Saved Font

Trước/122Sau

Thiên Lôi Có Thể Có Ý Xấu Gì Chứ

Chương 99: Diệt Phạn Môn

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Đỗ Thánh Lan chỉ huy một cách trật tự rõ ràng.

Tin tức khống chế lôi kiếp được truyền miệng từ người này sang người khác, nhiều người nghe tin chạy đến xem, chỉ một lát sau lại có thêm một nhóm tu sĩ xếp hàng chờ đợi.

Tiên uy mênh mông trải dài trên cao, mũi đao phát nổ, ánh sáng màu đỏ lồ lộ, con rối tung những cú đấm khiến bầu trời run rẩy, tuy nhiên ít ai chú ý đến trận đánh kinh diễm bên trên, bọn họ đều đang chờ độ kiếp. Bây giờ nguy hiểm lớn nhất mà Phạn Hải tôn giả phải đối mặt không phải con rối mà là ma đao cắn trả.

Gã biết rõ Đỗ Thánh Lan cố ý làm lớn chuyện để kích động sự phẫn nộ của gã, càng phẫn nộ càng khiến lý trí bên bờ sụp đổ.

Dương mưu gây hoạ còn lớn hơn âm mưu, mục đích là khiến người trong cuộc cảm thấy bất lực. Cán đao như biến thành một cái bàn ủi cực nóng, Phạn Hải tôn giả siết chặt cán đao, lệ khí vô tận theo kinh mạch chảy về phía trước cuốn lấy từng tấc da thịt, cuối cùng chảy về đại não.

Đột nhiên một dòng sông xanh chảy qua, dòng sông dài và hẹp như một cành liễu, một người đứng trên dòng sông lướt tới.

Phạn Hải tôn giả dần bình tĩnh trở lại.

Có người tới giúp đỡ.

“Là Chiết Liễu đạo quân.” Hơi thở cường đại cách xa nhất lại khiến yêu thú yếu nhất run rẩy.

Chiết Liễu đạo quân rất mạnh, năm xưa lúc bị bao vây hắn từng một mình mở một con đường máu, cuối cùng ngộ đạo dưới gốc liễu, thay đổi đạo hào là Chiết Liễu.

Người này khá thân với Phạn Hải tôn giả, họ đều đi theo con đường sát phạt. Trong bảo khố của Phạn Môn có một vật hắn cần, nếu như hôm nay Phạn Môn sụp đổ, bảo vật nhất định sẽ thuộc về La Sát Môn.

Lúc kêu gọi giúp đỡ, Phạn Hải tôn giả đã lập lời thề, Chiết Liễu đạo quân nhanh chóng bay về phía trước định giúp một tay.

Một bóng người cao ráo vượt qua đám đông, sắp bay lên trời thì cùng lúc đó một ngọn lửa bay đến, kèm theo bức xạ nhiệt là một cái tát, Chiết Liễu đạo quân bị ép ngừng lại.

“Thuấn Khê đạo quân?” Hắn kinh ngạc.

Nữ tử kiêu ngạo đứng trước mặt hắn, cho hắn thêm một cái tát.

Chiết Liễu đạo quân tức tối: “Thuấn Khê, ta với ngươi không thù không oán, vì sao ngươi lại cản ta?”

Thuấn Khê đạo quân là một trường hợp đặc biệt trên tiên giới, sở trường là chưởng pháp nhưng lúc đánh người toàn cho ăn tát. Bề ngoài lạnh lùng nhưng lúc mở miệng sẽ là —

Lúc Chiết Liễu còn đang suy nghĩ thì Thuấn Khê đạo quân đã chửi: “Ta đào mồ mả tổ tiên nhà ngươi à? Thằng chó chen hàng thì nên bị nổ bay mẹ lên trời xoay vòng vòng chết quách cho rồi.”

Chiết Liễu hít sâu một hơi, sắc mặt tái nhợt nói: “Ta tới giúp đỡ Phạn Hải tôn giả.”

Từ sau khi tin đồn có người khống chế lôi kiếp lan ra, bây giờ trong những người chờ đợi không chỉ có tinh quân mà còn có một số đạo quân bị kẹt ở Tam Cửu Kiếp.

“À.” Thuấn Khê đạo quân nói: “Vậy ngươi cút đi, ta có việc cần nhờ Đỗ Thánh Lan.”

“Ngươi…” Chiết Liễu nổi đoá, nếu thật sự đánh nhau, hắn chưa chắc đánh không lại Thuấn Khê đạo quân, tuy nhiên đánh thắng hắn cũng chả được lợi gì. Cuối cùng Chiết Liễu đạo quân đứng sang một bên cười khẩy: “Tại hạ sẽ mở to mắt xem đạo hữu độ kiếp ‘thuận lợi’ cỡ nào.”

Cứu binh bị chặn đường, người tức giận nhất không ai khác ngoài Phạn Hải tôn giả.

Phạn Hải tôn giả bị lệ khí ảnh hưởng, hai mắt đỏ rực, trông gã như Ma Thần tái sinh.

“Thuấn Khê!”

Gã nổi điên hét lên, đến khi trên trời xuất hiện điện quang Tam Cửu Kiếp khủng bố thì sự phẫn nộ vọt lên tới đỉnh. Bây giờ không còn là người cầm đao nữa mà là đao khống chế người. Tu vi của Phạn Hải tôn giả lập tức tăng cao gấp mấy lần, sử dụng toàn bộ sức mạnh tấn công con rối.

Con rối bị công kích kịch liệt cầm chân, không thể phân tâm khống chế lôi kiếp.

Đao pháp của Phạn Hải tôn giả mạnh như vũ bão ép con rối rời khỏi vòng sáng của lôi quang.

Một mình đối mặt với lôi kiếp mênh mông, Thuấn Khê đạo quân nhíu mày.

Nàng vẫn chưa tu chưởng pháp đến mức cao nhất, khó mà vượt qua được Tam Cửu Kiếp.

Đỗ Thánh Lan phát hiện Phạn Hải tôn giả đã đi xa thì vội nói: “Tiên quân đừng lo lắng.”

Vừa dứt lời, Đỗ Thánh Lan hoá thành tia chớp, tuân theo ý chí đất trời bay lên cao. Hắn không thể vi phạm quy tắc của thiên kiếp, không được đánh hoặc làm yếu những thiên kiếp khác nhưng có thể quyết định cường độ thấp nhất và cao nhất của từng lượt thiên kiếp.

Lúc trụ điện màu đỏ sắp giáng xuống thì màu đỏ bên trong nhạt dần, thậm chí còn sắp chuyển thành màu vỏ quýt.

“Làm… Sao…”

Lúc tham gia độ kiếp, Đỗ Thánh Lan sẽ nói không rõ chữ.

Chuyện hắn là thiên lôi đã không còn là bí mật nhưng tận mắt nhìn thấy lại là một chuyện khác, vẻ mặt của những người có mặt tại hiện trường thật sự rất đặc sắc.

Phạn Hải tôn giả đột phá mới ép được con rối rời khỏi khu vực độ kiếp, không ngờ ngay sau đó đã bị nắm lấy sơ hở. Đừng nói là gã, ngay cả ma đao trong tay gã cũng nổi giận.

Lúc này trên bầu trời vang lên ba tiếng: “Đánh ~ ta ~ đi…”

Con rối không hề ngăn cản, lạnh lùng nói: “Đi đánh hắn.”

Độ kiếp trên tiên giới cho phép người khác can thiệp, song có một quy tắc cố định là trong khi độ kiếp, thiên lôi bất tử.

Cơn giận bùng lên, lực chiến lại tăng cao nhưng cái giá phải trả là lý trí sắp bị chôn vùi. Phạn Hải tôn giả dựa vào chút lý trí cuối cùng chống đỡ, dùng ánh đao dệt thành thiên la địa võng.

Con rối tốn rất nhiều năng lượng, Đỗ Thánh Lan cảm nhận được nó lại bắt đầu suy yếu.

Đỗ Thánh Lan sử dụng công pháp Hợp Hoan, tia lửa điện đang duy trì tốc độ cố định ngưng tụ thiên kiếp bị mị lực hấp dẫn đột nhiên tăng tốc, lượt Tam Cửu thiên kiếp thứ hai tới vừa nhanh mà chất lượng cũng cao.

Phạn Hải tôn giả vốn vung đao đã nhanh bây giờ lại còn nhanh hơn, gã thề phải giết chết con rối trước khi thiên kiếp kết thúc.

Cho dù con rối mạnh hơn nữa thì vẫn có một nhược điểm trí mạng: hạch tâm. Chỉ cần tìm được hạch tâm của con rối, gã sẽ có cơ hội trở mình.

Đáng tiếc tính toán của hắn chỉ kéo dài được một giây, La Sát đạo quân bước xuống xe thú, giúp đỡ một số người độ lôi kiếp chân quân bắt đầu độ kiếp tập thể. Bây giờ chỉ có một mình Thuấn Khê đạo quân độ kiếp, ánh sáng không chiếu tới con rối, nếu đổi thành tập thể độ kiếp, vấn đề này sẽ dễ giải quyết.

Còn người độ kiếp chỉ cần kiên trì tới khi ba lôi kiếp đầu tiên kết thúc, cho dù con rối không kịp kiểm soát tình hình thì Đỗ Thánh Lan cũng có thể kịp thời xử lý.

Cứu binh của Phạn Hải tôn giả chạy tới nhìn thấy cảnh này thì lập tức rút lui.

Sợi dây lí trí cuối cùng trong đầu Phạn Hải tôn giả đứt phựt.

Thân thể thần tiên cường tráng không chịu nổi ma đao cắn nuốt, ánh sáng màu đỏ dọc theo cán đao lan ra toàn bộ cánh tay gã, một nửa cánh tay gần như bị cắn nuốt sạch sẽ. Phạn Hải tôn giả mất một cánh tay, ma đao gắn chặt trong máu thịt như được mọc ra từ cơ thể gã.

Lệ khí bộc phát khiến những người độ kiếp dưới đất không dám bay cao, chỉ cần đến gần sẽ có suy nghĩ muốn huỷ diệt cả thế giới.

Ban đầu Phạn Hải tôn giả tạo ra thanh đao này để đối phó với La Sát đạo quân. La Sát đạo quân là mãnh thú nên bị ảnh hưởng lớn nhất. Điểm bất lợi của huyết mạch yêu thú lập tức hiện ra, ngay cả Tiếu Tiếu cũng bị ảnh hưởng, tự tay kéo tấm vải che kín cả mặt.

Bọn họ còn như vậy, huống chi là người đang đứng ở trung tâm.

Mặc dù Đỗ Thánh Lan đứng rất xa nhưng đã bị lệ khí tấn công mấy lần, hắn phải dựa vào năng lực sống lại của thiên kiếp mới giữ được tính mạng.

“Không sao…” Hắn liếc điện quang ở xa xa, vẫn còn người đang độ kiếp. Chờ đến khi Thuấn Khê đạo quân độ kiếp xong, hắn có thể chuyển đổi liền mạch.

Giao chiến đột nhiên ngừng lại, con rối và Phạn Hải tôn giả đứng đối diện nhau, nếu tu sĩ cảnh giới dưới đạo quân đứng ở đây chắc chắn sẽ chết, trên đạo quân cũng sẽ bị ảnh hưởng nhưng con rối lại không có phản ứng nào.

Ma đao sử dụng lệ khí phủ lên chiến ý của người khác mới làm lệ khí ăn mòn được đạo thể.

Nhưng lệ khí lại không ảnh hưởng đến con rối.

“Xin lỗi, ta hoàn toàn không có dục vọng thế tục.”

Tôn chỉ của nước Phúc Nhạc là: Vì tình yêu, vì dâng hiến.

Bây giờ đổi thành nó chủ động ra tay, khoảng cách hai bên được thu hẹp, hơn nữa có tia lửa điện cung cấp năng lượng, mỗi cú đấm của con rối như xuyên vào da thịt. Cú đấm mang theo gió, một đấm cuối cùng đẩy Phạn Hải tôn giả vào khu vực lôi kiếp.

“Lôi của ta!”

Phía dưới vang lên tiếng gào rú của Thuấn Khê đạo quân, sét rơi được nửa đường đều đập vào người Phạn Hải tôn giả, Thuấn Khê đạo quân bị tổn thất quá lớn.

“Đừng hoảng sợ.”

Đỗ Thánh Lan kịp thời rót sức mạnh vào lôi kiếp, bảo đảm sẽ làm cho hai lôi kiếp còn lại cường tráng hơn.

Đây là Tam Cửu Kiếp của đạo quân, uy lực rất lớn. Phạn Hải tôn giả bị nắm đấm làm bị thương, vết thương lan ra xung quanh như mạng nhện, nơi nặng nhất máu thịt nhầy nhụa, ngay cả đan điền cũng bị nứt.

Tuy bị thương nặng như thế nhưng Phạn Hải tôn giả lại thấy tỉnh táo, lệ khí của ma đao không phải vô hạn, bây giờ nó đã dùng gần hết.

Gã hít sâu một hơi, giơ đao chém một nhát mạnh nhất từ trước đến nay. Vết nứt trên đan điền càng sâu hơn, đan điền đã sắp vỡ vụn.

“Ngươi chém rất nhanh, ra tay quả quyết nhưng hơi lệch hướng.” Con rối vừa tránh né vừa nhận xét.

Ban đầu nó có thể dùng nắm đấm chặn nhát đao này nhưng cuối cùng nó lại chọn phê bình.

Con rối dùng công pháp Thôi Diễn tung ra đao chiêu, đánh nát sự kiêu ngạo của gã bằng lĩnh vực gã giỏi nhất.

Phạn Hải tôn giả hồn vía lên mây, gã luôn xem thường U Lan đại đế, cho rằng chỉ cần ngàn năm, có mảnh vỡ Thiên Đạo hỗ trợ, gã tuyệt đối có thể vượt qua đại đế. Tuy nhiên, chỉ là một con rối do U Lan đại đế tạo ra đã lợi hại như vậy.

Gió mạnh lướt qua, Phạn Hải tôn giả hoàn hồn, đồng tử co rút, nắm đấm như ảo ảnh lướt qua mặt, tốc độ quá nhanh khiến gã không kịp né tránh.

Đánh lén!

Gã hoảng sợ, ngay cả chửi cũng chửi không kịp.

Cơ thể cao lớn ngã từ trên trời xuống đất, giờ phút này ngay cả các tiên nhân đang độ kiếp cũng không nhịn được nhìn sang.

Cơ thể thần tiên nổ tung, mắt và mũi cùng chảy máu, gã vẫn còn thở thoi thóp nhưng kết quả đã xác định: Phạn Hải tôn giả bại trận.

Đạo quân tiếng tăm lừng lẫy trên tiên giới lại chết như thế này. Cảm giác hoang đường này khiến cho những người hận gã hay có qua lại với gã đều cảm thấy phức tạp.

Cảm giác phức tạp chỉ thuộc về người sống, người chết không cảm nhận được.

Bọn họ chỉ thấy vui vẻ.

Các thần niệm trong Tháp Lâu thiếu điều vỗ tay khen hay nữa thôi.

“Hay!” Ba giây sau, một thần niệm ở khu trung tâm Tháp Lâu chẳng những vỗ tay mà còn vỗ đùi, vui tới mức đường nét mờ hẳn đi.

“Kiềm chế.” Thần niệm bên cạnh nhắc nhở hắn: “Đừng vui tới chết.”

Những thần niệm này đã ở Tháp Lâu mấy chục năm, bây giờ mối thù được báo, nếu may mắn có thể tìm được truyền nhân đã xem như sống không còn gì tiếc nuối.

Ngoài thần niệm, những người phản ứng đầu tiên là đệ tử Phạn Môn, có người lập tức thuấn di chạy trốn.

Linh Thanh đạo quân chỉ ra tay với mục tiêu xác định, ví dụ như tay sai số 1 của Phạn Môn – Châm Châm đ*o quân, đây là mục tiêu phải giết. Bây giờ nơi này đã thành địa bàn của La Sát Môn, không ai xúc động hét một tiếng ‘Giết’ nữa. Bọn họ rất nhạy bén, ra tay nhanh – độc – chuẩn ngăn cản đệ tử tinh anh chạy trốn.

Hai thế lực lớn từng đánh nhau không chỉ một lần, đệ tử tinh anh cũng từng giết người La Sát Môn, bọn họ biết rõ đầu hàng cũng không giữ được mạng, chẳng thà liều một phen.

Trong tiếng đánh nhau kịch liệt, Đỗ Thánh Lan đi tới trước mặt Phạn Hải tôn giả.

Một tinh quân từ trên cao nhìn xuống đạo quân.

Phạn Hải tôn giả co giật ngón tay, gã rất muốn nói nếu không có con rối cấp chuẩn đế, chỉ dựa vào một mình hắn, mấy trăm năm sau cũng không thể đến trước mặt gã.

Đáng tiếc là Phạn Hải bị thương quá nặng, một chữ cũng không thốt ra được.

Đỗ Thánh Lan không nói gì, đầu tiên là bảo con rối phong bế chân khí trong cơ thể Phạn Hải tôn giả để đề phòng gã tự bạo, sau đó xin ý kiến Tháp Lâu: “Làm thế nào để giữ tàn niệm?”

Lúc trước lưu ly thân bộc phát oán niệm, đó là những tàn niệm bị Phạn Hải tôn giả thuần hoá tra tấn ngàn năm.

Đỗ Thánh Lan cảm thấy gã đã cho mình một ý tưởng rất hay, đúng lúc thế giới Ma Uyên trong sườn núi Hung Nha sụp đổ, ném gã vào đó chịu khổ chẳng hay tí nào, phải đổi ý tưởng khác.

Một giọng nói thô lỗ vang lên trong Tháp Lâu: “Dùng thanh đao kia làm vật chứa.”

Cánh môi Phạn Hải tôn giả run lên, cuối cùng cũng nặn được vài chữ: “Sĩ có thể giết, không thể nhục…”

“Vẫn chưa nhục đâu.”

Đỗ Thánh Lan vẽ bùa trong không khí để linh khí hội tụ trên người Phạn Hải tôn giả, bảo đảm gã không chết. Sau đó hắn nhìn sang Phi Tuyết đạo quân: “Sư huynh, dàn nhạc lần trước đâu?”

Phi Tuyết đạo quân ngẩn người, vung quạt đánh bay đệ tử tinh anh của Phạn Môn, sau đó nói ngay: “Để ta đi mời.”

Mười vị đệ tử của Quỳnh Ngọc Các nhanh chóng vào vị trí, Phạn Hải tôn giả bị ném lên xe thú, dàn nhạc sáo trống lên đường. Tu sĩ của Quỳnh Ngọc Các chuyên nghiệp đứng hạng nhất, có thể trong một thời gian ngắn sáng tác nhạc theo phong cách khách hàng chỉ định.

Cheng!

Tiếng chiêng vang lên thật kêu, hai tu sĩ gõ trống dồn dập, gậy đánh trống sắp múa thành ảo giác, tiếng kèn xô-na hoà tấu với đàn cò, vừa náo nhiệt vừa đáng sợ.

Xe thú hoàng kim chạy rất chậm, vừa kéo vừa vang lên tiếng hát:

“Tiết xuân se lạnh từ biệt đạo quân, thiên lôi tinh hãnh diện, cơ nghiệp ngàn năm huỷ trong một buổi sáng, lão tặc ngã xuống không bằng gà…”

Đỗ Thánh Lan đi tuốt đằng trước nheo mắt, gà thì làm sao? Các ngươi chưa thấy năng lực của gà thì có.

Càng hát đến khúc sau càng quá đáng, Đỗ Thánh Lan liếc con chó giấy, lạnh lùng nói: “Ngươi dò hỏi xem khi nào mới hát xong.”

Lúc con chó giấy đi ngang qua xe thú thì ánh mắt loé lên niềm vui sướng, nó bay lên cao: “Sư tôn, không ngờ ngươi cũng có ngày hôm nay.”

Phạn Hải tôn giả nhìn nó như nhìn một loài sâu bọ tội nghiệp, khó khăn thốt lên từng chữ: “Ngươi, là, ai?”

Bây giờ ai cũng biết con chó giấy là Ngọc Diện Đao, câu hỏi của Phạn Hải tôn giả là mang hàm ý khác. Linh hồn bị thương, bị biến thành con chó giấy, chỉ số thông minh sụt giảm nghiêm trọng, linh hồn bên trong con chó giấy có còn là đệ tử quan môn kiêu ngạo nữa hay không?

Phạn Hải tôn giả muốn Ngọc Diện Đao nuôi dưỡng hạt giống thù hận trong lòng, một ngày nào đó sẽ mọc rễ nảy mầm.

Con chó giấy im lặng, ngàn vạn lời muốn nói hoá thành bốn chữ: “Ngươi quá ngây thơ.”

Nỗi hận thù của nó với Đỗ Thánh Lan đã khắc sâu tận xương tuỷ.

Nhưng như vậy thì sao? Bị cấm chú của Minh Đô khống chế, nó chỉ cần có ý đồ xấu sẽ bị hành hạ đau thấu tim gan.

Lúc quay về bên cạnh Đỗ Thánh Lan, con chó giấy trả lời: “Họ nói sáng tác tổng cộng 80 đoạn.”

“…..”

Đỗ Thánh Lan đang định kêu ngừng, hoà tấu thôi là đủ rồi.

Vừa xoay người lại, Phi Tuyết đạo quân đã nhìn thấu suy nghĩ của Đỗ Thánh Lan, vô cùng chân thành nói: “Tiểu sư đệ, không thể xài tiền lãng phí.”

“Đệ…”

Giọng nói bị tiếng hát lấn át —

“Ngạo thế ngân long cũng có mặt, mật báo nghênh đón Linh Thanh.”

Trông thấy mặt Cố Nhai Mộc đen thui, Đỗ Thánh Lan xoay mặt đi, cố gắng nhịn không cười thành tiếng, đột nhiên cảm thấy bài hát này cũng không khó chấp nhận.

Vừa rời khỏi giới bích tiên giới đã phải đối mặt với thiên lôi dày đặc trong khe hở không gian, lôi kiếp này còn loé lên ánh sáng màu vàng.

Người đang độ kiếp là hoà thượng Ngũ Uẩn, người xuất gia luôn xem trọng chúng sinh bình đẳng nhưng ông ta vẫn chưa tu luyện đến mức ấy, lúc trông thấy Đỗ Thánh Lan xuất hiện thì lập tức có cảm giác bất an.

Theo như quy luật trước kia, Đỗ Thánh Lan đang bị đuổi giết.

Hoà thượng Ngũ Uẩn tự chọn từ bi: “Thí chủ muốn qua đây trốn không?”

Lúc này, đội biểu diễn và xe thú hoàng kim ở phía sau cũng xuất hiện, nhìn thấy Phạn Hải tôn giả nửa sống nửa chết nằm trên xe thú, hoà thượng Ngũ Uẩn vốn bình tĩnh cũng sắp không kiềm chế nổi.

Thấy ông ta nhìn mình chằm chằm, Đỗ Thánh Lan do dự nói: “Hay là ta bảo bọn họ hát một bài về đại sư, được không?”

“…..”

Hoà thượng Ngũ Uẩn kiên quyết từ chối ý tốt của hắn.

Lôi kiếp lập loè ánh vàng rơi xuống, kỳ diệu là nó không phải là một tia sét hoàn chỉnh mà rơi lả tả như thiên nữ rải hoa hướng về một người.

“Chúng sinh nguyện.” Cố Nhai Mộc đột nhiên nói.

Đỗ Thánh Lan hơi nghi ngờ ‘hả’ một cái.

“Hoà thượng lập chí nguyện to lớn có thể liên quan đến chúng sinh.”

Hoà thượng Ngũ Uẩn trì hoãn không độ kiếp là vì không muốn đánh mất chí nguyện ban đầu. Bây giờ xem ra hoà thượng đã lập được chí nguyện rất vĩ đại.

Đây đã là lượt sét cuối cùng, Đỗ Thánh Lan kiên nhẫn đứng chờ hoà thượng Ngũ Uẩn hoàn thành độ kiếp.

Độ kiếp là công hoặc thủ, hắn và Cố Nhai Mộc thuộc về vế trước, hoà thượng Ngũ Uẩn chắc là vế sau. Hoà thượng đứng im, toàn thân bộc phát ánh sáng màu vàng lấp lánh, bất động như chuông.

Ánh sáng lôi kiếp dần tan, phật châu trong tay hoà thượng Ngũ Uẩn nổ tung, đến lúc còn thừa lại hạt cuối cùng thì lôi kiếp cũng biến mất.

Ông ta cử động đầu ngón tay, sau lưng xuất hiện ảo ảnh cầm hoa mỉm cười, toả ra một loại dị tượng đặc biệt.

“Chúc mừng đại sư chứng đạo.” Đỗ Thánh Lan ôm quyền.

Hoà thượng Ngũ Uẩn không kích động lắm: “Nước chảy thành sông thôi.”

Không còn lôi kiếp, xe thú hoàng kim tiếp tục di chuyển.

Đỗ Thánh Lan vẫn đi ở đằng trước, con rối tạm thời ở lại La Sát Môn. Trận đại chiến vừa mới kết thúc, có rất nhiều việc cần làm nên Phi Tuyết đạo quân không đi theo xuống hạ giới mà cho Đỗ Thánh Lan mượn tạm yêu thú chín đầu.

Tại đại lục Cửu Xuyên.

Cho dù là lúc còn sống, sau khi chết hay lúc sống lại, Đỗ Thánh Lan luôn là đề tài được thảo luận.

Đỗ Thánh Lan ngửi thấy mùi quýt, biết chắc là lâu chủ Thiên Cơ Lâu giữ cửa giới bích đợi tin.

Nhìn thấy Phạn Hải tôn giả khốn khổ như vậy, nàng kinh ngạc hỏi một câu: “Có thể bán não của hắn cho ta không?”

Trông thấy Đỗ Thánh Lan lắc đầu, lâu chủ Thiên Cơ Lâu tiếc nuối.

Đỗ Thánh Lan cũng thấy tiếc, nếu thật sự bán được, giá cả chắc chắn bằng tổng của những lần trước mua tin ở Thiên Cơ Lâu, thậm chí còn kiếm lời. Thế nhưng hắn muốn Phạn Hải có thể giữ lại một tia thần niệm chịu tra tấn thì nhất định phải giữ được đại não nguyên vẹn.

Lâu chủ Thiên Cơ Lâu tốc ký tin tức mới nhất, sau khi ngừng bút mới nói: “Ngươi tặng miễn phí cho ta hai tin, để trả lễ, ta cũng tặng cho ngươi một tin: Mẹ của Đỗ Bắc Vọng đi tìm Bùi Lưu Diễm.”

Đỗ Thánh Lan lạnh nhạt hỏi: “Các ngươi biết Bùi Lưu Diễm ở đâu không?”

“Mấy ngày trước nàng ta bị thương đến Y Cốc, bây giờ thì không rõ lắm.”

Mẹ của Đỗ Bắc Vọng tìm Bùi Lưu Diễm cũng không có gì lạ, tình hình hiện nay đều nói lên rằng mẹ con Đỗ Thánh Lan có thù với nhau. Những người có chung mục đích, cho dù là thân phận gì đều có thể hợp tác.

Đỗ Thánh Lan không hỏi nữa mà tiếp tục đi về phía trước.

Nơi đầu tiên hắn đến là Y Cốc, không phải vì Bùi Lưu Diễm mà nơi này từng suýt chút nữa xây dựng một cái miếu thờ cúng Phạn Hải tôn giả.

“Chính là chỗ này.”

Đỗ Thánh Lan ngước mắt nhìn lên, quyết định xây miếu ở đây.

Tin tức ‘Phạn Hải tôn giả bị thương nặng, Phạn Môn giải thể’ như một cơn gió lướt qua từng góc trong đại lục Cửu Xuyên, thậm chí còn bay đến vùng biển Vô Tận.

Cho dù tu sĩ không có cảm xúc với tin đồn cũng chạy đến Thiên Cơ Lâu xác định tin là thật hay giả.

Đỗ Thánh Lan có thể hạ giới chứng tỏ tạm thời hắn vẫn là tiên nhân bình thường, làm sao có thể chiến thắng Phạn Hải tôn giả?

Có người nghĩ đến sư môn khổng lồ sau lưng hắn, cũng có người cho rằng có thể là Phạn Hải tôn giả luyện công gặp sự cố.

Đối tượng hoảng sợ nhất chính là đệ tử Phạn Môn ở hạ giới, họ không ngừng liên lạc với sư môn, sau khi không nhận được hồi âm thì giả thành tu sĩ bình thường đến Y Cốc. Tận mắt nhìn thấy Phạn Hải tôn giả nằm im không nhúc nhích trên xe thú, họ như bị sét đánh, thậm chí còn quên mất giả dạng ban đầu.

Điều đáng sợ hơn là họ không dám bước tới nhận người quen.

Lúc này, người thật sự thật lòng khóc thương cho Phạn Hải tôn giả là những tu sĩ tìm được cơ duyên trong tiểu thế giới, Phạn Môn đã hứa giúp bọn họ tăng lên một đại cảnh giới.

“Lão phu là Hoàng Cửu Ngưu của Đà La Môn, trước kia từng đăng ký ở chỗ các ngươi. Cơ duyên của lão phu, trời ơi là trời!”

“Xin ngươi, chẳng phải ngươi còn đệ tử à, ngươi bảo bọn họ cho ta một chút cũng được.”

Đỗ Thánh Lan rất ấn tượng với một người, đó là ông cụ 70 tuổi mới lên kim đan.

Cảnh tượng rất buồn cười, một số thế lực lớn rất may mắn, may mà lần trước Phạn Môn dùng cơ duyên dụ bọn họ đi theo Phạn Môn thì do hiểu lầm, trời xui đất khiến đi xem Đỗ Thánh Lan độ kiếp.

Tuy quá trình rất mất mặt, bị dị tượng màu trắng sữa chà đạp nhưng dù sao vẫn còn tốt hơn mất danh tiếng.

Đỗ Thánh Lan nghiêm túc nói: “Ta muốn xây dựng miếu thờ ở đây, thờ cúng anh linh*.”

“Được!” Hắn còn chưa nói xong, có người lập tức hưởng ứng.

Y Cốc muốn lấy lại mặt mũi nên tình nguyện dốc sức phối hợp: “Bọn ta sẽ bỏ tiền, mọi thứ đều sẽ được làm theo tiêu chuẩn cao cấp nhất.”

Lúc này huyết lôi đột nhiên ra ngoài Tháp Lâu, đập lên cửa.

Đỗ Thánh Lan hiểu ý đi vào Tháp Lâu, vừa vào thì nghe một giọng nói sang sảng: “Cảm ơn ý tốt của mọi người nhưng không cần phiền phức như vậy, hình thức bên ngoài với bọn ta mà nói đã không còn ý nghĩa gì.”

“Lúc xây miếu xong, ta sẽ bố trí trận pháp ngoài cửa để tàn niệm của Phạn Hải tôn giả đứng ở cửa chịu tra tấn, ai vào miếu đều có thể chửi một câu, phun một bãi nước bọt.”

Thần niệm lập tức sửa lời: “Ý nghĩa rất lớn.”

Giết người nhưng vẫn giữ lại một luồng tàn niệm là việc yêu cầu kỹ thuật rất cao, Đỗ Thánh Lan không am hiểu chuyện này nhưng sinh linh Minh Đô thì không thiếu.

Cửu Nô tới mài đao soàn soạt, nàng đi vòng quanh xe thú như đang quan sát vật thí nghiệm.

Phạn Hải nhận ra đệ tử Phạn Môn trong đám đông, giọng khản đặc: “Giết ta…”

Mấy tên đệ tử lảng tránh ánh mắt của gã, sợ bị lộ nên vội vàng rời đi.

Chuyện xây miếu không thể hoàn thành chỉ trong vài ngày, nhất là miếu anh linh, hắn muốn phổ cập giai đoạn lịch sử kia, còn muốn chọn ra một vài người tiêu biểu lưu danh muôn đời. Những điều này chỉ có thể tìm hiểu từ miệng của các thần niệm trong Tháp Lâu, bọn họ cố gắng nhớ lại từng cái tên.

Trong lúc các thần niệm hồi tưởng, Đỗ Thánh Lan cầm Hồng Mông Nguyên Bảo bắn một mũi tên xuyên thủng đan điền của Phạn Hải tôn giả.

Mũi tên xuyên qua cơ thể, máu tươi bắn ra, trong cơ thể vang lên tiếng vỡ vụn rất nhỏ làm nhiều người tới hóng chuyện cũng phải than thở: Ngàn năm tu hành lại bị huỷ hoại trong phút chốc.

Đêm dài lắm mộng không phải là chuyện tốt, song Phạn Hải tôn giả đã bị phế thì không đáng lo.

Đỗ Thánh Lan cất vũ khí, mỉm cười nói: “Cứ từ từ hưởng thụ.”

Hắn nói xong lập tức bỏ đi.

Xe thú hoàng kim đậu ở Y Cốc có yêu thú chín đầu canh chừng, Phạn Hải tôn giả bị ép quan sát quá trình xây dựng miếu thờ. Gã luôn nghĩ cách để được chết, rõ ràng một khi miếu thờ được hoàn thành, những ngày tháng sau này của gã chắc chắn sẽ sống không được mà chết cũng không xong.

Mỗi lần miếu anh linh được gắn thêm một mảnh ngói, Phạn Hải tôn giả sẽ ngày càng lo âu.

Yêu thú chín đầu nói liên tù tì: “Sống là một chuyện xa xỉ cỡ nào.”

“Chết cũng vậy.”

Bảy cái đầu còn lại đồng thanh: “Sống không được, chết cũng không xong, ha ha ha.”

Tu sĩ của Quỳnh Ngọc Các vẫn chưa đi, bọn họ lại sáng tác một ca khúc ngay tại chỗ.

Ở tiên giới, yêu thú chín đầu chính là người hâm mộ trung thành của họ, dùng sức của một mình nó hát ra hiệu quả của dàn đồng ca.

Cây đại thụ Phạn Môn ngã xuống, danh tiếng của Đỗ Thánh Lan được nâng cao, hoạt động tuyển sinh ở Minh Đô đột nhiên trở nên náo nhiệt.

Trước kia một ngày không được mấy người, bây giờ người đến nườm nượp, không chỉ tới xin học mà còn vô số người tới ứng tuyển làm giáo viên.

Đỗ Thánh Lan và Cố Nhai Mộc đứng trên tường thành Minh Đô, mỉm cười nhìn khung cảnh náo nhiệt kia.

“Nhìn kìa!” Ở xa xa, một thiếu niên khoảng 13, 14 tuổi đến từ một thị trấn nhỏ nơi biên cương nói với bạn mình: “Là ngạo thế ngân long Cố Nhai Mộc!”

Thương hội Hắc Thuỷ muốn giành khách với Thiên Cơ Lâu nên bán giá thấp thông tin về sinh linh Minh Đô. Đương nhiên trong đó đều là một số tin tức quảng cáo giới thiệu nhưng đối với một số thiếu nam, thiếu nữ đến từ phương xa vẫn có sức hấp dẫn.

Cố Nhai Mộc đứng trên tường thành, tuy rằng cách rất xa nhưng vẫn nghe thấy những lời của thiếu niên, nụ cười lập tức đông cứng.

Đỗ Thánh Lan cười toác cả miệng: “Trẻ con vô tri, đừng để trong lòng.”

Một giây sau, hắn chợt nghe bạn của thiếu niên kích động nói: “Người đứng bên cạnh chắc chắn là thiên lôi tinh hãnh diện rồi.”

“…..”

Chú thích:

*anh linh: anh trong anh hùng, linh trong linh hồn.

Trước/122Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Mạnh Nhất Cao Thủ Ở Đô Thị