Saved Font

Trước/111Sau

Thoát Khỏi Trái Đất

Chương 9: Suối Nước Nóng Nhị Nguyệt Hoa (9)

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Editor: bebuoncaingot.

Đường Nghiên Tâm đi cũng không nhanh, Võ Cương lại không có đuổi theo.

Hắn giết người là để ăn sao? Đem tứ chi của Tiểu Âm băm ra làm cơm ăn? Đổi lại là cô,thời điểm khi đang ăn thứ gì đó sẽ không đuổi theo con mồi mới, không cần thiết phải vậy.

Thì ra nhân loại cũng có thể ăn thịt nhân loại... Đường Nghiên Tâm tỏ vẻ mình có thể hiểu được, rốt cuộc thì vong linh chính là dựa vào cắn nuốt mà trở nên mạnh hơn, ăn thịt nhân loại, thân thể cùng linh hồn sẽ làm chúng nó trở nên mạnh mẽ, đây là lý do vì sao vong linh trong lĩnh vực sẽ tìm mọi cách để có thể ăn nhân loại, cơm hộp đưa đến tận cửa, không ăn chính là tên ngốc! Đồng thời vong linh cũng có thể cắn nuốt vong linh để mạnh hơn.

Bất quá ở bên trong lĩnh vực, trừ khi có tình huống đặc thù, nếu không sẽ không cho phép vong lĩnh cắn nuốt lẫn nhau. Vậy chỉ có thể ăn người, còn phải dựa vào quy tắc mới có thể ăn.

Lúc sau, Đường Nghiên Tâm tiến vào một cái nhà ăn, bên trong có đồ ăn nhân loại, còn rất nóng hổi. Cô không cảm thấy hứng thú mà đi qua, tìm kiếm bàn thờ. Trước mắt mỗi phòng cô tiến vào, đều có bàn thờ, cách mấy mét trên hành lang cũng có.

Bàn thờ nhà ăn ở bên cạnh bàn ăn, nếu ngồi ở chỗ này ăn uống, sẽ bị thanh niên trong di ảnh nhìn chằm chằm vào. Cô sờ huân chương trong túi, duỗi tay muốn cầm lấy di ảnh. Từ độ dày khung ảnh xem ra bên trong có khả năng cất giấu huân chương.

Đường Nghiên Tâm vừa mới nhón mũi chân đã bị một cỗ lực lượng làm cho văng ra, thân thể bay ra đâm trúng cái bàn kiên cố một cái khe lõm, chính cô cũng phun ra một ngụm máu.

Đường Nghiên Tâm:"Ta XXX..." Miệng phun ra mấy câu từ không được tốt đẹp lắm.

Từ lúc tiến vào lĩnh vực đến nay, đây là thiệt thòi lớn nhất mà cô ăn qua.

Đường Nghiên Tâm ăn một đoạn rồi lại một đoạn nhánh cây, còn không thèm nhai đã tham lam nuốt xuống bụng, máu của cô là máu giả bắt chước theo máu của con người. Máu có tác dụng duy trì sinh mệnh nhân loại, còn đối với Đường Nghiên Tâm, đổ máu tương đương với những thứ năng lượng hắc ám cô đã ăn vỗ cánh bay đi.

"Bạn học J, đừng tưởng rằng ngươi không trả lời thì ta không biết, ngươi tên là Giang Khả đúng không? Làm con giáp thứ mười ba, suốt ngày xum xoe với bạn gái của Hạng Tiền nên bị ghen ghét, ngươi là do như vậy mới chết đi?"

Ánh nến lay động, Đường Nghiên Tâm đã ăn xong nhánh cây. Đối mặt với di ảnh chửi ầm lên, liên tục ba phút không nghỉ xả hơi.

Không dễ dàng mới có được năng lượng hắc ám! Đối với nguy hiểm đến sinh mệnh, tâm cô so với thân thể còn đau hơn nhiều!

Cô thở hổn hển, phòng ốc chấn động. Theo phòng xoay tròn, cô bị hung hăng quăng ngã vài cái, lúc này là thật sự không thể nhúc nhích, chỉ có thể bò trên mặt đất không ngừng nôn ra máu tươi. Lực lượng vừa mới xuất hiện là vô hình, không giống như quỷ quái nhưng hẳn là quỷ quái. Trừ đụng trúng nữ quỷ lá phong ăn phải chút thiệt thòi, cô một đường thuận lợi sống đến tận bây giờ.

Đường Nghiên Tâm tự xưng là sinh vật đẳng cấp cao, vong linh vĩ đại! Đã quá mức xem thường lĩnh vực.

Trước khi tiến vào lĩnh vực vong linh, cô nghe người ta nói: Cho dù là nhân vật lợi hại ở lĩnh vực cũng có tỷ lệ rất lớn ngã xuống. Bởi vì khi quy tắc tử vong của lĩnh vực nào đó buông xuống sẽ không cùng ngươi giảng đạo lý. Nếu vận khí không tốt, người liền xong đời.

Nhân loại bình thường bị như vậy một chút, nhất định sẽ mất mạng.

Tuyệt đối không thể chạm vào di ảnh.

"Đường Đường?"

Tại thời điểm này lại gặp được Lộ Tầm Nhất.

Đứa trẻ nhỏ cả người đầy máu xuất hiện trước mặt bốn người, doạ bọn họ nhảy dựng.

"Dược vật trên người tôi không đủ, mọi người có mang theo dược phẩm cùng băng vải không?"

Ba người khác sôi nổi lấy ra thuốc cùng băng vải, đây là vật phòng thân của bọn họ.

Thánh mẫu tiên sinh vô cùng tự trách:"Xin lỗi, thời điểm anh quay đầu lại, đã không thấy bóng dáng em đâu. Đều tại anh hại em bị thương! Không phải sợ, tiếp theo anh nhất định sẽ bảo vệ em tốt."

Đường Nghiên Tâm:"Không có sao, anh nói như vậy làm em rất có cảm giác an toàn..." Phiền đến chết.

Chủ yếu là Đường Nghiên Tâm chịu tổn thương bên trong, vết thương nghiêm trọng nhất bên ngoài là chỗ xương bả vai có một vết cắt. Thời điểm cô bị quăng ngã ra ngoài, bị cái ghế sắc bén cắt một phát.

Sau khi miệng vết thương đã được băng bó kỹ lưỡng, Lộ Tầm Nhất lau sạch vết máu trên mặt cô, sau đó cõng cô trên lưng.

Đường Nghiên Tâm:"Chân em không có bị thương."

Lộ Tầm Nhất:"Là chỉ có chân không bị thương, em mà tự đi đường, chỉ cần hơi đong đưa một chút đều sẽ rất đau. Nếu gặp phải nguy hiểm em cũng không thể chạy nhanh được."

Đường Nghiên Tâm: Động tác thoăn thoắt nhanh nhẹn của ta có thể hù chết ngươi luôn.

Đối với Đường Nghiên Tâm bỗng nhiên xuất hiện, Ngô Quân Quân vẫn luôn muốn nói gì đó với Lộ Tầm Nhất, bất quá khi nhìn thấy Lộ Tầm Nhất tỉ mỉ chiếu cố Đường Nghiên Tâm, cuối cùng cũng chỉ ghen ghét biểu môi. Thời điểm đưa thuốc ra còn có chút không tình nguyện, lời nói dễ nghe cũng không nói qua một câu.

Lộ Tầm Nhất:"Em nhẹ hơn so với tưởng tượng của anh."

Đường Nghiên Tâm:"Anh cho rằng em rất nặng?"

Lộ Tầm Nhất:"Bởi vì sức lực của em rất lớn, nên anh khẳng định là bởi vì cơ thể em rắn chắc, kết quả là cánh tay gầy gầy, chân cũng nho nhỏ, cùng so sánh với mấy đứa trẻ bình thường giống như bị suy dinh dưỡng."

Lộ Tầm Nhất ra hiệu kêu cô đến gần, cô nhíu mày thò lại gần.

Lộ Tầm Nhất thần bí nói:"Em hẳn là vừa mới sử dụng năng lực thiên phú đúng không? Thuật trị liệu của anh hiện tại đối với em vô dụng, em trước tiên hãy nhẫn nhịn một chút."

Đường Nghiên Tâm không nói gì, ở sau lưng hắn gật gật đầu.

Đây là một thư phòng, sách bên trong rất hỗn loạn. Bốn người ở chỗ này điều tra manh mối, đã đem nơi này quậy tung lên. Biểu tình của Ngô Quân Quân có chút uể oải nói với Mễ Lạc, đến bây giờ cũng không thể tìm được đồ vật có thể khảm vào cửa ra, manh mối một chút cũng không có, chúng ta không phải là sẽ chết ở chỗ này đi!

Mễ Lạc khuyên cô ta hai câu liền không kiên nhẫn, Phùng Nghĩa Từ trực tiếp nói với cô ta:"Cô không cần trình diễn kỹ năng kỹ nữ ở đây. Góp sức phụ mọi người thì hơn."

Đã đến nước này rồi không có ai có kiên nhẫn để ứng phó với người khác, căng thẳng trong lòng đều có khả năng sẽ tăng cao, ngoại trừ Lộ Tầm Nhất.

Ngô Quân Quân cắn môi không nói.

Lộ Tầm Nhất nói với Đường Nghiên Tâm, kỳ thật là bọn họ có tìm được manh mối. Manh mối trong lĩnh vực này chính là ở ảnh chụp.

Ảnh chụp động vật nhỏ, người sẽ chụp loại hình này hiển nhiên là bạn học Bối Mộc Hủy.

[Bạn học J không chấp nhận lời tỏ tình của mình, làm mình trở thành trò cười, mình hận hắn muốn chết.]

Lại là bạn học J Giang Khả, thì ra đối tượng Bối Mộc Hủy thích thầm chính là hắn! Đã xuất hiện năm nhân vật, tất cả đều cùng hắn có mối quan hệ tình cảm.

Lộ Tầm Nhất cõng Đường Nghiên Tâm nên cô có thể chạm đến mấy thứ ở trên cao, ở thời điểm cô vừa dịch ra một quyển thư tịch vĩ đại, bỗng nhiên từ ở giữa khe hở bên trong vươn ra một cánh tay màu xanh lá, móng tay đen thui, phủ đầy thi đốm, chuẩn xác giữ chặt tay Đường Nghiên Tâm.

"Đường Đường?"

Lộ Tầm Nhất đột nhiên bị kéo ra sau một chút, nhìn thấy tình huống của Đường Nghiên Tâm liền cầm lấy đại một quyển sách hướng đến cánh tay xanh lá kia đánh tới, kết quả cuốn sách trực tiếp xuyên qua cánh tay, sắc mặt hắn lập tức thay đổi. Ôm chặt lấy eo Đường Nghiên Tâm, ngăn không cho Đường Nghiên Tâm bị cánh tay quỷ kéo vào khe hở.

Khoảng cách trên dưới giá sách không lớn lắm, cho dù là thân hình nho nhỏ của Đường Nghiên Tâm cũng sẽ không hoàn toàn bị kéo vào, nhưng bàn tay quỷ vươn đến từ khe hở rất nhỏ, nếu nó đem Đường Nghiên Tâm kéo vào, làm không tốt thì xương cốt toàn thân của Đường Nghiên Tâm sẽ gặp phiền phức.

Cho là Đường Nghiên Tâm có thể bị kéo vào một cách hoàn chỉnh đi, vậy không biết sẽ bị kéo vào cái không gian quái dị cỡ nào, đừng nói đến chuyện cứu cô.

Phát hiện tình huống bên này, những người khác đều lui về phía sau. Cũng không có đi xa, mà tránh ở cửa.

Đường Nghiên Tâm:"Hay là anh buông tay ra đi?" Cô đem mặt vùi vào khe hở bên cạnh, ngăn trở tầm mắt mọi người 'a ô' một ngụm đem tay quỷ cắn đứt. Nếu ở chỗ này chỉ có một mình cô, không chừng còn có thể làm phỏng vấn.

Lộ Tầm Nhất kéo ra không được, tức giận đến mức hỏng mất:"Đến lúc này rồi mà em còn có tâm tình nói giỡn?"

Đường Nghiên Tâm:"..." Mẹ nó, ai nói giỡn.

Mắt thấy khoảng cách cùng với cái khe càng ngày càng gần, Lộ Tầm Nhất cắn răng ôm lấy Đường Nghiên Tâm, thân thể ra sức dùng phần lưng đối với kệ sách, bàn tay to xuyên qua bàn tay quỷ bắt lấy cánh tay Đường Nghiên Tâm. Hắn chuẩn bị dùng bản thân để thay thế Đường Nghiên Tâm, lấy tư thế không hề phòng bị dụ dỗ con quỷ trước mắt.

Đường Nghiên Tâm: ○o○!

Lộ Tầm Nhất:"Lúc nó buông tay, em liền chạy đi! Em có thể chạy sao?"

Cô gái nhỏ tựa hồ rất khó có thể đi đường.

Lộ Tầm Nhất lại nói:"Anh nhất định có thể bám trụ nó, đến khi nào em an toàn mới thôi."

Đường Nghiên Tâm:"..."

Mắt cô thấy tay quỷ đang muốn buông mình ra mà bắt lấy Lộ Tầm Nhất.

Đường Nghiên Tâm tức giận đến mức thất khiếu bốc khói, tròng mắt đỏ lên. Một tay kia tìm lấy một cuốn sách, đập cánh tay quỷ mấy cái thật mạnh.

"Đi tìm chết đi tìm chết đi tìm chết…"

Đánh vào cánh tay quỷ, đôi mắt lại nhìn chằm chằm Lộ Tầm Nhất. Giống như thể cánh tay quỷ này chính là tay hắn.

Lộ Tầm Nhất không bị cánh tay quỷ tấn công, da giòn kia bị Đường Nghiên Tâm trực tiếp chặt đứt, mềm mại gục xuống dưới. Từ khe hở truyền đến tiếng kêu thê lương, Đường Nghiên Tâm kéo cánh tay của nó ra bên ngoài.

Ở thời điểm vong linh càng phẫn nộ thì sẽ bộc phát ra uy lực càng lớn. Rốt cuộc chúng nó là một loại sinh vật duy trì thân hình dựa vào chấp niệm, từ đó so ra, so với nhân loại thì vong linh càng dễ tạo ra kỳ tích.

Vốn dĩ Đường Nghiên Tâm không có hung dữ như vậy nhưng cô đang điên lên.

"A a a a ——"

"Răng rắc"

...Đồ vật trong khe hở trực tiếp cụt tay lại chạy trốn, còn có thể nghe được tiếng khóc 'anh anh anh' phát ra từ trong đó.

Lộ Tầm Nhất theo kệ sách đi xuống, ngồi trên sàn nhà rồi lập tức đem đầu Đường Nghiên Tâm ấn vào trong lòng ngực mình.

"Chắc em cũng không muốn bộ dáng hiện tại của mình bị người khác nhìn thấy đúng không? Bọn họ còn ở cửa."

Đường Nghiên Tâm không giãy giụa, cắn một ngụm lên ngực Lộ Tầm Nhất, trong đầu có thanh âm đang điên cuồng kêu la: Ăn luôn hắn! Ăn luôn hắn!

Vừa nếm đến những giọt máu mỹ vị, trong lòng bàn tay cô liền nóng bỏng, vang lên cảnh báo.

Không thể ăn người... Đây là điều kiện hạn chế của năng lực thiên phú.

Cái trứng á, cô quá khó khăn mà!

Lộ Tầm Nhất đẩy miệng cô ra, lấy một cái nắp chai nhét vào miệng cô, thật cẩn thận hỏi:"Mỗi lần em sử dụng, đều phải cắn một thứ gì đó sao?"

Nhân loại đáng giận! Chỉ có thời điểm cô bị kích động mới không thể khống chế nổi chính mình.

Đường Nghiên Tâm nghỉ ngơi vài giây, đem cánh tay quỷ trên mặt đất kéo đến bên cạnh. Thứ này ấn vào một chút sẽ bẹp dí, hẳn là thuộc về linh hồn không có vật thể. Cô nuốt xuống nước miếng đang muốn tràn ra, liếm liếm khoé môi. Cẩn thận đem cánh tay này cuộn lại, bỏ vào trong túi của mình.

Lộ Tầm Nhất không hỏi cô vì sao muốn bỏ vong linh vào trong túi.

"Thật tốt quá, hai người không xảy ra chuyện gì."

Xác định bên trong tuyệt đối không còn tiếng vang dị thường nào nữa, Phùng Nghĩa Từ mới mang theo hai du khách nữ cẩn thận đi vào.

Lộ Tầm Nhất cũng không vì vừa rồi bọn họ không có ra tay trợ giúp mà có chút oán trách nào, một lần nữa cõng Đường Nghiên Tâm lên, sau đó nói với hai người mới:"Đồ vật bên trong lĩnh vực, có loại có thật thể, dựa vào lực lượng của nhân loại có thể miễn cưỡng đối phó với chúng nó, số còn lại thì không có thật thể. Gặp được tình huống này, cách tốt nhất chính là chạy."

Phòng ốc lại một lần nữa rung động, Đường Nghiên Tâm vỗ vỗ đầu Lộ Tầm Nhất:"Bắt lấy bàn thờ."

Lần này, bọn họ từ trong phòng bị di dời ra ngoài. Tiến vào một cái không gian rất lớn, so với phòng trước còn lớn hơn, thoạt nhìn hẳn là địa phương được cung cấp để cho các khách nhân nghỉ ngơi, trang bị chủ yếu trong đây là ghế nằm cùng TV nhỏ. Đường Nghiên Tâm liếc mắt một cái đã nhìn thấy Võ Cương đang đứng ở cửa, trên người hắn còn có một ít vết máu loang lổ, bất quá trên tay không có dính máu mà chỉ có vết nước rõ ràng.

"A a a, có có có…"

Ngô Quân Quân chậm rãi đè thấp âm thanh:"… Là Tiểu Âm?"

Cổ thi thể đầy máu thảm thương kia đúng là Tiểu Âm, cả người cô ấy bày ra một loại tư thế vặn vẹo, thậm chí chân trái cùng thân thể đã chia lìa, nhiều miệng vết thương sâu đến nỗi có thể thấy được xương cốt.

Cả người Mễ Lạc phát run, cô quỳ gối ở bên người Tiểu Âm, không tiếng động rơi nước mắt. Tinh thần đã quá mức mệt mỏi, cô thậm chí còn không có sức lực để gào khóc lớn.

Hai chân Ngô Quân Quân nhũn ra, tay vịnh vào ghế mới có thể miễn cưỡng đứng thẳng:"Tại sao lại như vậy?! Tiểu Âm là chết như thế nào..."

Thời điểm Võ Cương đến gần, ánh mắt đảo qua Đường Nghiên Tâm.

"Tôi không thấy rõ thứ tập kích cô ấy, thứ kia... Tốc độ của nó quá nhanh."

Ở bên trong lĩnh vực vong linh, tử vong là điều quá bình thường. Lộ Tầm Nhất vẫn có chút cảm giác mất mát, hắn làm Đường Nghiên Tâm nhắm mắt lại rồi thò lại gần kiểm tra thi thể.

Đường Nghiên Tâm:"Em muốn xuống dưới."

"Không được." Lộ Tầm Nhất cự tuyệt:"Nếu có nguy hiểm anh sẽ không kịp cõng em lên chạy trốn."

Đường Nghiên Tâm:"..."

Trong không gian kín mít này bỗng nhiên có một trận gió thổi tới. Bàn thờ phòng này đối diện với cửa, gió làm ánh nến lay động, một chồng giấy trắng trên bàn bị gió thổi đến xôn xao, rơi xuống trên mặt đất. Mỗi một tờ đều có chữ viết, trên đó viết 'hung thủ là ai', bốn chữ to, trên sàn nhà đều bị mấy chữ này phủ kín.

Chỉ còn lại có một tờ giấy ở trên bàn thờ, ngăn kéo bên cạnh văng ra, có một cây bút lẳng lặng nằm trong đó.

Mễ Lạc:"Đây là ý tứ muốn chúng ta trả lời sao? Muốn chúng ta đem tên hung thủ viết lên giấy?"

Nếu không làm theo thì sao?

Võ Cương bỗng nhiên nói:"Em gái nhỏ, bên trong túi của em sáng lên kìa."

Túi của Đường Nghiên Tâm trừ bỏ 'bánh kem cuốn' cánh tay quỷ, chỉ còn có huân chương, chỉ có thể là nó sáng lên.

Còn có một người trước ngực cũng sáng lên, là Phùng Nghĩa Từ, du khách thâm niên ít nói có cảm giác tồn tại thấp này cư nhiên đã lặng lẽ tìm được cái huân chương thứ hai.

Hai người cùng nhau đem huân chương lấy ra, nhìn đến huân chương, trên mặt mỗi người đều hiện ra nụ cười.

Vốn tưởng rằng không hề có tung tích huân chương, ai ngờ đã thu thập được hai cái.

Ngô Quân Quân:"Vì sao hai người tìm được huân chương mà không nói ra, hại tôi cho rằng mình sẽ chết ở chỗ này!"

Cả hai người đều không thèm phản ứng lại với cô ta, Lộ Tầm Nhất nói:"Kỳ thật cái huân chương thứ ba cũng có manh mối rồi. Mọi người nhìn xem, di ảnh cũng sáng lên rồi. Nếu tôi đoán không sai, chỉ cần có thể viết chính xác tên của hung thủ, là chúng ta có thể có được cái huân chương cuối cùng."

"Nhưng chúng ta không biết hung thủ là ai!"

Ngô Quân Quân:"Có thể hay không..."

"Không thể." Lộ Tầm Nhất đã đoán được cô ta muốn nói cái gì, lắc đầu nói:"Dựa theo quy tắc, nếu chính mình nói ra, có khả năng sẽ chết."

Đường Nghiên Tâm ngẩng đầu nhìn hắn.

—— đây là quy tắc.

Là do cô quá tự đại, đây cũng là bệnh chung trong tính cách của vong linh. Rõ ràng là chưa bao giờ tiến vào lĩnh vực vong linh, cố tình lại cảm thấy mình hiểu rõ tất cả. Cho rằng sự việc gì mà nhân loại có thể làm được, vong linh chỉ cần vỗ tay hai cái là xong.

Sao! Ít nhất cô đoán không sai, huân chương xác thật là ở bên trong di ảnh.

Mễ Lạc:"Hắn chết như thế nào chúng ta cũng không biết..."

Càng đừng nói đến muốn đem tên hung thủ viết lên giấy.

__________________

Vài lời của editor: Eooo, Ngô Quân Quân tởm vãi, đi ghen tị với một đứa trẻ con=)))

Trước/111Sau

Theo Dõi Bình Luận