Saved Font

Trước/130Sau

Thiên Thu - Mộng Khê Thạch

Chương 91

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Editor: Thiếu Quân

Beta: Kusami

Vũ Văn Tụng không nghĩ tới mình sau khi tỉnh lại, trong phòng lại có thêm một người. Nó còn tưởng là mình chưa tỉnh ngủ, đôi mắt chớp đến mấy lần, liền không nhịn được mà vươn tay xoa xoa, mới không xác định được nói: “…. Yến tông chủ?”

Một đường này nó biểu hiện như ông cụ non, hiếm khi thấy lộ ra cái hành động mang tính trẻ con như thế. Thẩm Kiều buồn cười trong lòng, ôn thanh nói: “Vị này chắc ngươi cũng biết, chính là Yến tông chủ của Hoán Nguyệt tông, ngươi hành lễ với y đi.”

Vũ Văn Tụng chắp tay hành lễ: “Vãn bối Vũ Văn Tụng, gặp qua Yến tông chủ.”

Yến Vô Sư ừ một tiếng, cũng vẫn coi như nể tình: “Miễn lễ, lần trước thấy ngươi cũng đã là hai năm trước, mới qua một chút thời gian, giờ đã gân cốt trưởng thành hơn nhiều rồi.”

Vũ Văn Tụng: “Đa tạ Yến tông chủ đã khen.”

Yến Vô Sư: “Vậy ngươi có muốn bái bản tọa làm sư phụ không?”

Thẩm Kiều: “….”

Vũ Văn Tụng ngây ra: “A?”

Thẩm Kiều lộ vẻ hơi giận: “Yến tông chủ quá không phúc hậu rồi, khi nào lưu lạc tới mức muốn cướp đồ đệ của người khác vậy!”

Yến Vô Sư ung dung cười nói: “Ngươi xem phản ứng của nó, không hề lập tức chối từ, chính là vì khi nghe thấy đề nghị này, trong lòng vẫn còn do dự, có thể thấy được so với ngươi, nó càng muốn làm đồ đệ của bản tọa hơn!”

Vũ Văn Tụng vội vã biểu đạt trung tâm: “Đa tạ Yến tông chủ nâng đỡ, vãn bối từ lâu đã báo với Thẩm đạo trưởng, muốn bái nhập Đạo Môn. Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy, là đạo lý không thể thu hồi. Kính xin Yến tông chủ thông cảm!”

Yến Vô Sư nhíu mày: “Làm đồ đệ của hắn có gì tốt? Cái này không thể làm, cái kia cũng muốn bảo vệ. Nhưng nếu bái bản tọa làm sư phụ, hai vị sư huynh kia của ngươi đều lớn hơn ngươi hẳn hai mươi mấy năm, tương lai bản tọa còn có thể đem vị trí tông chủ truyền cho ngươi. Hoán Nguyệt Tông có tài lực hùng hậu, dù thế nào, cũng không để cho ngươi quanh năm suốt tháng phải mặc đạo vào. Như vậy xem ra, chẳng phải tốt hơn rất nhiều sao?”

Thẩm Kiều cả giận nói: “Vậy ra Yến tông chủ cùng bần đạo quay về, chính là vì muốn cướp đồ đệ?”

Yến Vô Sư: “Nếu như nó không người thăm hỏi, ngược lại chứng minh tư chất không tốt. Ta cướp với ngươi, chính là chứng tỏ ánh mắt ngươi tốt, ngươi nên cảm tạ bản tọa mới phải.”

Thẩm Kiều cuối cùng cũng coi như nhìn rõ, nếu Yến Vô Sư nguyện ý, y có thể khiến đạo lý khắp thiên hạ tập trung lại hết trên người mình.

Vũ Văn Tụng yên lặng đỡ trán, không đành lòng nhìn Thẩm Kiều không từ để nói, nhanh chóng giúp sư tôn tương lai giải vây, nỗ lực đem lực chú ý của Yến Vô Sư kéo về trên người mình: “Ta cùng với Thẩm đạo trưởng dự định tới Bích Hà Tông, không biết Yến tông chủ có tính toán gì không?”

Yến Vô Sư: “Được thôi.”

Vũ Văn Tụng: “A?”

Yến Vô Sư dù bận vẫn ung dung: “Không phải ngươi mời bản tọa tới Bích Hà Tông làm khách sao? Bản tọa đáp ứng ngươi.”

Vũ Văn Tụng trợn tròn mắt.

Chờ chút, không phải, ý của ta không phải như vậy a! Nội tâm nó kêu lên, không nhịn được mà quay đầu cầu cứu Thẩm Kiều.

Thẩm Kiều đúng lúc nói: “Yến tông chủ, Bích Hà tông hiện đang suy sụp, cửa nhà không cao, sợ là không lọt được vào pháp nhãn của ngài.”

Yến Vô Sư: “Chậc, không sao, bản tọa không chê là được.”

Thẩm Kiều giật giật khóe miệng: “Mà ta cũng không phải đệ tử của Bích Hà tông, ăn nhờ ở đậu, chỉ sợ không thể thay người làm chủ.”

Yến Vô Sư: “Không sao, bọn họ thấy bản tọa, chắc chắn cũng không dám cự tuyệt.”

Thẩm Kiều im lặng chốc lát, thực sự nhịn không được: “Bần đạo nghĩ mãi không ra, Bích Hà tông và Hoán Nguyệt tông xưa nay không hề liên hệ, môn phái suy tàn, sợ cũng không thể mang đến chỗ tốt gì cho Hoán Nguyệt tông. Không biết Yến tông chủ vì sao cố tình muốn tới?”

Yến Vô Sư: “Đó dĩ nhiên là nể mặt ngươi a. Bằng không người có địa vị cao quý như bản tọa làm sao đến mức cúi đầu nhân nhượng trước đám địa vị thấp kia, chịu tới môn phái nhỏ làm khách. Bọn họ thấy ta, hoan nghênh còn không kịp, sao dám chối từ?”

Với cái lời này thật sự là không còn cách nào tiếp tục đối thoại nữa rồi!

Thẩm Kiều thiếu chút nữa là thổ huyết, cảm thấy đối phương rõ tàng là hiểu rõ còn giả bộ hồ đồ. Càng không hiểu sao, lâu ngày không gặp, thái độ của Yến Vô Sư lại xảy ra biến hóa vi diệu như thế.

Truy đến cùng, chỉ cảm thấy càng thêm khiến người ta sởn tóc gáy.

Hắn trầm mặc nửa ngày, chỉ có thể nghẹn ra một câu: “Nếu ta không muốn Yến tông chủ tới thì sao?”

Yến Vô Sư kinh ngạc: “Vừa rồi ngươi rõ ràng nói mình không làm chủ được. Vậy ngươi muốn hay không muốn thì có quan hệ gì đâu. Thẩm đạo trưởng, ngươi sao lại có thể ngang nhiên đi ngược lời mình nói như vậy chứ?”

Thẩm Kiều: “….”

Vũ Văn Tụng nhìn sư tôn tương lai, đầy mặt đồng tình.

Yến Vô Sư chợt chuyển hướng nó: “Ngươi thật sự không muốn làm đồ đệ của bản tọa?”

Vũ Văn Tụng đột nhiên không kịp chuẩn bị, đầu lắc như trống bỏi.

Yến Vô Sư không nói gì, chỉ khẽ mỉm cười, ôn nhu như nước.

Mà nụ cười này không hiểu sao lại khiến Vũ Văn Tụng rùng mình lạnh lẽo.

Cứ như vậy, vốn hai người đồng hành liền biến thành ba người.

Đối mặt với một người nghe không hiểu từ chối, mắng lại mắng không đi, đánh cũng chưa chắc đánh thắng được, Thẩm Kiều chỉ có thể lựa chọn không nhìn.

Mà sự tồn tại của bản thân Yến Vô Sư quả thật rất khó làm người ta coi như không thấy. Ba người đi chung, dung mạo tuấn mỹ gần như tà dị của y thường khiến người ta liếc mắt một cái liền chú ý tới. Ví dụ như thời điểm ở khách điếm ăn cơm, gần như mỗi tiểu nhị đều cho rằng bọn họ là đi cùng đường. Hơn nữa Yến Vô Sư phải trả tiền cho chính mình, lại cứ luôn bảo hắn trả. Thẩm Kiều sửa mấy lần không có kết quả, quả thực tâm lực mệt mỏi.

Cũng giống như hiện tại.

Ba người đã đi đến chân núi Thái Sơn, mắt thấy sắc trời đã tối, liền quyết định dừng chân một đêm dưới chân núi rồi sáng mai mới lên núi.

Thời tiết hiện giờ đúng là lúc tốt nhất để leo núi nắm cảnh. Khách điếm dưới chân núi thường ngập kín khách. Ông chủ hiển nhiên không đoán được trễ như vậy còn có khách đến, vội vàng tự mình ra đón bắt chuyện, lại bảo tiểu nhị mang đồ ăn nóng lên cho ba người. Thức ăn đầy bàn, ông chủ liền cười làm lành nói: “Ba vị, thật sự không phải, những ngày qua người lên núi ngắm cảnh quá nhiều, gian phòng cũng chỉ còn lại đúng một gian, ngài xem có được không?”

Yến Vô Sư quét mắt nhìn Thẩm Kiều, người kia đã từ bỏ ý định sửa chữa ý kiến là bọn họ không phải cùng một đường. Hắn lặng im không nói, tùy ý Yến Vô Sư mở miệng.

Đáy mắt y xẹt qua ý cười, thoải mái ung dung nói: “Cũng được. Gian phòng rộng chứ?”

Ông chủ cười nói: “Không lớn lắm, chi  có một gian trong và một gian ngoài, được cái trang trí tốt, ngài thấy sẽ rất vừa lòng. Khách điếm mười dặm quanh đây, không cái nào tốt hơn của chúng ta đâu!”

Yến Vô Sư gật đầu: “Vậy ngươi mang một bộ cờ đến.”

Thời đại này lên núi ngắm cảnh phần lớn là văn nhân, muốn làm vui lòng khách, trong khách điểm vẫn có chuẩn bị, ông chủ liền cười nói: “Có có!”

Hắn còn tiện thể nịnh hót thêm hai câu: “Tiểu nhân thấy ba vị lang quân giống như người hành tẩu trong giang hồ, không nghĩ tới còn có ham muốn của người đọc sách, thật sự là văn võ song toàn!”

Thẩm Kiều thực sự không nghĩ ra Bích Hà tông có cái gì hấp dẫn Yến Vô Sư, chỉ có thể đổ cho đối phương là tâm huyết dâng trào. Cũng không ngờ một lần hứng khởi này, đi cả con đường, đối phương từ đấu tới cuối đều không giảm hứng thú, cũng không đưa ra ý kiến muốn chia đường. Chỉ lát nữa là bước vài đại môn Bích Hà tông rồi, Thẩm Kiều nhức đầu không thôi, chỉ sợ vị hung thần này mang đến phiền toái gì cho môn phái nhà người ta. Nhiều lần muốn thoát khỏi y nhưng lại không thu được kết quả, ngược lại còn bị y đùa giỡn cả đường. Khiến hắn hết sức buồn bực là, nghe nói lúc này, khách điếm trong phạm vi mười dặm quanh đây đều đã kín chỗ. Hắn không khỏi hơi nhíu mày, suy nghĩ có nên cả đêm lên núi không. Dù sao Bích Hà tông cũng chỉ ở sườn núi, nếu không vì lo Vũ Văn Tụng còn nhỏ yếu ớt, chút lộ trình ấy với hắn mà nói cũng không tính là gì.

Yến Vô Sư dường như nhìn thấu tâm tư của hắn: “Giường để lại cho Vũ Văn Tụng ngủ, ta với ngươi ở gian ngoài đánh cờ được chứ?”

Thẩm Kiều cười khổ: “Rốt cục Yến tông chủ đến Bích Hà tông làm gì, cho tới tận lúc này cũng không chịu thật lòng nói ra sao?”

Yến Vô Sư: “Bản tọa nói là vì ngươi, nhưng ngươi đâu có tin.”

Thẩm Kiều lắc đầu một cái, hắn tất nhiên là không tin: “Hiện tại võ công của ta tuy rằng từ từ khôi phục, đã đạt tới trình độ tám chín phần khi trước. Nhưng muốn so với ngươi, vẫn là có chút miễn cưỡng, đánh nhau phần thắng cũng không lớn, hiện giờ còn chưa xứng làm đối thủ của ngươi.”

Yến Vô Sư nhíu mày: “Thẩm đạo trưởng, uổng cho ngươi nói người tu hành chú trọng thanh tĩnh vô vi, lại suốt ngày đem đánh đánh giết giết ra treo ở trong lòng. Lệ khí quá nặng, cứ tiếp tục như vậy đến năm tháng nào mới có thể lĩnh ngộ được cảnh giới tối cao của đạo môn?”

Ánh mắt của y đảo qua vẻ mặt không có gì để nói của Thẩm Kiều với nhìn Vũ Văn Tụng, thuận miệng nói: “Nghe nói Bích Hà tông có một mỹ nhân tuyệt sắc, tên là Nhạc Côn Trì.”

Thẩm Kiều chấn kinh không nhỏ: “Đó là sư huynh của tông chủ, hơn nữa, đó là nam nhân, ngươi lại…?!”

Yến Vô Sư: “Người tông chủ kia dù sao cũng nên là nữ chứ nhỉ?”

Thẩm Kiều: “Không sai…”

Yến Vô Sư: “Vậy thì nói lại lần nữa, nghe nói tông chủ Bích Hà tông là một mỹ nhân tuyệt sắc, so với Nguyên Tú Tú chỉ hơn không kém, bản tọa mộ danh đã lâu, chính là muốn thấy.”

Thẩm Kiều: “….”

Bộ dáng này của ngươi đâu có giống như mộ danh đã lâu.

Dù như thế nào, Yến Vô Sư nhất định phải đi theo, Thẩm Kiều cũng chẳng làm gì được hắn. Trước khi không rõ ý đồ đến của đối phương, thì cũng không thể tự chủ trương đem y cản ở bên ngoài, vô duyên vô cớ gây thù hắn cho Bích Hà tông.

Dùng xong cơm, tiểu nhị dẫn ba người đến xem gian phòng.

Gian phòng bố trí thật sự trang nhã như ông chủ đã nói, không nói tới người có thể thích ứng trong mọi hoàn cảnh như Thẩm Kiều, mà ngay cả Vũ Văn Tụng cũng lộ vẻ vui mừng, nhìn đồ đệ tương lai, Thẩm Kiều cảm thấy nghỉ lại đây một đêm cũng ổn.

Vũ Văn Tụng rất nhanh đã bị giục lên giường nghỉ ngơi, Yến Vô Sư lại lôi kéo Thẩm Kiều: “Đến, chơi một ván.”

Thẩm Kiều khéo léo từ chối: “Bần đạo đánh cờ không tinh.”

Yến Vô Sư nhàn nhạt nói: “Khi đó ánh mắt ngươi không tốt, còn có thể tự mình hạ cờ với mình đó thôi.”

Thẩm Kiều không ngờ y còn nhớ rõ ràng như vậy, lập tức có chút lúng túng, cũng không tiện cự tuyệt nữa, chỉ đành ngồi xuống.

Ván đầu tiên, Thẩm Kiều thắng hiểm.

Y nói với Thẩm Kiều: “Ngươi và ta trình độ ngang nhau, lần này chẳng qua có chút sai lầm, dù sao cũng phải để bản tọa có cơ hội thắng một ván, mới là công bằng.”

Thẩm Kiều vốn muốn tĩnh tọa luyện công, nghe lời này chung quy cũng không đành lòng: “Vậy được, đánh thêm một ván nữa.”

Ván thứ hai, Thẩm Kiều thua Yến Vô Sư, mà lần này, thế cờ so với khi nãy còn thắng hiểm hơn, gần như chỉ hơn nhau có một chút xíu.

Yến Vô Sư ôn nhu trấn an hắn nói: “Ta cũng chỉ là được hạ cờ trước thôi, lần này để ngươi đánh trước đi.”

Thẩm Kiều nhíu mày nhìn thế cờ, chỉ cảm thấy trong đó dường như có chút quái lạ, nhưng lại không nói ra được duyên cớ.

Hắn vốn không có tâm tranh cường háo thắng, nghe vậy liền nói: “Không được, thắng thua là chuyện thường trong nhà binh, một thắng một thua, vừa vặn hòa nhau.”

Yến Vô Sư: “Ván cờ này cũng như kiếm đạo, không biết ngươi có thể ngộ ra điều gì?”

Thẩm Kiều sững sờ, nhìn chuyên chú một lát, lắc đầu nói: “Thứ cho ta ngu dốt, không thấy được.”

Yến Vô Sư: “Vậy đánh ván nữa, ngươi có thể cố gắng lĩnh hội, một tiến một lùi, chính như khi vung kiếm đối địch, từ một hiểu trăm.”

Thẩm Kiều đối với kiến giải của y trên lĩnh vực võ công vẫn luôn rất bội phục, nghe vậy đáp ứng, quả nhiên càng thêm nghiêm túc đánh.

Yến Vô Sư nghĩ thầm, người này thật dễ lừa, thuận miệng bịa chuyện thế mà cũng tin.

Ván thứ ba, hai người rốt cuộc đánh hòa.

Lúc này bầu trời tối đen cuối cùng vì mặt trời mọc lên mà nhiễm lên chút ánh vàng.

Thẩm Kiều nhìn chằm chằm ván cờ nửa ngày, rốt cục nhìn ra được huyền diệu trong đó: “Nghe nói thế cờ như chiến trường, có thể đọc thấu lòng người cùng binh pháp, nhưng ta lại không nhìn ra được trong này có liên quan gì đến kiếm đạo, có phải ngươi cố ý lừa ta hay không?”

Yến Vô Sư nói như không có chuyện gì xảy ra: “Đương nhiên là không, ngươi nghĩ nhiều rồi.”

Y đương nhiên không thừa nhận mình chẳng qua chỉ là muốn nhìn bộ dáng vô cùng thú vị khi phải khổ sở suy tính của đối phương mà thôi.

Thẩm Kiều: “Vậy có thể kính nhờ Yến tông chủ nói cho ta biết một hai điều ngươi lĩnh ngộ được, giúp bần đạo mở rộng tầm mắt được không?”

Yến Vô Sư đứng dậy: “Trời sáng rồi, bản tọa đi gọi Vũ Văn Tụng dậy, ngọc không mài không thể đẹp, hắn nên luyện kiếm rồi.”

Thẩm Kiều: “…..”

Trước/130Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Đấu Phá Thương Khung Chi Vô Thượng Chi Cảnh