Saved Font

Trước/122Sau

Thiên Lôi Có Thể Có Ý Xấu Gì Chứ

Chương 93: Cảnh Còn Người Mất

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Nếu nhìn về lâu dài, Thiên Lôi Tôi Thể có triển vọng hơn tâm pháp U Lan.

Triển vọng không phải chỉ có mạnh hay yếu, mà Tôi Thể Pháp có thể phát huy ưu thế của thiên lôi tinh cao hơn. Đỗ Thánh Lan chọn cảm ngộ tâm pháp U Lan làm điểm đột phá, chủ yếu vì nơi đây là tiểu thế giới do U Lan tôn giả tạo ra.

Đến ngày bế quan thứ mười, Đỗ Thánh Lan vẫn nhận được rất ít.

Hắn đã sắp đạt đến trình độ cao nhất trong môn công pháp này, giống như một thùng nước chỉ còn thiếu một giọt nước nữa là đầy, thế nhưng thêm một giọt nữa cũng sẽ bị tràn. Đến ngày hôm nay Đỗ Thánh Lan vẫn không dám dùng linh cảm để cho nốt giọt nước cuối cùng.

Ngân long ngủ bên cạnh bình hoa, hắn ngước nhìn thấy Đỗ Thánh Lan đang nhíu mày là biết hắn tu luyện không được suôn sẻ. Thế nhưng ngân long cũng không thể giúp được gì, nó chỉ dùng chóp đuôi đẩy bình hoa về phía Đỗ Thánh Lan.

Hoa cắm trong bình là hoa lan, nói một cách mê tín thì có thể mang lại may mắn.

Sau khi hoàn thành mọi chuyện, ngân long nhắm mắt. Cách tu luyện của Long tộc khác con người, có thể tu luyện trong mơ.

Hương hoa lan thoang thoảng vương vấn, khiến tâm trạng của Đỗ Thánh Lan dần ổn định. Đường thẳng khó đi thì hắn sẽ thử sử dụng chút mưu mẹo. Đỗ Thánh Lan dùng hết sức vận dụng tâm pháp U Lan để pha loãng nguồn sức mạnh tinh khiết, sau đó phóng nó ra ngoài, rồi cố gắng cảm nhận nơi này một lần nữa.

Tiểu thế giới của đế quân rất rộng, diện tích còn rộng hơn Hạt Thế Giới của La Sát đạo quân. Cho dù cái lu trong cơ thể có bị rút cạn, thế nhưng chút sức mạnh tản ra còn không bằng một hạt bụi trong không khí.

Đỗ Thánh Lan thử mạo hiểm để cho nguyên thần xuất khiếu, vì từng có kinh nghiệm trong việc đoạt xác tách linh hồn, nên hắn làm rất thuận lợi.

Một ảo ảnh lơ lửng trên bầu trời cánh đồng hoang, sức mạnh của tâm pháp U Lan hóa thành nhiều điểm sáng rải rác ở xung quanh.

Đỗ Thánh Lan giấu hơi thở, để mình tiếp cận với thế giới.

Bảy tòa thành trì như bảy ngọn núi cao, cho dù đứng ở rất xa cũng có thể nhìn thấy. Mỗi ngọn núi hóa thành một chữ lớn óng ánh, ví dụ như thành Phúc Nhạc là chữ ‘Yêu’, chữ cái này được đặt phía trên thành Phúc Nhạc.

Mỗi chữ đều tương đương với một đại trận, mỗi một nét đều rất kỳ diệu, bên trong hình như loé lên vô số chữ nhỏ, trông uy nghiêm đến tột cùng.

“Quy tắc…”

Đỗ Thánh Lan lẩm bẩm.

Thảo nào dân trong thành hành động kỳ lạ như vậy, hoá ra tiểu thế giới được tạo thành từ các loại quy tắc không thể vi phạm.

Sau khi nghĩ vậy, ánh mắt Đỗ Thánh Lan khi nhìn lên trời lại càng sâu thẳm.

Trong lúc hắn nghiên cứu về tiểu thế giới, chân khí tiêu hao rất nhanh, Đỗ Thánh Lan cũng càng lúc càng mệt mỏi.

Ngân long mở mắt, linh quả trên người y chỉ đủ để Đỗ Thánh Lan bế quan nửa tháng.

“Sao bà bà chưa đưa đồ ăn tới nhỉ?”

Lão bà bà không về, Cố Nhai Mộc chỉ có thể tự đi ra ngoài kiếm thức ăn cho Đỗ Thánh Lan. Cánh đồng hoang này không phải là nơi an toàn tuyệt đối, nếu như không cần thiết thì y không muốn để Đỗ Thánh Lan ở lại một mình.

Trăng như sương.

Trong vòng một tháng đã xảy ra ba bốn lần trận chiến cướp thành, sau đó thành Phúc Nhạc trở thành thành trì đầu tiên bị loại bỏ, thành Cực Ác cũng rơi vào nguy hiểm.

Ban đầu thành Cực Ác và Đỗ Thanh Quang hợp tác tạo thành một liên minh yếu ớt, họ biết mình khó có thể ngăn cản La Sát đạo quân đang ở thành Tiêu Kim, nên thành chủ thành Cực Ác phái thám tử bí mật liên lạc với thành Tiêu Kim, dự định hiến tế đồng minh để bảo vệ mình. Tuy nhiên không ngờ trong trận đọ mưu này, ngay từ ban đầu Đỗ Thanh Quang đã không thật lòng muốn hợp tác, chủ động tấn công thành Cực Ác.

Dân trong thành Bà Sa rất mạnh, thành Cực Ác rơi vào thế yếu, rất nhiều người đều chạy trốn.

Thành chủ hiện tại của thành Cực Ác vốn là một vị tinh quân giết chết thành chủ cũ để chiếm ngôi, bây giờ hắn ta như con kiến bò trên chảo nóng, muốn tìm cách phá giải thế trận này. Ban đêm, một bà lão dừng chân ngoài thành bị các thủ vệ bao vây.

Bà lão cầm chén bể nói năng không rõ ràng: “Hai nước giao chiến, không thể giết sứ thần.”

Ngụ ý mình là người được thành chủ của thành Bà Sa – Đỗ Thanh Quang phái đến.

Dù sao chỉ có một mình bà lão, nên cuối cùng bà ta cũng được cho qua. Bà lão bước từng bước nhỏ, sau đó đến gặp mặt thành chủ thành Cực Ác dưới sự dẫn đường của thủ vệ. Bà lão lấy một tờ giấy đưa cho thành chủ.

Vũ khí, yêu thú, thiên tài địa bảo… Trên giấy viết một danh sách rất dài.

Thành chủ thành Cực Ác tức đến bật cười, bà lão dùng thân phận bình thường đi bộ đến đây, trên đường bà ta đã nghe ngóng một vài tin tức trong trận chiến, nên bây giờ đang giả thành sứ giả: “Chiếm được chưa chắc có thể giữ được, bọn ta cần một thành chủ bù nhìn.”

Bà ta không có răng, chỉ có môi lưỡi nhúc nhích, nhìn bà lão nói trông rất khó chịu.

Thành chủ thành Cực Ác dựa người vào ghế, gương mặt trầm tư suy nghĩ.

Gã hơi động lòng, nếu như đánh nhau thì hai bên đều thương vong, tạo cơ hội cho thành Tiêu Kim ở bắc thượng. Nếu làm thành chủ bù nhìn thì vẫn còn cơ hội từ từ bày mưu tính kế, thế nhưng nếu cứ cố đánh thì kết quả sẽ là binh bại thành vong.

Trên người bà lão không có hơi thở của tu sĩ, có lẽ là dân trong thành, thế nhưng thành chủ thành Cực Ác cũng không hoàn toàn tin tưởng vào thân phận của bà lão, nên gã đã chọn mười người dân đi theo bà lão về thành.

Mặc dù gã rất cẩn thận, phái quá nhiều người sẽ bị thám tử phát hiện đồn đại lung tung, dao động lòng quân, ít người thì sợ có bẫy. Mười người dân dư sức khống chế một bà già, cho dù gặp mai phục, bị tổn thất cũng không quá đau lòng.

Hơn nữa, thành chủ thành Cực Ác chỉ cung cấp thiên tài địa bảo trong danh sách. Vũ khí và yêu thú ảnh hưởng trực tiếp đến sức mạnh của một thành trì, chỉ có thiên tài địa bảo không có nhiều tác dụng với dân trong thành, với tu sĩ chúng cũng chỉ có tác dụng ở một mức độ nhất định, muốn hấp thu cũng cần một thời gian.

“Nói với thành chủ thành Bà Sa rằng trong vòng ba ngày trao trả tù binh, ta sẽ tiếp tục đưa vũ khí.”

Bà lão nghe tai trái lọt qua tai phải, dù sao thì bà lão cũng không biết thành chủ thành Bà Sa là ai.

Dưới bóng đêm, mười người dân trong thành hộ tống bảo vật và bóng người già yếu đi vào rừng ngoài thành Cực Ác.

“Làm khổ các ngươi đi cùng ta một chuyến.”

Mái tóc hoa râm lộ vẻ hiền từ, bà lão luôn mỉm cười, giết người trong thành cần phải tuân theo quy tắc, lấy danh nghĩa dâng hiến thì người ngoài sẽ ít chú ý.

Mười người dân trong thành Cực Ác vô cùng lạnh lùng, không ai quan tâm đến những lời của bà.

Bà lão cầm cái chén nhét vào trong tay áo bạc màu, giọng khàn khàn hỏi: “Các ngươi tin vào tình yêu không?”

Vừa dứt lời, trong rừng vang lên tiếng động kỳ lạ. Một vệt máu xẹt qua bầu trời đêm, mấy con quạ hoảng sợ kêu quác quác bay đi.

Bàn chân dính máu bước đi chậm rãi trong rừng, vượt sông vượt núi, cuối cùng trở về cánh đồng hoang.

Sau khi tìm thấy một cái cửa hầm, bà lão gõ nhẹ ba cái lên chén sứ, đây là tín hiệu liên lạc. Một lát sau, một con ngân long từ trong hầm bay ra.

Đôi bên không nói chuyện với nhau, bà lão nhanh chóng bước đến đưa nhẫn trữ vật, dưới ánh mắt cổ vũ của Cố Nhai Mộc tiếp tục bước lên hành trình mới.

Trời sắp sáng rồi, bà lão muốn đi về phương bắc.

Đồ trong nhẫn đều được đổ ra bàn, chất thành một ngọn núi nhỏ.

Nguyên thần của Đỗ Thánh Lan vẫn chưa quay về cơ thể, bả vai hắn đột nhiên run rẩy, sau đó hắn chợt tách thành mười mấy luồng điện chọn lựa trong núi bảo vật. Luồng điện lần lượt quấn lấy mấy loại yêu thực, chậm rãi nghiền nát rồi hấp thu. Sau khi cắn nuốt, cơ thể hắn tràn trề sức sống, khuôn mặt mệt mỏi bỗng trở nên tươi tắn.

Lúc này nguyên thần đang lơ lửng trên không trung hơi ngơ ngác, trong đầu hắn như nở rộ một đoá hoa lan. Bản chất của đoá hoa này chính là một điểm huyền bí mà Đỗ Thánh Lan đã cảm ngộ được. Hoa lan rời khỏi nguyên thần bay giữa không trung, Đỗ Thánh Lan chợt dùng đầu ngón tay chạm vào hoa.

Tiếng nước mưa dễ chịu vang lên bên tai, Đỗ Thánh Lan cảm thấy cơ thể càng ngày càng nặng, cuối cùng chân hắn chạm mặt đất, dường như nguyên thần đã hóa thành thực thể. Mặc dù hoàn cảnh xung quanh không thay đổi nhưng hắn lại cảm thấy không giống với tiểu thế giới của mình.

Hắn nhìn ra xung quanh, ở đằng xa có một cái khe màu đen. Đỗ Thánh Lan tò mò đi tới, một lúc sau mới phát hiện mình đang đứng trên một ngọn núi lớn chứa đầy bảo vật.

Hắn rất chắc chắn trong tiểu thế giới không có ngọn núi như vậy, ít nhất là không có trên mặt nổi, nếu không thì đã có rất nhiều tu sĩ tới cướp rồi.

Trên đỉnh núi có một bóng người, hình như hắn chú ý tới Đỗ Thánh Lan nên liếc sang.

Đỗ Thánh Lan cảm thấy như bị chèn ép đến cực hạn.

Giống như đặt một ngọn núi cao lên người. Hắn không thể ghi nhớ gương mặt người này, không phải vì gương mặt hắn quá bình thường mà mỗi khi liếc mắt, một giây sau ký ức sẽ bị xóa bỏ, cho nên trí nhớ của hắn luôn mơ hồ.

“U Lan tôn giả.” Đỗ Thánh Lan nói.

Tiên giới đều gọi người này là U Lan đại đế nhưng hắn thì lại buột miệng gọi đạo hào của đối phương ở hạ giới.

Ngoài U Lan tôn giả, hắn thật sự không nghĩ ra còn ai có sức uy hiếp như thế. Phạn Hải tôn giả không có, La Sát đạo quân càng không.

“Thời Quang.” Giọng nói rất nhỏ vang lên từ trên núi: “Trên người của ngươi có dấu vết của Thời Quang.”

Đỗ Thánh Lan ngẩn ra, hắn nhớ ra lúc thông qua, hắn đã từng bước vào tấm bia đá màu máu để xem lại quá khứ của ‘Thời Quang’. Chẳng lẽ bên trong tiểu thế giới có một tia thần niệm của U Lan tôn giả, mà trong lúc cảm ngộ hắn mèo mù vớ cá rán bị U Lan tôn giả nhận ra?

Dường như nhìn thấu Đỗ Thánh Lan đang nghĩ gì, nam tử nói: “Mọi thứ trong đây đều do ta tạo ra, hơi thở bảo vật hội tụ, phục chế một đoạn ký ức ngắn ngủi trong mắt ngươi.”

Nghe không hiểu.

Ngay cả pháp tắc hư thực mà Đỗ Thánh Lan còn chưa thể cảm ngộ, nữa là đạo tắc thời quang thần bí nhất.

Cho dù là cường giả cấp đế cũng không thể xuyên qua quá khứ để giết chết sinh linh trong tương lai, vì vậy Đỗ Thánh Lan mặt dày lôi kéo làm quen: “Sư tôn, ta là đệ tử tương lai của người.”

Hắn thử bay lên núi.

Ngọn núi bảo vật này do chính tay U Lan tôn giả tạo ra, tiên nhân bình thường không thể ngự không, huống chi Đỗ Thánh Lan.

Hắn cố gắng bay lên một mét, điều này khiến nam tử đứng trên đỉnh núi hết sức kinh ngạc: “Hạt giống tốt.”

Đỗ Thánh Lan mất thăng bằng, theo phản xạ hắn đập hai cánh tay như con vịt chết chìm, rơi xuống đất một cách thảm hại.

Rõ ràng cảnh tượng vừa rồi rất buồn cười. Trong bầu không khí im lặng, khóe miệng Đỗ Thánh Lan hơi giật giật.

Một tràng cười to vang lên, nam tử trên núi vung tay áo, Đỗ Thánh Lan lập tức đứng trước mặt đối phương. Hắn có quá nhiều câu muốn hỏi vị đại đế thần bí này, song còn chưa kịp lên tiếng thì đã bị một vết nứt thu hút sự chú ý.

Từ trước đến nay, vết nứt lớn nhất Đỗ Thánh Lan từng gặp chính là miệng vết thương của giới bích, tà ma đã đi qua vết nứt này để lẻn vào vào đại lục Cửu Xuyên. Thế nhưng vết nứt này còn kinh khủng hơn, nó giống như một vực sâu mê hoặc lòng người, ai cũng bị nó thu hút bước vào.

Rõ ràng tinh thần họ tỉnh táo nhưng cơ thể lại mất khống chế đi về phía trước, cho đến khi nam tử đứng bên cạnh nói ‘Đừng nhìn’, đại não như tiếp thu mệnh lệnh, hắn mới có thể thoát khỏi sự mê hoặc của vết nứt.

“Đó là cái gì?”

“Không thể nói. Quy tắc đất trời hạn chế, có nói ngươi cũng không nghe được.”

“Mảnh vỡ Thiên Đạo hả?”

Đỗ Thánh Lan có thể thấy rõ, tuy gương mặt người này rất mơ hồ, song vẫn có thể thấy rõ sự kinh ngạc lóe lên trong ánh mắt ông ta.

“Ta đoán.” Đỗ Thánh Lan nói.

Hắn nhìn ẩn ý xuống bên dưới vết nứt: “Ở đây sao?”

Đỗ Thánh Lan muốn biết trong tiểu thế giới, mảnh vỡ Thiên Đạo nằm ở đâu. Hắn tin rằng U Lan tôn giả sẽ hiểu ý mình.

Nam tử nhìn hắn, cười như không cười.

Trực giác nói cho Đỗ Thánh Lan biết có gì không ổn, ngay sau đó dự cảm của hắn trở thành sự thật. Bỗng có một tia sét lặng lẽ ập tới, suýt chút nữa đánh hắn thành than. Có lẽ là vì môi tê dại nên Đỗ Thánh Lan nói năng không lưu loát: “Nơi này không phải là tiểu thế giới hả?”

Tại sao thiên lôi có thể đánh đến đây?

Nam tử nhìn bầu trời: “Có một vết rách lớn như thế, ngươi không nhìn thấy à?”

Sắc mặt Đỗ Thánh Lan rối rắm nhìn về phía vết rách, vừa rồi chẳng phải hắn nói thứ đồ chơi này là mảnh vỡ Thiên Đạo hay sao? Mảnh vỡ Thiên Đạo ở ngay dưới mí mắt, vì sao Thiên Đạo không thu về, trái lại còn đi đánh người đàng hoàng như hắn vậy?

Không biết có phải là câu hỏi vừa rồi đã chạm đến điều cấm kỵ nào hay không, thế giới trước mắt hắn mờ đi, có lẽ hắn sẽ bị mời rời khỏi quãng thời quang này.

“Ta đều chuẩn bị một món quà cho từng đồ đệ, tiểu thế giới này vốn là quà cho nhị đệ tử của ta.”

Nam tử bỗng nhiên nói, Đỗ Thánh Lan lắng nghe.

“Nó lấy bói toán làm đạo, mọi việc đều muốn làm thật hoàn hảo, nơi này có thể giúp nó rèn luyện tâm tính. Đáng tiếc là xảy ra vài chuyện ngoài ý muốn, bây giờ ta cần dùng tiểu thế giới này làm những chuyện khác…” Nam tử quay sang nhìn Đỗ Thánh Lan: “Mặc dù không biết ngươi vào đây như thế nào, thế nhưng ngươi phải biết rằng trên đời không có giới hạn, trừ khi quy tắc đặt giới hạn.”

Đỗ Thánh Lan suy nghĩ những lời này, cảm thấy đây chính là gợi ý để phá giải sát hạch của tiểu thế giới.

Trong lúc đang suy nghĩ, nguyên thần của hắn mờ dần, rõ ràng hắn sắp phải trở về.

Không hỏi được bí mật, Đỗ Thánh Lan tranh thủ quay về đề tài tu hành: “Người thấy trên người ta còn tiềm lực nào vẫn chưa được khai thác không?”

Từ lúc có nhận thức, mỗi một con đường hắn đều đi đến cực hạn, ngay cả việc dựa vào ngoại vật hắn cũng dùng rồi. Ai ngờ nam tử không cần suy nghĩ mà trả lời luôn: “Đương nhiên là có.”

U Lan tôn giả rất biết cách dạy dỗ đệ tử. Phi Tuyết đạo quân từng nói hắn bị tắc kinh mạch bẩm sinh, La Sát đạo quân còn là tuyệt mạch, họ đều được U Lan tôn giả lập kế hoạch để tu hành theo một con đường khác.

Đỗ Thánh Lan trông mong nhìn U Lan tôn giả.

U Lan tôn giả chạm hờ lên ấn đường Đỗ Thánh Lan, bỗng hắn cảm thấy một cơn đau nhói, nguyên thần của Đỗ Thánh Lan hoàn toàn ảm đạm. Cùng lúc đó thế giới trước mắt trở nên mờ nhạt, hắn như một cọng lông chim lơ lửng trong bóng đêm, không tìm được nơi thuộc về.

“Tỉnh lại.”

“Đỗ Thánh Lan, tỉnh lại đi.”

Giọng nói quen thuộc vang lên, Đỗ Thánh Lan đi tới cuối bóng đêm tìm kiếm nguồn gốc của tiếng gọi, cho đến khi cảm giác mất trọng lực ập đến, hắn mới bừng mở mắt. Đỗ Thánh Lan cúi đầu nhìn tay mình sau đó quan sát xung quanh, ngập ngừng nói: “Ta quay về quá khứ, gặp được U Lan tôn giả.”

Ngân long không có phản ứng quá lớn, mà chỉ gật đầu.

Lúc ở Minh Đô, Đỗ Thánh Lan đã vào Thời Quang, hắn cũng từng được đạo tắc thời quang quan tâm, bây giờ bị kéo vào một lần nữa cũng là chuyện bình thường. Huống chi đây là tiểu thế giới do U Lan tôn giả tạo ra, Đỗ Thánh Lan là truyền nhân của ông ta, ít nhất cũng có chút cộng hưởng.

Đỗ Thánh Lan vốn còn định dùng mảnh vỡ Thiên Đạo để tỏ ra bí hiểm, bây giờ lại cảm thấy chẳng hỏi được điều gì. Còn chưa kịp hỏi chuyện liên quan đến bí ẩn đã bị sét đánh, cuối cùng hắn chỉ nói sơ lược về bên dưới khe nứt.

“Đúng rồi, ta còn thỉnh giáo được vấn đề trong chuyện tu hành nữa.”

Nói được một nửa, Đỗ Thánh Lan đột nhiên nhíu mày. Lúc cuối cùng hình như U Lan tôn giả để lại thứ gì đó trong thức hải của hắn, tuy nhiên hắn không thấy rõ, giống như bị bao phủ một lớp giấy trắng, vừa khéo che khuất.

Thức hải quan trọng ngang ngửa đan điền, cho dù là tu sĩ mà mình tin tưởng cũng rất hiếm khi làm như vậy.

Đỗ Thánh Lan không chút do dự chỉ vào ấn đường: “Giúp ta xem thử trong thức hải có cái gì?”

Ngân long sửng sốt, mặc dù y biết Đỗ Thánh Lan tin tưởng mình nhưng yêu cầu xem giúp thức hải lại khiến cho trái tim cự long không ngừng nhảy nhót. Y giơ vuốt rồng lạnh lẽo, dịu dàng sờ lên trán hắn, vuốt rồng mang theo chút hơi ấm.

Bây giờ Cố Nhai Mộc không dám biến thành người, cảm xúc con người phong phú sẽ để lộ quá nhiều tình cảm.

“Ta bắt đầu đây.” Ngân long nói rất khẽ.

Đỗ Thánh Lan gật đầu, mở thức hải.

Đây là lần đầu tiên hắn làm như vậy, dường như mọi thứ đều bị lộ ra ngoài, hơi thở xa lạ tiến vào khiến ngón tay hắn run rẩy.

Thức hải của Đỗ Thánh Lan rất rộng làm người khác cảm thấy như gió mát sáng trăng. Chùm sáng bị che khuất rất bắt mắt, Cố Nhai Mộc cẩn thận sử dụng luồng khí quanh người gạt bỏ sương mù bên ngoài, để lộ hai chữ bị che khuất —

Song tu.

Hai người giật mình cùng một lúc, ngân long hoảng loạn rời khỏi thức hải của hắn.

Trong hầm đất nghênh đón một sự im lặng.

Một lúc sau, cổ họng Đỗ Thánh Lan nhúc nhích, hắn hoàn toàn không ngờ U Lan đại đế lại chơi trò ‘Đâm thủng cửa sổ giấy’ như vậy. U Lan đại đế đột nhiên muốn làm như thế, nếu là cha mẹ anh em, vậy thì nhắn nhủ thay họ, nếu không phải thì xem như tác thành một mối nhân duyên.

Nếu bỏ qua ý định xem kịch hay thì đề nghị này quả thật rất hữu hiệu. Phương pháp nâng cao thực lực không chỉ có nội tu và ngoại vật, song tu cũng là cách đôi bên cùng có lợi.

Hắn bật cười lắc đầu, bỗng nhiên nghĩ đến những lời bà lão nói lúc trước, lẩm bẩm: “Vì yêu, vì dâng hiến.”

Từ lúc rời khỏi thức hải, ngân long kiêu ngạo luôn cúi đầu nên không nhìn thấy biểu cảm của Đỗ Thánh Lan, nghe hắn nói thể thì tưởng hắn đang ngầm gợi ý, cơ thể bỗng nhiên cứng đờ như xác chết. Ngân long lấy đuôi quấn lấy bình hoa, hỏi: “Có cần để bà ta mang giường, đệm và chăn vào không?”

Đỗ Thánh Lan sửng sốt, trông thấy cơ thể cứng đờ của ngân long thì không nhịn được chọt một cái, vảy rồng suýt thì xù lên.

Đỗ Thánh Lan thật sự không nhịn được bật cười.

Bầu không khí mờ ám bị tiếng cười phá hỏng, ngân long dần bình tĩnh lại, giọng nói trở nên lạnh nhạt như bình thường: “Có điều sắp đến mùa đông, đệm cói ở đây cũng phải đổi cái khác.”

“Nói láo!”

Một tiếng mắng mỏ vang lên, tâm ma nhảy ra ngoài: “Ngươi xem ta béo thế nào rồi?”

Trước khi vào tiểu thế giới, tâm ma giúp đỡ Cửu Nô phá hỏng kế hoạch của Bùi Lưu Diễm. Lúc đó nó bỏ ra rất nhiều công sức, chỉ to bằng nắm đấm. Thế mà chẳng bao lâu sau, tâm ma đã béo như con gấu.

Khí đen gần như chiếm hai phần ba diện tích hầm đất, rất có sức thuyết phục.

“…..”

Sau mấy lần thể hiện giá trị, tâm ma nghĩ bây giờ Cố Nhai Mộc sẽ không chém nó, dù sao mỗi lần nó phình to đều sẽ bị phái ra ngoài đánh nhau, từ người khổng lồ biến thành nắm đấm. Số phận khắc nghiệt, nó khó chịu thì y cũng đừng hòng sống thoải mái.

Tâm ma đứng trước mặt Đỗ Thánh Lan: “Nhìn thấy chưa? Cả người toàn là dục vọng yêu ngươi.”

Cố Nhai Mộc đen mặt.

Ngân long hóa thành người, ước gì có thể lập tức trảm ma nhập đạo. Vì cố không tỏ ra thẹn quá hóa giận, Cố Nhai Mộc lạnh lùng nhét tâm ma vào ngực.

Đến khi bị nhét vào gần hết thì tâm ma gằn giọng: “Đây là con bài tẩy đó! Lần sau quyết đấu với ai, buổi tối hôm trước ngươi ngủ với con rồng này một đêm, ngày hôm sau thực lực sẽ tăng vọt, ngủ thêm đêm nữa, thoải mái phong đế, ngủ tiếp một đêm…”

Suýt chút nữa nó đã không thể nói được câu tiếp theo, không biết Cố Nhai Mộc đã dùng cách gì mà khiến tâm ma hét lên thảm thiết: “Ngươi chưa từng song tu nào xứng làm truyền nhân của nhị tổ Hợp Hoan… Áu áu… Ta sai rồi, đừng tước…”

Khó khăn lắm tình hình mới bớt căng thẳng, vì con tâm ma này quấy nhiễu nên lại trở về trạng thái ban đầu. Đỗ Thánh Lan cũng khó có thể yên tĩnh tu luyện.

Trong tình huống này, cách tốt nhất chính là để hắn ở một mình, thế nhưng nghĩ hắn ở một mình không an toàn nên Cố Nhai Mộc chủ động hoá rồng. Lần này hắn biến thành con rồng bé xíu rồi chui vào bình hoa để cho đối phương được bình tĩnh.

Đỗ Thánh Lan thò tay vào miệng bình, móc y ra: “Ra ngoài.”

Ngân long vẫn nằm im không nhúc nhích, cơ thể quấn quanh cành hoa.

Đỗ Thánh Lan trông thấy một cánh hoa hơi rung rung bèn lấy ra ngoài, để lộ ngân long bên dưới.

“Ngươi cáu kỉnh cái gì?”

Cố Nhai Mộc cũng không giải thích được. Từ sau khi rời khỏi ảo cảnh của ngọc bích Vấn Tâm, Đỗ Thánh Lan từng ám chỉ sẽ xem xét quan hệ đôi bên. Y cảm thấy trong lúc quan trọng như thế này, không nên bộc lộ tâm tư quá thẳng thừng, làm thế chỉ cản trở đối phương mà thôi.

Bây giờ Đỗ Thánh Lan nên một lòng một dạ tu luyện mới đúng.

Sừng rồng động đậy, Cố Nhai Mộc như đi vào cõi thần tiên, thật ra song tu cũng là tu.

Đỗ Thánh Lan nhìn ánh sáng trong con ngươi của ngân long, lúc thì mơ màng lúc thì đuối lý, trái tim đột nhiên đập trật nhịp, nói không rõ chữ: “Chúng ta có thể làm một phương án khẩn cấp.”

Không ngoài dự đoán, cơ thể ngân long lại cứng đờ.

Bầu không khí đột nhiên trở nên ngột ngạt.

Đỗ Thánh Lan ho khẽ rồi nhìn lên lối vào phía trên, chủ động đổi đề tài: “Lần trước bà ấy đưa đồ là khi nào?”

Tu hành không có khái niệm thời gian, hắn cảm thấy mới qua một, hai ngày, tuy lần gặp mặt trong Thời Quang rất ngắn nhưng trong tiểu thế giới đã trôi qua rất lâu.

“Không nhớ.” Lúc Long tộc ngủ say thì có thể mơ cả ngàn năm, y cũng không có khái niệm về thời gian.

Đỗ Thánh Lan bước ra cửa hầm, phát hiện cỏ đã mọc cao, có chỗ cỏ phát triển tốt còn cao đến mấy thước.

Cố Nhai Mộc: “Ngươi muốn đi tìm bà ta hả?”

“Trên đời này không có cực hạn, trừ phi cực hạn do quy tắc đặt ra. Đây là những lời U Lan tôn giả nói với ta.” Đỗ Thánh Lan từ tốn nói: “Tiểu thế giới có quy tắc của riêng nó, ví dụ như mỗi người dân trong thành Phúc Nhạc đều phải theo đuổi dâng hiến. Bà lão chiếm được danh hiệu ‘Người giàu tình thương nhất’, có danh hiệu chứng tỏ bà ấy chính là cực hạn.”

Trong điều kiện quyết định này, e rằng bà lão có thể làm ra một vài chuyện vượt quá quy tắc, có nhiều quyền lợi hơn những người dân khác.

Cố Nhai Mộc nhìn xa xăm: “Bốn mùa đã trôi qua, bà ta vẫn chưa trở về, có lẽ đang bị vướng vào chuyện nào đó hoặc đã xảy ra chuyện.”

“Chúng ta đi tìm thử xem.” Đỗ Thánh Lan đã hiểu được một vài bí ẩn của tiểu thế giới, bây giờ hắn muốn đi xác minh, tiện thể tìm kiếm khe hở nhìn thấy trong Thời Quang lúc trước.

Trên cánh đồng hoang đột nhiên xuất hiện hai con gà, màu lông gần giống màu bùn.

Tốc độ di chuyển của hai con gà rất nhanh, cơ thể cực kỳ nhỏ, cho dù có ai bay ngang cũng chưa chắc đã chú ý đến hai con gà này.

Sau khi lên núi, hai con gà càng không nổi bật, thỉnh thoảng gặp phải yêu thú không có mắt đi săn đều sẽ bị chân gà nghiền nát.

“Xem ra vận may của chúng ta không tệ.”

Còn chưa bay qua vài ngọn núi, tiếng đánh nhau của các tu sĩ ở xa xa truyền đến. Tiếng động dần nhỏ lại chứng tỏ cuộc chiến đã đến lúc kết thúc. Hai con gà đẩy nhanh tốc độ, lao từ trên sườn núi xuống như một làn khói, trong đó có một con bay lên như đại bàng giang cánh, đạp tên tu sĩ duy nhất đang đứng ngã lăn lông lốc.

Tu sĩ ngã xuống đất tỏ vẻ ngơ ngác, gà gì mà đánh giỏi vậy?

Sau đó gã vừa tức vừa nghĩ xui quá chừng, khó khăn lắm mới đánh ngã một vị tiên quân, tự nhiên lại bỏ mạng trong tay một con gà.

Con gà nói tiếng người: “Muốn giữ mạng thì phối hợp với ta, tình hình chiến sự bây giờ như thế nào, nói mau.”

Tu sĩ chớp mắt hai cái rồi chợt ngẩng đầu, bố tiên sư con gà! Đây rõ ràng là tu sĩ đóng giả.

Móng gà sắc bén kẹp chặt cổ gã, tu sĩ không nhịn được suy nghĩ sao hai người này lại bắt chước được hơi thở của gia cầm. Gã cẩn thận nói: “Thành Cực Ác bị thành Bà Sa tấn công, người dân của thành chủ thành Bà Sa – Đỗ Thanh Quang rất mạnh nhưng không mạnh tới mức có thể khống chế hai thành trì. Bây giờ thành Cực Ác bị La Sát đạo quân thống lĩnh thành Tiêu Kim và thống lĩnh thành Bà Sa chia làm hai, mỗi người khống chế một nửa.

Đỗ Thánh Lan thật sự không ngờ Đỗ Thanh Quang lại là thành chủ.

“Đỗ Thanh Quang là tinh quân, chờ đến khi dân trong thành mạnh hơn thì rất có thể La Sát đạo quân sẽ giết chết hắn.”

Tu sĩ cười cay đắng: “La Sát đạo quân sợ tiểu sư đệ bị thành Phần Thiên truy sát nên định giữ lại quân sĩ đánh thành Phần Thiên. Hơn nữa cây to đón gió, La Sát đạo quân đã biến thành Thiên Nhạc trở thành thành vệ tinh, nếu như thống lĩnh ba thành thì chắc chắn sẽ bị nhắm vào.”

Đỗ Thánh Lan suy nghĩ rồi hỏi tiếp: “Ngươi có thấy một bà lão gặp ai cũng nói yêu và dâng hiến không?”

Hắn chỉ hỏi đại vậy thôi, tiểu thế giới lớn như thế, trừ phi là chiến tranh đoạt thành, những người không liên quan đến nhau rất khó gặp nhau.

“Yêu và dâng hiến…” Tu sĩ lẩm bẩm, bỗng nhiên mở to mắt: “Ngươi đang nói đến nữ đế Phụng Thiên hả?”

Hai con gà nhìn nhau, giọng nói vút cao: “Nữ đế?!”

Trước/122Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Tuyên Cổ Đại Đế