Saved Font

Trước/116Sau

Thiên Phú

Chương 31: Nước Pháp.

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Thật ra, Cung Ngạn Vũ cũng đánh giá quá cao Diệp Noãn rồi. Cô hỏi anh có phải anh đi học đạo diễn hay không cũng không phải cô thấu hiểu suy nghĩ của anh gì hết. Chỉ là, cô biết sau này anh có tham gia làm đạo diễn một vài bộ phim điện ảnh. Vỗn dĩ anh ta diễn không tốt, nhưng làm đạo diễn cũng có thu về một chút thành công.

Hai người trò chuyện không bao lâu thì Mục Văn Úc cũng tới. Thấy hai người bọn họ nói chuyện hăng say, lên máy bay, anh cố tình đổi chỗ cho Cung Ngạn Vũ ngồi kế Diệp Noãn. Mục Văn Úc cảm thấy hai người trạc tuổi nhau, tiếp xúc một chút, hay thậm chí tiến triển tình cảm xa hơn cũng là chuyện tốt. Đáng tiếc, lòng tốt của anh, hai người kia cũng không biết đến. Vừa lên máy bay, hai người liền mỗi người tự mình ngủ say.

Chẳng qua, ngồi phía sau họ, Đàm Phượng và người đại diện của Mục Văn Úc, cũng là em họ của anh tên Trương Dịch trò chuyện lại rất hợp ý.

Máy bay đến Marseille vào lúc trời đã sáng. Mục Văn Úc xuống máy bay xong liền đến trường quay, Diệp Noãn cũng không về khách sạn nghỉ ngơi, liền theo anh qua đó.

Ở nước ngoài quả nhiên cảnh vật đều có nét đẹp khác. Cung Ngạn Vũ đúng là người làm nghệ thuật, xuống xe thì liền thốt lên cảm thán với cảnh đẹp tự nhiên xung quanh. Còn Diệp Noãn, thở cũng không kịp, lập tức bị bắt đi thay phục trang.

Hôm nay cô phải quay xong hai cảnh, một cảnh là lúc vừa đến Pháp, nhìn thấy cậu trẻ, cảm thấy cậu là người ba mẹ nhờ cậy để nhòm ngó mình, nên có hơi phòng bị.

Cảnh thứ hai là lúc cô quá nhớ anh, bỏ nhà ra đi, một mình bôn ba sang Pháp, kết quả lại phát hiện cậu cùng cô gái khác ở chung.

Đây mới là cảnh quay chính của cô với Mục Văn Úc. Trên thực tế, cô có hơi lo lắng, bởi thực tế, tuổi Mục Văn Úc hơn cô đến khoảng 22 tuổi. Trong kịch bản, hai người chỉ chênh lệch sáu, bảy tuổi, nhưng thật ra, nghệ sĩ ai cũng chăm sóc kỹ càng, nhìn hai người cũng không hơn kém nhau ngoài mười tuổi. Chỉ là số tuổi thật vẫn là tuổi thật, Diệp Noãn hơi băn khoăn, dùng từ ngữ mấy năm sau đó để nói, liệu hai người đứng chung có cảm giác sói già gặm thỏ non hay không.

Nhưng đến lúc quay phim, cô liền phát hiện, chỉ có mình nghĩ nhiều. Bắt đầu quay, cô lập tức lâm vào bầu không khí của Mục Văn Úc tạo ra, liền bị dẫn theo tiết tấu diễn của anh. Lần gần đây nhất bị lối diễn của người khác gây ảnh hưởng thế này, cô thậm chí còn không nhớ được là khi nào.

Bị dẫn theo lối diễn của người khác, có lúc có hại, như lần giữa cô và Mã Thụy Tiệp. Cũng có lợi, như bây giờ, Mục Văn Úc dẫn cô đi, hoàn toàn chính là vì muốn làm cô nhập tâm vào vai diễn tốt hơn. Cho nên, Diệp Noãn cũng không chống cự, huống hồ đối phương còn là diễn viên chính kiêm đạo diễn, cứ đi theo anh ta như thế này là tốt rồi.

Chẳng qua, trong lòng cô cũng có một chút kiêu ngạo. Dù gì cũng là người từng mang danh nữ hoàng màn ảnh, cô cũng có một chút ý chí chiến đấu, dù đối phương là Mục Văn Úc, cô cũng muốn thử sức một lần. Bây giờ, anh ta đã dẫn cô đi, vậy được, cô phải theo sát lối diễn của anh ta, tuyệt đối không thể lơi lỏng tụt hậu.

Cho nên một cảnh quay được hoàn thành hết sức thuận lợi, không ngừng lần nào đã làm xong.

Mục Văn Úc xem lại ghi hình cũng rất hài lòng, Diệp Noãn đem biểu hiện của một Liên Sênh đại tiểu thư luôn được sủng ái, tính tình kiêu căng ngạo mạn, cùng sự tò mò và đề phòng với cậu trẻ, đều thể hiện rất tốt.

“Làm tốt lắm.” Mục Văn Úc khen ngợi, “A Noãn quả thực rất có hồn, nữ diễn viên khác làm tôi có cảm giác như vậy lúc diễn chung chỉ có Lâm Uyển Uyển. Em biết Lâm Uyển Uyển chứ?”

Đương nhiên là biết. Lâm Uyển Uyển bây giờ ở trong nước hot đến mức chạm tới chắc là phải bỏng. Mục Văn Úc nói với Diệp Noãn như vậy cũng là muốn động viên cô. Ý anh là sau này cô cũng có thể đến được vị trí cao như Lâm Uyển Uyển.

Nếu là cô gái khác nghe được Mục Văn Úc anh nói câu này, chắc chắc là kích động không thôi. Nhưng mà mặt Diệp Noãn bỗng nhiên cứng ngắc, chắc phải nửa ngày sau mới bật ra hai tiếng “haha”.

Sau đó cũng không làm nổi biểu cảm khác, anh Văn Úc đúng thật là, nói ai không nói lại nói Lâm Uyển Uyển.

Sau đó cũng không làm nổi biểu cảm khác, anh Văn Úc đúng thật là, nói ai không nói lại nói Lâm Uyển Uyển.

Mục Văn Úc còn đang xem ghi hình, không chú ý đến cảm xúc của Diệp Noãn. Mọi người nghỉ một lúc, sau đó bắt đầu quay cảnh thứ hai. Cảnh này mới là cảnh quay quan trọng nhất lịch quay hôm nay.

Trong kịch bản, Liên Thiệu Bạch ở tại vùng ngoại thành Marseille, trong một căn biệt thự gỗ rất tinh xảo. Bên cạnh nhà có một cái hồ, sau nhà có một mảnh vườn ngập tràn cỏ thơm.

Diệp Noãn đóng vai Liên Sênh mất ba ngày ngồi tàu mới đến Marseille, cả người mệt mỏi bụi bặm đẩy cửa nhà cậu trẻ, liền nhìn thấy bên trong là một người phụ nữ Pháp mang thai.

Sự vui vẻ trên gương mặt biến mất, “Cô là ai?” Diệp Noãn lạnh lùng nhìn cô gái, giọng chất vấn tràn ngập địch ý.

Cô gái trả lời một tràng dài tiếng Pháp cô nghe không hiểu.

“Tôi nghe không hiểu, cô là ai?” Diệp Noãn hét lớn, “cậu trẻ đâu?”

“A Sênh.” Mục Văn Úc đi từ trên lầu xuống, anh đứng trên cầu thang, không buồn không vui nhìn cô.

“Cậu trẻ!” Diệp Noãn lần nữa trở lại vẻ mặt vui vẻ, cô chạy đến phía anh, nhào vào lòng anh, trong giọng nói đầy thỏa mãn, “Cậu, cháu nhớ cậu.”

“Cậu nhận được điện báo từ nhà,” Mục Văn Úc cúi đầu nhìn cô một cái, cũng không ôm lại cô, cũng không thể hiện nét mặt gì, “cháu không nên đến đây.”

“Đã đi rồi sẽ không quay lại,” Diệp Noãn cứng đầu nói, “cậu, chúng ta cùng nhau đến một nơi không có ai biết đến chúng ta, nha.”

Trong mắt Mục Văn Úc cuối cùng nhuộm lên một ít cảm xúc: “A Sênh, cháu về đi.”

“Cậu…” Diệp Noãn không tin, cậu vậy là lại nói với cô những lời này.

Cô gái Pháp sau lưng lại dùng tiếng Pháp nói với Mục Văn Úc vài câu.

Diệp Noãn cũng đột nhiên nhớ lại, trong phòng này còn có một người nữa, cô quay đầu, nhìn cô ta một cái, chất vấn: “Cô ta là ai?”

“Đó là vợ ta,” Mục Văn Úc nhấn mạnh, nói ra bối phận của hai người, “cũng là mợ trẻ của cháu.”

“Đó là vợ ta,” Mục Văn Úc nhấn mạnh, nói ra bối phận của hai người, “cũng là mợ trẻ của cháu.”

“Cậu gạt cháu,” Diệp Noãn kéo tay áo của anh, “Cháu không tin.”

Mục Văn Úc đỡ cô đứng vững, rồi rút tay về: “Đã đến đây thì ở lại vài ngày đi, nghỉ ngơi cho khỏe rồi ta cho người đưa cháu về.”

“Cháu không về.” Vành mắt Diệp Noãn đỏ ứng, nhìn anh chằm chằm, “Cháu không tin, cháu không tin cậu lấy vợ.”

“A Sênh,” Mục Văn Úc thở dài, “đây là sự thật.”

Nói dối, nhất định là nói dối, Diệp Noãn xoay người, vọt tới trước mặt cô gái Pháp: “Cô không phải mợ của tôi, cậu tôi không thể cưới cô gái khác!” Vừa nói vừa đẩy cô ta, “Cô đi ra ngoài cho tôi!”

“Cô làm gì vậy?” Cô gái Pháp hơi hoảng sợ, che chở cái thai trong bụng.

“A Sênh!” Mục Văn Úc bước nhanh đến, kéo Diệp Noãn sang một bên, che chắn cho cô gái Pháp sau lưng.

“Cậu…” Diệp Noãn trông rất đáng thương, nhìn anh, cô tuy có bị cưng chiều đến hư rồi, cũng không phải là người ác độc, nếu không phải là đố kỵ xông lên não, cô sẽ không làm hại đến một thai phụ. Làm hành động kia xong, cô có một chút hối hận, lại nhìn thấy Mục Văn Úc quay qua hỏi han cô gái kia ân cần ấm áp, cô lại rất đau lòng.

“Cậu…” Cô đứng tại chỗ, không biết phải nói gì thêm với anh, kêu anh lần này đến lần khác, tiếng kêu nghẹn ngào, một giọt nước mắt cuối cùng cũng rơi xuống.

Quay lưng lại phía cô, vẻ mặt Mục Văn Úc tràn ngập cam chịu, nghe thấy giọng cô, anh nhắm chặt mắt, cắn chặt răng, im lặng.

“Ok!” Phó đạo diễn ra hiệu.

“Rất tuyệt!” Mục Văn Úc quay qua nói với Diệp Noãn, anh thực rất vừa lòng với cô gái này.

Diệp Noãn khiêm tốn: “Là tiền bối hướng dẫn tận tình.”

Đi tới bên cạnh Đàm Phượng, Đàm Phượng đưa cô một cái khăn tay. Đứng trước màn ảnh ghi hình, Cung Ngạn Vũ lúc này mới sực tỉnh, trước đó, DIệp Noãn với anh bất quá là giỡn chơi, giờ cùng Mục Văn Úc mới đúng là diễn. Vừa rồi nhìn thấy cô đứng tại đó, đáng thương rơi nước mắt, anh vậy mà ẩn ẩn thấy đau trong lòng, nhưng vừa nghĩ tới đó chỉ là cô đang diễn, liền thấy lạnh trong tim một chút.

Phụ nữ thật đáng sợ, phụ nữ xinh đẹp càng đáng sợ, phụ nữ xinh đẹp lại giảo hoạt biết đóng kịch lại quả thực đáng sợ gấp bội. Cung Ngạn Vũ run run.

Diệp Noãn lau khô mắt, đi tới bên màn hình theo dõi, nhìn thấy Cung Ngạn Vũ, hỏi một câu: “Anh lạnh à?”

Diệp Noãn lau khô mắt, đi tới bên màn hình theo dõi, nhìn thấy Cung Ngạn Vũ, hỏi một câu: “Anh lạnh à?”

Cung Ngạn Vũ lắc đầu: “Không lạnh.”

Vốn là dự định phải mất bốn ngày mới xong, toàn bộ cảnh quay xem ra có thể quay xong trong một ngày cũng được.

Cảnh quay hôm sau tương đối ngắn, là Liên Sênh, ôm thái độ hoài nghi ở lại nhà Liên Thiệu Bạch vài ngày, kết quả là nhìn thấy Liên Thiệu Bạch và cô gái Pháp kia thân mật, đau đớn xuyên tim, rốt cuộc quyết định về nhà.

Cảnh quay ở Marseille kết thúc, đoàn phim chuyển đến Paris, quay những cảnh Liên Thiệu Bạch dẫn Liên Sênh đi du ngoạn đây đó, bên nhau sinh ra tình yêu.

Đóng phim cũng có một chút lợi lộc, chính là có thể mặc phục trang xinh đẹp, có thể đi du lịch ở những nơi tuyệt vời.

Những cảnh quay này Liên Sênh mặc âu phục, tóc vốn tết bím cũng xõa ra, cô đi theo Liên Thiệu Bạch du ngoạn tứ phương, tươi cười trên khuôn mặt rốt cuộc cũng có một chút dáng dấp cô gái trẻ tuổi.

Liên Thiệu Bạch hiểu biết rộng, là hướng dẫn viên số một. Liên Sênh tuy chưa được đi đây đi đó nhiều, nhưng cũng đọc nhiều sách, không có tư tưởng cổ hủ, cái gì lạ cũng muốn thử. Hai người bên nhau rất tâm đầu ý hợp.

Cảnh quay ở Paris không đươc thuận lợi như ở Marseille, cũng không phải tại kỹ thuật diễn của diễn viên có vấn đề, mà là tại tháp Eiffel, Khải Hoàn Môn, sông Seine và nhiều cảnh quan nổi tiếng khác, Mục Văn Úc luôn bị các fan hâm mộ nhận ra, có cả người nước ngoài nữa. Quay phim cần yên tĩnh, quay xong lại còn phải dành thời gian chụp hình lưu niệm cùng fan hâm mộ. Những lúc như thế, đoàn phim mọi người đều phải chờ thật lâu.

Đội ngũ fan trong nước của Cung Ngạn Vũ tuyệt đối là hùng hậu, thậm chí có khi vượt hơn Mục Văn Úc, nhưng tầm ảnh hưởng của anh so với Mục Văn Úc là không bằng, nhất là ở nước ngoài. Chẳng qua, Diệp Noãn nhìn thấy anh rất bình tĩnh, lúc Mục Văn Úc chụp hình với fan hâm mộ, anh trông không khác gì người bảo vệ đứng một chỗ, vẻ mặt và bộ dáng cực kỳ nghiêm túc.

Mất vài ngày sau, cũng đến cảnh quay cuối cùng của MV. Trời mưa, Liên Sênh và Liên Thiệu Bạch mắc mưa, chạy vào đình tránh mưa.

Bên ngoài mưa tầm tã. Liên Sênh và Thiệu Bạch đều toàn thân ướt đẫm, Mục Văn Úc cởi áo khoác ngoài âu phục che trên đầu Diệp Noãn, nên trông có vẻ đỡ hơn anh một chút. Hai người vô cùng chật vật, tóc tai bù xù ướt nhẹp, anh nhìn em, em nhìn anh một lúc, bỗng cùng nhau bật cười.

Tóc mai ướt mưa dán lên hai má, đôi mắt thật to của Diệp Noãn nhìn thẳng Mục Văn Úc, từ niềm vui đơn thuần từ từ biến chuyển thành tình cảm thiếu nữ si mê. Nam nữ trẻ tuổi ở chung, làm bầu không khi càng trở nên mập mờ, dù cho giữa hai người có mối quan hệ huyết thống.

Bị cô nhìn như vậy, Mục Văn Úc bối rối không biết phải làm sao, anh lảng tránh ánh mắt đó, nhìn ra phía ngoài màn mưa như trút.

Diệp Noãn nhẹ nhàng đặt một bàn tay lên ngực anh, thanh âm triền miên như tiếng mưa bên ngoài không ngớt, mang theo một chút lôi cuốn: “Cậu, tim cậu đập thật nhanh.”

Trước/116Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Đô Thị Cổ Tiên Y