Saved Font

Trước/345Sau

Thư Linh Ký

Chương 215: Q7 – Bổn Thảo - Chương 214: Dược Thảo

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Q7 – BỔN THẢO – CHƯƠNG 214: DƯỢC THẢO

Editor: Luna Wong – rất tiếc lại phải thông báo với mọi người 1 điều rằng ta lại vừa nhận được lịch thi bù. Xem ra lại phải drop đến hết 8/5 mới có thể hoạt động bình thường trở lại rồi. Mọi người chờ ta nhé.

Quân tử báo thù, mười năm không muộn, cô nãi nãi báo thù, chưa bao giờ đợi qua đêm.

Tuy nói đã ngự kiếm trốn chui đi xa, bất quá nghĩ đến những lời ngày thường Bác hay nói, Cố Thất Tuyệt lại trên đường vòng trở lại, ngâm xướng một bài《 Vọng Nhạc 》, thản nhiên tự đắc ầm núi nhỏ xuống.

Sau đó, ở trong tiếng rống giận của một còn thiên ma khí cấp bại phôi, lúc này hắn mới mang theo sanh mục kết thiệt Vô Tôn lão tổ, một lần nữa cưỡi kiếm quang ly khai, phản hồi Ngũ Hoang Ma thành.

Trong đại đường phủ thành chủ, một đám ma tu đã chích, đang ở nơi đó nhìn Nhạc Ngũ Âm nghiên cứu ống tiêm, chờ thấy Cố Thất Tuyệt và Vô Tôn lão tổ trở về, vội vã nghênh đón: “Lão tổ, có tìm được người chủ sử kia không?”

“Tìm thì tìm được rồi, nhưng. . .” Vô Tôn lão tổ nói đến phân nửa, lại nhịn không được kịch liệt ho khan, “Khụ khụ, vì sao bổn tôn vừa chích, hiện tại lại cảm mạo ho khan?”

“Bởi vì thuốc không đúng bệnh.” Cố Thất Tuyệt nghiêm trang trả lời, lại quay đầu nhìn gốc dược thảo Nhạc Ngũ Âm ôm một chút, “Dược thảo này, cũng không phải dược vật chính xác trị liệu phong hàn, chỉ có thể tạm thời giảm bớt bệnh trạng phong hàn, nhưng không cách nào trị hết.”

“Chỉ có thể giảm bớt?” Vô Tôn lão tổ ngạc nhiên không nói gì, chung quanh ma tu lại không khỏi hoảng sợ biến sắc: “Chờ một chút, đó chính là nói, độc chúng ta trúng, tùy thời cũng sẽ tái phát?”

“Không phải độc, là bệnh.” Cố Thất Tuyệt rất nghiêm túc sửa đúng, rồi lại mạn điều tư lý giơ tay phải lên.

Ngay trên bàn tay thon dài của hắn, đồng dạng có thể thấy thảm vụ khí màu xanh biếc, đang ở như ẩn như hiện hiện lên, dù cho bị mực quang ngăn trở bên ngoài, lại vẫn đang chậm rãi thấm vào.

“Quân thượng?” Nhạc Ngũ Âm lấy làm kinh hãi, “Ngươi cũng bị lây?”

“Không chỉ có là ta, còn có đại bộ phận ma tu trong thành này.” Cố Thất Tuyệt rất nghiêm túc trả lời, “Bệnh này chướng đi qua dòng suối truyền bá vào trong ma thành, phàm là người dùng suối nước để uống, đều có xác suất bị nhiễm bệnh chướng.”

“Tê!” Một đám ma tu hút lãnh khí, Vô Tôn lão tổ nghĩ đến hiểu biết của bản thân mới vừa rồi ở trong thành, càng tâm thần chấn động.

“Vậy, ta đây. . .” Nhạc Ngũ Âm theo bản năng sờ sờ ngực.

“Hiện nay vẫn chưa.” Cố Thất Tuyệt rất chăm chú nhìn nàng.

“Hô. . .” Nhạc Ngũ Âm không khỏi thở phào một cái, rồi lập tức nghĩ đến chính sự, “Quân thượng, các ngươi nhìn thấy chủ sử kia, rốt cuộc là ai?”

Không sai, đây cũng là Vô Tôn lão tổ và một đám ma tu muốn biết, trong lúc nhất thời tất cả đều đồng loạt quay đầu nhìn Cố Thất Tuyệt.

“Vực ngoại thiên ma.” Cố Thất Tuyệt rất bình tĩnh trả lời, “Càng chuẩn xác mà nói, là chướng ma dưới tọa của ma quân.”

Noveltown.asia

“Vực ngoại thiên ma? Chướng ma?” Vô Tôn lão tổ kinh ngạc đầy mặt, “Chính là trước các ngươi nói, cái loại tà ma xâm lấn xuất hiện ở tiên triển?”

“Ân. . .” Cố Thất Tuyệt gật đầu, lại tiếp tục giải thích, “Chướng ma bất đồng với các thiên ma khác, mỗi một đời chỉ có một người, năng lực đặc biệt nhất của chúng nó, chính là. . . Ân, các ngươi hẳn là đều biết.”

Đây không cần giải thích, một đám ma tu hai mặt nhìn nhau, đột nhiên có người nhịn không được ho khan, sau đó chỉ một lát sau, ho khan đã như hội truyền nhiễm vậy, lan tràn toàn bộ quần thể.

Vô Tôn lão tổ nhìn bốn phía, thật vất vả mới kềm chế được dục vọng ho khan, thần tình nghiêm nghị nói: “Bổn tôn muốn biết, sau khi loại bệnh chướng này nặng thêm sẽ có kết quả là. . .”

“Hôn mê bất tỉnh.” Cố Thất Tuyệt nghiêm trang trả lời, “Sau đó, thần hồn của các ngươi sẽ thoát ly thân thể, đồng thời bị bệnh chướng cảm nhiễm khống chế, nghe theo mệnh lệnh của chướng ma. . . Thay lời khác mà nói, kỳ thực chướng ma đi tới ma thành, chính là vì thần hồn của các ngươi.”

“Nhưng, vì sao chướng ma chỉ để mắt tới ma thành?” Nhạc Ngũ Âm nhịn không được nhấc tay hỏi.

“Bởi vì thần hồn của ma tu, thích hợp dùng để huyết tế nhất.” Cố Thất Tuyệt như có điều suy nghĩ nhìn Vô Tôn lão tổ bọn họ, “Biết tại sao không, bởi vì hầu như tất cả công pháp ma tu của Doanh Châu giới, đều đến từ chính vực ngoại thiên ma.”

“Cái gì?” Vô Tôn lão tổ đầy mặt kinh ngạc.

“Chính là như vậy.” Cố Thất Tuyệt nghiêm túc nói, “Mấy ngàn năm trước, lúc vực ngoại thiên ma xâm lấn, đã từng bộ hoạch bộ phận nhân tộc, ép buộc bọn họ tu hành công pháp thiên ma đã qua cải tạo, chờ những tộc người này tu luyện thành công, mới lấy mẫu thần hồn của bọn họ nuốt ăn tươi, giống như là. . .”

“Chăn nuôi?” Nhạc Ngũ Âm đầy mặt tái nhợt thốt ra.

“Không sai.” Cố Thất Tuyệt rất nghiêm túc trả lời, “Thần hồn của tộc nhân tu luyện qua công pháp thiên ma tộc, sẽ tự có chút ít ma khí, có thể để cho vực ngoại thiên ma trở nên càng cường đại hơn, đây cũng chính là nói. . .”

“Đây cũng chính là nói. . .” Nhạc Ngũ Âm sửng sốt một hồi, đột nhiên kinh ngạc biến sắc, “Vực ngoại thiên ma muốn mở bức tường kết giới ngăn cản, sẽ dùng thần hồn của tu chân giả ở Doanh Châu giới làm tế phẩm, mà thần hồn của ma tu có hiệu quả hơn thần hồn của tu chân giả phổ thông.”

Noveltown.asia

“Chính là như vậy.” Cố Thất Tuyệt khoan thai ngẩng đầu, nhìn vòm trời dần dần mờ tối.

Nhạc Ngũ Âm đồng dạng tâm thần thất thủ, hoảng sợ ngẩng đầu nhìn vòm trời, giống như là thấy được trong hư không hôn ám này, bức tường kết giới ngăn cản bị phá ra một vết rách thật lớn, hơn nghìn vực ngoại thiên ma chen chúc mà vào.

“Không, đây không được.” Nàng đột nhiên rùng mình, cắn môi anh đào nói, “Quân thượng, tuyệt không thể để cho bọn họ thu gặt thần hồn của ma tu.”

“Các ngươi rốt cuộc đang nói cái gì?” Vô Tôn lão tổ và đám ma tu nghe bán tri bán giải, nhưng mơ hồ lại cảm thấy sự quan trọng đại.

“Sau này lại giải thích với các ngươi.” Cố Thất Tuyệt quay đầu nhìn hắn, “Bây giờ vấn đề ở chỗ, các ngươi đã bị bệnh chướng cảm nhiễm vào cơ thể, nếu như không thể trị liệu đúng lúc, thần hồn sẽ rất nhanh bị chướng ma thu gặt lấy đi.”

“Cho nên, ngươi có biện pháp nào?” Vô Tôn lão tổ nhớ tới hiểu biết trong thành, không khỏi hơi biến sắc.

“Không có.” Cố Thất Tuyệt nghiêm trang trả lời.

“Phốc!” Một đám ma tu tất cả đều phun, đặc biệt diệu, đại lão ngươi có cần thành thực như thế hay không, ít nhiều cũng cho chúng ta một chút hy vọng a.

“Ta cũng không phải đại phu, ở đâu ra biện pháp?” Cố Thất Tuyệt rất thành khẩn nhìn bọn họ, suy nghĩ một chút vừa tiếp tục nói, “Bất quá, Thảo Thảo là đại phu tốt nhất của Doanh Châu giới, nếu như chúng ta có thể để cho nàng hoàn toàn tỉnh lại, vậy các ngươi vẫn là còn có cứu.”

“Như vậy, phải thế nào mới có thể làm cho người ngươi nói thức tỉnh?” Vô Tôn lão tổ đầy mặt cổ quái hỏi tới.

“Thảo Thảo không phải người, là thư linh.” Cố Thất Tuyệt rất nghiêm túc sửa đúng, lại rồi như có điều suy nghĩ ngẩng đầu, nhìn phía sơn dã trong mun phùn ngoài thành ——

“Năm đó, Thảo Thảo hóa thành tàn trang xói mòn đến nơi đây, người mang theo các loại hạt giống dược thảo, vậy cũng sinh sôi nảy nở sinh trưởng trong sơn dã, nếu như có thể tìm được những dược thảo kia. . .”

Ngạc nhiên, Vô Tôn lão tổ theo ánh mắt của hắn, nhìn phía sơn dã bị vụ khí bao phủ, đột nhiên hơi biến sắc: “Ngươi là nói, phải đến sơn dã tìm kiếm các loại dược thảo, nhưng vấn đề là. . . Con chướng ma kia, ở ngay trong sơn dã.”

“Nhưng vẫn lấy được.” Cố Thất Tuyệt nghiêm trang trả lời, tiện tay nắm Nhạc Ngũ Âm đang định lặng yên không một tiếng động chạy đi.

“Ta cảm thấy ta có thể lưu lại nơi này, tiếp tục chích cho bọn hắn.” Nhạc Ngũ Âm rất thành khẩn đề nghị.

“Không cần, A Đóa cũng có thể ở chỗ này, còn có thể thuận tiện bảo vệ bọn họ.” Cố Thất Tuyệt cũng rất thành khẩn nhìn nàng, sau đó ở trong ánh mắt ngạc nhiên của tất cả mọi người, chậm rãi ra khỏi phủ thành chủ ——

“Đi ăn cơm trưa trước, sau đó xuất phát đi tìm dược liệu. . . Ân, nói đến bữa trưa, Ngũ Âm nữ quan, ngươi thật lâu chưa mì thịt bò kho mực nước cho ta.”

Trước/345Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Nghịch Kiếm Cuồng Thần