vô Tướng đại sư, Vân Hộc động chủ, Diệp đạo nhân… Những người này đều là lão quái vật sống ngàn năm nhưng thực lực rất bình thường. Người thật sự lợi hại đã sớm không tiếc bất kỳ giá nào muốn phi thăng. Những người này có thể sống đến bây giờ đã từ bỏ con đường phi thăng, chỉ cầu kéo dài tuổi thọ.

Nếu đặt ở ngàn năm trước, bọn họ càng không tạo được sóng gió gì.

Còn có mấy người chưa từng nghe tên.

Đỗ Thánh Lan ngồi dậy, gọi Vô Khả Vi làm hộ vệ đêm hôm khuya khoắt chạy đến Thiên Cơ Lâu, muốn mua thông tin của những người trong danh sách này. Tổng quản sự hứng thú cười cười: “Tính ra bản danh sách này được điện chủ Tuyệt Sát Điện mua từ trong tay ta.”

“Hãy gọi hắn là đường chủ Nhân Nghĩa Đường.”

Tổng quản sự cười cứng đờ, tằng hắng một cái: “Không phải là thông tin bí ẩn gì, cho ngươi miễn phí cũng không sao.”

“Vị đường chủ Nhân Nghĩa Đường trong miệng ngươi bảo ta giúp hắn thu thập thông tin của tu sĩ trên ngàn tuổi.”

“Đang yên đang lành, thu thập thông tin những người này để làm gì?”

Tổng quản sự không đồng tình: “Có thể là muốn cướp bảo vật, hoặc là lúc trước có mối làm ăn nào đó xảy ra vấn đề.”

Đỗ Thánh Lan rời khỏi Thiên Cơ Lâu, bóng đêm vô tận, hít một hơi gió mát lại cảm thấy thoải mái hơn, trực giác nói cho hắn biết việc này không đơn giản như thế.

Thấy Đỗ Thánh Lan chần chừ, Vô Khả Vi khinh thường: “Lòng vòng như vậy làm gì, muốn biết gì thì trực tiếp đi hỏi.”

Lúc này đã trở về đình viện, Vô Khả Vi lao đi tìm mảnh đất trống luyện đao.

Đỗ Thánh Lan quyết định rất nhanh, đi tìm Cố Nhai Mộc hỏi thẳng vấn đề: “Ngươi có tâm sự gì?”

Nửa đêm canh ba nghe một câu hỏi không đầu không đuôi, Cố Nhai Mộc đang tĩnh tọa nhìn chằm chằm hắn một lúc lâu.

Đỗ Thánh Lan: “Từ ban ngày ngươi nghe được chuyện về vật cộng sinh, biểu hiện rất kỳ lạ.”

Cố Nhai Mộc nhắm mắt lại: “Liên quan gì đến ngươi?”

“Ta quan tâm ngươi mà.”

Cố Nhai Mộc đang tĩnh tọa suýt thì xảy ra trục trặc.

Đỗ Thánh Lan kéo ghế tròn ngồi đối diện y: “Ngay cả Hồng Mông Nguyên Bảo ngươi cũng cho ta, chứng tỏ ngươi đã xem ta là bạn. Bạn bè có phiền não, sao có thể không giúp?”

Cố Nhai Mộc lạnh lùng nói: “Chí bảo hộ thân là phòng ngừa trước khi ngươi có năng lực trị thương cho ta, con rơi con rớt khắp nơi làm lỡ tu hành.”

“…..”

Thế gian này có thể đối xử dịu dàng với mị cốt trời sinh được không?

“Lão tổ Trảm Nguyệt Sơn, ngươi hiểu được bao nhiêu?”

Đỗ Thánh Lan cho rằng y không muốn nói, đang định đứng lên thì nghe được một câu như vậy. Hắn sửng sốt, nói theo bản năng: “Thành danh lúc trẻ, tự nghĩ ra Trảm Nguyệt kiếm pháp. Đầu tiên là giết rồng, sau đó là trấn áp một con rồng, vang danh thiên hạ.”

Đỗ Thánh Lan dừng lại một chút rồi bổ sung thêm: “Bây giờ chứng minh ba chuyện oanh động nhất trong cuộc đời ông ta, hai chuyện đều là giả.”

Cố Nhai Mộc: “Ngươi biết lúc ta gặp Tư Châu, hắn có tu vi gì không?”

Đỗ Thánh Lan không chút nghĩ ngợi: “Độ kiếp.”

Không có thực lực độ kiếp kỳ, thế nhân sao có thể tin tưởng tổ sư gia có năng lực giết rồng.

“Sai rồi, lúc đó hắn thậm chí còn chưa lên đại thừa.”

Đỗ Thánh Lan giật mình.

Cố Nhai Mộc: “Đây là bí mật lớn nhất của Tư Châu, hiện tại ngươi tu công pháp Liễm Tức chính là của Tư Châu. Lúc đó hắn nói hết mọi chuyện cho ta biết, ta cho rằng hắn thật lòng đối đãi nên mới thả lỏng cảnh giác.”

Đỗ Thánh Lan nhanh chóng nhớ lại cuộc đời tổ sư gia, lúc sống vô cùng oanh động, lúc chết cũng cực kỳ thần bí.

Hơn một ngàn năm trước, ngay lúc đó tuyệt thế thiên kiêu Chân Thủy đạo nhân đột phá. Người này vô cùng ngạo mạn, cưỡng ép ước chiến với tổ sư gia Trảm Nguyệt Sơn, canh ở dưới chân núi không đi, phát ngôn bừa bãi rằng nếu đối phương không ứng chiến, hắn sẽ đánh lên núi.

Tổ sư gia Trảm Nguyệt Sơn đáp ứng, bày tỏ trước tiên phải đến bí cảnh một chuyến, đợi sau khi trở về sẽ đánh một trận.

Nhưng mà lần đến bí cảnh này, tổ sư gia ngã xuống.

“Sau này phó tông chủ Trảm Nguyệt Sơn tìm được Toái Tinh Kiếm của tổ sư gia ở bí cảnh, thân kiếm tổn hại nghiêm trọng, những ngọn núi xung quanh đều sụp đổ, thác nước khô kiệt, dường như đã trải qua một trận chiến kinh thiên, mọi dấu vết đều chứng tỏ tổ sư gia đã ngã xuống.”

Trảm Nguyệt Sơn như rắn mất đầu, suýt chút nữa đã bị tiêu diệt nhưng tổ sư gia chưa từng hiện thân, lúc này thế nhân mới xác nhận đối phương đã thực sự qua đời.

Nghĩ đến Cố Nhai Mộc đang thu thập thông tin của các tu sĩ trên ngàn tuổi, Đỗ Thánh Lan có một suy đoán đáng sợ.

“Ngươi hoài nghi tổ sư gia giả chết?”

“Giả thì luôn là giả, nhân tài mới nổi tầng tầng lớp lớp, độ kiếp giả như Tư Châu sớm muộn gì cũng bị vạch trần.”

Đỗ Thánh Lan: “Chỉ cần tập trung tu luyện, cuối cùng cũng sẽ đột phá…”

Cố Nhai Mộc cắt lời: “Tư Châu có ngộ tính đứng đầu, nhưng thiên phú tu hành rất bình thường.”

Tuổi còn trẻ đã tự nghĩ ra Trảm Nguyệt kiếm pháp, ngộ tính có thể nói là hiếm thấy trên đời, đáng tiếc ông trời cho cái này thì sẽ lấy đi cái khác.

“Hắn biết chuyện ta từng giết một con rồng, kế hoạch mạo danh thế thân điện chủ Tuyệt Sát Điện chưa chắc đã giấu được.”

Đỗ Thánh Lan cố kiềm chế kinh ngạc, nói sang chuyện chính: “Việc này liên quan gì đến vật cộng sinh?”

Cố Nhai Mộc bình tĩnh đáp: “Với ta thì Hồng Mông Nguyên Bảo không phải là nhu yếu phẩm, nhưng vật cộng sinh thì phải.”

Thực lực của Đỗ Thánh Lan vẫn chưa đủ để chữa thương cho Cố Nhai Mộc, nếu tình trạng thương tích trong cơ thể không được ngăn chặn thì cảnh giới cũng sẽ hạ xuống. Thiên tài địa bảo bình thường không có tác dụng với y, nhưng vật cộng sinh dù nghiêng về trị liệu hay tăng tu vi thì đều có tác dụng ngưng thực kinh mạch, tẩy tủy rèn thể.

Đỗ Thánh Lan hoài nghi: “Ngươi hoài nghi đây là bẫy.”

Cố Nhai Mộc trầm ngâm: “Quá kỳ lạ.”

Pháp bảo càng cao cấp càng khó sản sinh ra vật cộng sinh.

Đỗ Thánh Lan lấy ra Hồng Mông Nguyên Bảo đã biến thành trường cung, gập ngón tay gõ một cái: “Ngươi gọi vật cộng sinh, vật cộng sinh có trả lời ngươi không?”

“…..”

Trong khoảnh khắc chí bảo xuất thế, năng lượng được phóng ra sẽ chậm rãi ngưng tụ mới có vật cộng sinh. Sau khi Hồng Mông Nguyên Bảo hiện thế may mắn có linh trí, lập tức hạ bẫy dưới biển dẫn dụ những người đoạt bảo tàn sát lẫn nhau, không chú ý đến thứ đồ chơi này.

Cố Nhai Mộc bỗng nhiên nói: “Tư Châu sống hay chết cũng chỉ là suy đoán.”

Tư Châu là tên của tổ sư gia Trảm Nguyệt Sơn, ngụ ý rằng y sẽ không vì một cái suy đoán mà từ bỏ tranh đoạt vật cộng sinh.

Nói về độ quý giá, trừ phi là nhu cầu cấp bách, vật cộng sinh kém xa Hồng Mông Nguyên Bảo.

Yêu thú ở vùng biển Vô Tận mới bạo động qua, so với lần trước cấp bách tranh giành nguyên bảo, lần này các đại thế lực đều tỏ ra khá phật hệ.

Lúc đầu có rất nhiều người tranh giành, nếu nói trong khoảng thời gian này người bị hành hạ nhiều nhất chính là Bùi Cửu Tinh. Mọi người, thậm chí là gia tộc của gã đều tin rằng gã đã chiếm được Hồng Mông Nguyên Bảo, không ít người chỉ quen xã giao cũng đến chúc mừng,

“Chết tiệt!”

Bùi Cửu Tinh bị sét đánh trong cấm địa, tóc vẫn chưa được nuôi dưỡng tốt, khô héo không có tí gì bóng mượt.

Dạo gần đây gã thật sự xui xẻo tám đời thiên lôi.

Cho dù bây giờ có nói rách môi cũng không ai tin, huống hồ Bùi gia đột nhiên bị bên ngoài tâng bốc rất cao, không ít thương hội hợp tác tự giác nhường lợi ích, nếu sự thật bị phơi bày thì những lợi ích này cũng sẽ bay sạch.

“Có lẽ không có ai lấy được Hồng Mông Nguyên Bảo.”

Bùi Cửu Tinh nhíu mày, ngày ấy gã chạy tới chỉ thấy một mình Bùi Mộc Hàn. Hành vi sau đó của Bùi Mộc Hàn đủ để chứng minh hắn cũng không lấy được chí bảo.

Càng không thể nào là những thế lực lớn chiếm được chí bảo. Lấy thực lực của đám người Đỗ Thanh Quang, nếu lấy được bảo vật rời khỏi vùng biển thì sau đó nhất định sẽ tuyên bố khắp đại lục, bọn họ có năng lực bảo vệ.

Tình huống xấu nhất chính là bị một người không có bối cảnh may mắn chiếm được, đến nay đều được che giấu kỹ càng.

Bùi Cửu Tinh bình tĩnh, trong phúc có họa, trong họa có phúc, có lẽ gã có thể lợi dụng chuyện này.

Đối với người đến chúc mừng, Bùi Cửu Tinh không còn lạnh lùng nữa, bí mật tổ chức yến tiệc chiêu đãi.

“Năm xưa ta có một người bạn thân chết trong tay Tuyệt Sát Điện, muốn mời chư vị giúp ta tiêu diệt cái tổ chức này.”

“Việc này…” Có người lưỡng lự: “Gần đây danh tiếng của điện chủ Tuyệt Sát Điện rất tốt, hơn nữa Tuyệt Sát Điện đã thay đổi kinh doanh.”

“Ta chỉ muốn điện chủ Tuyệt Sát Điện chết.”

Gã và Bùi Mộc Hàn sớm muộn gì cũng phải ngươi sống ta chết. Trước khi Bùi Mộc Hàn tiếp nhận Tuyệt Sát Điện đã từng lập lời thề Thiên Đạo, Bùi Cửu Tinh không lo lắng đối phương bị ép buộc, vạch trần quan hệ của Tuyệt Sát Điện và Bùi gia.

Trong bầu không khí im lặng, Bùi Cửu Tinh giọng khàn khàn nói: “Người thêu gấm thêu hoa, Bùi gia ta không thiếu.”

Những lời này như nói rõ với bọn họ, nếu không đáp ứng, sau này đối tác làm ăn với Bùi gia sẽ có biến động lớn. Trước kia Bùi Cửu Tinh từng có rất nhiều lo ngại, bây giờ ai cũng cho rằng Hồng Mông Nguyên Bảo nằm trong tay gã, những người này giận mà không dám nói gì.

Mọi người nhìn nhau, nhỏ giọng bàn bạc. Sau đó có một người đứng lên ôm quyền: “Bọn ta sẵn lòng giúp đỡ.”

Bùi Cửu Tinh mỉm cười: “Trước khi lên đường, vì tránh để chuyện bại lộ, phiền các vị chịu cực khổ ở đây mấy ngày.”

Trưởng lão nghe được chuyện Bùi Cửu Tinh sắp làm, thở dài một tiếng nhưng không ngăn cản.

Người không phục vụ cho gia tộc, quyết không thể lưu.

Tiệc tàn, trưởng lão cho gọi Bùi Cửu Tinh: “Khả năng Bùi Mộc Hàn tranh đoạt vật cộng sinh rất cao, cần phải giải quyết hắn ở vùng biển Vô Tận.”

Tên kia sẽ không bỏ qua bất kỳ khả năng nào có thể nâng cao tu vi.

Bùi Cửu Tinh gật đầu: “Đương nhiên, đêm dài lắm mộng.”

Một ngày trước khi lên đường, Cố Nhai Mộc để Đỗ Thánh Lan ở nhà.

“Dù sao Vô Khả Vi cũng là đại thừa kỳ, ngươi tu luyện Liễm Tức cũng có thành quả, an toàn không thành vấn đề.”

Cố Nhai Mộc vừa đi, Đỗ Thánh Lan lập tức đi tìm Vô Khả Vi: “Chúng ta cũng đi.”

Vô Khả Vi sửng sốt: “Ngươi là ai?”

Đừng trách trí nhớ gã không tốt, nam tử trước mặt mặc hồng y, tóc bạc bay bay, mặt nạ chỉ che một nửa bên mặt, lông mi dài mảnh cong vút, từ trong ra ngoài đều tỏ ra hơi thở tà mị.

Đỗ Thánh Lan thu lại ngụy trang, để lộ gương mặt ban đầu: “Là ta.”

Có bản lĩnh dịch dung đổi mặt không kỳ lạ, kỳ lạ là ngay cả hơi thở cũng có thể che giấu. Vô Khả Vi đang ở cảnh giới đại thừa, muốn qua mặt gã, theo lý mà nói phải ở cảnh giới trên gã.

Đỗ Thánh Lan chỉ mỉm cười.

Năm xưa tổ sư gia Trảm Nguyệt Sơn có thể lừa gạt mọi người, công pháp Liễm Tức huyền diệu như thế nào không cần phải nói.

“Tóc bạc của ngươi…”

Đỗ Thánh Lan: “Như thế nào?”

“Rất giống ma đầu bị điên.”

Vô Khả Vi rất hứng thú đối phương biến hóa hơi thở như thế nào, nhưng gã cũng không phải là người soi mói đến cùng, chỉ nói một câu: “Nếu không sợ chết thì ta đưa ngươi đi.”

Đỗ Thánh Lan bình tĩnh gật đầu.

Bọn họ xuất phát khá trễ, dựa theo yêu cầu của Đỗ Thánh Lan, Vô Khả Vi cẩn thận che giấu tung tích. Loạn lưu ở vùng biển Vô Tận khá phiền toái, mấy lần trước có Cố Nhai Mộc ở đây, Đỗ Thánh Lan không có cảm giác gì. Bây giờ đi theo Vô Khả Vi, thực lực của đối phương kém hơn Cố Nhai Mộc, một phần loạn lưu không cản được cần Đỗ Thánh Lan tự ra tay giải quyết.

“Không thích hợp.” Đỗ Thánh Lan nói: “Quá nhiều người.”

Một vật cộng sinh mà thôi, không đến mức làm nhiều người tới đây như vậy, thậm chí hai đại gia chủ Bàn gia và Mặc gia cũng tới.

Thực tế thì hai người này được Bùi Cửu Tinh mời đến. Bùi Cửu Tinh nói rõ đã thành lập đội ngũ để đối phó với điện chủ Tuyệt Sát Điện, xin bọn họ giúp đỡ. Trước đó Bùi Cửu Tinh cũng từng đề cập, hai người họ lười để ý.

Nhưng lần này gã mời giúp đỡ, lời trong lời ngoài đều nhắc đến Hồng Mông Nguyên Bảo, lúc này hai người mới bằng lòng giúp đỡ.

Bùi Cửu Tinh không dám tìm Đỗ Thanh Quang vì sợ ông ta đoạt bảo vật. Bàn Thiên Hạc và Mặc Thương đúng lúc có thể kiềm chế lẫn nhau, nguyên bảo chỉ có một cái, bọn họ liên thủ cướp đoạt cũng không có cách chia đều.

Bùi Cửu Tinh mỉm cười nói: “Mấy năm nay Đỗ gia hầu như lũng đoạn một nửa tài nguyên ở nam vực, bây giờ cục diện này nên được thay đổi.”

Bàn Thiên Hạc và Mặc Thương nghe vậy, mỗi người đều trầm tư, hiển nhiên cũng rất động lòng.

Dưới đáy biển sâu vạn trượng.

Dưới đáy biển, năng lực cảm nhận trời sinh của Long tộc mạnh hơn các chủng loài khác. Trước khi đi, Cố Nhai Mộc cố ý thu một chai mây tía từ trên người Hồng Mông Nguyên Bảo. Mây tía bị nước biển tách thành từng sợi nhỏ, tụ tập về một phía.

“Cách đường thủy an toàn năm vạn dặm…”

Cố Nhai Mộc cau mày, chuyện này có hơi khó giải quyết. Nếu như ở gần đường thủy an toàn, y sẽ không chút do dự rời đi ngay. Tư Châu sẽ không vì thăm dò thân phận của y mà đi mạo hiểm sinh mạng.

Nhưng cố tình lại ở ngoài năm vạn dặm.

Một tháng trước, nơi đó là ranh giới để yêu thú dưới đáy biển thường xuyên ra vào, nhưng vì núi lửa đáy biển mới phun trào không lâu nên không ít yêu thú đều đi đường vòng.

Cố Nhai Mộc tự tin cho dù thực lực suy yếu vẫn có thể giẫm lên đầu Tư Châu. Nhưng vì lý do an toàn, trước tiên y khống chế một con tép thực lực yếu ớt, điều khiển nó bơi về phương hướng kia.

Trên mặt biển, Bùi Cửu Tinh cũng đang làm chuyện tương tự.

Gã thả xuống biển không ít nhện con, trên đầu mỗi con nhện con đều có một con ốc biển, là cùng một loài với tiểu lâu la phụ trách truyền tin dưới trướng nhện Ngũ Độc – ‘lão đại’ đời đầu của Cố Nhai Mộc.

Bùi Cửu Tinh giải thích với những người khác: “Loài này sinh sôi nảy nở nhanh, số lượng nhiều, dùng nó để tìm người là thích hợp nhất.”

Vật cộng sinh không giống nguyên bảo, Hồng Mông Nguyên Bảo thích vui chơi nên chạy khắp nơi, vật cộng sinh thì không có linh trí, tuy diện tích rộng nhưng chỉ cần lục soát ở trung tâm vùng biển là có thể phát hiện.

Vô số nhện con nhảy xuống biển, nhanh chóng bơi ra bốn phương tám hướng.

Phía trước có một nơi lóe sáng huỳnh quang, cách Cố Nhai Mộc chưa đến mười ngàn thước. Con tép bị y khống chế thuận lợi xuyên qua, không có bất kỳ dấu hiệu gặp nạn nào.

Đối mặt với vật cộng sinh gần trong gang tấc, Cố Nhai Mộc không lập tức đến đó. Với tốc độ của y, đoạt lấy vật cộng sinh rồi vượt qua loạn lưu rời đi không phải là chuyện khó.

Với điều kiện là vật cộng sinh này không phải do con người giở trò quỷ.

Cố Nhai Mộc liếc sang hai con nhện con theo sóng bơi loạn xạ, sau khi phát hiện có một con quay ngược lại, ánh mắt trở nên lạnh lùng. Y khẽ gõ ngón tay xuống mặt nước, nhện con bị con sóng mang theo chân khí đánh bất tỉnh tại chỗ.

Bùi Cửu Tinh giữ toàn bộ người giúp đỡ ở Bùi gia, khống chế tin tức rất tốt, lại tạm thời thông báo cho hai đại gia chủ khác. Cho dù tình báo Tuyệt Sát Điện có lợi hại hơn nữa cũng không thể thâm nhập vào Bùi gia.

Nhưng Cố Nhai Mộc nhìn thấy những con nhện con này đã đoán được đại khái, người muốn biết hành tung của Bùi Mộc Hàn chỉ có Bùi Cửu Tinh.

Cố Nhai Mộc không quan tâm đối phương tìm bao nhiêu người giúp đỡ, chỉ cần không định vị được vị trí của y là không sao. Vấn đề bây giờ là vật cộng sinh là thật hay giả… Cố Nhai Mộc nheo mắt, thay đổi hướng dòng chảy khiến con nhện đã bất tỉnh bị đẩy về phía trước thăm dò, nhện con an toàn không chút thương tích.

Cố Nhai Mộc đến gần một chút, còn đang cân nhắc thì ánh huỳnh quang đột nhiên bộc phát tốc độ vượt xa bình thường, vọt về phía y.

Xung quanh mọc ra gai xương, Cố Nhai Mộc cảm nhận được trên những xương cốt yêu thú được mài bén này có hơi thở cùng nguồn gốc. Huyết dịch trong cơ thể y bắt đầu xao động, cảm giác ngột ngạt mãnh liệt khiến y muốn hóa thành nguyên hình, phun chất lỏng trong khí quản ra ngoài.

Cố Nhai Mộc nhớ đến hơn một ngàn năm trước, người nọ đã từng nói —

“Ta không hiểu vì sao ngươi lại cố chấp nghiên cứu cấm thuật?”

“Trong mắt ta, vẫn là trận pháp thực dụng hơn.”

“Hết cách rồi, người ta thiên tư không đủ, chỉ có thể dựa vào trận pháp bù đắp.”

“Tư Châu…” Sát ý trong mắt Cố Nhai Mộc còn sắc bén hơn gai xương yêu thú đã được mài nhọn.

Trảm Nguyệt Sơn đưa ra khảo nghiệm cho đệ tử, ai có thể làm y bị thương sẽ được chọn làm tông chủ. Bởi vì Tư Châu không có thực lực nên mới nghĩ ra biện pháp này. Lúc ban đầu Cố Nhai Mộc bị trấn áp, Tư Châu không ít lần lợi dụng biện pháp này lấy máu rồng.

Nếu nói về tâm kế độc ác, nhìn xa trông rộng, Tư Châu thật sự là người có một không hai

Ai có thể ngờ Tư Châu lấy máu rồng không dùng để bán mà là chừa lại con đường lui.

Trên cổ Cố Nhai Mộc đã phủ một lớp vảy rồng màu trắng bạc, trận pháp này lấy máu của y làm vật dẫn, bản thân nó không có lực công kích cường đại nhưng có thể làm yêu thú hóa hình.

Mặt nước sôi trào, bộc phát cảnh tượng tráng lệ hấp dẫn sự chú ý của những người phương xa.

“Trời cũng giúp ta!” Bùi Cửu Tinh nói: “Cách đường thủy an toàn chưa đến mười vạn dặm.”

Nếu là ở nơi khác, gã còn phải lo ngại mấy đại yêu thú bá chủ ở vùng biển Vô Tận đánh nhau.

“Tiếp theo đây hy vọng các vị không tiếc rẻ sức lực.” Bùi Cửu Tinh lên tiếng chủ yếu để nhắc nhở các thế lực trung đẳng theo đến đây.

Lúc gã sắp hạ lệnh tấn công thì một cái đuôi dài mang theo gai độc đột nhiên xuất hiện, may mà Bùi Cửu Tinh né nhanh, nếu chậm một giây sẽ bị gai độc xuyên qua cơ thể.

“Bọ cạp Thiên Hoàng!” Gã căm giận nói.

Đánh lén thất bại, bọ cạp Thiên Hoàng lui về khoảng cách an toàn.

Mục đích nó đến đây chính là muốn ám sát Bùi Cửu Tinh, cướp lấy Hồng Mông Nguyên Bảo.

Bùi Cửu Tinh nheo mắt, lúc này không giống ngày xưa, bên cạnh gã không chỉ có một vị tộc lão, quát lên: “Bọ cạp Thiên Hoàng, ngươi thật to gan!:

Bọ cạp Thiên Hoàng cũng hơi sợ hãi, nó am hiểu không gian và tốc độ, vì không muốn gây sự chú ý nên không mang theo thuộc hạ, nếu như âm thầm tập kích thành công đương nhiên là lời, nếu thất bại có thể phải trả giá bằng cả tính mạng.

Bùi Cửu Tinh vung tay lên, các thế lực nhỏ và vừa bao vây bọ cạp Thiên Hoàng.

“Thần phục hay tử vong?”

Bị vô số cường giả bao vây, bọ cạp Thiên Hoàng nhẫn nhịn, cuối cùng cúi đầu, dùng giọng nói khó nghe trả lời: “Sau này trong vùng biển Vô Tận, sẵn lòng vì ngài cống hiến sức lực.”

Bùi Cửu Tinh cười lạnh, lấy ra một thanh thần kích thường dùng, đập mạnh lên mặt nước tạo ra sóng lớn ngàn trượng: “Chư vị, theo ta giết tà ma, giết điện chủ Tuyệt Sát Điện!”

“Giết tà ma, giết điện chủ Tuyệt Sát Điện!”

“Giết tà ma, giết điện chủ Tuyệt Sát Điện!”

Tiếng hét ngày một lớn hơn, có Mặc Thương và Bàn Thiên Hạc ở đây, Bùi Cửu Tinh không lo lắng Bùi Mộc Hàn sẽ thi triển pháp thuật không gian bỏ trốn. Gã dẫn đầu đội quân đi về phía trước.

“Hỏng rồi.”

Ở giữa không trung, Đỗ Thánh Lan nghe thấy tiếng vọng mà nhíu mày.

Vô Khả Vi chỉ có tu vi đại thừa, để tránh bị lộ nên bọn họ đứng cách Bùi Cửu Tinh gần mười ngàn thước, chạy tới cứu cũng không kịp, huống chi đối phương có ít nhất ba tên đại thừa.

Vô Khả Vi: “Có lẽ Cố Nhai Mộc đã chạy trốn…”

“Không có khả năng.” Đỗ Thánh Lan lắc đầu: “Hơi thở của vật cộng sinh vẫn còn ở đây, lúc nãy càng thêm mãnh liệt.”

Ở khu vực sóng cao ngàn trượng, hắn dường như cảm nhận được năng lượng trận pháp. Bản thân Đỗ Thánh Lan cũng là thiên tài trận pháp, có thể kết luận con rồng kia đã gặp tình huống bất ngờ.

Đoàn người Bùi Cửu Tinh đầy khí thế, Cố Nhai Mộc ở dưới đáy biển đương nhiên cũng nghe thấy động tĩnh. Nếu y để lộ chân thân, tu sĩ tới vùng biển Vô Tận tìm kiếm vật cộng sinh không ít, chắc chắn sẽ không gạt được.

Ánh mắt Cố Nhai Mộc rét lạnh.

Trận pháp của Tư Châu đã đạt đến trình độ mà y không nghĩ tới.

Thiên Cơ đạo nhân luôn nói mệnh không thể đổi, vận do trời định, ngẫm lại cũng thấy có lý. Gần đây y không được may mắn cho lắm, một khi để lộ chân thân hậu hoạn vô cùng, phiền toái đầu tiên chính là Tuyệt Sát Điện. Bị đùa bỡn lâu như vậy, Tuyệt Sát Điện nhất định sẽ trả thù kịch liệt nhất, hơn nữa mấy gia tộc lớn sẽ thừa cơ chen vào…

Cố Nhai Mộc tàn nhẫn quyết định không kiềm chế hơi thở trong người nữa. Việc đã đến nước này, giải quyết hai cái phiền phức tương lai trước rồi tính tiếp.

Trên mặt biển, Bùi Cửu Tinh đắc ý giơ tay lên, đang định phát lệnh tấn công thì nhìn thấy Mặc Thương đứng bên cạnh mặt mày tái xanh, giống như muốn nghiêng người, gã vô thức quay đầu theo.

“Mặc huynh, làm sao…”

Câu nói tiếp theo tự động nuốt vào.

Trên bầu trời phía xa xa, chẳng biết từ khi nào xuất hiện một nam tử hồng y. Đối phương cầm một cái cung như phủ một lớp băng, phía sau là mây đen cuồn cuộn, tóc dài tán loạn trong gió, quanh người là vô số dao động kỳ diệu.

Nam tử có gương mặt như tinh linh, lúc này lại giống thiên thần đứng sừng sững giữa trời. Hắn chậm rãi kéo cung, bầu trời lập tức có xu thế sụp đổ.

Mũi tên màu xanh bạc phá không mà đến, ma sát với không khí nên vô cùng rực rỡ.

Đôi mắt trong trẻo phủ một lớp xanh bạc, máu loãng từ khóe mắt theo mặt nạ chảy xuống, xuôi qua da thịt, rơi thẳng xuống biển sâu, cuối cùng biến mất không thấy tung tích. Với cảnh giới hiện tại Đỗ Thánh Lan không thể sử dụng Hồng Mông Nguyên Bảo, làn da bị nứt ra, máu có màu sắc kỳ lạ rơi xuống lại càng làm cho Hồng Mông Nguyên Bảo lộ vẻ kh.ủng bố.

Là hơi thở nguyên bảo!!

Mặc Thương phản ứng trước tiên: “Mau lui lại!”

Công pháp Liễm Tức khiến bọn họ không cảm nhận được cảnh giới của Đỗ Thánh Lan, không thể phán đoán mũi tên này có bao nhiêu uy lực.

Khi mũi tên tiếp xúc với mặt nước giống như pháo hoa đang cháy, điện nổ đùng đùng theo dòng nước điên cuồng khuếch tán. Mà người cầm cung tiễn đứng xa xa, tóc bạc hồng y, sấm sét vờn quanh như thần linh đặt chân đến nhân gian.

Trước/122Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Kinh Thiên Kiếm Đế