Saved Font

Trước/151Sau

Thiên Sư Không Xem Bói

Chương 53: Quỷ Diện

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Điện thoại vừa chuyển được đã truyền đến tiếng hoan hô ồn ào của sư điệt Trần Dục: "Sư thúc, sao người lại gọi cho con? Nhớ con hở? Sao có thể để người gọi cho con được? Hẳn phải để con gọi cho người mới đúng ---"

Lục Tu Giác lạnh nhạt ngắt lời: "Tôi kéo cậu vào sổ đen, lúc nãy mới vừa kéo ra."

Trần Dục: "..." Không có tý nhiệt tình nào hết vậy?

Lục Tu Giác nói chuyện Mao Cửu muốn cho Trần Dục, Trần Dục lập tức đồng ý, vui vẻ phấn chấn. Dù sao thì vị sư thúc này trước giờ chưa từng liên hệ tới nhờ đồng môn hỗ trợ, khó khăn lắm mới tìm tới hắn, đúng là rất vinh hạnh.

Sau khi đồng ý, Trần Dục mới hỏi: "Vậy thì làm sao con liên lạc được với người?"

Hắn không hề nghi ngờ sau khi nói xong cuộc điện thoại này, Lục Tu Giác sẽ ngay lập tức kéo hắn vào sổ đen lần nữa.

Trần Dục hỏi: "Không thì sang Wechat nha? Con nhớ là con đã kết bạn Wechat với người rồi á ---"

"Xoá rồi"

Trần Dục: "..." Người làm vậy sẽ thật sự làm tổn thương tâm hồn yếu ớt của con đó.

Lục Tu Giác nhíu mày: "Tôi add lại cậu, nhưng không được gửi mấy thứ vô nghĩa, coi chừng tôi block cậu tiếp đó."

Trần Dục không muốn lắm: "... Ò" Hắn dừng một chút, lại nói: "Ừm... sư thúc, con còn phải học đạo thuật, không thể lãng phí thời gian vào việc khác được. Giúp người tra số liệu thì con lại không có thời gian để học. Đương nhiên là giúp sư thúc làm việc thì chút thời gian như vậy không tính là gì cả. Nhưng mà cái này còn liên quan đến kiểm tra... Đương nhiên kiểm tra không qua cũng không sao nhưng mà phần thưởng rất là phong phú á. Con cảm thấy nếu không thể tranh được phần thưởng thì rất là đáng tiếc..."

Cái này là muốn thù lao nè.

Lục Tu Giác lắc đầu, cái đám nhãi ranh này, nhờ nó làm chút việc vặt mà cũng quanh co lòng vòng đòi đồ tốt.

"Muốn có thưởng thì... tôi sẽ không tịch thu tài khoản Weibo của cậu."

Trần Dục ở đầu bên kia lập tức bị sặc, ho muốn chết luôn. Cách một cái điện thoại mà Lục Tu Giác cũng cảm thấy nước miếng bay tới mặt, sau đó bị trí tưởng tượng của mình làm cho ghê tởm.

Trần Dục: "Sư thúc, người nghe con giải --- cạch!" Thôi bỏ đi.

Lục Tu Giác lạnh nhạt tắt điện thoại, quay lại bên cạnh Mao Cửu.

Trần Dục lén dùng tên của hắn đăng ký một cái tài khoản Weibo, viết sự tích trước kia của hắn thành văn đăng lên, còn tưởng hắn không biết hả? Cậu ta còn nhờ vậy mà thu hoạch được mấy ngàn vạn fans rồi trở thành VIP trên đó, chuyện này hắn đã sớm biết hết, chỉ không có thời gian xử lý thôi!

Hơn nữa, biết đâu cũng có chỗ dùng được thì sao? Dù sao thì bây giờ là xã hội công nghệ thông tin, Internet mạnh ở chỗ vừa nhanh vừa tiện, gần như không gì làm không được, tin tức giống như bị trong suốt hoá vậy --- phải biết rằng an ninh mạng của Hoa Quốc cũng không phải là hoàn mỹ, cho dù là công ty thuộc chính phủ sở hữu cũng có thể bị hacker công kích, khiến thông tin bị tiết lộ.

Ừm, ý của hắn chủ yếu là, Internet thu thập tin tức vừa nhanh vừa tiện.

Sau khi Trương Tiểu Đạo nhận được khiêu khích của Lục Tu Giác thì lập tức ra tay điều tra số người bị hại, không riêng gì một mình Lục Tu Giác nghĩ đến việc dùng mạng internet để thu thập thông tin, cậu cũng nghĩ đến vậy!

Dù sao thì Trương Tiểu Đạo là trạch nam, còn là một tên trạch nam thích lặn lội trong mạng mẽo.

Cậu có địa vị và quyền hạn cao trên rất nhiều diễn đàn, hơn nữa bây giờ còn có một cái tài khoản Weibo gần mười vạn fans. Cậu viết chuyện lần này lên diễn đàn và Weibo, trực tiếp dò hỏi xem có người bị hại nào giống như vậy hay không.

Đang lúc Trương Tiểu Đạo viết bài, Lão Tiền cũng đã tới nơi, còn mang theo Tiểu Sơn.

Mao Cửu đón Lão Tiền: "Người chết ở bên trong."

Lão Tiền thở dài: "Vất vả cho cậu rồi."

Mao Cửu lắc đầu tỏ vẻ không sao.

Lão Tiền hỏi: "Thật là tà ám sao?"

Mao Cửu gật đầu.

"Tra ra là tà gì ám không?"

"Chưa. Chưa xác định được. Ông có thể hỗ trợ tra giúp một chút xem trong lão thành có bao nhiêu người già mua thực phẩm chức năng của tập đoàn Hải Dược, nếu có thể thì điều tra thử tập đoàn Hải Dược, nhất là tổng giám đốc của họ, Hoàng Phẩm Nghi."

Lão Tiền nghi hoặc: "Vụ án này có liên quan đến cô ta sao?"

"Chỉ đoán thôi."

Lão Tiền: "Được rồi, tôi nhớ rồi."

Lục Tu Giác đi tới, nói: "Đừng nói liên quan đến án mạng, lúc điều tra nói mình bên thương nghiệp là được, đừng rút dây động rừng."

Lão Tiền gật đầu, sau đó mang Tiểu Sơn theo vào xem xét thi thể. Tiểu Sơn nhìn thấy Mao Cửu, hơi do dự, Mao Cửu vỗ bả vai Tiểu Sơn, cổ vũ nói: "Vào đi."

Tiểu Sơn không nói gì cọ Mao Cửu, tỏ vẻ thân mật cảm ơn, sau đó mới đi theo Lão Tiền cùng vào trong nhà xem thi thể.

Lục Tu Giác đứng một bên nhìn, mặt không biểu cảm gì, chỉ nhíu mày.

Tại sao hắn lại cảm thấy tình địch của mình nhiều quá vậy?

Mao Cửu vỗ tay: "Chúng ta cùng đi ăn đi, ăn lẩu được không?"

Trương Tiểu Đạo dùng biểu cảm kinh khủng nhìn Mao Cửu, mới vừa cùng ở chung chỗ với một cái thi thể mà còn nuốt trôi cơm hả? Tâm lý mạnh mẽ không gì sánh kịp!

Lục Tu Giác không có ý kiến, Mao Cửu đi đâu thì hắn đi đó. Dù sao hắn cũng là tổng tài, rất rảnh.

Dư Tiêu Hồn cũng không ý kiến, dù sao boss của mình cũng ở đây, hắn không có gì để nói.

Cho nên ánh mắt ba người sáng ngời nhìn Trương Tiểu Đạo.

Trên trán Trương Tiểu Đạo đổ đầy mồ hôi, áp lực lớn quá.

"Đi... thì đi thôi."

Mao Cửu tựa vào khung cửa sổ nói: "Tiểu Sơn, bọn anh định đi ăn lẩu, em đi không?"

Nhóm cảnh sát đang ở trong phòng đối mặt với một cái thi thể khủng bố trương phình, hư thối: "..." Có thể đừng có tâm lý vững chắc như vậy được không?

Tiểu Sơn hơi sửng sốt, bình tĩnh nói: "Không được, phải tốn rất nhiều thời gian, em ăn thức ăn nhanh là được rồi."

Nhóm cảnh sát: "..." Có thể đừng bình tĩnh đứng trước mặt thi thể thảo luận cái loại vấn đề như ăn uống này như vậy được không?!

Tiểu Sơn từ nhỏ đến lớn nhìn thấy được rất nhiều thi thể có hình thù kỳ quái tỏ vẻ, cho dù ngồi trước cái thi thể óc trắng tuôn trào ăn đậu hủ thì cũng có sao đâu.

Sau khi Lưu Quyên hoàn toàn rời khỏi Lưu Quốc Đống thì dắt theo con trai thuê một căn nhà ở đầu hẻm, vay tiền khắp nơi cuối cùng cũng nộp đủ học phí cho nó.

Cô còn chưa đưa đơn ly hôn cho Lưu Quốc Đống, bởi vì cô chỉ muốn doạ Lưu Quốc Đống một chút thôi, chỉ cần Lưu Quốc Đống có thể tỉnh ngộ, đừng lấy tiền trong nhà vứt vào cái động không đáy gọi là thực phẩm chức năng này nữa, dỗ cô về nhà là được.

Cô sẽ không ly hôn với Lưu Quốc Đống, nhưng đáng tiếc là từ khi cô mang con trai chuyển ra đầu hẻm Lưu Quốc Đống vẫn không xuất hiện.

Rõ ràng chỉ cách một cái ngõ nhỏ, nhưng không hề tới một lần.

Thái độ của Lưu Quốc Đống làm Lưu Quyên rất đau lòng, rất thất vọng, dù sao thì cũng là tình cảm vợ chồng mười mấy năm.

Lưu Quyên thật sự không phản đối chuyện Lưu Quốc Đống hiếu thuận mẹ mình, nếu hắn dám bất hiếu, cô sẽ còn thấy lạnh lòng hơn, nhưng mà cái loại hiếu thuận tới nỗi ngu hiếu không thể phản kháng này, khiến người ta... khiến người ta kinh hồn bạt vía.

Ban đầu Lưu mẫu không phải như vậy, tuy có hơi khắc nghiệt, nhưng tính tình của bà ấy cũng chỉ như vậy thôi. Lưu Quyên cũng đã sớm chuẩn bị tâm lý đối mặt với một vị mẹ chồng không phải là tốt lành.

Nhưng sau khi sinh được con trai, mẹ Lưu cũng đối xử tốt với cô hơn.

Sau khi bà ấy trầm mê vào thực phẩm chức năng, Lưu Quyên lại sinh ra cảm giác sợ hãi đối với mẹ Lưu. Cô dám cãi nhau với Lưu Quốc Đống, dám lật bàn, nhưng không dám chỉ vào mũi mẹ Lưu để mắng.

Có rất nhiều lần cô thấy mẹ Lưu cứ nhìn chằm chằm mình, loại ánh mắt ấy giống như nhìn người chết vậy, thẳng băng mà nhìn, không có cảm xúc gì. Lúc bị nhìn như thế, Lưu Quyên có loại cảm giác như mình là người chết vậy.

Thật ra náo loạn với Lưu Quốc Đống như vậy, một phần là chịu không nổi hắn dùng hết tiền đi mua thực phẩm chức năng như thế, một phần khác cũng bởi vì mẹ Lưu quá đáng sợ, khiến cô phải khiếp đảm.

Bây giờ cô cũng không cần gì nhiều, chỉ hy vọng con trai có tiền đồ, ngoan ngoãn học hành, có thể vào được đại học, sau khi tốt nghiệp có thể ở lại làm việc ở đế đô.

Lưu Quyên tan làm, về nhà, cô làm nhân viên vệ sinh ở một khách sạn, bây giờ là ca tối, lúc tan tầm cũng đã 12 giờ rồi, ngồi xe về đến nhà cũng phải mất một tiếng đồng hồ.

Cô lấy điện thoại để chiếu sáng, thời gian trên di động là 1 giờ 3 phút.

Lưu Quyên ngẩng đầu nhìn ngõ nhỏ duỗi tay không thấy năm ngón trước mặt, trên đỉnh đầu không có ánh trăng, đèn bên đường đã sớm hỏng rồi. Đèn đường trong lão thành sẽ không có ai đến sửa, dù có báo sửa thì cũng kéo dài một đoạn thời gian rất lâu mới đến.

Lưu Quyên nhớ rõ, cái đèn ở đây đã hỏng mất nửa năm rồi, trước kia khi đi tới cái ngõ nhỏ này, Lưu Quốc Đống sẽ sớm chờ ở trước hẻm, có chồng mình đi cùng thì trong lòng cũng yên tâm hơn, không sợ gì nữa.

Nghĩ đến đây, Lưu Quyên đành thở dài.

Điện thoại không thể chiếu hết được ngõ nhỏ, chỉ có thể chiếu được nửa thước quanh người, còn lại thì không rõ được. Một mình cô đi về phía trước, bởi vì đêm khuya cho nên cực kỳ yên tĩnh. Ngõ nhỏ vang vọng tiếng bước chân của chính mình, khiến người ta không khỏi nhớ tới hình ảnh khủng bố trong phim.

Có lẽ bây giờ có thứ gì đó đang theo dõi cô, chuẩn bị giết chết cô.

Lưu Quyên lắc đầu, vứt hết những ý tưởng khủng bố đó ra ngoài không suy nghĩ nữa, miễn phải tự mình doạ mình.

Cái ngõ nhỏ này còn rất dài, đi bộ cũng phải tốn khoảng nửa tiếng. Lão thành lúc nào cũng có cái khuyết điểm này, đường hẹp lại vòng vèo, đã dài còn nhiều lối rẽ, phần lớn xe không chạy vào được, bình thường chỉ có thể chạy xe đạp.

Xuyên qua cái ngõ này, đi thêm một đoạn đường nữa mới tới căn nhà mình thuê ở, may là đã dọn ra đầu ngõ, nếu không thì còn phải đi thêm một đoạn dài nữa.

Lưu Quyên nện bước nhanh hơn, cô nghĩ tới con trai. Hôm nay hẳn là ngày con trai về nhà vì trường học cho nghỉ. Đã một tuần rồi không gặp con, cô thấy hơi nhớ nó.

Chân bước nhanh hơn, hy vọng có thể rút ngắn thời gian đi bộ từ nửa tiếng còn mười phút. Đột nhiên, cô dừng bước.

Cô cẩn thận nghe kỹ, ngõ nhỏ rất yên tĩnh, cực kỳ yên tĩnh, không có tiếng động gì cả.

Tim Lưu Quyên đập nhanh hơn, cô cảm thấy mình nghe được tiếng gì đó, nhưng khi cô dừng bước thì tiếng động kia cũng biến mất.

Không có tiếng động không có nghĩa là an toàn, ngược lại, là một loại tín hiệu nguy hiểm.

Hô hấp của Lưu Quyên trở nên dồn dập, tim đập thật nhanh. Cô đột nhiên cúi đầu sải bước, sau đó bắt đầu chạy chậm, nghe tiếng bước chân càng ngày càng rõ ràng ở phía sau, nàng bỗng dừng lại, xoay người, đèn pin điện thoại mở đến lớn nhất chiếu qua, hét lớn một tiếng: "Ai đó?"

Không có ai cả.

Không có gì hết. Ngõ nhỏ rất sâu, nhưng có thể nhìn thấy hết, không có chỗ để người trốn.

Bây giờ ánh đèn chiếu tới không phát hiện được gì, nhưng cái này cũng không thể nói lên được cái gì, bởi phạm vi có thể chiếu sáng được rất có hạn, xa hơn thì không thể chiếu tới được.

Bóng tối nằm sâu trong ngõ nhỏ giống như cái miệng to đang mở ra của một con thú hoang lớn, trước mặt hay sau lưng đều là bóng tối khiến người ta phải tuyệt vọng.

Lưu Quyên cảm thấy vừa sợ hãi vừa tuyệt vọng, trên đầu đổ mồ hôi lạnh, trong mắt tràn đầy cảm xúc kinh sợ.

Cô hồi hộp nuốt nước miếng, xoay người tiếp tục đi. Cô cố ý dẫm chân thật mạnh, bởi vì cô biết hai bên đường đều là nhà có người ở, tuy cái ngõ này xây dựng rất kỳ cục, cửa không hề quay về phía này.

Nhưng chỉ cần lớn tiếng chút thì người ở trong nhà hai bên đường vẫn sẽ phát hiện tiếng động.

Bây giờ Lưu Quyên hơi cảm thấy may mắn vì người ở trong lão thành này đều là hàng xóm suốt mười mấy năm rồi, bình thường cũng thiện lương, tốt bụng. Chỉ cần vào lúc mấu chốt cô kêu lớn tiếng chút thì tuy mọi người không thể kịp thời đuổi tới nhưng cũng sẽ doạ được ác tặc.

Điều khiến Lưu Quyên cảm thấy sợ hãi nhất là tiếng động phía sau lưng vẫn còn tiếp tục, hơn nữa còn càng ngày càng gần, gần đến nỗi giống như sắp dán vào sau lưng cô. Lưu Quyên vội vàng chạy, chạy được hơn mười phút thì lại dừng, tiếng động biến mất.

Cô thử đi về phía trước vài bước, tiếng động kia lại vang lên, bây giờ rất rõ ràng, hơn nữa còn rất gần, giống như ngay phía sau lưng cô vậy. Đáng sợ nhất là, cô không cảm giác được hô hấp của người thứ hai.

Cô chạy liên tục hơn mười phút, tiếng thở dốc rất rõ ràng, nhưng thứ đi theo sau lưng cô thì không có một hơi thở nào. Rõ ràng dán sau lưng cô nhưng lại không hề hô hấp!

Lưu Quyên có ngốc hơn nữa cũng biết được thứ đi theo sau lưng mình không giống bình thường, cô sợ phát khóc, bắt đầu thở dốc kịch liệt, thứ ở sau lưng vẫn dán sát, không nhúc nhích.

Lưu Quyên biết thứ kia sẽ không chịu bỏ qua mình, nhưng cô cũng không biết mình chọc phải thứ gì từ lúc nào. Thứ kia tạm thời không định hại mình, chỉ cần cô chạy thêm vài phút là có thể về đến nhà.

Nhưng mà... không được!

Trong nhà còn có con trai, nếu cô mang theo thứ này trở về hại luôn con trai thì làm sao bây giờ?

Người ta nói làm mẹ thì sẽ trở nên mạnh mẽ, cho dù lúc này Lưu Quyên sợ tới mức tim muốn ngừng đập, chân cũng run rẩy kịch liệt nhưng vẫn cố gắng bình tĩnh lại, tuyệt đối không thể đem thứ kia về nhà hại con trai!

Cô hít sâu, chuẩn bị tinh thần, bỗng quay đầu hô to: "Ta liều mạng với ngươi!!"

Không có. Không có gì hết.

Ngõ nhỏ trống rỗng.

Lưu Quyên muốn phát điên, mắng: "Ra đây! Đồ hèn, có gan theo dõi mà không có gan chui ra phải không? Muốn mạng của bà đây thì lăn ra! Đồ hèn!"

Mắng một lúc lâu mà ngõ nhỏ vẫn yên tĩnh như cũ.

Nhưng Lưu Quyên cũng không thể thả lỏng được, bởi vì cô mắng lớn tiếng như thế nhưng đèn trong nhà hai bên đường không sáng lên. Chứng tỏ họ không nghe thấy, Lưu Quyên chân chính rơi vào đường cùng, lúc đầu cô còn ôm ý tưởng kêu lớn để thu hút sự chú ý.

Cô nghĩ nếu nhiều người thì thứ kia sẽ sợ, sẽ chạy.

Không ngờ không có ai nghe thấy tiếng kêu của cô hết.

Lưu Quyên thở hổn hển, cắn răng muốn đi ngược về, không về nhà nữa. Nếu có thể sống sót ra khỏi cái ngõ này thì tuỳ tiện tìm một cái khách sạn để ngủ.

Cô mới đi được vài bước thì bỗng nhiên có một cái bóng đen kèm theo tiếng mèo kêu thê lương xẹt qua trước mặt, Lưu Quyên sợ hãi hét lớn, chân mềm nhũn ngã ngồi trên đất, điện thoại cũng bị rơi ra.

Trong khoảnh khắc, tầm nhìn tối xuống, cô sợ hãi, luống cuống tay chân nhặt điện thoại chiếu tới, cô phát hiện là một con mèo đen đang ngồi xổm ở góc tường liếm lông, đôi mắt hai màu nhìn chằm chằm mình.

Lưu Quyên nhẹ thở ra, cô biết một ít truyền thuyết dân gian, mèo đen có thể nhìn thấy tà linh, cũng có thể đuổi chúng đi...

Hơn nữa, tốt xấu gì thì mèo đen cũng là vật còn sống, chỉ cần là vật còn sống ở đây cùng mình thì cô cũng không sợ như trước.

Đột nhiên, Lưu Quyên bỗng nhớ tới con mèo đen này nhảy xuống từ trên nóc nhà, như vậy tiếng bước chân vừa quỷ dị vừa gắt gao đi theo phía sau, thậm chí còn dán vào phía sau lưng mới nãy nghe thấy, thật ra nghĩ cẩn thận thì hình như... truyền đến từ trên đỉnh đầu!

Sống lưng Lưu Quyên phát lạnh, cô nuốt nước miếng, chậm rãi giơ điện thoại lên, chiếu sáng trên đỉnh đầu. Cô chỉ thấy trên đầu có một cái tượng mặt người khắc bằng gỗ, nở một nụ cười hiền từ, quỷ dị đang nhìn xuống mình.

Thứ kia bám lên đèn đường, đang chậm rãi trượt xuống, trượt sắp đến trước mặt Lưu Quyên rồi. Cô ngẩng đầu vừa lúc mặt đối mặt với nó, khoảng cách chỉ còn một centimet.

"A ---"

Một tiếng thét chói tai cắt ngang con hẻm.

Lưu Trường Nhuận bị một loạt tiếng đập cửa dồn dập như sấm trong mưa làm cho bừng tỉnh, cậu nhìn quanh bốn phía, vẫn còn ở trong nhà thuê, đồ ăn trên bàn đã nguội lạnh rồi. Đồng hồ trên tường chỉ vào 1 giờ 57 phút.

"Trường Nhuận, mau mở cửa!"

Là mẹ.

Lưu Trường Nhuận nhanh chóng ý thức được người gõ cửa là mẹ mình, hơn nữa giọng nói của cô còn tràn ngập hoảng sợ và vội vàng, dường như là gặp phải chuyện gì rồi.

Trong lòng cậu quýnh quáng lên, vội vàng đứng dậy đi mở cửa. Cửa vừa mở ra, một thân người đổ ập xuống, Lưu Trường Nhuận nhanh tay đón lấy, tập trung nhìn kỹ thì vô cùng kinh ngạc: "Ba!"

Chỉ thấy Lưu Quyên nửa lôi nửa kéo Lưu Quốc Đống, mà Lưu Quốc Đống thì hôn mê bất tỉnh, sắc mặt tái nhợt.

Lưu Trường Nhuận hỏi: "Mẹ, ba bị sao vậy?"

Sắc mặt Lưu Quyên vội vàng, vẫn còn lưu lại vẻ sợ hãi. Cô nói: "Đừng hỏi nhiều, nhanh đỡ ba con vào đi. Nhanh lên!"

Lưu Trường Nhuận thấy thần sắc mẹ mình thật kỳ lạ, lập tức nghe lời đỡ ba mình vào nhà, đặt hắn lên sô pha rồi mới quay đầu lại nhìn Lưu Quyên. Lưu Quyên đang đóng hết cổng nhà, cửa nhà, đóng thật chặt, sau đó lại đẩy tủ, bàn ghế qua chặn cửa lại.

Lưu Quyên lớn tiếng sai Lưu Trường Nhuận: "Trường Nhuận, đóng hết cửa sổ lại, khoá kĩ vào. Nhanh lên! Đừng có đứng đó nữa!"

Lưu Trường Nhuận tưởng Lưu Quyên gặp cướp ngoài đường, chúng đánh ba cậu bị thương, hơn nữa còn đuổi theo về nhà. Vì vậy không nói hai lời khoá hết cửa sổ lại, ngay cả cửa sổ nhỏ trong phòng vệ sinh cũng khoá lại luôn.

Khoá xong lại bật cười vỗ đầu.

"Cửa sổ nhỏ như vậy thì ai mà chui vào được."

Mới vừa nói xong, ngoài cửa sổ đột nhiên xuất hiện một gương mặt khắc trên gỗ mang một nụ cười hiền từ quỷ dị nhìn chằm chằm cậu, khoảng cách của họ chỉ có một cái cửa kính.

Lưu Trường Nhuận sợ tới mức té ngã, ngẩng đầu nhìn lại thì không còn gì cả. Cậu nhanh chóng đứng dậy chạy ra phòng khách, lại thấy Lưu Quyên cầm hộp thuốc ra.

"Mẹ, ba bị thương à?"

Thần sắc Lưu Quyên tái nhợt, cực kỳ khó coi, nói: "Trường Nhuận, con thử xem có thể gọi điện thoại kêu xe cứu thương không."

Lưu Trường Nhuận gật đầu, sau đó gọi 120, phát hiện gọi không được, không thể nào, không thể nào bị mất tín hiệu được.

Cậu thấy cửa sổ đóng rất chặt, định mở một chút để gọi 120, hẳn là sẽ không sao.

Cửa sổ mở một cái khe nhỏ, bắt đầu gọi điện thoại.

Lưu Quyên đang xử lý miệng vết thương của chồng, quay đầu nhìn lại, sợ hãi trừng muốn rách mắt, bộc phát tốc độ vượt hơn người thường, nhảy dựng lên đóng khoá cửa sổ lại dưới ánh mắt kinh ngạc của Lưu Trường Nhuận, chặt chẽ ngăn chặn thứ bên ngoài.

Lưu Trường Nhuận sợ ngây người, cho dù chỉ thoáng qua thì cậu cũng kịp nhìn thấy khuôn mặt khủng bố ở bên ngoài, ngơ ngác hỏi: "Mẹ, đó là cái gì vậy?"

"Một thứ dơ bẩn. Đừng động vào mấy cái cửa, mau gọi điện thoại đi, mặc kệ thế nào cũng nhất định phải gọi được, cứu ba con."

Lưu Trường Nhuận hoàn hồn: "Ba bị sao vậy?"

Cậu đi qua, sau đó bị thương thế của Lưu Quốc Đống doạ sợ. Cái mông của Lưu Quốc Đống toàn là vết máu, giống như bị người ta đánh mạnh lên, nhìn qua giống như... hình phạt đánh bằng trượng thời xưa.

Lưu Quyên đã cắt ra được một phần quần, có thể thấy máu thịt đều muốn rớt ra, quần ngoài cũng bị dính chặt vào da thịt.

Bây giờ, ba thì bị thương, bên ngoài nhà lại có thứ dơ bẩn kia không ngừng phá cửa, gõ cửa muốn xông vào. Cực độ của kinh hãi là can đảm, Lưu Trường Nhuận bình tĩnh lại dù tay cậu vẫn run rẩy không ngừng.

Lưu Quyên cố nén nước mắt: "Ba con bị như vậy đều vì cứu mẹ."

Thì ra ban đầu thật là có người đi theo dõi cô, người đó là Lưu Quốc Đống. Cho dù cô bỏ đi thì Lưu Quốc Đống vẫn không yên tâm nên đi theo Lưu Quyên. Nhưng ban đầu chỉ đi theo từ xa, cho nên lúc Lưu Quyên quay đầu lại mới không nhìn thấy, bởi vì không bị lọt vào phạm vi chiếu sáng của đèn pin điện thoại.

Sau đó Lưu Quyên bắt đầu chạy, Lưu Quốc Đống biết mình làm cô sợ nên cách xa hơn chút, nhưng sau đó thứ đi theo Lưu Quyên lại không phải hắn. Khi hắn đuổi kịp Lưu Quyên thì vừa lúc nhìn thấy thứ kì quái kia muốn giết Lưu Quyên, hắn tức giận bất chấp nắm lấy thứ kia rồi kêu Lưu Quyên chạy đi.

Lưu Quyên không chịu đi, cũng không đi được.

Lưu Quốc Đống bị bắt, bị đánh bằng trượng, nghe qua thì có chút buồn cười, người khác gặp phải mấy thứ này thì hẳn là gặp cách chết gì đó càng thêm đáng sợ, nhưng mà họ thì lại bị trượng đánh.

Chỉ có tận mắt thấy mới biết bị trượng đánh không khôi hài như trên TV, cũng không phải loại trừng phạt nhẹ nhàng như mọi người vẫn tưởng. Những cái bản tử (gậy gỗ) đó vừa dày vừa nặng, đánh lên mông Lưu Quốc Đống, hạ xuống một cái cũng đủ rách da đổ máu.

Lưu Quyên có thể nhìn thấy rõ ràng phía trên bản tử dính đầy máu, ngay từ đầu cô còn ôm tâm lý may mắn. Cô thích xem phim, biết trượng đánh, đánh ra máu có thể chỉ là bị thương da thịt thôi, nhưng sau đó lại thấy thứ kia không hề có ý muốn dừng lại. Mà Lưu Quốc Đống bắt đầu hôn mê, sắc mặt trắng bệch.

Lúc này Lưu Quyên mới ý thức được thứ kia muốn đánh chết Lưu Quốc Đống, nghĩ đến đây thì cô liền mất lý trí, nhào tới dùng túi xách trong tay hung hăng đánh, không hiểu sao lại có thể đánh bay thứ kia ra.

Lưu Quyên nhân cơ hội nâng Lưu Quốc Đống dậy, trốn về nhà, may là bọn họ đã về rất gần nhà, nếu không thì cô cũng không dám đảm bảo bọn họ có thể sống sót về tới nơi hay không nữa.

Sắc mặt Lưu Trường Nhuận trắng bệch, nhìn miệng vết thương của Lưu Quốc Đống làm nhiễm đỏ vài chậu nước. Thứ bên ngoài vẫn còn tông vào cửa sổ và cửa chính, muốn xông vào nhà. Bàn tay cậu cầm điện thoại không ngừng run rẩy: "Mẹ, gọi không được. Mẹ, tại sao lại thế này?"

Lưu Quyên đang bôi thuốc cho Lưu Quốc Đống, nghe vậy thất thần lắc đầu: "Mẹ cũng không biết."

Lưu Trường Nhuận nói: "Mẹ, có thể nào là bà nội ---"

"Trường Nhuận!"

"Mẹ, bà nội lén nuôi thứ đó!"

Cả người Lưu Quyên run lên, quay đầu trừng mắt nhìn con trai: "Con nói gì? Trường Nhuận, không được nói bậy."

Lưu Trường Nhuận nói: "Mẹ, thật đó. Con tận mắt nhìn thấy bà nội nuôi thứ gì đó ở trong phòng, từ mấy năm trước đã bắt đầu nuôi rồi. Bà không cho chúng ta vào phòng, có lần con vào gọi bà ra ăn cơm, vừa mới bước vào cửa bà nội đã tức giận đuổi con ra. Lúc đó bà nội còn chưa thay đổi. Bà nuôi dưỡng thứ kia, con đứng từ xa nhìn, giống hệt như thứ ở bên ngoài. Mẹ, có phải bà nội nuôi tiểu quỷ không?"

Lưu Quyên khiếp sợ, nghiêm túc hỏi: "Trường Nhuận, con nói thật sao?"

"Con không nói dối mà."

Trong lòng Lưu Quyên rất phức tạp, nàng không biết mẹ Lưu lén nuôi dưỡng mấy thứ này. Từ mấy năm trước bà đã không cho nàng vào phòng mình dọn dẹp rồi.

"Trường Nhuận, bà nội của con nuôi... nuôi thứ kia từ bao giờ?"

"Ba năm trước con vào thì nhìn thấy, nhưng con đoán bà nội hẳn là nuôi từ rất lâu rồi."

Lưu Quyên hoảng sợ, bắt đầu phụng dưỡng từ rất lâu rồi sao? Nhưng gần đây mới lộ manh mối, chẳng lẽ chuyện mẹ chồng cô trầm mê vào thực phẩm chức năng không phải do cha của Hoàng Trung xúi giục sao?

*********

Oà, dạo này bận quá, không rep hết cmt của mấy cô được, cũng không ngồi chỉnh lại mấy chương trước được luôn QAQ.

Gần hai tuần không game, không truyện, không phim, chỉ học, học nữa, học mãi thôi QAQ chưa bao giờ tui thấy tui siêng như này!!

Trước/151Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Phượng Quy Thiên Hạ