Saved Font

Trước/21Sau

Thời Gian Đẹp Nhất Là Khi Yêu Em

Chương 12

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Đàm Tĩnh đã từng học qua sơ cứu khi bệnh nhân có dấu hiệu ngừng thở, vừa đếm mạch đập vừa khôi phục hơi thở cho người bệnh, cô không phải là không có nghĩ tới ngày này, chỉ là không nghĩ tới ngày này sẽ đến đột nhiên như vậy, cô cho rằng mình đã làm tốt công tác chuẩn bị tâm lý rồi nhưng khi sự việc xảy ra, vẫn như cũ làm cho cô có cảm giác thiên tháp địa hãm. Xe cứu thương tới rất nhanh, bác sĩ đi cùng xe nhanh chóng tiếp nhận, Đàm Tĩnh không biết mình như thế nào lên xe, như thế nào đi vào trung tâm cấp cứu, phòng cấp cứu to như vậy nhưng truyền đến thanh âm huyên náo, khắp nơi đều là bệnh nhân cùng bác sĩ. Cô đi theo, đẩy giường một đường chạy như bay, ngay cả giầy rớt cũng không biết, cũng nhờ Vương Vũ Linh thay cô nhặt lên đến, đuổi theo phía sau cô. Tôn Bình bị đẩy vào phòng cấp cứu, bác sĩ cùng y tá đều vây quanh, cô nghe thấy bác sĩ đi cùng xe ban nãy đang lớn tiếng dặn dò tình huống của bệnh nhân, “Tôn Bình, cậu bé mới sáu tuổi, bệnh tim bẩm sinh, có chứng bệnh Fallot 4, từng đến phòng khám của bệnh viện chúng ta khám bệnh, chưa đủ điều kiện chi phí cho nên còn không có tham gia phẫu thuật…”

 

Bác sĩ tiếp nhận hội chẩn tựa hồ quay đầu lại nhìn cô một cái, Đàm Tĩnh hồn bay phách lạc, căn bản cái gì cũng đã không biết.

Nhiếp Vũ Thịnh là ở trên bàn phẫu thuật bị gọi đi, vốn là dựa theo thói quen của hắn, bình thường cũng sẽ ở một bên nhìn khâu lại mới rời đi, nhưng là hôm nay mới vừa nhìn xem trợ thủ may hai mũi thì y tá tiến đến nói cho hắn biết, phòng khám gấp bên kia có việc gấp tìm hắn, hắn liền nói trước rồi rời khỏi phòng phẫu thuật, rửa tay cởi đồng phục giải phẫu đi tới trung tâm cấp cứu. Phòng khám bệnh vĩnh viễn là tiếng người huyên náo như vậy, thanh âm của các loại dụng cụ, bệnh nhân rên rỉ, bác sĩ rối ren… Bác sĩ Lý đầu đầy mồ hôi vừa thấy hắn, đem giường bệnh bên cạnh khẽ kéo tới chỗ hăn,  ”Bệnh nhân của cậu, giao cho cậu.”

“Cái gì?”

“Tôn Bình, bệnh nhân hạng mục CM kia của cậu.”

Nhiếp Vũ Thịnh sửng sốt một chút, nhìn cậu bé có sắc mặt tím tái ở  trên giường, bởi vì trái tim cung cấp dưỡng khí không đủ, cả khuôn mặt đều tím tái đi như vậy, sau mặt nạ dưỡng khí được hạ xuống, càng thêm có vẻ gầy yếu không chịu nổi.

Bác sĩ Lý cực nhanh nói với hắn là đã dùng những loại thuốc nào, tình huống cùng mạch đập của bệnh nhân, sau đó liền vội vàng cứu chữa một bệnh nhân bị bệnh tim khác.

Bác sĩ Lý xử lý đều là chính xác, Nhiếp Vũ Thịnh nhìn số đo trên điện tâm đồ, cảm thấy không cần lại dùng thuốc khá nữa, trực tiếp hỏi y tá, “Người nhà bệnh nhân đâu?”

“Bên kia.”

Hắn chứng kiến Đàm Tĩnh cúi đầu ngồi ở chỗ kia, ước chừng là không có khí lực đứng lên, còn có một người phụ nữ ngồi cùng cô, tựa hồ đang không ngừng an ủi cô. Trên chân cô có một vết thương thật lớn, chảy máu, không có đi giày, chân không cứ như vậy mà đạp ở trên giày, máu thấm ướt một nửa một nửa chiếc giày, miệng vết thương còn đang không ngừng chảy máu, xem bộ dáng kia, tựa hồ là vật gì cắt phải. Cô tựa như không có tri giác nữa, chỉ là rất mờ mịt, nhìn chằm chằm vào ngón tay của mình.

Nhiếp Vũ Thịnh cố gắng làm cho giọng nói của mình nghe vào càng bình tĩnh một chút, “Người nhà của bệnh nhân Tôn Bình.”

Đàm Tĩnh ngẩng đầu lên, nhìn hắn.

“Tình trạng của bệnh nhân bây giờ không tốt lắm, như thế này thì y tá sẽ cho các ngươi giấy thông báo về bệnh tình nguy kịch. Các ngươi suy nghĩ một chút về chuyện giải phẫu đi, nhưng loại tình huống này lên bàn mổ, nguy hiểm cũng khá lớn. Mọi người hãy chuẩn bị tương tưởng đi.”

Thân thể Đàm Tĩnh lung lay nhoáng một cái, ước chừng là bị mấy câu nói đó đả kích, Nhiếp Vũ Thịnh không muốn thấy khuôn mặt trắng bệch của cô, xoay người liền định rời đi. Không nghĩ tới cô đột nhiên nhào đến, kéo chiếc áo bác sĩ của hắn, “Cứu… cứu hắn! Tôi van anh ..cứu ….cứu hắn!”

“Đàm Tĩnh!” Cô gái bên cạnh gọi tên của cô rồi đi tới đỡ cô, chung quanh bác sĩ y tá đều bị sợ hết hồn, y tá trưởng ở phòng khám thường xuyên gặp loại này cũng lập tức đi tới giải vây, “Ai, cô cũng đừng vội! Chúng ta cũng sẽ cố hết sức, cô mau buông bác sĩ ra đi, bác sĩ mới đi cứu bệnh nhân được.”

Đàm Tĩnh lại nói cái gì đều không buông tay, đem chiếc áo bào trắng nắm thật chặt , trong mắt của cô tràn đầy thống khổ, giọng nói của cô khàn khàn, “Tôi van anh… cứu ….cứu hắn, tôi cầu xin anh!” Cô nói đi nói lại cũng chỉ có hai câu này, Nhiếp Vũ Thịnh cho tới bây giờ chưa thấy qua một Đàm Tĩnh điên cuồng như vậy, cô thật sự như là nổi điên, cầm lấy chiếc áo của hắn không buông. Ngón tay của cô khảm tiến thật sau trong vòng tay hắn, khiến cho hắn cũng đau lên, nhưng càng đau như thế này lại càng đau vào trong lòng. Hắn có một loại cảm giác uể oải cùng thất bại không nói ra được, bởi vì thấy cô đau khổ cầu khẩn, thấy cô như bệnh nhân tâm thần nổi điên, hắn duy trì tri giác của mình nhưng lại đau lòng.

Người phụ nữ trước mắt này là người mà hắn từng yêu, là người phụ nữ hắn coi như châu như ngọc. Người phụ nữ trước mắt này khiến hắn phải khóc rống lên, khiến hắn từng một ngàn lần một vạn lần cảm giác mình cần phải thống hận, khiến hắn từng một ngàn lần một vạn lần cảm giác mình rốt cục không được yêu thương. Thẳng cho tới hôm nay, thẳng đến lúc này giờ phút này, hắn mới biết được thì ra là chỉ muốn nhìn thấy cô thống khổ, hắn vẫn như cũ sẽ cảm thấy đau lòng.

Nhiều người đi lên hỗ trợ, tất cả mọi người ba chân bốn cẳng kéo Đàm Tĩnh ra, muốn gỡ những ngón tay của cô, nhưng chỉ là phí công. Cô giống như là một cây cỏ leo nhỏ, mặc dù gầy yếu lại có một loại sức mạnh liều mạng, sít sao phụ thuộc vào cây độc mộc duy nhất, chính là không chịu buông tay. Cuối cùng là y tá trưởng trong cái khó ló cái khôn, vội nói,  ”Nhanh! Con của cô tỉnh! Cô nhanh đi xem một chút!”

Đàm Tĩnh nghe nói như thế, đột nhiên buông tay, Nhiếp Vũ Thịnh cơ hồ là lảo đảo vài bước, người bên cạnh nhanh chóng kéo hắn lại, hắn mới đứng vững. Người bên cạnh nhân cơ hội đem Đàm Tĩnh đẩy ra, Nhiếp Vũ Thịnh liền thấy sắc mặt của cô trắng bệch, ánh mắt như tuyệt vọng cũng là trống rỗng. Móng tay Đàm Tĩnh cắm vào cánh tay của hắn, y tá bên cạnh vừa nhìn thấy, vẫn kêu “Ai da “,  y tá trưởng đem Nhiếp Vũ Thịnh đẩy mạnh phòng trực ban, vừa tự mình cầm cồn i-ốt lau cánh tay của Nhiếp Vũ Thịnh, vừa bỏ bông vải vừa nói thầm, “Thực là loại người gì cũng có! Bác sĩ Nhiếp, cậu bị hù dọa rồi sao?”

Nhiếp Vũ Thịnh không nói gì, sắc mặt của hắn so với sắc mặt của Đàm Tĩnh cũng không khá hơn chút nào, giống nhau hồn bay phách lạc. Y tá trưởng chỉ nhìn hắn thật sự như bị hù dọa, vì vậy an ủi hắn, “Ở phòng Khám này thì dạng người nào cũng có thể gặp gỡ, ngày hôm qua một người uống thuốc tự sát, đưa tới đã sớm hết thuốc chữa, người nhà bệnh nhân đó cũng khóc nháo… Thiếu chút nữa đem phòng cấp cứu này phá hủy… Đầu năm nay người nhà của bệnh nhân đều làm như là bệnh viện nợ bọn họ vậy… Bác sĩ cũng không phải thần tiên, có khi có thể cứu nhưng có khi không thể cứu, đều chỉ có thể tận lực mà làm, nghe theo thiên mệnh…”

Y tá trưởng đã lưu loát xử lý hết miệng vết thương, nói với hắn, “Được rồi, trời quá nóng, cũng không nên băng bó cho cậu, miễn cho nhiễm trùng. Khi Tắm rửa cầm ni-lon bọc vết thương lại, tắm rửa xong thì cũng nhớ lau cồn.”

Nhiếp Vũ Thịnh ngẩng đầu lên, nói với y tá trưởng,  ”chị đem người nhà bệnh nhân gọi vào đi, em cùng cô ấy nói chuyện một chút.”

“Còn có cái gì tốt mà nói chứ, trước kia cũng không làm giải phẫu, đều kéo đến mức này, sinh con rồi nuôi dưỡng con nên người mà còn trì hoãn thành như vậy, còn không biết xấu hổ mà nháo nữa chứ!”

“Chị mời cô ấy vào đi, em có lời muốn nói với cô ấy.”

Y tá trưởng nói thầm đi ra ngoài, không đầy một lát Đàm Tĩnh bị người ta nâng vào, cô thật không có khóc, vẫn giống như hình ảnh cả người ngồi ngốc như vừa rồi, cô gái dìu lấy cô thay cô cầm lấy giày, trên chân cô còn đang chảy máu.

Nhiếp Vũ Thịnh nhìn cô gái dường như trấn định kia, vì vậy mới hỏi, “Cô là?”

“Tôi là bạn của Đàm Tĩnh. Tôi là Vương Vũ Linh.”

Nhiếp Vũ Thịnh từ trong tay cô gái kia nhận lấy đôi giày rồi nói, “Cô Vương , phiền cô tránh mặt một chút, tôi có lời muốn nói cùng người nhà bệnh nhân.”

Vương Vũ Linh tò mò đánh giá Nhiếp Vũ Thịnh một cái, vị bác sĩ này nhìn qua tựa hồ rất quen mặt, giống như là đã gặp nhau ở nơi nào. Nhưng vẻ mặt nghiêm túc của hắn, mặc dù không giống như là tức giận, nhưng nhìn vào cũng rất lãnh đạm, giống như không cho người khác có thể chạm hay nhìn vào, chỉ là không biết vì cái gì hắn lại từ trong tay mình cầm lấy chiếc giày của Đàm Tĩnh. Cô cho rằng hắn có phương án chữa bệnh gì đó muốn nói cùng Đàm Tĩnh, cho nên mặc dù trong đầu đầy nghi hoặc, nhưng rất nghe lời lui ra ngoài, còn tiện tay khép cửa.

Nhiếp Vũ Thịnh xoay người lại, cầm cồn i-ốt cùng bông vải, ngồi xổm xuống, thay Đàm Tĩnh xử lý miệng vết thương. Miệng vết thương rất sâu, cồn i-ốt vừa lau lên thì rất rát và đâu, cô rốt cuộc cũng sợ hãi một chút, có điểm mờ mịt nhìn hắn.

“Đàm Tĩnh, trong lòng cô cũng rõ ràng,  bệnh tình của con trai cô kéo cho tới hôm nay thì nguy hiểm khi phẫu thuật cũng càng lúc càng lớn. Cô nhìn nhận sự thật rõ ràng một chút, tất cả chẩn đoán đều là chính xác, nhưng trước mắt nếu như không phẫu thuật cũng chỉ có thể bảo thủ trì hoãn sự phát triển của bệnh mà thôi. Cậu bé hiện tại nhất định phải nằm viện, tiền thuốc men và chi phí mọi thứ hàng ngày có khả năng muốn vượt quá ba nghìn. Cô bây giờ có bao nhiêu tiền, đủ cho cậu bé nằm viện bao lâu đây?”

Nước mắt của cô rớt xuống, vừa vặn rơi vào trên đỉnh đầu của hắn, cách mái tóc từ từ rót vào da trên đỉnh đầu của hắn. Động tác trong tay của hắn không khỏi ngừng lại một chút, nước mắt của cô rất ấm áp, ấm áp, giống như là một góc mảnh vụn của trái tim. Hắn biết rõ tan nát cõi lòng là loại cảm giác này, hắn cũng biết, cô giờ phút này căn bản không phải rơi lệ, mà là đem trái tim đã và đang vỡ thành từng mảnh kia đẩy ra. Thì ra là cô cũng sẽ tan nát cõi lòng, vì một người khác.

Trong vết thương của cô có những viên sạn nhỏ, hắn dùng cái nhíp lặt chúng ra, đương nhiên rất đau, nhưng cô một tiếng cũng không có phát ra, cô nói, “Tôi chỉ có ba vạn.”

Là vạn đồng tiền lần trước chính mình đưa cho cô ấy sao? Hắn theo bản năng nhếch môi, đè nén sự tức giận trong lồng ngực, lãnh đạm nói, “Không đủ phí phẫu thuật.”

“Nhiếp Vũ Thịnh, ta van xin anh…”

Hắn lạnh lùng ngắt lời cô, “Tôi sẽ không cho cô thêm tiền.”

Hắn lạnh lùng ngắt lời cô, “Tôi sẽ không cho cô thêm tiền.”

Cô không hề nói bất kỳ gì nữa, chỉ là cúi đầu, giống như là một đóa bồ công anh bị gió mưa đánh cho tàn phế.

Hắn đã xử lý xong miệng vết thương lớn kia, nếu như vết thương này lại dài cùng sâu hơn một chút, có lẽ sẽ phải khâu miệng vết thương. Hắn lấy một ít băng gạc trừ độc đắp lên, kéo băng dán dính xuống, cuối cùng là giúp cô đi giày vào. Những động tác này làm xong, hắn mới cảm giác mình có chút ngốc, ngồi chồm hổm trên mặt đất giúp cô đi giày, quá khứ cũng đã làm nhưng là bây giờ làm tiếp là thật ngốc rồi. Thời điểm giúp cô đi giày, rốt cuộc chạm đến miệng vết thương của cô, cô đau đến toàn thân đều khẽ run rẩy. Trong khoảnh khắc đó, hắn cơ hồ bật thốt lên: Đàm Tĩnh, làm sao em cứ như vậy, không chiếu cố chính mình như thế chứ? Nhưng lời nói đến bên miệng, hắn nhịn được. Hắn có cái lập trường gì mà nói những lời này, hiện tại quan hệ giữa bọn họ, chỉ sợ so với người đi đường còn không bằng. Đôi giày đều nhuốm máu, hắn tiện tay dùng băng gạc lau một chút, cũng lau không sạch được. Loại giày nilon này đi vào, nhất định sẽ mài đến miệng vết thương, dù cho không có bị thương, cô cũng không nên thường xuyên đi loại này.

Cô đã từng là công chúa của hắn, cần phải ở trong thành bảo, đi giày thủy tinh, chờ hắn đi mời cô khiêu vũ.

Cung điện san hô đã sớm sụp đổ, thời gian từng yêu nhau cũng là một đoạn khó chịu khi nhớ lại. Chỉ là hắn không quản được chính mình, chỉ cần hắn hơi chút bất lưu thần, tâm tư đồng tình sẽ chạy ra ngoài, tim của hắn luôn vô ý thức đâu vì cô, cho dù cô đã sớm không cần hắn đau lòng nữa rồi.

Hắn đứng dậy, dùng giọng điệu giải quyết việc chung mà nói với cô, “Cô chuẩn bị tiền đi, hoặc là phẫu thuật, hoặc là nằm viện, đều cần có tiền.”

“Tôi không nghĩ ra được biện pháp.” Đàm Tĩnh chết lặng, nhận mệnh, giống như là dê đợi làm thịt, “Tôi ngay cả cái châm mà anh tặng cũng bán… Trong nhà một chút thứ đáng giá cũng không có… Tôi cũng không có bạn bè để có thể vay tiền…”

“Như vậy trước hết nằm viện đi, cô đi giao tiền thế chấp. Bất quá hết tiền, bệnh viện sẽ dừng thuốc, cô cũng nên hiểu rõ ràng.”

Cô đột nhiên giương mắt lên mà nhìn hắn, ngay sau mấy giây, hắn cơ hồ muốn vô ý thức quay đầu đi chỗ khác, không muốn nhìn vào ánh mắt của cô. Trong mắt của cô có quá nhiều cầu khẩn, có quá nhiều bi thương mà hắn không muốn nhìn thấy, còn có một loại tuyệt vọng cùng đau đớn sâu đến khôn cùng. Cô giống như là dã thú bị buộc đến con đường chết, ngay cả khí lực giãy dụa cuối cùng cũng không có. Môi của cô run rẩy, tựa hồ muốn nói gì đó, vừa lúc đó tiếng chuông điện thoại di động của hắn vang lên .

Hắn cơ hồ theo bản năng rất nhanh nghe điện thoại, vừa vặn mượn cơ hội này để tránh đi ánh mắt làm người ta nhói đau kia của Đàm Tĩnh.

Là Thư Cầm gọi cho hắn, “Buổi tối ăn cái gì?”

“Anh có ca khám gấp, có lẽ phải làm phẫu thuật.”

“Vậy cũng phải ăn cơm chứ, bác sĩ Nhiếp, em có thể đến bệnh viện đưa cơm, sẵn tiện gửi nụ hôn nhé!”

 

Hắn có điểm lúng túng, Thư Cầm có đôi khi rất thích nói giỡn, nhưng không biết vì cái gì, hôm nay hắn đặc biệt không muốn nhận được điện thoại của Thư Cầm, nhất là lúc này. Hắn vô ý thức mắt nhìn Đàm Tĩnh rồi nói, “Được rồi, anh sẽ gọi lại cho em sau.”

“Không tiện để nói chuyện sao? Vậy em nói anh nghe cũng được, rau cần sủi cảo được chưa? Em mua chút thịt trở lại băm nhỏ, so với bên ngoài ăn ngon, hơn nữa sủi cảo đưa đến bệnh viện, nguội lạnh ngươi dùng lò vi sóng hâm nóng lên một chút có thể ăn.”

“Cũng có thể.” Hắn mở cửa đi ra ngoài, nói với Thư Cầm, “Anh ở chỗ này đang nói chuyện cùng với người nhà bệnh nhân, không có việc gì thì anh tắt máy đây.”

“Được rồi, vậy em đi siêu thị mua thức ăn. Tạm biệt!”

“Tạm biệt.”

Hắn cúp điện thoại, lấy lại bình tĩnh, xoay người thì lại chứng kiến Đàm Tĩnh đã chạy ra, sắc mặt của cô vẫn rất yếu ớt như cũ, nhưng giọng nói của cô đã không hề phát run, cô giống như là hạ một quyết tâm gì đó, dùng một giọng nói rất bình tĩnh mà nói với hắn, “Cảm ơn anh, bác sĩ Nhiếp.  Tôi lập tức đi đóng tiền, phiền anh hãy mở thủ tục nằm viện trước đi.”

Sau đó không đợi hắn nói cái gì nữa, cô đã xoay người đi ra ngoài hành lang. Trong hành lang chẳng phân biệt được ngày đêm đều để sáng đền, đem bóng dáng của côkéo dài… thật dài…. Hắn chỉ thấy bóng lưng của cô tiêu điều giống như là cỏ dại trong gió thu, yếu ớt tựa hồ như lấy ngón tay nhẹ nhàng sờ vào, chạm vào sẽ tan xương nát thịt.

Đàm Tĩnh lúc đi ra khỏi phòng trực, kỳ thật trong lòng cô không có bất kỳ ý tưởng gì ngoại trừ về tiền. Cô ngồi ở trong tiểu hoa viên nằm ở trung tâm của bệnh viện trong chốc lát, người đi tới đi lui rất nhiều, cô không có cách nào khác làm cho lòng của mình an tĩnh lại. Cô đem tất cả thân thích cùng bạn bè liệt kê ra một lần, thân thích… Kể từ khi mẹ cô qua đời, cô đã cùng họ hàng thân thích cắt đứt liên hệ. Bạn bè, người bạn tốt nhất là Vương Vũ Linh, mà cửa hàng bánh ngọt kia sắp khai trương, cô ấy cùng Lương Nguyên An đã dùng hết tiền để giành. Vừa rồi trong tích tắc, cô thiếu chút nữa đã nói ra một lời nói đáng sợ nhất, chỉ kém một chút nữa thôi, nếu như di động của Nhiếp Vũ Thịnh không có vang lên ngay lúc đó thì…. Thời điểm hắn nghe điện thoại cô cảm thấy rất may mắn, sinh hoạt khổ cực đã đem cả người cô trở nên chậm chạp hơn, mài thấu, nhưng cô như cũ có thể đoán được là ai gọi điện thoại đến, là bạn gái của Nhiếp Vũ Thịnh, trong miệng những vị y tá thì người phụ nữ xinh đẹp đó là người đã phỏng vấn mình vào công ty, giám đốc Thư. Thời điểm Nhiếp Vũ Thịnh nhận cuộc điện thoại kia, thần sắc cả người hắn đã không còn giống như vừa rồi nữa, cô nghĩ có lẽ vì Nhiếp Vũ Thịnh rất quan tâm giám đốc Thư.

Cô ấy cùng Nhiếp Vũ Thịnh mới chân chính là xứng đôi, giơ tay nhấc chân, đều giống như người một đường. Không giống cô cùng Nhiếp Vũ Thịnh, đã là núi cách sông ngăn rồi, khoảng cách rất xa. Có lẽ đời này kiếp này, cô cũng không nên cùng hắn xuất hiện cùng một nơi.

Cát bụi trở về cát bụi, đất về với đất, việc chính mình làm thì chính mình phải chịu trách nhiệm. Cô chống đỡ cái trán nóng hổi của chính mình, ngay cả khí lực thở dài khí cũng không có, hiện tại cô nên làm cái gì bây giờ ?

Cuối cùng cô đem di động lấy ra, gọi điện thoại cho Thịnh Phương Đình. Lúc này hắn cần phải truyền dịch xong, nói như vậy hắn sẽ thừa dịp này mà lên mạng thu phát vài bưu kiện, thuận tiện xem một chút tin tức.

Quả nhiên, nhận được điện thoại của cô, hắn nói, “Tôi có thời gian, cô tới đây đi.”

Cô nói có chuyện muốn cùng hắn nói, Thịnh Phương Đình cảm thấy có chút ngoài ý muốn, vốn là cô xin nghỉ, bảo hôm nay muốn dẫn con trai đi chơi. Nhưng là hiện tại cô đột nhiên lại gọi điện thoại, mà nói có chuyện muốn đến phòng bệnh cùng hắn nói chuyện, trong giọng nói ngoại trừ lo nghĩ thì chỉ có mệt mỏi, hắn nghĩ tới thời điểm ngày hôm qua cô ra về rất vui vẻ, không biết phát sinh chuyện gì, vẫn chưa tới hai mươi bốn tiếng đồng hồ, để cho cô biến thành như vậy.

Thời điểm nhìn thấy Đàm Tĩnh, hắn cũng khẽ lấy làm kinh hãi. Trong điện thoại giọng nói của cô chỉ là mệt mỏi, mà bây giờ nhìn lại cả người cô đều giống như đã thay đổi thành một người khác. Dáng đi của cô lúc này không thích hợp, hắn như thế mới lưu ý đến chân bị thương của cô, từ băng bó băng gạc đến thân thể, miệng vết thương kia chắc phải vẫn còn lớn. Hắn đưa ánh mắt đến miệng vết thương trên chân cô, một lần nữa dời về trên mặt của cô, cô nhất định là đã khóc , bởi vì khóe mắt cô khẽ sưng đỏ. Hắn hỏi, “Làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?”

Đàm Tĩnh không biết nên bắt đầu nói từ đâu, cuối cùng là Thịnh Phương Đình kiên nhẫn hỏi từng câu, lại từ câu trả lời mất trật tự của cô mà biết được cô đang gặp khó khăn gì: con trai của cô có bệnh tim bẩm sinh, hiện tại đưa đến bệnh viện này để nhập viện, nhưng  trước mắt cô không có biện pháp nào , hi vọng có thể ứng trước một phần tiền lương.

Cô vẫn đang còn trong thời gian thử việc cho nên cảm thấy rất khó mở miệng, chắc hẳn thật sự là bị dồn đến đường cùng rồi.

Hắn suy nghĩ một chút, nói với cô, “Thực xin lỗi, công ty không có tiền lệ như vậy. Tôi nghĩ dù cho tôi có thay cô mà xin cấp trên, khả năng được thông qua cũng rất mong manh.”

Cô cúi thấp đầu, nhẹ nhàng nói: “Tôi biết rõ, tôi chỉ là tới thử một lần.”

Kỳ thật cô căn bản cũng không ôm hi vọng, chỉ là tất cả có thể ôm lấy được một cô hội thì cô cũng phải thử một lần.

Thịnh Phương Đình đột nhiên cảm thấy không đành lòng. Ở trên chiến trường, giết phạt quyết định, chưa bao giờ để cho đối thủ lưu lại bất kỳ một dư âm phản kích nào . Ở trong sinh hoạt, hắn tỉnh táo lý trí, đem tất cả an bài phải ngay ngắn rõ ràng, rất lâu hắn đều cảm giác mình là một người lý tính lớn hơn cảm tính. Nhưng không biết vì cái gì, hắn đột nhiên có điểm phiền chán loại lý tính này của mình.

Ngẫu nhiên xúc động một chút lại có làm sao?

“Như vậy đi, tôi lấy tư cách bản thân mà cho cô mượn một ít, ba vạn có đủ hay không?”

“Như vậy đi, tôi lấy tư cách bản thân mà cho cô mượn một ít, ba vạn có đủ hay không?”

“Không, không cần, giám đốc Thịnh.” Đàm Tĩnh rất hốt hoảng nhìn hắn một cái, “Thực xin lỗi, quấy rầy anh, tôi vốn là không nên tới.”

“Cô cứ xem như là vay thế chấp đi, sau khi nhận tiền lương hàng tháng thì đưa lại một ít cho tôi.” Hắn nói, “Con cái ngã bệnh thì sẽ rất cuống cuồng, đặc biệt hiện tại đứa nhỏ còn cần phải nằm viện gấp. Tôi cho cô mượn, là cứu một mạng người, cũng giống như cô trong thang máy đã cứu tôi một mạng vậy.”

“Tôi sợ tôi trả không được.” Đây là lời nói thật, sau thời gian thử việc cô có thể được giữ lại hay không còn là một nghi vấn, lấy tiền lương của cô bây giờ, ba vạn đồng đó cũng đã khiến cô không ăn không uống cả một năm rồi, mới có thể đem tiền này trả lại. Huống chi bệnh của Tôn Bình như là một cái động không đáy, cô rốt cuộc nên làm như thế nào mới có thể có đủ tiền đây?

Nợ Tôn Chí Quân đã là mọi cách bất đắc dĩ, là một sự kiện cô làm sai lầm nhất rồi. Lại nợ Thịnh Phương Đình, cô càng không biết nên làm thế nào mới tốt.

“Dùng sự chăm chỉ của cô, tôi tin tưởng cô có thể làm được.” Thịnh Phương Đình theo thói quen làm việc mà quyết định, “Cứ như vậy. Lửa cũng đều đã cháy đến nơi , cô còn do dự cái gì? Trước hết để cho đứa trẻ nằm viện. Cô còn do dự nữa, thằng bé có thể chịu khổ.”

Câu nói sau cùng, cơ hồ khiến cho nước mắt của Đàm Tĩnh đều muốn rớt xuống. Nếu cô còn do dự nữa không phải là con cô chịu khổ, mà là sắp mất mạng. Làm một người mẹ, cô thật sự là không có bất kỳ sự lựa chọn nào khác . Thịnh Phương Đình nói với cô, “Đi thôi, tôi cùng cô đi đóng trước tiền viện phí, tôi biết rõ nơi này có thể trả bằng thẻ tín dụng.”

Nhiếp Vũ Thịnh một lần nữa đi xem Tôn Bình, hắn thuyết phục chính mình, làm một bác sĩ, chính mình tẫn trách là tốt rồi. Nhưng lúc đi gần tới cái bóng lưng kia của Đàm Tĩnh, chính thức làm cho hắn cảm thấy rất khó chịu. Hắn do dự trong chốc lát, hay gọi điện thoại cho Phương chủ nhiệm. Hôm nay Phương chủ nhiệm có một ca phẫu thuật đặc biệt gấp, còn chưa có hạ đèn mổ, nghe nói là điện thoại của Nhiếp Vũ Thịnh, biết rõ hắn không phải là hết sức khẩn cấp thì cũng sẽ không gọi điện thoại cho chính mình. Trên tay hắn còn cầm lấy cái nhíp, cho nên để cho y tá cầm lấy điện thoại áp vào bên tai mình, hỏi, “Chuyện gì?”

“Phương chủ nhiệm, bệnh nhân đầu tiên xác nhận cho hạng mục CM hôm nay bệnh tái phát đã nhập viện, người nhà còn không có quyết định có tiếp nhận trợ cấp của hạng mục hay không? Cháu nhìn tình trạng của bệnh nhân này không tốt lắm, khả năng không đợi được , cơ cấu từ thiện để đảm bảo cho việc trợ cấp những bệnh nhân bệnh tim là nhằm vào bệnh viện chúng ta nhưng cũng là nhằm vào những người có hộ khẩu nông thôn…”

“Nhiếp Vũ Thịnh tôi nuông chiều cậu quá rồi!” Phương chủ nhiệm tức giận đến mức ở trên bàn phẫu thuật liền gầm hét lên, “Đầu óc cậu bị nước vào phải hay không? Rõ ràng điều kiện xin trợ cấp không phù hợp thì cậu nhưa lửa đốt tận mông mới gọi điện thoại cho tôi! Tôi bình thường đã đem cậu nuông chiều quá! Bệnh nhân này với cậu có cái quan hệ gì? Đáng giá để cậu bỏ thời gian lo chút chuyện nhỏ nhặt này sao,  còn gọi điện thoại đến phòng phẫu thuật! Tôi cho cậu biết, Nhiếp Vũ Thịnh, khi đi ra tôi lại tính sổ với cậu!”

Vị y tá cầm điện thoại cũng bị hù dọa đến con mắt cũng còn không dám nháy, còn chưa thấy qua Phương chủ nhiệm phát hỏa lớn như vậy, lại là còn với bác sĩ Nhiếp. Phương chủ nhiệm nghiêng đầu đi, ý bảo cô cúp điện thoại, sau đó hết sức chuyên chú tiếp tục cúi đầu làm phẫu thuật.

Nhiếp Vũ Thịnh bị mắng một trận bất ngờ, mới nhớ tới hôm nay Phương chủ nhiệm ca phẫu thuật đặc biệt gấp, chính hắn lại đi gọi điện cho ông ấy, xác thực là không thích hợp. Bác sĩ Lý đang bề bộn ở bên cạnh cũng nghe được Phương chủ nhiệm gầm thét trong điện thoại, hắn cho Nhiếp Vũ Thịnh một cái ánh mắt đồng tình, sau đó nói, “Cậu cũng thật là…  gấp rút đến váng đầu rồi sao?” Nhiếp Vũ Thịnh cười khổ một cái, hắn không phải là gấp rút váng đầu , vĩnh viễn chính là như vậy, chỉ cần những chuyện liên quan đến  Đàm Tĩnh, hắn liền váng đầu.

Nhưng lập tức, hắn liền gấp rút váng đầu . Xe cứu thương đưa tới một đứa trẻ vừa được nghỉ hẻ, tầm mười tuổi, tại công trường của ba mình bị trượt chân, rơi xuống khu vực toàn xi măng cốt thép, trên cơ thể bị cắm vào bốn cây thép, ảnh hưởng tới nhiều nội tạng, ở khoa ngoại hội chẩn, mở ra vừa nhìn thấy một cây thép vừa vặn ảnh hưởng tới trái tim. Khoa tim có một chủ nhiệm đang làm phẫu thuật gấp, một chủ nhiệm đi họp ở vùng khác, một chủ nhiệm thì đang ở nước ngoài bổ túc, còn có một chủ nhiệm cũng tại phòng phẫu thuật. Chủ nhiệm khoa ngoại của bệnh viện không chút suy nghĩ, nói Nhiếp Vũ Thịnh tới, vừa rồi không nhìn đến hắn vừa lúc còn đang khám gấp, kêu lên để xem xét tình huống trái tim của bệnh nhân.

Công nhận khoa tim của khoa ngoại với ngoại trừ vài vị đức cao vọng trọng quyền uy, thì người có kỹ thuật tốt nhất và trẻ tuổi nhất cũng chính là Nhiếp Vũ Thịnh. Người chịu trách nhiệm trong phòng phẫu thuật cho đứa bé này cũng có bốn năm vị, Nhiếp Vũ Thịnh tạm thời cũng bị kêu đến, lập tức hết sức chăm chú, nghĩ biện pháp lấy thép. Vị trí đặc biệt của cây thép kia không tốt, hơi động một chút sẽ làm trái tim bị thương sâu hơn. Hắn cùng bác sĩ lồng ngực hợp tác, hao hết tâm lực mất không ít công phu, mới đem thép dè dặt rút ra, chờ để ý miệng vết thương dưới trái tim phương xong, mới phát hiện mình ra cả một thân mồ hôi lạnh.

Những người còn lại cũng còn vội vàng, thời điểm hắn rời khỏi bàn mổ, Hàn chủ nhiệm cũng can đảm làm xong tiểu phẫu cắt bỏ gan, bởi vì một cây thép khác cũng xuyên thấu gan. Hàn chủ nhiệm cùng hắn cùng đi ra khỏi đến khi tháo cái bao tay  ra rồi rửa tay thì mới hỏi hắn, “Hôm nay như thế nào không có đi xem cha cậu?”

“Buổi chiều phòng khám có nhiều chuyện, gấp rút đến váng đầu rồi.”

Hắn lúc này mới phát giác được là mình đói, ngực dán vào lưng, ngẩng đầu nhìn đồng hồ, đã là bảy giờ tối.

“Bên ngoài có ký giả, chúng ta đi từ cửa sau đi.”

Vài nhà truyền thông thủ tại bên ngoài, thời điểm đứa trẻ ở trên công trường được cứu thì truyền thông liền chạy tới, một đường theo tới bệnh viện. Thương thế nghiêm trọng như vậy, tâm của tất cả mọi người đều níu lấy. Nhân viên hành chính của bệnh viện đi ra ứng đối truyền thông, nói trước mắt còn đang tiến hành phẫu thuật, tình huống không phải là đặc biệt lạc quan. Người nhà của đứa trẻ bị thương ngay cả cuống họng đều khóc khàn cả lên, truyền thông lập tức ở hiện trường hô hào quyên tiền, bởi vì phẫu thuật làm lớn cũng nhất định phải làm mà người nhà đứa trẻ căn bản không có tiền giao tiền thuốc thang.

Hàn chủ nhiệm lắc đầu, thở dài. Nhiếp Vũ Thịnh cũng thở dài, suốt ngày tại bệnh viện, loại chuyện như vậy đã nhiều lắm, nhiều đến mức tất cả mọi người cảm thấy chết lặng, cho nên hắn vì Tôn Bình gọi điện thoại cho Phương chủ nhiệm, Phương chủ nhiệm mới nói là hắn làm lớn chuyện lên. Bệnh nhân đang nằm trong phòng bệnh kia không phải là tính mạng nguy cấp? Bệnh nhân nằm trong phòng phẫu thuật kia không phải là mạng treo lơ lửng sao? Có thời điểm nhiều đến mức một ngày Nhiếp Vũ Thịnh làm đến năm cuộc phẫu thuật, sống ba người nhưng đã chết hai người, bệnh nhân được cứu sống thì người nhà khóc lóc nức nở, không có cứu chữa được thì người nhà bênh nhân cũng khóc lóc nức nở, hắn có thể làm sao? Hắn cũng không phải thần, hắn chỉ có thể hết sức.

Hắn đi thang máy xuống dưới lầu, nhận được điện thoại của bác sĩ trong khoa, nói cho hắn biết Tôn Bình nhận được phòng bệnh , bởi vì là bệnh nhân của hắn, cho nên cố ý tới hỏi hỏi hắn còn có cái gì cần dặn dò hay không. Nhiếp Vũ Thịnh sửng sốt một chút, Đàm Tĩnh đã có tiền, người phụ nữ này thực sự có biện pháp kiếm tiền hơn so với hắn nghĩ. Hắn nói, “Tôi đi xem tình huống bệnh nhân một chút.”

“Giường 39.”

 

Phàm số đuôi vì chín thì đều là bệnh được thêm vào, bệnh viện hàng năm chật kín cả người, xếp hàng đợi phẫu thuật thì vĩnh viễn an bài không hết, trong hành lang đều thêm giường cho bệnh nhân nằm viện. Năm ngoái bệnh viện lại mới xây một tòa nhà lớn, vẫn như cũ không đủ dùng.

Nhiếp Vũ Thịnh cảm thấy rất mệt mỏi, trên bàn phẫu thuật đứng ba giờ, cơm tối cũng không còn ăn, còn muốn gặp Đàm Tĩnh

Hắn đã cảm thấy gặp Đàm Tĩnh so với làm phẫu thuật phức tạp nhất còn muốn hao phí tâm lực. Mỗi lần nhìn thấy cô, hắn đều tình nguyện chính mình chưa từng có biết qua cô.

Làm cho hắn ngoài ý muốn chính là trong phòng bệnh ngoại trừ Đàm Tĩnh cùng Vương Vũ Linh, còn có Thịnh Phương Đình. Nhiếp Vũ Thịnh nhớ rõ người này là đồng nghiệp của Thư Cầm, xuất huyết dạ dày thì mình là tìm người an bài nhập viện. Thịnh Phương Đình còn mặc quần áo bệnh nhân, khi thấy hắn cũng rất là khách khí, “Bác sĩ Nhiếp, còn không có cảm ơn anh!”

Hắn chỉ  cùng Thịnh Phương Đình bắt tay, Thịnh Phương Đình nghe nói hắn là bác sĩ điều trị chính cho Tôn Bình, lập tức quay mặt sang hướng Đàm Tĩnh mà nói, “Bác sĩ Nhiếp là người rất tốt, cô cứ yên tâm đi.”

Đàm Tĩnh không có lên tiếng, Nhiếp Vũ Thịnh cúi người nhìn nhìn điện tâm đồ, lại hỏi y tá mấy câu, còn không có viết lời dặn của bác sĩ, liền nghe được bên ngoài có tiếng giày cao gót vọng lại. Đi theo có người đẩy cửa ra, giọng nói ngọt ngào, “Bác sĩ Nhiếp, bạn gái của anh đưa cơm tới cho anh rồi đây.”

Thư Cầm mang theo một hộp giữ ấm đựng sủi cảo, mỉm cười đứng ở phía sau cô y tá vừa đẩy cửa vào, thấy rõ ràng những người ở trong phòng, cô không khỏi sửng sốt một chút. Ngược lại Thịnh Phương Đình đã chào hỏi cùng cô trước,”Giám đốc Thư!”

“Giám đốc Thịnh!” Cô nhìn qua quần áo bệnh nhân Thịnh Phương Đình rồi nhìn lại một chút vẻ mặt tiều tụy Đàm Tĩnh, hoàn toàn không có hiểu rõ đây là có chuyện gì.

“Con trai của Đàm Tĩnh nhập viện rồi, tôi tới xem một chút.” Thịnh Phương Đình hời hợt nói.

“Oh!” Thư Cầm rất quan tâm hỏi, “Làm sao vậy? Có nặng lắm không?”

“Chúng ta không cần đứng ở đây mà nói.” Nhiếp Vũ Thịnh nói với Thư Cầm, “Em đi vào phòng làm việc của anh chờ đi.”

Hắn cũng không thích Thư Cầm cùng Đàm Tĩnh đứng cùng nhau trong một gian phòng, đặc biệt là đều đứng ở trước mặt hắn, đều khiến hắn có một loại cảm giác, cảm giác giống như mình phản bội …. Rõ ràng hắn sỡm đã cùng Đàm Tĩnh kết thúc, rõ ràng Thư Cầm cũng không là người hẹp hòi. Nhưng hắn luôn cảm giác mình không nên để cho hai người phụ nữ này đứng cùng nhau, nhất là đứng ở trước mặt mình.

“Giám đốc Thịnh, anh cũng đi vào phòng làm việc của tôi đợi một lát đi.”

“Không được, tôi nên trở về phòng bệnh thôi, lát nữa có y tá tới đo nhiệt độ và huyết áp rồi.”

“Không được, tôi nên trở về phòng bệnh thôi, lát nữa có y tá tới đo nhiệt độ và huyết áp rồi.”

Thư Cầm cùng hắn đi phòng làm việc, Thịnh Phương Đình cũng đi, Nhiếp Vũ Thịnh trước khi đi thì dư quang nới khóe mắt chứng kiến thấy Đàm Tĩnh trấn định rất nhiều, cũng không giống với vẻ tuyệt vọng vào buổi chiều, cô lẳng lặng ngồi ở trước giường bệnh của con trai, hết sức chăm chú vuốt ve cái tay đang truyền dịch kia, để cho chất lỏng lạnh buốt có thể ấm áp một chút. Hắn nghĩ xem …mình rốt cuộc đang suy nghĩ gì đây? Vì cái gì đem chuyện đã sớm kết thúc, đem chuyện đã sớm sáng tỏ còn phải nghĩ cho rối loạn lên?

Thư Cầm không có ý thức được tâm tình của hắn có cái gì bất thường, vì khi cô nhìn lại thì Nhiếp Vũ Thịnh vĩnh viễn đều là cái dạng này, quá mệt mỏi, lười nói chuyện. Hơn nữa sau khi cô đến đây, nghe nói hắn mới vừa làm xong một cuội phẫu thuật cùng hội chẩn rất quan trọng. Các phóng viên đều còn chưa đi, tính mạng đứa trẻ bị ngã ở công trườngkia cũng chưa có thoát khỏi nguy hiểm.

Sủi cảo trong hộp giữ ấm vẫn còn nóng, cô ngồi xuống nhìn Nhiếp Vũ Thịnh ăn sủi cảo, hắn rõ ràng không có khẩu vị gì, nhưng vẫn chau mày lại giống như đang uống thuốc, từng ngụm nuốt xuống. Lúc ăn cơm tại căn tin, mặc dù không hợp khẩu vị, hắn vẫn ép buộc chính mình ăn cơm. Hắn cần thức ăn, buổi chiều phẫu thuật làm cho hắn cơ hồ đã tiêu hao hết thể lực.

“Chúng ta quyên ít tiền cho đứa bé kia đi.” Thư Cầm đột nhiên nói, Nhiếp Vũ Thịnh thiếu chút nữa bị nghẹn sủi cảo, ngẩng đầu nhìn cô một cái rồi hỏi, “Như thế nào đột nhiên nghĩ quyên tiền?”

“Đứa bé kia nhìn qua rất đáng thương, mới một chút tuổi liền phải chịu khổ như vậy rồi.” Thư Cầm động lòng trắc ẩn, “Anh suốt ngày ở trong bệnh viện, đều thay đổi thành kẻ máu lạnh rồi.”

Hắn cũng không phải là thay đổi thành kẻ máu lạnh, hắn chỉ là… Ghen ghét.

Hắn đột nhiên cảm thấy rốt cuộc nuốt không trôi mấy miếng sủi cảo kia nữa, cho dù là miễn cưỡng chính mình, cũng nuối không trôi. Hắn nói, “Em nguyện ý quyên thì em cứ quyên, dù sao anh cũng sẽ không cho thêm tiền cho cô ta nữa đâu.”

“Cho thêm tiền?” Thư Cầm không giải thích được, “Anh đã quyên rồi à?”

Nhiếp Vũ Thịnh im lặng, hắn đã nói một câu rất sai, hắn quá mệt mỏi, tinh thần đều hoảng hốt, không quản được miệng của mình, còn có cũng không quản được tâm tình của mình. Thời điểm nhìn thấy Thịnh Phương Đình, hắn nhạy cảm cảm thấy được một điểm gì đó. Thịnh Phương Đình là thủ trưởng của Đàm Tĩnh, lần trước chính là Đàm Tĩnh đưa Thịnh Phương Đình tới bệnh viện, hiện tại Tôn Bình nằm viện, Thịnh Phương Đình từ phòng bệnh tới đây thăm hỏi. Hắn cảm giác… cảm thấy Đàm Tĩnh cùng Thịnh Phương Đình quan hệ, đã vượt qua mối quan hệ cấp trên và cấp dưới, giữa bọn họ nhất định có chút gì đó, hắn không muốn đem Đàm Tĩnh nghĩ đến nhiều như vậy khi cô đang gặp khó khăn, nhưng hắn chính là ghen ghét.

Ghen ghét người kia, có thể quang minh chính đại đứng ở nơi đó, công khai, thản nhiên, quan tâm cô.

“Bốn cây thép, em nghe mà cũng cảm thấy sợ rồi. Hiện tại bọn nhỏ cũng rất đáng thương, không dễ dàng gì được nghỉ hè có thể tới bên cạnh cha mẹ, không phải là chết đuối thì cũng gặp chuyện như vậy. Vừa rồi y tá còn nói với tem, ngoại trừ trái tim còn có gan, lá lách, phổi đều bị thương, gãy xương sườn… Một đứa bé bị thương nặng như vậy, thật sự là đáng thương. Em mặc kệ anh quyên hay không quyên, dù sao em dự định như thế này, đưa hai ngàn đồng cho mẹ đứa bé kia, nhìn bày ấy khóc đến thật đáng thương.”

Nhiếp Vũ Thịnh thế mới biết chính mình hoàn toàn nghĩ theo hướng khác, hắn hỏi, “Em nói là quyên tiền cho đứa bé bị té xuống công trường kia sao?”

“Đương nhiên rồi.” Thư Cầm không giải thích được, “Anh nghĩ rằng em nói quyên tiền cho ai?”

“Không có gì.” Hắn che dấu, lại gắp lên một cái sủi cảo, buồn bực cắn một cái, rõ ràng là thức ăn ngon nhưng hắn chẳng qua chỉ cảm thấy cổ họng đau nhói, khó khăn nuốt xuống.

Ăn sủi cảo xong rồi, Nhiếp Vũ Thịnh cùng đồng nghiệp ca đêm chào hỏi, rồi cùng Thư Cầm cùng đi đến phòng điều trị gan của Nhiếp Đông Viễn. Khoa gan và khoa tim không nằm trong cùng một toàn nhà, lúc bọn họ xuống lầu thì vừa vặn gặp phải Vương Vũ Linh lên lầu. Vương Vũ Linh còn nhận ra Nhiếp Vũ Thịnh, cùng hắn chào hỏi, “Bác sĩ Nhiếp.”

Nhiếp Vũ Thịnh gật gật đầu, nhìn Vương Vũ Linh trong tay mang theo hộp cơm, đoán chừng là đi ra ngoài mua cơm cho Đàm Tĩnh, không trách được vừa rồi trong phòng bệnh không nhìn thấy cô ta. Cơm hộp bán ở bên ngoài bệnh viện vừa đắt lại không tốt khi ăn vào nên hắn nói, “Đằng sau phòng khám bệnh có căn tin, trứng sốt cà chua tám đồng một phần.”

Vương Vũ Linh hoàn toàn không nghĩ tới hắn sẽ chủ động tự nói với mình những thứ này, vội vàng nói cảm ơn. Cảm giác… cảm thấy là lạ ở chỗ nào, đi vào phòng bệnh nhìn thấy Đàm Tĩnh, đột nhiên ngộ tới chỗ là lạ là ở đâu . Cô vừa cầm hộp cơm cho Đàm Tĩnh, vừa nói, “Ai, tớ vừa rồi gặp phải bác sĩ Nhiếp, có chuyện thật kỳ quái.”

Đàm Tĩnh căn bản không có khẩu vị, tiếp nhận hộp cơm cầm lấy chiếc đũa, cũng bất quá gảy gảy vài hạt cơm trong đó. Vương Vũ Linh cũng vội nói, “Hắn thế nhưng nói với tớ, đằng sau phòng khám bệnh có căn tin, điều này cũng không nói làm gì nhưng hắn còn nói cho tớ biết, trứng sốt cà chua tám đồng một phần. Ai, Đàm Tĩnh, hắn làm sao biết tớ muốn mua trứng sốt cà chua chưa? Thời điểm cậu không muốn ăn thì cũng chỉ nuốt trôi trứng sốt cà chua, cậu nói người này có phải là thần không? Hắn ngay cả tớ muốn mua trứng sốt cà chua cũng biết…”

Đàm Tĩnh hoảng như không nghe thấy, chỉ là xới lấy một đũa cơm trắng đưa vào, ăn không biết ngon. Vương Vũ Linh vẫn còn đang lải nhải  nói gì đó, hắn còn nhớ rõ khi cô gặp chuyện gì mệt mỏi nhất thì liền ăn không vô những vật khác. Thói quen thật nhỏ như vậy, nhưng thật ra là bị mẹ của Đàm Tĩnh dưỡng thành. Khi còn bé cô một bệnh, mẹ liền làm trứng sốt cà chua trộn cơm cho cô ăn, chua chua có thể kích thích sự ăn uống. Về sau thời điểm ăn không ngon, cô cũng chỉ có thể ăn trứng sốt cà chua. Khi cô mang thai nôn oẹ rất nhiều, kéo dài liên tục đến mấy tháng, ăn rồi lại nôn, nôn rồi lại ăn tiếp, bỗng nhiên không ăn  trứng sốt cà chua nữa.

“Nghĩ gì thế?” Vương Vũ Linh rốt cục cảm thấy cô thất thần.

“Không có gì, nghĩ tới khi mang thai Bình Bình, cái gì cũng đều ăn không được.”

“Cậu đừng lo lắng, hiện tại cũng ở  trong bệnh viện , giám đốc của cậu lại cho cậu mượn tiền…”

“Chi phí phẫu thuật còn không có…” Lông mày Đàm Tĩnh nhíu lại thật sâu, cô chua xót thở dài một hơi, “Có đôi khi tớ có suy nghĩ, đưa thằng bé tới nhân gian này rút cuộc là đúng hay sai?”

“Phi phi! Cậu rốt cuộc đang suy nghĩ lung tung cái gì, bệnh của Bình Bình cũng không phải là cậu hại nó, ai không trông mong con của mình khỏe mạnh bình an chứ..”

Cho nên cô mới đặt tên cho con trai là Bình Bình, luôn luôn bình an. Thời điểm vừa sinh ra thì bác sĩ đã  chẩn đoán chính xác rằng thằng bé bị bệnh tim bẩm sinh, cô chỉ muốn con trai của cô có thể bình an lớn lên, đây là tâm nguyện lớn nhất của cô, cũng là tâm nguyện duy nhất của cô.

Thư Cầm cũng cảm thấy Nhiếp Vũ Thịnh rất kì quái, hắn rất ít khi nói chuyện, rất ít chủ động cùng người xa lạ đến gần. Ngay cả thời điểm ở cùng cô cũng vậy, cũng vĩnh viễn là cô nói nhiều hơn hắn. Cô không biết Vương Vũ Linh, là người nhà bệnh nhân. Nhiếp Vũ Thịnh cùng Vương Vũ Linh nói chuyện cô cũng không kỳ quái, gặp phải người nhà bệnh nhân khách khí chào hỏi với hắn, hắn bình thường cũng sẽ rất khách khí trả lời, nhưng nói đến trứng sốt cà chua, đây quả thực là không giống với phong cách của hắn.

Đi ra khỏi tòa nhà, cô nhịn không được nói, “Nếu như em nhớ không lầm, anh thật giống như chưa bao giờ ăn trứng sốt cà chua, còn đối với loại sốt cà chua này căm hận đến tận xương tủy.”

Nhiếp Vũ Thịnh nhìn cô một cái, “Muốn nói cái gì cứ nói đi.”

“Làm sao anh biết người nhà bệnh nhân vừa rồi muốn mua trứng sốt cà chua?”

“Cô ấy xách hộp cơm, nhìn qua nắp hộp nhìn thấy, có màu hồng có màu vàng, đương nhiên là trứng sốt cà chua.”

Thư Cầm nhất thời cứng họng, nói, “Thật không nghĩ tới năng lực quan sát của anh lại nhạy cảm như vậy.”

“Bọn anh làm bác sĩ khoa ngoại , luôn phải trong thời gian mấy giây tìm thấy mạch máu, đây không phải là nhạy cảm, đây là bản năng nghề nghiệp.”

Thư Cầm không có nói cái gì nữa, Nhiếp Vũ Thịnh cảm giác mình rất đáng xấu hổ, đã nhiều năm như vậy, hắn vẫn như cũ còn nhớ rõ thói quen này của Đàm Tĩnh. Hắn chưa từng ở tại căn tin mua qua trứng sốt cà chua, lại bật thốt lên nói với Vương Vũ Linh giá tiền của nó. Có lẽ mỗi lần chứng kiến món ăn đó, hắn cũng không phải là làm như không thấy, mà không muốn nhớ rõ ràng, lại cứ  nhìn mà không có thể quên giá tiền của nó.

Hết chương 12

Trước/21Sau

Theo Dõi Bình Luận