Saved Font

Trước/116Sau

Thiên Phú

Chương 44: Xác Suất

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Lúc Diệp Noãn đem cúp đưa cho Đàm Phượng, Đàm Phượng liền nói: “Đúng rồi, hôm nay Cung Ngạn Vũ cũng đến.”

Diệp Noãn đi tới cửa thì quay đầu lên tiếng: “Tớ gặp anh ấy rồi.”

Không chỉ là gặp qua, còn nói rất mạnh miệng với anh.

Người mới xuất sắc, nữ diễn viên phụ xuất sắc nhất cùng nữ diễn viên chính xuất sắc nhất đều thuộc về một người, chuyện như vậy có khả năng phát sinh sao? Xác xuất không cao. Nhưng sống nhiều năm như vậy, Diệp Noãn biết có những thời điểm đừng mù quáng tin vào xác xuất, trên thế giới này, chuyện gì cũng có khả năng xảy ra.

Hơn nữa cũng không phải là nói mạnh miệng, đúng là cô có mong muốn như vậy. Dựa vào sự yêu mến của “Thiên Sứ Chi Hôn”, còn có kỹ thuật diễn ở mức khá tốt, cuộc đua cho giải Hoa Dẻ nữ diễn viên chính xuất sắc nhất căn bản là không có áp lực.

Cô cúi người đi trên hàng lang thì có người gọi lại.

“A Noãn,” Tô Giản đứng phía sau gọi tên cô.

Diệp Noãn dừng bước, quay đầu nhìn hắn: “Anh ra đây làm gì?”

Tô Giản cười hì hì, chạy chậm tới: “Bên trong hơi nóng, ra ngoài hít thở không khí.”

“Bây giờ muốn đi vào sao?”

“Vào thôi.”

“Đi thôi.” Diệp Noãn đi về phía trước.

Tô Giản cẩn thận quan sát cô vài lần, do dự nói: “Vừa rồi anh thấy em và Cung Ngạn Vũ đứng với nhau, chẳng lẽ anh ta là bạn trai em?”

“Không phải.” Diệp Noãn nói dứt khoát. Bất quá bạn trai chỉ là cái cớ nói cho Tô Giản sớm hết hy vọng, cô cũng không muốn kéo Cung Ngạn Vũ vào vũng nước đục.

Nghe cô nói như vậy, Tô Giản cũng không nói thêm cái gì.

Hai người một trước một sau đi vào đại sảnh, Diệp Noãn trở lại chỗ ngồi, Hạ Xuyên còn hỏi một câu: “Lúc nãy sao đi lâu như vậy?”

Lúc trước hờ hững, sao bây giờ lo chuyện bao đồng vậy? Diệp Noãn áp vào bên cạnh lỗ tai hắn, trên mặt ôn nhu vô hại, ngữ khí lại ác liệt: “Liên quan gì đến anh.”

Hạ Xuyên hơi sững sờ, nhưng không có nổi giận mà còn bật cười. Ở trong lòng hắn, Diệp Noãn này, ở trước mặt hắn, mặc kệ là đóng phim hay bên ngoài đều mang theo một chiếc mặt nạ, bộ dáng vừa rồi cũng coi như là chân thật.

Hắn cười làm Diệp Noãn cũng có chút sững sờ, sau khi hoàn hồn lại ở trong lòng hung hăng nhận định, tên này đúng là thích bị hành hạ!

Hai người không trò chuyện nữa. Lễ trao giải tiến vào phần sau, Tô Giản nhận được giải diễn viên được yêu thích nhất, Đường Ninh lấy được giải đạo diễn xuất sắc nhất, sau đó là phần biểu diễn của Cung Ngạn Vũ, phần biểu diễn kết thúc, mới là phần quan trọng nhất trong ngày hôm nay, cũng là hai giải thưởng cuối cùng, nữ diễn viên chính xuất sắc nhất và nam diễn viên chính xuất sắc nhất. Năm nay người trao giải này chính là người nhận giải Vương Niệm Vàng nam nữ diễn viên chính xuất sắc nhất.

Hai người không trò chuyện nữa. Lễ trao giải tiến vào phần sau, Tô Giản nhận được giải diễn viên được yêu thích nhất, Đường Ninh lấy được giải đạo diễn xuất sắc nhất, sau đó là phần biểu diễn của Cung Ngạn Vũ, phần biểu diễn kết thúc, mới là phần quan trọng nhất trong ngày hôm nay, cũng là hai giải thưởng cuối cùng, nữ diễn viên chính xuất sắc nhất và nam diễn viên chính xuất sắc nhất. Năm nay người trao giải này chính là người nhận giải Vương Niệm Vàng nam nữ diễn viên chính xuất sắc nhất.

Giờ phút này, đứng trên sân khấu chuẩn bị công bố giải nữ diễn viên chính xuất sắc nhất là người hôm kia nhận được giải Vương Niệm Vàng nam chính xuất sắc Phùng Duy Thuận.

Màn hình lớn chia làm bốn, chiếu hình ảnh bốn diễn viên được đề cử.

Diệp Noãn nhìn Mã Thụy Tiệp có vẻ khẩn trương và bất an, cảm thấy nếu chính mình mà thua cô ta thì dứt khoát không cần ở lại tiếp tục lăn lộn trong nghề.

Màn hình lại quay về Phùng Duy Thuận, hắn trầm ổn mở phong thư: “Chúng ta cũng nhìn xem, à, người này,” hắn cười một cái, sau đó ngẩng đầu, cao giọng tuyên bố, “Người mới xuất sắc nhất năm, Diệp Noãn!”

Tên Diệp Noãn như viên đá rơi xuống tâm tình vừa mới bị Cung Ngạn Vũ đưa lên cao điểm của mọi người, nghe được kết quả, đại sảnh gần như bùng bổ tiếng hoan hô.

“Diệp Noãn, Diệp Noãn, Diệp Noãn!” Âm thanh chỉnh tề cất lên, từng tiếng từng tiếng rất có tiết tấu.

Người mới xuất sắc, nữ diễn viên phụ xuất sắc nhất, nữ diễn viên chính xuất sắc nhất là cùng một người, trước kia có tình huống như vậy xảy ra sao? Tất nhiên là không! Lịch sử lật sang trang mới, những người chứng kiến thời khắc này hưng phấn hết sức.

Diệp Noãn khom người cúi chào mọi người trên khán đài. Các diễn viên bên cạnh cô ào ào đứng lên, Hạ Xuyên cho cô cái ôm đầu tiên, mọi người cũng không khách khí, một đám người ôm và nói chúc mừng.

Một thân váy dỏ, hai má Diệp Noãn cũng ửng hồng, nữ diễn viên chính xuất sắc nhất nhận được một đóa hoa mẫu đơn màu vàng, Diệp Noãn nhìn cúp trong tay, cảm thán: “Ôi trời…”

“Diệp Noãn, Diệp Noãn!” Các fans ở phía dưới lại hưng phấn gọi tên.

“Vô cùng cảm ơn,” Diệp Noãn cười giơ tay lên, ý bảo mọi người im lặng sau đó mới nói tiếp lời cảm ơn, “Thật là có chút ngoài ý muốn, nhưng mà vô cùng cảm ơn, cảm ơn đoàn phim “Thiên Sứ Chi Hôn”, mỗi một người trong đoàn đều vô cùng chuyên nghiệp, giúp tôi học tập được rất nhiều điều. Cuối cùng đặc biệt cảm ơn Noãn Bảo Bảo đã bình chọn cho tôi, cảm ơn mọi người đã tiếp nhận tôi. Vinh dự hôm nay của tôi cũng có một phần công lao của mọi người, vô cùng cảm ơn, tôi sẽ tiếp tục cố gắng, năm sau sẽ mang đến một tác phẩm hay hơn cho mọi người.”

Cúi người thật thấp chào mọi người, Diệp Noãn đi xuống phía sau sân khấu. Cung Ngạn Vũ vẫn đứng chỗ đó chờ cô. Trên người anh vẫn còn mặc bộ đồ biểu diễn, kiểu tóc và trang điểm làm cho anh nhìn không giống mọi ngày. Bình thường, anh rất nhàn nhạt thong dong, mà lúc này bởi vì có kẻ mắt nên nhìn qua thấy sắc bén, mang theo vẻ đặc trưng của tuổi trẻ.

“Cho anh xem với.” Anh đưa tay về phía cô, “Anh cố ý đứng đây chờ kết quả.”

Diệp Noãn cười, đưa cúp cho anh.

Cung Ngạn Vũ nhìn thật kỹ, cười nói: “Vai nữ chính quả nhiên có khác, cái này đẹp hơn cái lúc nãy.”

Diệp Noãn nói: “Anh hâm mộ như vậy, hay là chuyển qua làm diễn viên luôn đi?”

“Anh?” Cung Ngạn Vũ lắc lắc đầu, “Anh thì coi như xong, cũng không có năng lực đó đâu.” Anh trả cúp lại cho cô, “Đã gặp rồi, buổi tối chúng ta đi chúc mừng đi, thế nào?”

“Được a,” Diệp Noãn gật gật đầu, “Tối nay mời anh ăn thỏa mái luôn, gần đây em phải tăng cân.”

“Được a,” Diệp Noãn gật gật đầu, “Tối nay mời anh ăn thỏa mái luôn, gần đây em phải tăng cân.”

“Tăng cân?” Cung Ngạn Vũ kinh ngạc nhìn cô, “Diễn viên nữ còn có phúc lợi này sao?”

“Phúc lợi gì chứ,” Diệp Noãn giữ cúp, vẻ mặt bất đắc dĩ, “Thời điểm tăng cân thì thật hạnh phúc, đợi đến lúc giảm cân thì cực kì bi đát.”

Hai người bọn họ đứng ở hành lang nói chuyện một hồi, Hạ Xuyên mở cửa đi ra, nhìn bộ dạng thì hắn đã đánh bại Tô Giản, giành được giải nam diễn viên chính xuất sắc nhất.

Cung Ngạn Vũ nghĩ có khả năng Diệp Noãn có vài lời muốn nói cùng Hạ Xuyên, liền tự giác rút lui: “Anh đi trước, tìm được chỗ tốt rồi điện thoại cho em, chút nữa em còn phỏng vấn phải không?”

Kết thúc giải Hoa Dẻ sẽ thường sẽ có khoảng thời gian ngắn cho truyền thông phỏng vấn, Diệp Noãn gật đầu: “Có khả năng em ra chậm, anh và anh Tiểu Thiên đợi tụi em.”

Anh Tiểu Thiên là người đại diện của Cung Ngạn Vũ, tên đầy đủ là Nghê Thiên.

“Biết.” Cung Ngạn Vũ nói, “Không thể thiếu em và Phượng Nữ.”

Hạ Xuyên chờ Diệp Noãn cũng đi phỏng vấn với truyền thông, nhìn theo bóng dáng càng chạy càng xa của Cung Ngạn Vũ, nói với Diệp Noãn, “Mối quan hệ của hai người rất tốt.”

Tam quan của Cung Ngạn Vũ không có vấn đề, chỉ cần anh ấy không bài xích, thì cảm giác ở chung với anh cũng không tệ lắm.

Diệp Noãn trả lời: “Tàm tạm.”

Hạ Xuyên gật gật khóe miệng, lộ ra nụ cười giễu cợt.

Diệp Noãn nhăn mày lại, trực giác nói cho cô biết kế tiếp khẳng định Hạ Xuyên sẽ chẳng có lời nào tốt, cho nên dứt khoát không cho hắn cơ hội nói chuyện. Cô vung mái tóc dài đi trước.

“Em đi đâu?” Hạ Xuyên hỏi.

“Đi phỏng vấn nha.”

“Đi ngược hướng.” Hạ Xuyên nhìn cô, vươn ngón cái chỉ ra hướng đằng sau.

“…Vậy à.”

Cô nhớ rõ lúc đoàn phim “Ngàn Năm Chi Luyến” tiếp nhận phòng vấn, các phóng viên đối với cô chỉ là khách khí. Mà bây giờ, cho dù cùng Hạ Xuyên đứng chung một chỗ, cô vẫn là nhân vật chính.

Tầng tầng lớp lớp micro vây bọn họ vào giữa, đèn flash khắp bốn phía không ngừng lóe sáng, khắp nơi đều có phóng viên gọi tên cô.

“A Noãn, cho hỏi một lúc nhận được ba giải thưởng, hiện tại tâm trạng cô như thế nào?”

“A Noãn, cho hỏi một lúc nhận được ba giải thưởng, hiện tại tâm trạng cô như thế nào?”

“A Noãn, sang năm có kế hoạch gì mới, có thể tiết lộ một chút không?”

“A Noãn, năm đầu tiên bước vào nghề liền nhận được giải thưởng Hoa Dẻ nữ diễn viên chính xuất sắc nhất, áp lực rất lớn phải không?”

“A Noãn, đối với cô thì hợp tác với Hạ Xuyên hay là Tô Giản thoải mái hơn?”

“A Noãn, trả lời câu hỏi của tôi.”

Diệp Noãn mỉm cười, nghiêm túc nghe mọi người đặt vấn đề, nhìn một phóng viên bởi vì không chen được vị trí tốt, bị vây ở bên ngoài, đành phải lắc lư, nhóm chân cao, giơ micro, cái micro kia cũng lắc lư theo cô ấy.

Cô vươn tay, lấy được cái micro ở trước mặt, sau đó trả lời vấn đề của mọi người: “Nhận được đến ba giải thưởng đương nhiên rất vui vẻ, hiển nhiên là rất có áp lực, nhưng hiện tại chỉ có vui vẻ thôi, thời điểm về nhà một mình nằm trên gường sẽ cảm thấy áp lực, nhưng thời điểm kia từ từ nói sau, hiện tại chỉ có vui vẻ thôi, tâm tình rất tốt. Về kế hoạch năm sau, hiện tại tôi đã có một bộ phim đang chuẩn bị, phỏng chừng chuẩn bị công bố tin tức rồi. Là một bộ phim lớn, mọi người có thể chờ mong một chút. Còn vấn đề hợp tác với Hạ Xuyên và Tô Giản thì vẫn là hợp tác với Tô Giản thoải mái hơn, nhưng Hạ Xuyên đang đứng bên cạnh tôi,” cô chớp chớp mắt, “Anh hỏi như vậy rất không hài hòa nha.”

Cô hoạt bát nói giỡn, làm mọi người đều cười lớn.

Sau khi cười xong, Diệp Noãn đưa micro trong tay cho Hạ Xuyên: “Mọi người cũng không thể lệch tâm, chỉ để tôi trả lời vấn đề, chuyển cho vai nam chính xuất sắc nhất nói cảm nhận hiện tại đi.”

Không phải là không nghĩ tới Hạ Xuyên, hiện tại Hạ Xuyên cũng rất xuất sắc, nhưng đích thực tối nay, Diệp Noãn là đại thành công.

Nhưng mà Diệp Noãn cũng không ngốc, hơn mười phút phỏng vấn chỉ quay quanh cô, đợi đoạn này truyền bá ra ngoài, không biết về sau cô sẽ bị fans của Hạ Xuyên mắng thành cái dạng gì, trước đó hai nhà đã ầm ĩ không thoải mái rồi.

Giờ phút này Diệp Noãn vui vẻ nói chuyện, tươi cười đáng yêu, mọi người cũng không đành lòng gạt đi mặt mũi cô, nên tạm thời chuyển hướng sang Hạ Xuyên.

Phỏng vấn tiến hành thuận lợi, sau khi kết thúc, Diệp Noãn đi phòng hóa trang đổi váy, sau đó cùng Đàm Phượng chạy thẳng đến quán lẩu.

Thời điểm hai người bọn họ đến thì Cung Ngạn Vũ và Nghê Thiên đã bắt đầu ăn.

“Uy uy,” Đàm Phượng vừa ngồi xuống liền gia nhập cuộc chiến, “Đã nói là đợi hai người chúng tôi rồi mà.”

“Gấp cái gì chứ,” Nghê Thiên chỉ mấy đĩa thịt trên bàn, “Mấy thứ tốt còn chưa động vào đâu.”

“Em muốn ăn thịt viên, còn có thịt dê nữa.” Diệp Noãn nói.

“Không sao,” Cung Ngạn Vũ cầm lấy menu, “Để anh gọi thêm,” cuối cùng còn giễu cợt, “Hôm nay em đúng là “khai trai” nha,”

Trước/116Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Kinh Thế Y Phi, Xấu Bụng Cửu Hoàng Thúc