Saved Font

Trước/122Sau

Thiếp Định Chàng Rồi Quyết Chẳng Buông

Chương 40

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Nghe y nói quốc sự cả buổi, Nguyên Tứ Nhàn ít nhiều cũng hơi buồn ngủ, nhưng đáy lòng toát lên một nghi vấn chợt rất muốn biết đáp án, bèn tiếp tục quấn lấy y:

– Nếu lòng ngài đã chứa muôn dân trăm họ thì phải chăng ban đầu ngài cũng mắng ta như các triều thần khác, khi chuyện Nam Chiếu xảy ra, họ nói Nguyên gia ta vì tư lợi cá nhân mà không phân tốt xấu, nhất quyết đòi dùng vũ lực, hại tướng sĩ và bá tánh biên quan chịu thêm nỗi khổ chiến tranh… Lúc đó ngài cũng ủng hộ ta hòa thân Nam Chiếu sao?

– Không.

Lục Thời Khanh nói thật:

– Là ta lén khuyên thánh nhân nhận quân lệnh trạng của cha cô, xuất binh nghênh chiến, từ chối hòa thân.

Nguyên Tứ Nhàn hơi sững sờ, chợt ngước mắt hỏi:

– Vì sao?

Lúc đó y không hề biết nàng, chắc chắn không phải xuất phát từ tư tâm. Nhưng nàng vẫn tò mò.

Dường như cảm nhận được ánh mắt ngước lên của nàng, Lục Thời Khanh hơi nghiêng đầu, rõ ràng chỉ có màn đêm đen kịt nhưng y phảng phất như thấy một đôi con ngươi lấp lánh đang khẩn thiết nhìn chằm chằm y.

Cảm giác tưởng tượng trong bóng tối quá mãnh liệt, y nắm chặt dây vải trói cổ tay, xoay đầu trở lại, nghiêm túc đáp:

– Mục đích cuối cùng của “hòa thân” là ngừng chiến, vứt bỏ thù hận với dị tộc, duy trì sách lược thân thiết hảo hữu. Ví dụ như Hồi Hột, Thổ Phiên hiện nay tiến thoái hợp lý, giao hảo với Đại Chu, thêu hoa trên gấm thì chưa chắc là không thể. Nhưng với Nam Chiếu thì không được. Lần này Nam Chiếu hành động ác liệt vốn là dùng tâm thái khiêu khích để hưng binh khởi chiến, hòa thân đồng nghĩa với thỏa hiệp và nhục nhã.

– Hòa thân xong, Nam Chiếu đương nhiên sẽ được đằng chân lân đằng đầu, chư tộc bốn phương cũng có thể dồn dập noi theo, đến lúc đấy quốc không ra quốc, quân không ra quân. Nếu Đại Chu đã đến mức cần một nữ tử hi sinh bản thân, ép dạ cầu toàn mới có thể lập quốc, thì sao không chắp tay dâng luôn lãnh thổ để lê dân bá tánh có được một nền thống trị tốt hơn?

Câu cuối cùng, Nguyên Tứ Nhàn nghe mà tim gan run rẩy đồng thời cũng sôi trào.

Lục Thời Khanh nói tiếp:

– Huống hồ tâm tư của Nam Chiếu rất rõ ràng, chính là ly gián Điền Nam vương và thánh nhân. Một khi cô gả đi, thánh nhân chắc chắn sẽ càng sinh ra khúc mắc trong lòng với cha cô, sợ ông ấy nương nhờ Nam Chiếu, thậm chí sợ sẽ có ngày ông ấy chĩa đao vào cổ mình.

– Điền Nam căn cơ bất ổn, triều đình tuy có người thiện chiến nhưng không ai quen thuộc Nam Chiếu hơn cha cô, càng không ai có chức vị quan trọng có thể trấn thủ tây nam như cha cô. Một khi thánh nhân tự chặt tay mình thì thiết kỵ Nam Chiếu sẽ vượt qua biên ải như chỗ không người, lúc đó mới là khởi nguồn tai ương cho tướng sĩ bách tính Đại Chu. Nguyên gia cô lấy chiến tranh ngăn chiến tranh thì có tội gì? Vì sao ta ủng hộ cô đi hòa thân?

Nếu nói, chuyện tu sửa đê khiến Nguyên Tứ Nhàn lần đầu tiên cảm nhận được thiện ý của Lục Thời Khanh với bách tính Đại Chu, thì những lời này khiến nàng lần đầu tiên có tự tin chân chính về việc cầu mong y che chở.

Nàng không nhiều lời, siết góc chăn, nhỏ giọng:

– Lục thị lang, đa tạ ngài khi ấy nói giúp ta.

Tuy không phải vì nàng.

Ngữ khí nàng chân thành hiếm thấy, không khẩu thị tâm phi như trước, Lục Thời Khanh mỉm cười không lên tiếng, nhưng lòng buông tiếng thở dài.

Lời vừa rồi đúng là suy nghĩ trong lòng y, nhưng đó là lời để nói với minh quân, chứ nói với Huy Ninh Đế là uổng công vô ích. Lúc ấy, vì để ông ta từ bỏ vụ hòa thân sắp ván đã đóng thuyền này, y đã dùng lợi hại quyền mưu giả vờ khuyên bảo.

Những lời không quá quang minh chính đại đó nếu để Nguyên Tứ Nhàn nghe được, e là nàng sẽ không đa tạ nổi đâu.

Nhưng với thân phận lúng túng này của y, mục đích vĩnh viễn quan trọng hơn thủ đoạn.

Hồi lâu sau, y nghe tiếng thở nhẹ đều đều của nàng vang lên, nghĩ cuối cùng nàng chịu ngủ rồi, thế là y cũng nhắm mắt theo.

Sáng hôm sau, Nguyên Tứ Nhàn tỉnh dậy trên giường, lúc dậy chỉ thấy Lục Thời Khanh đang ngồi trong xe ngựa lộc cộc viết công văn, nàng liếc nhìn cảm thấy sai sai, chờ phản ứng lại mới giật mình.

Sao nàng lại từ chân giường lên trên giường, hai tay Lục Thời Khanh lại được cởi thế nào?

Nàng trố mắt hỏi:

– Ngài gọi Thập Thúy tới à?

Lục Thời Khanh không ngẩng đầu, nhàn nhạt đáp:

– Không.

– Vậy ngài…?

Y gác bút, rút trong tay áo ra một lưỡi dao mỏng cho nàng xem. Ý đại khái là, tự y cắt dây vải.

– …

Woa, thật không biết xấu hổ!

Nguyên Tứ Nhàn tức giận, đập chăn nhổm dậy, thiện cảm tích lũy được tối qua thoáng chốc bay sạch sành sanh, nàng chất vấn:

– Chàng làm cho ta lên giường?

– Không phải làm.

Lục Thời Khanh nhìn nàng, cau mày:

– Nữ tử nên chú ý dùng từ một chút, nói năng cho văn nhã, tránh khiến người ta hiểu lầm.

Chữ “làm” thì sao? Múa bút làm văn cũng là làm, ngâm gió ngợi trăng cũng là làm, không văn nhã à? (1) Đầu y đầy mấy thứ kỳ quặc mà trách nàng.

(1) Chữ này là ‘lộng’ (弄) có rất nhiều nghĩa: làm, lấy, chọc ghẹo, chơi đùa… Các thành ngữ được nhắc tới đều có chữ ‘lộng’: ‘vũ văn lộng mặc’ (舞文弄墨) – múa bút hành văn, tức nói về khả năng chơi chữ, văn chương; ‘ngâm phong lộng nguyệt’ (吟风弄月) – ngâm gió ngợi trăng.

Lục Thời Khanh có lẽ cũng cảm thấy không cẩn thận để lộ gì đó, bèn ho một tiếng, giải thích:

– Dưới giường lạnh, nửa đêm cô lạnh run làm ta ngủ không được.

Cho nên nửa đêm y cởi trói, đổi chăn đệm với nàng? Y không làm kinh động nàng thì chắc chắn là lặng lẽ bế nàng lên giường rồi.

Nhưng không phải y mắc bệnh sạch sẽ ư? Sao lại chịu ngủ trên chăn đệm nàng từng ngủ chứ.

Đoạn đường xuôi nam này của y đúng là càng lúc càng tùy tiện. Bệnh sạch sẽ đâu rồi, hả?

Nguyên Tứ Nhàn thầm thê lương, hệt như lần trước ở trạm dịch, nghe xong lời giải thích vô cùng chính nghĩa của y là lời trách móc của nàng lại cứ như đuối lý.

Tình trạng thế này, kỳ thực nàng có thể đường hoàng bắt y chịu trách nhiệm, nhưng nếu muốn y cam tâm tình nguyện che chở Nguyên gia thì cưỡng ép như vậy chắc chắn không được, bây giờ gấp gáp quá là nàng thua. Nàng phải bình tĩnh, ghim kỹ món nợ này, chờ thời cơ chín muồi sẽ lôi ra nói.

Thế là nàng thu lại tâm tư gợn sóng của mình, bình tĩnh nói:

– Vậy đa tạ ngài chiếu cố.

Tay cầm bút của Lục Thời Khanh khựng lại, đầu bút chấm trên giấy, quẹt ra một vệt xấu xí.

Gì thế, khác với tưởng tượng của y quá. Vì sao nàng không nhân cơ hội ép y cưới nàng? Y đã tính toán kỹ rồi, thế mà nàng lại hời hợt bỏ qua cho y vậy à?

Vậy y hao tâm tổn trí trù tính vụ ngủ chung này làm gì chứ?

Nguyên Tứ Nhàn thấy vẻ mặt y đơ như chịu đả kích, nàng nhìn vết mực dưới ngòi bút y, hỏi:

– Lục thị lang, ngài sao thế?

Lục Thời Khanh hoàn hồn, nhấc bút, vo công văn bị hỏng thành một cục, trải giấy lại, mỉm cười nói:

– Không có gì, nghĩ tới nỗi khổ dân sinh nên nhất thời phiền muộn thôi.

Nguyên Tứ Nhàn không biết có tin hay không, cười híp mắt:

– Đại Chu có ngài đúng là may mắn.

Qua Kỳ Châu chính là Thư Châu – đích đến chuyến đi này của Lục Thời Khanh.

Kỳ thực cơn mưa hôm qua vốn không tới mức bạo phát thành lũ, nhưng tệ ở chỗ mấy ngày trước mưa to kéo dài không dứt khiến núi trong vùng vô cùng nhão, cơn mưa ấy như cọng rơm cuối cùng đè chết lạc đà, khiến tình hình thiên tai ở Thư Châu vốn đã được khống chế lại lần nữa lan tràn, trong thành thêm một nhóm bách tính lang thang.

Lục Thời Khanh và Nguyên Tứ Nhàn đến thành Thư Châu vào lúc hoàng hôn, đúng lúc gặp nhóm nạn dân phụ cận ùa vào kín cả cổng thành. Đa phần họ tới xin cháo, cũng có một phần tìm thầy cầu thuốc, dù sao đều là chuyện sinh mạng, cho nên dù môn lại không ngừng lớn tiếng quát tháo, đa số mọi người vẫn ngoảnh mặt làm ngơ.

Một môn lại trẻ tuổi thấy vậy xô ngã một ông lão xuống đất, chỉ trường đao trong tay vào ông quát:

– Từng người một thôi, có tai không hả? Xe ngựa của Lục khâm sai chúng ta đến rồi, còn không mau mau tránh đường?

Câu hét to này rốt cục khiến mọi người đang ồn ào trở nên yên tĩnh. Có người mở to mắt, quay đầu nhìn đội khâm sai phía sau, đỡ ông lão bị ngã đau cổ tay la oai oái dậy, mắng:

– Khâm sai chó má gì mà ức hiếp người ta vậy chứ?

Nói xong, ông nhổ một ngụm nước miếng. Mấy tráng hán bắt đầu mắng phụ họa, phụ nữ trẻ em thì run rẩy không dám lên tiếng.

Trường đao của môn lại nọ giơ ngang như muốn chém đầu ông lão thì chợt nghe một tiếng quát khẽ:

– Dừng tay.

Giọng nói ấy không to nhưng nghe rất rõ ràng vang dội, động tác của gã khựng lại, nghiêng đầu thấy một người bước xuống xe khâm sai, người đó mặc áo bông cổ tròn màu thiên thanh, da trắng môi đỏ, đôi mắt diễm lệ, nhưng ánh mắt nhìn gã lại đầy chán ghét.

Nguyên Tứ Nhàn đi nhanh về phía này mấy bước, đến trước mặt ông lão, một tay nâng cánh tay ông lên, một tay sờ xương cổ tay của ông.

Bàn tay trắng nõn của nàng đặt lên cổ tay đầy bùn bẩn của ông lão, ngón cái khẽ vuốt như đang xem xét thương thế của ông, chợt nàng ngước mắt cười hỏi:

– Lão trượng, nhà ông ở đâu?

Ông lão đau đến mức đầu toát mồ hôi, thấy nàng ăn mặc phú quý thì không dám đắc tội, miễn cưỡng đáp:

– Thôn… thôn Lý gia.

– Người nhà của ông đâu?

– Con trai và con dâu sáng nay đã vào thành, chân tôi hơi chậm…

Nguyên Tứ Nhàn nở nụ cười trấn an:

– Lát nữa ta sẽ sai người đưa ông đi tìm họ.

– Tạ…

Ông lão đang định nói tạ ơn nhưng còn chưa nói xong thì nghe cổ tay truyền đến một tiếng “rắc” của xương va chạm. Ông kinh hãi há miệng nhìn Nguyên Tứ Nhàn, ngay cả đau cũng không phản ứng lại.

Nguyên Tứ Nhàn cười:

– Ông bị trật khớp, ta trò chuyện với ông cho ông đỡ đau. Nhưng ông yên tâm, con trai và con dâu ông, ta vẫn sẽ tìm cho ông.

Mọi người xung quanh bị thủ pháp của nàng làm đơ người, sau đó ào ào xông lên.

– Khâm sai, khâm sai! Tay tôi bị đá đập trúng, đau lắm, ngài xem giúp với!

– Khâm sai bồ tát, tiểu nhi nhà tôi bị ngã, cứ nôn hoài…

Họ nhận nhầm nàng.

Nguyên Tứ Nhàn bị mọi người vây kín, trong lúc hỗn loạn, một tay nàng bị ai đó kéo đi. Nàng kinh hãi, ý nghĩ đầu tiên trong đầu là: tên nào to gan dám vô lễ với bổn khâm sai?

Nàng cuống quít muốn ra sức giãy thoát nhưng bị người đó kéo ra sau lưng, ngước mắt nhìn mới phát hiện, hóa ra là khâm sai hàng thật giá thật đến rồi.

Lục Thời Khanh nhìn mọi người, nhàn nhạt nói:

– Người hầu của ta y thuật không tinh, lúc nãy chữa được vết thương của lão trượng này chỉ là do may mắn. Lát nữa vài chục thạch lương thực và nhiều y sĩ sẽ đến thành Thư Châu, xin chư vị kiên nhẫn chờ đợi trong các lều tránh mưa dựng tạm trong thành.

Ai là người hầu của y hả, Nguyên Tứ Nhàn thầm oán. Y đưa mắt tìm gã môn lại ra tay đánh người đầu tiên, nghiêm túc suy ngẫm rồi hỏi:

– Ta không biết ngươi, ngươi là thuộc hạ dưới trướng Bình vương sao?

Lời này vừa thốt, các lưu dân vốn mừng rỡ xì xào khi nghe tin lương thực tới đồng loạt nghiêng đầu lại.

Nguyên Tứ Nhàn thầm kêu một tiếng “đã”.

Vụ ầm ĩ trước mắt trông có vẻ nhỏ nhưng kỳ thực quan hệ to lớn. Lúc trong xe, nghe lời môn lại kia nói, nàng đã cảm thấy không ổn. Lục Thời Khanh không gấp vào thành, vốn an bài cho bách tính vào trước, nhưng người này rõ ràng bị ai sai khiến, cố ý chọc ngoáy quan hệ giữa triều đình và dân chúng.

Ở đây tuy chỉ là một nhóm nhỏ nạn dân nhưng có câu “tiếng xấu đồn xa”, ai biết sau này tình hình sẽ diễn biến thế nào. Thiên tai ập đến, lòng người vốn đã bàng hoàng hoảng hốt, nếu lại bị kẻ có tâm quấy rối khiến dân chúng vùng lên thì loạn càng thêm loạn. Cho nên nàng lập tức xuống xe ngựa, ngăn gã môn lại kia giết người, không muốn khiến Lục Thời Khanh và triều đình ngậm đắng nuốt cay.

Huy Ninh Đế xác thực không phải minh quân, nhưng có người nhân lúc thế đạo hỗn loạn mà dùng biện pháp bỉ ổi như vậy, không thể không nói tâm càng hiểm ác.

Chỉ là việc này giải thích ra không hề đơn giản, 100 câu cũng chưa chắc phủi sạch, Nguyên Tứ Nhàn không ngờ Lục Thời Khanh chỉ dùng một câu hỏi đã lấy gậy ông đập lưng ông, lòng nàng chợt sinh ra ít sùng bái y, nhất thời quên mất tay nàng vẫn nằm gọn trong tay y.

Môn lại hiển nhiên bị hỏi đơ, vội gật đầu nói:

– Tiểu nhân chỉ là một môn lại, chưa từng gặp Bình vương ạ.

Lục Thời Khanh cười hỏi như rất tốt tính:

– Vậy ngươi từng gặp ta?

Gã lắc đầu:

– Tiểu nhân cũng chưa từng gặp Lục khâm sai ạ.

– Nếu đã như vậy, ngươi lấy gan từ đâu ra mà dùng danh nghĩa ta lạm dụng tư hình?

Tội danh này chụp to rồi. Môn lại quỳ phịch xuống, hai chân không ngừng run rẩy.

Tráng hán mắng Lục Thời Khanh ban đầu phỉ nhổ, xin lỗi y:

– Lục khâm sai, xin lỗi, lão tử mắng sai người!

Lục Thời Khanh cười vô cùng thân thiện với ông, chỉ vào môn lại suýt tè ra quần nói:

– Nhưng hắn nói đúng một điểm, triều đình không thiếu phần của ông, mọi người chen lấn đùn đẩy như vậy sẽ tăng thêm nhiễu loạn.

Nói xong, y nhìn về phía người phụ nữ lúc nãy cầu Nguyên Tứ Nhàn chữa bệnh:

– Tiểu nhi nhà bà chính là bị ngã như vậy nhỉ.

Người phụ nữ gật đầu như giã tỏi.

Lục Thời Khanh lại nhìn môn lại dưới đất:

– Ngươi đứng dậy đi, lần sau không được như vậy nữa, sắp xếp tốt cho họ vào thành đi.

Nói xong, y không dừng lại, nắm tay Nguyên Tứ Nhàn đi về.

Ánh mắt đám bá tánh phía sau đảo qua đảo lại quanh hai người.

Thôn bọn họ có phải quá lạc hậu không, hiện tại ở bên ngoài, quan hệ giữa khâm sai và người hầu đã thế này rồi sao?

Lời tác giả:

Sợ Sợ Tâm Cơ (gào thét): Tại sao nàng ấy không ép mình cưới? Tại sao?

Đạo diễn Cố (vỗ vai): Đau lòng nhỉ Lục lang!

Chú thích rõ: Trong truyện xuất hiện các dị tộc như Nam Chiếu, Thổ Phiên, Hồi Hột, Đột Quyết đều là bịa, không liên quan tới lịch sử.

Trước/122Sau

Theo Dõi Bình Luận