Saved Font

Trước/130Sau

Thiên Thu - Mộng Khê Thạch

Chương 96

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Editor: Thiếu Quân

Thẩm Kiều hơi ngẩn ra, sau đó nhận rõ người tới, trên mặt không khỏi cũng lộ ra ý cười: “Lý công tử, đã lâu không gặp, dạo này vẫn tốt chứ?”

“Ta rất tốt.” Lý Thanh Ngư vốn không phải là người buông thả cảm xúc, mới vừa rồi lộ ra nét cười đã là hiếm thấy. Nụ cười của hắn rất nhanh đã thu lại, khôi phục khuôn mặt bình tĩnh không chút lay động của ngày trước, chỉ là vẫn có thể khiến người ta cảm thấy khí tức vui vẻ đang lượn quanh hắn mà thôi.

Ấn tượng của Thẩm Kiều đối với Lý Thanh Ngư là khá tốt. Ngày đó đối phương mặc dù ban đầu có xem thường mình, nhưng sau đó lại xúc động lấy kiếm cho mượn, trợ giúp hắn đánh bại Đoạn Văn Ương, có thể thấy rất có cá tính. Chỉ là không giỏi nói chuyện nên nhìn qua có chút lãnh bạc mà thôi, kỳ thực cũng là một người trong nóng ngoài lạnh.

“Thời điểm ta ở Trường An, được cả nhà lệnh sư đệ Tô Tiều giúp đỡ, mới có thể mang Thất lang thoát khỏi trùng vây. Không biết cả nhà lệnh sư đệ hiện giờ thế nào rồi?”

Lý Thanh Ngư gật gật đầu: “Hắn rất tốt, sau khi Chung Nam phái bị Hợp Hoan tông cường ép, Tô gia cùng vài đệ tử khác đã tới núi Thanh Thành, hiện tại bình an vô sự.”

Thẩm Kiều thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì tốt, chỉ là trước mắt thế cuộc Trường An không ổn định, e là trong thời gian ngắn bọn họ không thể quay về được rồi?”

Lý Thanh Ngư ừ một tiếng: “Hiện giờ võ công của đạo huynh khôi phục thế nào rồi, nếu như có thời gian rảnh, có thể để ta lĩnh giáo vài chiêu không?”

Hắn si mê kiếm đạo, nhìn thấy Thẩm Kiều giống như nhìn thấy một thanh bảo kiếm chưa rời vỏ, che giấu sắc bén khó ngờ, yêu thích không buông, hận không thể đem toàn thân đối phương từ trên xuống dưới xem xét tỉ mỉ, nhưng lại không phải xuất phát từ tâm tư xấu xa không thể cho ai biết.

Dưới ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm của đối phương, Thẩm Kiều dở khóc dở cười: “Ta…”

Hắn vừa mới nói một chữ, Yến Vô Sư liền chen vào: “Hiện tại A Kiều phải đi chỉ điểm cho đệ tử, chị sợ không có thời gian rảnh chơi cùng ngươi. Nếu như ngươi muốn lĩnh giáo, không bằng để bản tọa đến chỉ điểm cho ngươi vài chiêu.”

Lý Thanh Ngư nhìn về phía y: “Ngươi là ai?”

Khóe miệng Yến Vô Sư nhếch lên một cái: “Nếu như ngươi có thể đánh bại bản tọa, bản tọa tự nhiên sẽ khai báo họ tên.”

Tầm mắt Lý Thanh Ngư dời xuống, dừng lại trên bàn tay cầm kiếm gỗ của y một chốc, đột nhiên lắc đầu nói: “Ngươi không thường dùng kiếm, học nghệ lung tung, trên lĩnh vực kiếm đạo, ngươi không bằng Thẩm Kiều, mà nội lực của ta hiện giờ lại chẳng bằng ngươi, không đánh.”

Yến Vô Sư cười đến ôn nhu thân thiết: “Bản tọa chưa từng thấy người nào biết mình biết người như vậy, ngươi là người đầu tiên đấy.”

Ánh mắt Lý Thanh Ngư đột nhiên trở nên sắc bén, hai người đối mắt một lát, hắn gật gật đầu: “Hóa ra là Yến tông chủ Hoán Nguyệt tông.”

Yến Vô Sư nhíu mày: “Xem ra ngươi có biết bản tọa?”

Lý Thanh Ngư ừ một tiếng: “Nghe nói Yến tông chủ ngông cuồng tự đại đệ nhất thiên hạ, hôm nay gặp mặt, quả nhiên danh bất hư truyền.”

Hai người này vừa thấy mặt đã giương cung bạt kiếm, hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của Thẩm Kiều, hắn nói: “Yến tông chủ, Lý công tử là khách quý của Bích Hà tông…”

Lời còn chưa dứt, Yến Vô Sư đã cười ha ha: “Vậy hãy để bản tọa chứng kiến năng lực của vị khách quý này nào!”

Y vươn ngón trỏ ra, nhanh như chớp giật, lại uyển chuyển không ngờ, chính là xuân thủy chỉ pháp nổi danh thiên hạ!

Thẩm Kiều tâm niệm vừa động, muốn ra tay ngăn lại, đã không còn kịp.

Ở đầu kia, một thanh âm vang lên, nhưng Thu Thủy kiếm của Lý Thanh Ngư chỉ mới rút được một nửa, một nửa thanh kiếm vừa vặn ngăn trở ngón tay của Yến Vô Sư. Song phương tiếp xúc ngắn ngủi, Lý Thanh Ngư lùi về sau ba bước, kiếm cũng bị ép lui vào vỏ.

Yến Vô Sư thì lại chắp tay đứng yên, không hề nhúc nhích.

Cao thấp đã hiện.

Nhưng điều này cũng là trong dự liệu. Lý Thanh Ngư tuy là cao thủ hiếm có trong thế hệ trẻ, nhưng dù sao cũng không thể đánh đồng với Yến Vô Sư. Như hắn vừa mới nói, nội lực của mình không sánh bằng Yến Vô Sư, ngược lại là Yến Vô Sư bức người ta ra tay, có chút tư thái bắt nạt vãn bối.

Lý Thanh Ngư cầm kiếm chắp tay, đề xuống khí huyết cuồn cuộn, chậm rãi nói: “Yến tông chủ nội lực thâm hậu, ta quả không thể bằng.”

Cường điệu nhấn mạnh hai chữ nội lực, nói rõ ý đối phương là Yến Vô Sư mặc dù thắng thế, nhưng không phải là dựa vào chỉ pháp cao minh, mà là vì nội lực thâm hậu.

Gương cung bạt kiếm, động phát nổ tung.

Yến Vô Sư cười lạnh một tiếng.

Không đợi y ra tay hành động, Thẩm Kiều đã tiến lên một bước nói: “Lý công tử, lần này chưởng môn Chung Nam phái bỏ mình, lại bị Hợp Hoan tông cường ép, chắc chắn sẽ nhấc lên sóng to gió lớn trong giang hồ. Ta thực muốn biết nội tình trong đó, không biết Lý công tử có rảnh nói rõ cho ra không?”

Lý Thanh ngư liếc mắt nhìn Yến Vô Sư một cái, lúc này mới gật gật đầu: “Tất nhiên là có thể.”

Thẩm Kiều làm tư thế mời vào phòng: “Mời.”

Sau đó liền nói với Yến Vô Sư: “Không biết Yến tông chủ có muốn cùng vào ngồi, hay là có chuyện khác quan trọng hơn?”

Dưới cái nhìn của Thẩm Kiều, Lý Thanh Ngư người ta tới nhà làm khách, vô duyên vô cớ bị Yến Vô Sư trêu chọc, cũng thật sự là không còn gì để nói. Nếu như hai người đánh nhau, không cần biết ai bị thương tổn, khổ sở đều là Bích Hà Tông.

Yến Vô Sư bỗng nhiên mím môi cười, hàn băng lập tức hóa thành gió xuân: “Các ngươi cứ nói chuyện, ta có chút đói bụng, tới nhà bếp xem có gì ăn không.”

Cổ cổ quái quái. Thẩm Kiều nghĩ bụng, hắn cũng không đoán ra cái kiểu tính khí mây mưa thất thường của Yến Vô Sư, thấy đối phương quay người rời đi, không khỏi lắc đầu một cái, đi vào trong phòng cùng Lý Thanh Ngư nói chuyện.

Vì lần biến cố này mà Chung Nam phái hoàn toàn sụp đổ. Xuất thân thế gia như Trưởng Tôn Thịnh thì không nói làm gì, không còn sư môn, dù sao vẫn có thể về nhà. Nhưng những đệ tử bình thường coi môn phái như nhà thì lại có chút thê thảm. Bọn họ bị ép lựa chọn hoặc là quy thuận Hợp Hoan tông, trở thành đệ tử ngoại môn của Hợp Hoan tông, hoặc là lựa chọn đứng ở phía đối lập với Hợp Hoan tông, nhờ vả môn phái khác. Như Thuần Dương quan ở núi Thanh Thành, càng vì lần đại hội thử kiếm này mà sóng ngầm phun trào.

Lúc này Thuần Dương quan đã mơ hồ trở thành thế lực thứ ba, tạo thành thế chân vạc với Hợp Hoan tông và Phật môn ở phương bắc. Không ít môn phái không muốn dựa vào Hợp Hoan tông và Phật môn mà vội vàng chạy đến Thuần Dương quan tìm kiếm sự che chở. Mà ở phía nam, vì có Trường Giang cắt qua, lại thêm Lâm Xuyên Học Cung tọa trấn, Hợp Hoan tông và Phật môn tạm thời chưa đủ quy mô để thẩm thấu về phía nam.

Vô tâm trồng liễu liễu lên xanh, Dịch Ích Trần vừa mới bắt đầu cũng không ngờ được kết quả này. Nhưng Thuần Dương quan vốn đã có tâm nhập thế, cho nên hắn tự nhiên cũng không vì lý gì mà cự tuyệt chuyện này. Đại hội thử kiếm tiến hành ở Thuần Dương quan, hiển nhiên cũng chứng minh hướng đi của lòng người.

Bất quá chỉ trong nửa năm ngắn ngủi, thế cuộc thiên hạ lại phát sinh biến hóa lệch trời, khó tránh khỏi làm người ta thổn thức cảm thán.

Lý Thanh Ngư: “Đại hội thử kiếm tổ chức, quần hùng tất sẽ đến, chính là cơ hội tốt để luận bàn kiếm đạo. Sư tôn hi vọng, đến lúc đó đạo huynh có thể tới xem, coi như nể mặt tình nghĩa Đạo môn.”

Thẩm Kiều nói: “Hiện tại tính cả Thất lang, ta tổng cộng thu nhận hai đồ đệ. Hiện giờ hai đứa nó mới vào sư môn, chính là thời điểm cần thiết để củng cố căn cơ. Nếu như không có ta bên cạnh, e là không có người chỉ điểm, dễ dàng lầm đường lạc lối.”

Lý Thanh Ngư không để ý lắm: “Khi còn bé, lúc ta luyện công, sư tôn đều chỉ dạy qua một lần, sau đó để chúng ta tự mình lĩnh ngộ. Võ đạo vốn không thoát khỏi quan hệ với thiên tư trời phú. Nếu ngay cả chút tư chất thiên phú này cũng không có, chẳng thà cả đời làm nông mà sống, cũng đỡ hao phí năm tháng thời gian.”

Lời nói mặc dù tàn khốc, nhưng cũng không phải là không có đạo lý. Chỉ là người có tính tình như Thẩm Kiều, tuyệt đối không nói ra được như vậy. Hắn cười cười: “Việc này xin để ta cân nhắc một chút, sau đó thương lượng với hai đứa, rồi mới quyết định.”

Lý Thanh Ngư gật gật đầu.

Thẩm Kiều nghĩ tới một chuyện: “Không biết Lý công tử có từng nghe nói tới tin tức của Huyền Đô Sơn?”

Lý Thanh Ngư: “Chưa từng nghe nói.”

Tin tức cuối cùng mà Thẩm Kiều biết về Úc Ái, chính là thời điểm hắn tham dự trận vây công Yến Vô Sư, sau lần đó, Thẩm Kiều chưa từng gặp lại hắn lần nào.

Úc Ái toàn tâm toàn ý muốn để Huyền Đô Sơn trở lại làm phái đứng đầu Đạo môn. Nhưng ngay từ ban đầu đã bất lợi, đầu tiên là bị Thuần Dương quan lớn tiếng dọa nạt, sau đó lại hợp tác cùng Đột Quyết, muốn mượn người Đột Quyết quật khởi, nhưng tính toán này không hẳn vẻ vang, chỉ sợ cuối cùng vẫn là dùng giỏ trúc múc nước, công dã tràng mà thôi.

Sau cơn đau kinh sợ vì bị phản bội ban đầu, hiện giờ nhớ lại tất cả những gì liên quan đến Huyền Đô Sơn, Thẩm Kiều chỉ cảm thấy đó như một hồi mộng cảnh mông lung mưa bụi, tốt đẹp nhưng không chút chân thực.

Lý Thanh Ngư nói: “Nếu như ngươi muốn quay lại Huyền Đô Sơn, ta có thể tới thỉnh cầu sư tôn ra tay giúp đỡ.”

Thẩm Kiều lắc đầu bật cười: “Đa tạ, nếu như không phải tự dựa vào năng lực của mình để đoạt lấy, chung quy cũng không lâu dài.”

Lý Thanh Ngư thấy hắn đã có chủ ý trong lòng, liền gật đầu, không cần phải nhiều lời nữa.

Hai người nói một lúc, sắp đến giờ trưa, người đến gõ cửa là Chu Dạ Tuyết của Bích Hà tông.

“Lý sư huynh, tông chủ đang cùng sư phụ ta thương nghị chuyện quan trọng, không thể nào tự mình đứng ra tiếp đãi, cố ý bảo đại đệ tử đến đây, mời Lý sư huynh và Thẩm đạo trưởng cùng dời bước tới phòng khách dùng cơm.”

Có đi đại hội thử kiếm hay không, đối với Bích Hà tông mà nói là chuyện lớn. Triệu Trì Doanh tất nhiên muốn tìm Nhạc Côn Trì thương lượng, thời điểm như vậy, không rảnh để tự mình đi ra tiếp đãi Lý Thanh Ngư cũng là chuyện bình thường.

Chu Dạ Tuyết mới mười tám tuổi, chính là thời gian xinh đẹp như hoa. Nàng và Lý Thanh Ngư bằng tuổi nhau, cũng đều luyện kiếm, có thể nói là môn đăng hộ đối, nếu có thể bởi vậy mà nảy sinh tình cảm, thì đúng là một giai thoại.

Tuy rằng bản thân Dịch Ích Trần không gả không cưới, nhưng không có ép đệ tử cũng phải có ý nghĩ như mình. Thuần Dương quan từ trên xuống dưới gần như không có nữ đệ tử. Tương lai Lý Thanh Ngư nếu như cả đời đều không lập gia đình, chuyên chú luyện kiếm tất nhiên cũng không sao. Còn nếu muốn cưới vợ sinh con, nữ đệ tử Bích Hà tông dung nhan xuất chúng, vẫn có thể coi như là lựa chọn không tồi. Triệu Trì Doanh bảo Chu Dạ Tuyết đến đây tiếp đón, hiển nhiên cũng là vì có ý tưởng này.

Chỉ là Lý Thanh Ngư dường như không có một chút suy nghĩ gì về phương diện này, hắn nói: “Đa tạ đã báo, nếu Triệu tông chủ không ở, ta không tới cũng được. Có thể giúp ta và Thẩm đạo huynh chuẩn bị hai phần cơm canh, ta muốn thỉnh giáo kiếm đạo của huynh ấy, ở đây vừa ăn vừa nói chuyện là được rồi.”

Chu Dạ Tuyết hiển nhiên chưa từng thấy người nào không hiểu phong tình như vậy, trừng đối phương hồi lâu, mới chậm rãi nói một chữ “Được”, sau đó không hề quay đầu mà bước đi thẳng.

Sau một chốc, người đưa cơm tới cũng không phải nàng, đổi thành Phạm Nguyên Bạch.

Thẩm Kiều là người ngoài, nhìn ra được tiểu cô nương kia hình như có ý với Lý Thanh Ngư. Chỉ là Lý Thanh Ngư rõ ràng không có ý dó, cho nên hắn cũng không tiện khuyến khích thêm vào, đành giả như không biết.

Đầu bếp hôm nay không phải người dưới núi mời tới, ba món mặn một món canh, mùi vị đều rất bình thường.

Thẩm Kiều múc một chén canh, uống được một nửa mới nhận ra mình đang uống canh cá.

Hơn nữa hình như là canh đầu cá…

Lại nhìn Lý Thanh Ngư, cũng đang cúi đầu ăn canh.

Không biết vì sao, Thẩm Kiều bỗng nhiên cảm thấy có chút tức cười, hắn hơi muốn cười, nhưng lại cảm thấy như vậy không được đứng đắn cho lắm, nhanh chóng ngừng suy nghĩ này lại.

Lý Thanh Ngư: “Canh này vị không tồi.”

Thẩm Kiều cười khan một tiếng, không biết nói tiếp thế nào, chỉ có thể bảo: “Cải xanh này cũng rất tươi.”

Lúc nói câu này, trong đầu Thẩm Kiều đột nhiên xẹt qua gương mặt của Yến Vô Sư, nhưng lại lập tức phủ nhận.

Dù như thế nào, đường đường là tông chủ Hoán Nguyệt tông, cũng không đến nỗi làm ra cái sự tình ấu trĩ như thế chứ?

Triệu Trì Doanh rất nhanh đã suy nghĩ xong, nàng dẫn Phạm Nguyên Bạch và Chu Dạ Tuyết đi tới Thuần Dương quan tham gia đại hội thử kiếm. Nhạc Côn Trì lưu lại tọa trấn môn phái. Thẩm Kiều vốn cũng có ý lưu lại, nhưng Triệu Trì Doanh lại chủ động đưa ra ý kiến, hi vọng Thẩm Kiều cùng đi. Đối với vị bằng hữu từng chung hoạn nạn này, nàng vô cùng xem trọng. Lần này Bích Hà tông thế đơn lực bạc, chỉ dựa vào một mình Triệu Trì Doanh, e là khó có thể ra mặt, quả thực cần Thẩm Kiều trợ giúp một chút.

Thẩm Kiều đồng ý, liền bố trí bài tập cho Thập Ngũ và Vũ Văn Tụng, dặn bọn chúng chăm chỉ luyện công cùng Nhạc Côn Trì. Từ nhỏ Vũ Văn Tụng đã được ở nhà cao cửa rộng, đối với Thái Sơn luôn có tâm lý tràn ngập hiếu kỳ cùng với tò mò tìm hiểu, cho nên mãi không biết mệt. Thập Ngũ mặc dù là sư huynh, nhưng tính tình ôn hòa, lúc bình thường đều tùy ý Vũ Văn Tụng, thấy đại sự mới có thể kiên trì dị thường. Sư huynh đệ hai người ở chung ngược lại khá là hòa hợp, để bọn chúng một chỗ, Thẩm Kiều cũng không lo lắng.

Đoàn người rất nhanh đã thu thập ổn thỏa, khởi hành lên đường.

Tác giả có lời muốn nói:

Thẩm Kiều: Yến tông chủ, canh đầu cá này có phải là ngươi làm không?

Lão Yến: A Kiều, làm sao bản tọa có khả năng làm ra cái chuyện không có phẩm cấp như thế chứ?

Thẩm Kiều: … (Vẻ mặt rất không thể tin)

Trước/130Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Lục Minh Chí Tôn Thần Điện