Saved Font

Trước/282Sau

Thoát Khỏi Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 279: Ngoại Truyện 12

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Chu Khiêm vừa dứt lời, một người đàn ông mặc tây trang mang giày da bước ra từ màn sương, che chắn trước mặt người đàn ông họ Cố. Cặp kính gọng bạc và bộ tây trang đã làm giảm bớt khí chất lưu manh của người này. Nhưng khi không cười, người đàn ông trông vẫn hung hãn vô cùng.

Hai người còn lại cũng xuất hiện.

Người đi trước cầm một cây roi màu đen thô to, dù cây roi đang nằm im bất động nhưng nó vẫn ngấm ngầm một nguồn sức mạnh khổng lồ, chỉ cần vung lên là sẽ kéo theo một lực lượng sánh ngang với thiên quân vạn mã.

Người đi bên cạnh có vóc dáng cao hơn một chút, dáng người dong dỏng, ngũ quan anh tuấn, đôi mắt lại như mây mù, không một ai nhìn thấu.

Bốn người này là Cố Lương, Dương Dạ, Đoàn Dịch, Minh Thiên.

Cố Lương nhìn Chu Khiêm, nói: “Roi không dùng để giết người, cũng không phải dùng để ra oai, tiên lễ hậu binh*, chỉ là để tiết kiệm thời gian, xác nhận thân phận của hai cậu trước, đồng thời biểu lộ thân phận của chúng tôi, tránh để các cậu phải suy đoán nhiều hơn.”

*Bài học kinh nghiệm trong Tam Quốc diễn nghĩa: Trước họ cách không tức giận, sau học cách chọc tức người, đó mới là đỉnh cao “trả thù”

Chu Khiêm lộ vẻ hứng thú, đang muốn hỏi thêm thì nghe thấy Bạch Trụ thì thầm bên tai: “Đó là roi của Diêm Vương.”

Roi của Diêm Vương? Mình đang gặp nhân viên làm việc dưới địa ngục?

“Vậy anh nói rõ hơn một chút đi, thân phận của chúng tôi là như thế nào?” Chu Khiêm hỏi Cố Lương.

Cố Lương không nói, Dương Dạ ở bên cạnh lên tiếng: “Trong sổ sinh tử không có tên của hai người.”

Ở thế giới này, cuộc sống của con người luôn gắn liền với vận mệnh sinh tử đã được hình thành theo một trật tự nhất định, vì vậy cũng có người trông coi canh giữ giúp bộ máy này vận hành theo quy luật.

Chiếc hộp trò chơi không thuộc về thế giới này, dù đã cố gắng vớt vát nhưng suy cho cùng, nó cũng đã can thiệp vào nhân quả của thế giới hiện thực. Chu Khiêm cũng không tin họ sẽ không tìm Bạch Trụ gây phiền toái.

Bây giờ có vẻ họ có việc muốn nhờ, Chu Khiêm cần phải nghe điều kiện mà họ đưa ra.

Nhận ra Chu Khiêm có phần cố kỵ, Đoàn Dịch nói: “Trò chơi đã đóng cửa, hai người cũng đã thoát ly khỏi quan hệ nhân quả của nhân gian, chúng tôi không có quyền truy cứu các cậu. Hơn nữa, hệ thống phán định công đức của chúng tôi đã kiểm tra giá trị công đức của các cậu, công đức của hai người đã ở mức chấp nhận được.”

“Phía sau trò chơi đã liên lụy đến những mối quan hệ nhân quả lớn hơn. Bây giờ mọi thứ xảy ra đều sớm đã được định sẵn. Nếu không, trò chơi cũng không có khả năng bình yên tồn tại lâu như vậy. Bây giờ nó đã đóng cửa đúng thời hạn, nên Chu Khiêm cậu cũng xem như là người lập công.”

Chu Khiêm hơi nhướng mày: “Nói không không có bằng chứng. Anh cần có một vật chứng để thuyết phục được tôi.”

Cố Lương nói: “Chỉ cần cậu đáp ứng hai điều kiện tôi vừa nêu, chúng ta có thể lập một khế ước.”

Chu Khiêm không đáp, cùng Bạch Trụ nhìn bốn người còn lại.

Bạch Trụ nói với bốn người: “Tôi có thể đảm bảo trò chơi đã đóng cửa, chiếc hộp cũng đã cắt đứt con đường liên kết với thế giới này. Thi thể của Thi Hồ cũng có thể trả lại cho các anh. Nhưng tọa độ thì không.”

Lúc trước, Bạch Trụ không rõ chuyện Thi Hồ là người như thế nào, chỉ nghe nói Thi Hồ là một sự tồn tại tiệm cận với Thần ở nhân gian. Thiệu Xuyên ước với trò chơi muốn có được xác của Thi Hồ, nghiên cứu mã gien của đối phương để bắt đầu kế hoạch cải tạo Thần của mình.

Sau này, y lấy lại được ký ức liên quan đến chiếc hộp trò chơi, có thể tùy ý xem xét những thông tin mình cần, cho nên y đã hiểu rõ hơn về lai lịch của Thi Hồ ——

Thi Hồ được “Nữ Oa”, một vị thần của thế giới này tạo ra.

Thi Hồ vốn chỉ là một cọng cỏ dại mọc trên núi, bị sinh vật có trí tuệ cấp cao cải tạo mã gien, trở thành một vị thần hô mưa gọi gió.

Sau đó, “Thần” rời đi, Thi Hồ ở lại đây, được xem là vị thần còn lại cuối cùng.

Một mình Thi Hồ sống một quãng thời gian đằng đẵng, có lẽ khi đã chán ghét hết mọi thứ ở đây, bởi trên đời này không còn bất cứ ai, bất cứ thứ gì có thể khiến cho Thi Hồ chết, ngoại trừ cực hình đáng sợ nhất ở địa ngục.

Cho nên Thi Hồ lựa chọn để cho thân xác của mình chết đi, linh hồn đi đến địa ngục, gây nên sự cố thảm sát những vong linh vô tội, cuối cùng phải chịu hình phạt nghiêm khắc như ý nguyện, có được kết cục hồn phi phách tán.

Chu Khiêm hỏi Bạch Trụ: “Mấy người này muốn tìm tọa độ kia làm gì? Nếu họ tìm ra được thì có khả năng những sinh vật khác sẽ phát hiện ra thế giới này, như vậy hậu quả sẽ rất khôn lường.”

“Nguyên nhân là vì có người ở nơi này đã đi đến đó nên chúng tôi cần phải biết được tọa độ.” Cố Lương nói: “Chúng tôi cần truy bắt một tội phạm đã trốn thoát ra ngoài vũ trụ.”

Nói đến đây, Cố Lương và Dương Dạ khẽ liếc mắt nhìn nhau.

Dương Dạ gật gật đầu, nhìn hai người Chu Khiêm, Bạch Trụ: “Tìm một chỗ rồi chúng ta cùng nhau thương lượng.”

Chu Khiêm hỏi: “Ở đâu?”

Dương Dạ: “Hoàng Tuyền. Nói đúng hơn, hai người đã không còn chịu ràng buộc của bất kì quy tắc nào của thế giới này, cho nên hai người có thể dùng thân phận của người sống để xuống Hoàng Tuyền.”

“Mời tôi xuống địa ngục? Làm gì có ai mời người khác đi thương lượng như thế này chứ.”

Chu Khiêm bày ra bộ dạng không muốn hợp tác.

Minh Thiên nói: “Ngoại trừ Ngô Nhân, cậu cũng có thể gặp mọt người khác. Chúng tôi sẽ cho cậu cơ hội chế nhạo Lịch Học Hải.”

Điều kiện này trái lại hợp ý Chu Khiêm hơn. Anh cảm thấy người này cũng rất thích chơi chiêu trò lừa gạt người khác.

Suy tư nhìn qua, Chu Khiêm cười toe với Bạch Trụ: “Mình xuống địa ngục chơi nha?”

Bạch Trụ xoa đầu Chu Khiêm: “Ừm, đi chơi một chút.”

Đến địa ngục, sáu người cùng ngồi trong một chiếc kiệu đen to lớn. Dường như có vô số người mặc áo đen không có mặt mũi đang nâng kiệu. Chiếc kiệu không có cửa sổ, rèm cửa cũng không thể mở ra. Cũng không biết có phải nó đang đi dọc theo bờ Hoàng Tuyền hay không, trên đường đi vang lên tiếng khóc lóc, kêu r3n thảm thiết, vang vọng vào tai Chu Khiêm, khiến trước mắt anh xuất hiện một hình ảnh ——

Địa ngục tối tăm, một con sông đen đặc chảy dài vô tận. Bên bờ sông nở rộ từng đóa hoa đỏ rực như máu.

Từng linh hồn đang bị quỷ sứ lôi đi ở bên những đóa hoa diễm lệ. Vì luyến tiếc trần thế, họ không chịu đi lên cầu Nại Hà, cho nên vừa đi vừa khóc, khiến Hoàng Tuyền chỉ còn lại cảm giác đau thương, thống khổ.

Nhưng Chu Khiêm không cảm thấy sợ hãi hay đồng cảm với hình ảnh này.

Chu Khiêm có chứng rối loạn chống đối xã hội nhưng trên đường đi, anh không chỉ trò chuyện vui vẻ với họ mà còn gọi Cố Lương là “anh Lương”, Đoàn Dịch là “anh Tiểu Dịch”.

Dương Dạ và Minh Thiên cùng nhau nhíu mày nhìn, Chu Khiêm lại bị Bạch Trụ siết chặt tay.

Anh ngẩng đầu đối diện với ánh mắt thâm thúy của Bạch Trụ, hưởng thụ cảm giác ghen tuông của y, đắc ý hôn một cái “chóc” lên mặt Bạch Trụ trước mặt bao người, sau đó nói với họ: “Kiệu còn đi bao lâu nữa vậy? Địa ngục của mấy anh cũng thích làm màu ghê.”

Cố Lương cũng có cảm giác tương tư, im lặng một lát rồi nói: “Ừm, thật ra tôi cũng nghĩ vậy.”

Dương Dạ nghe xong thì cau mày liếc mắt nhìn Lương Lương nhà mình, sau đó cười với Chu Khiêm, thâm sâu nói: “Hay cậu gặp Diêm Vương rồi kiến nghị cải cách với ngài ấy một chút đi.”

Chu Khiêm chỉ đi lừa người chứ không bị người lừa, hiển nhiên không mắc bẫy.

Anh quan sát Dương Dạ và Cố Lương, cố ý nói với Cố Lương: “Anh Lương, vừa rồi anh nói làm sao lập được khế ước kia? Tìm thời gian và địa điểm gặp mặt, hai chúng ta cùng nhau ——”

Sau gáy bị túm lấy, Chu Khiêm ngây thơ sửa lại: “Tôi và anh Trụ tìm anh thương lượng một chút.”

Cố Lương: “?”

Dương Dạ kéo Cố Lương qua một bên, thấp giọng nói: “Lương Lương, em đừng để ý tới cậu ta nữa.”

Trước khi nhóm nhân viên địa ngục đưa ra điều kiện, Chu Khiêm được họ dẫn đi gặp Ngô Nhân.

Khi còn ở trong trò chơi, Chu Khiêm được Thiệu Xuyên giao trọng trách đóng cửa trò chơi, anh từng hỏi ông ấy rằng —— Cao Sơn, Ngô Nhân còn có thể quay về không.

Câu trả lời của Thiệu Xuyên nhất trí với đáp án mà anh nhận được từ Bạch Trụ sau này.

Hệ thống của chiếc hộp trò chơi có năng lực tính toán cao cấp, kết quả cuối cùng cho thấy Cao Sơn có khả năng được Tư Đồ Tinh hi sinh cứu sống, nhưng cả một đời của Ngô Nhân chỉ có kết cục là tử vong.

Con người yếu ớt, cũng không khó lòng trốn tránh khỏi hai chữ định mệnh.

Chu Khiêm cũng không ngờ anh vẫn có cơ hội gặp lại Ngô Nhân.

Nơi anh và Bạch Trụ gặp Ngô Nhân cũng không hề tối tăm, âm u, đáng sợ. Đó là một ngôi nhà gỗ cổ điển, lịch sự, tao nhã. Đẩy cửa bước vào, Ngô Nhân đang ngồi ở trong.

Ngô Nhân có vẻ đã sốt ruột chờ đợi một thời gian.

Khi vừa đẩy cửa ra, Chu Khiêm đối diện với ánh mắt sốt ruột cùng áy náy của đối phương.

Chu Khiêm hiểu vì sao Ngô Nhân lại cảm thấy áy náy.

Lúc trước, Ngô Nhân không tin tưởng Chu Khiêm hoàn toàn, một hai bắt Chu Khiêm sử dụng hộp ngôn linh để thề rằng sẽ bảo vệ, chăm sóc cho em gái hắn cho nên mới hại Chu Khiêm gần như phải bỏ mạng.

Nếu không có Bạch Trụ đưa nghịch lân cho Chu Khiêm ăn, Chu Khiêm đã chết ngay lúc đó.

Dù sau lưng là do Mục Sư tính kế nhưng Ngô Nhân ra rằng chính hấn là người đã tự tay dâng cây đao đó lên cho Mục Sư. Hắn đã cho phép Mục Sư lợi dụng mình.

Chu Khiêm nói trước: “Trên cùng đến trời xanh, dưới tận suối vàng* mà chúng ta vẫn còn cơ hội gặp lại nhau. Không cần phải nói đến những điều khác.”

*Thượng cùng bích lạc hạ hoàng tuyền: Trích Trường Hận Ca của Bạch Cư Dị

Ngô Nhân thở phào một hơi: “May là cậu không sao.”

Chu Khiêm nhìn Ngô Nhân, chân thành nói: “Anh Ngô, tôi muốn cảm ơn anh. Anh đã làm tốt nhiệm vụ xây dựng quân đoàn của chúng ta. Nếu phải nói thật… là tôi nợ anh.”

Ngô Nhân lắc đầu: “Ai mà ngờ em gái tôi…”

Chu Khiêm: “Chỉ huy của quân đoàn Vô Song vốn không phải tôi. Anh mãi mãi là nhà vua của chúng tôi.”

Nhìn Chu Khiêm, nụ cười của Ngô Nhân dần nhạt đi: “Lần từ biệt này sẽ là mãi mãi. Trên đời không có bữa tiệc nào là không tàn. Cậu hãy bảo trọng.”

Nhìn Bạch Trụ bên cạnh, hắn nói thêm: “Chúc hai người hạnh phúc.”

Tạm biệt Ngô Nhân, Chu Khiêm và Bạch Trụ lại được Đoàn Dịch, Minh Thiên dẫn đến nơi khác thương lượng về chuyện tọa độ.

Trên đường đi, Chu Khiêm hỏi trước: “Lịch Học Hải đang ở đâu?”

Đoàn Dịch đút một tay vào túi, bước chân đi thoăn thoắt: “Đang bị phạt, phải tiếp nhận cải tạo.”

Chu Khiêm cười: “Khi anh ta sáng tạo địa ngục ở trong trò chơi chắc cũng không nghĩ đến một ngày mình lại bị trừng phạt ở dưới địa ngục.”

Đoàn Dịch liếc mắt nhìn qua: “Địa ngục có hệ thống thẩm phán kiểm tra sát sao. Khi gặp Lịch Học Hải, cậu đừng hành động thiếu suy nghĩ.”

Chu Khiêm đột nhiên nói: “Tôi không tính đi gặp anh ta đâu. Tôi lười phải thấy người như anh ta.”

Nhìn qua Minh Thiên, Đoàn Dịch lại nhìn Chu Khiêm với ánh mắt kinh ngạc.

Chu Khiêm tạm thời dừng bước, cười cười nhìn Đoàn Dịch và Minh Thiên, nâng tay lên, khoe chiếc nhẫn vàng trên ngón áp út của mình: “Tôi sắp kết hôn với Bạch Trụ rồi. Tôi sẽ mời hai người đến buổi lễ. Nếu hai anh thường lên nhân gian, tôi cũng sẽ trực tiếp gửi thiệp mời.”

Minh Thiên cảm thấy sự việc sẽ không đơn giản như vậy.

Quả nhiên, Chu Khiêm nói: “Đến lúc đó, nhờ hai anh giúp tôi quay video một chút để cho Lịch Học Hải nhìn thấy tôi hạnh phúc như thế nào!”

Minh Thiên nhàn nhạt nói: “Việc này không khó. Không cần quay video cũng làm được. Ở đây cũng có thể quan sát được nhân gian.”

“Vậy thì tốt quá.” Chu Khiêm suy tư nhìn đối phương: “Hình như anh rất để tâm đ ến Lịch Học Hải?”

Minh Thiên: “Chúng tôi đã luôn điều tra từ khi thi thể của Thi Hồ mất tích, tôi cũng luôn chú ý những linh hồn có dính líu đến chuyện này. Tôi nói chuyện với Lịch Học Hải vì anh ta quen biết anh trai của tôi.”

“Anh trai anh?” Chu Khiêm nghĩ ngợi: “Tôi từng nghe Lịch Học Hải nhắc đến. Khi anh ta đi du học đã gặp một người bạn. Người đó hình như cũng đang tìm kiếm địa ngục. Lịch Học Hải nghe người đó nói như vậy nên mới cảm thấy chi bằng tự mình tạo ra một địa ngục mới…”

“Người đã bỏ trốn vào vũ trụ là anh trai của anh?”

Minh Thiên không giấu giếm gì, gật đầu: “Thi Hồ cho anh ấy một tọa độ, anh ấy dùng vô số linh hồn khác mở ra lỗ sâu* rồi rời khỏi thế giới này.”

*Wormhole (lỗ sâu, lỗ giun, cầu Einstein-Rosen): một không-thời gian được giả định là có cấu trúc tô pô đặc biệt tạo nên đường đi tắt trong không thời gian. Chúng nối thông từ một vùng không-thời gian này đến vùng kia và đôi khi, vật chất đi từ vùng này sang vùng kia bằng cách chui qua hố này.

“Anh ấy tên Minh Nguyệt.”

Tác giả có lời muốn nói:

Tôi đã tổng hợp tung tích của Ngô Nhân, liên kết các thế giới quan rộng lớn của ba tiểu thuyết mình viết trong chương này, những câu chuyện ngắn liên quan đến sáu người sẽ không được khai thác quá sâu trong phần ngoại truyện

29.8.23

Minh Nguyệt là bạn thụ trong bộ “Trò chơi kịch bản sát nhân của quốc vương” mình sẽ đào tiếp sau bộ Bệnh viện =))) không ngờ bạn í lại là tội phạm truy nã cấp vũ trụ

Cố Lương và Dương Dạ là cp chính của “Chân nhân kịch bản sát” (niên thượng) còn Đoàn Dịch và Minh Thiên là cp chính của “Nhà tiên tri được chọn” (niên hạ)

Trước/282Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Tuyệt Thế Kiếm Đế