Saved
Font
Trước
/17
GO
Sau
Thứ Phi Kinh Hoa: Nhất Phẩm Độc Y
Chương 13: Lưu Ma Ma Lại Bị Giáo Huấn
Màu Nền
Xám nhạt
Xám Đậm
Xanh nhạt
Vàng nhạt
Màu sepia
Xanh đậm
Vàng đậm
Vàng ố
Màu trắng
Hạt sạn
Sách cũ
Màu tối
Màu Chữ
Đen
Xám Nhạt
Xám Đậm
Trắng
Font Chữ
Palatino Linotype
Bookerly
Minion
Segoe UI
Roboto
Roboto Condensed
Patrick Hand
Noticia Text
Times New Roman
Verdana
Tahoma
Arial
Cỡ Chữ
14
16
18
20
22
24
26
28
30
32
34
36
38
Kiểu Màu
otruyen.net
truyenfull.net
sstruyen.com
webtruyen.com
Đóng
Reset
“Thất phu nhân?” đôi mắt Lưu Húc mị càng sâu, trong ngôn ngữ lộ ra một chút hứng thú.
“Đúng vậy.” Lưu Sưởng Thanh nói, “Hôm qua nói chuyện phiếm cùng Thất phu nhân có nói đến chuyện ngày sau đi săn thú, Thất phu nhân vì lớn lên từ nhỏ ở thôn quê, từ sau khi vào trong Vương phủ, chưa bao giờ ra khỏi Vương phủ, trong lòng cũng hướng tới, cho nên muốn đi theo nhi tử để mở rộng tầm mắt. Nhi tử nghĩ trong khu săn bắn cũng có nữ quyến mang theo Thất phu nhân cũng không ảnh hưởng gì, nhưng chuyện này cũng cần hỏi qua ý của phụ vương.”
Lưu Húc nhớ tới hôm bữa thấy bộ dáng Mạc Tử Ngọc chơi đùa bên dòng suối, trên người rốt cuộc vẫn giữ lại một chút dã thú *, muốn đi ra ngoài xem, cũng có tình lý ở bên trong.
(*) kiểu nông dân dân dã, chứ không phải là dã thú động vật nha nha:v
“Nếu nàng muốn đi, mang theo nàng cũng được, nhưng chỉ thêm một người thôi.” Lưu Húc nói, “Nhưng trên bãi săn đao kiếm không có mắt, nàng là hạng nữ lưu, đem đến cũng phải bảo vệ tốt cho nàng!”
“Yên tâm đi, phụ vương!” Lưu Sưởng Thanh kiêu ngạo dựng thẳng ngực, “Nhi tử sẽ bảo vệ tốt cho Thất phu nhân, nhi tử liền đi nói lại tin tức tốt này cho Thất phu nhân!”
Lưu Húc nhìn bóng dáng Lưu Sưởng Thanh hơi hơi nheo mắt, trong đầu không tự chủ được mà nhớ tới Mạc Tử Ngọc, sao một thời gian ngắn ngủi một người lại khác nhau như thế? Vẫn là trước đây hay bây giờ có người chỉ điểm? Nàng ta rốt cuộc là đơn thuần hay là tâm cơ?
Lưu Sưởng Thanh bước nhanh tới Thu thủy Uyển, mới đến cửa liền thấy một bà tử đang giáo huấn một thị nữ, thị nữ kia nước mắt lưng tròng, nhìn qua thật đáng thương.
“Sao ngươi có một chút chuyện cũng làm không xong, bộ ngươi là thùng cơm à? Phí công Vương phủ nuôi dưỡng một phế vật như ngươi!” Lưu ma ma cắm eo vẻ mặt hung ác mắng.
Thúy Bình bị mắng thảm thương, chỉ là người trẻ, nên cũng không dám cãi lại, vẫn biện giải nói: “Thẩm ma ma nói, những nhân sâm đó mỗi tháng đều là tiền lương, cô nương thân thể không khỏe, cũng không dùng đến, còn phải để lại để làm bữa sáng cho Thế tử! Ta thấy thương thế của Lưu ma ma cũng đâu nặng lắm, hẳn cũng không cần ăn nhân sâm để bồi dưỡng!”
“Nói một cãi ba đúng không?” Lưu ma ma lấy ngón trỏ điểm trên đầu Thúy Bình, “Ngươi ỷ vào Thẩm bà tử kia lại ỷ vào Khương Liễu mà dám nói chuyện như vậy với ta? Không nghe Vương gia nói cái gì sao, ta là lão nhân ở Vương phủ, không thể chậm trễ, thân thể của ta không khỏe, ăn chút nhân sâm thì làm sao? Mặt khác chủ tử quan ái hạ nhân, cũng liền chúng ta chủ tử như vậy khấu khấu sưu sưu. Còn ba ba đi nịnh bợ Thế tử, Thế tử chắc quan tâm sao?”
Lưu ma ma cười lạnh một tiếng: “Cuối cùng vẫn là xuất thân tiện tì, lên không được mặt bàn đồ vật, Thế tử của chúng ta là người kim tôn ngọc quý, sao có thể trong trọng đồ vật cả nó?”
Bà ta vừa dứt lời, sau lưng đã bị người ta hung hăng đạp một cái, “Ai u” một tiếng, ngã thật mạnh ở trên mặt đất, chửi ầm lên: “Cái đồ không có mắt kia thật vô lễ với ta, tin ta lột da ngươi không!”
“Là bổn thế tử, bổn thế tử muốn xem xem ngươi có bản lĩnh gì, mà đòi lột da bổn thế tử!” Lưu Sưởng Thanh lạnh mặt nói.
Lưu ma ma hoảng sợ, vội vàng quỳ xuống dập đầu, cười bồi nói: “Lão nô không ngờ là Thế tử điện hạ!”
Bà ta lại vả miệng mình hai cái: “Lão nô lỡ lời, mong điện hạ thứ tội!:
“Giỏi cho một nô tài khua môi múa mép!” Lưu Sưởng Thanh lạnh như băng nói, “Thu Thủy Uyển này có phải là không có quy củ, nên nô tài đều có thể cắn loạn sau lưng chủ tử! Mặc kệ nói như thế nào, Thất phu nhân cũng là nữ nhân của phụ vương, là ân nhân cứu mạng bổn thế tử. Ngươi cũng dám chậm trễ như thế, cậy già lên mặt, tưởng mình ngang hàng!”
Lưu ma ma lại tát thêm cho mình thêm hai cái: “Lão nô nói không lựa lời, không nên bố trí ở sau lưng chủ tử, lão nô cũng chỉ thuận miệng nói, không có ác ý!”
“Ngươi còn giảo biện!” Lưu Sưởng Thanh hừ một tiếng, “Tư Vũ, bổn thế tử phạt ngươi tát miệng người này hai mươi cái, lại phạt quỳ gối ở đây, không đến trời tối không được đứng dậy!”
Hắn tuy rằng chỉ là tiểu hài tử, trên người cũng xuất hiện một loại khí tức chèn ép người khác, lúc này ở trên người hài tử ngây ngây ngô cũng giảm đi chít, chỉ là một người có địa vị cao cường mà thôi.
“Vâng, điện ha!” hộ vệ của Lưu Sưởng Thanh nói, hắn cũng không ưa bà ta, từ lần trước ở hoa viên, nếu không có Thất phu nhân kịp thời cứu Thế tử, đám hộ vệ bọn họ chỉ sợ đều phải chôn cùng. Thất phu nhân này không chỉ là ân cứu mạng của Thế tử điện hạ, cũng là ân nhân cứu mạng của bọn họ.
Tư Vũ không lưu tình chút nào tiến tới tát cho Lưu ma ma mấy cái, hắn là người có võ, “chát chát chát” mấy bàn tay này tát xuống, mặt Lưu ma ma liền sưng lên.
Lưu Sưởng Thanh nhìn thoáng qua Thúy Bình, hỏi: “Thất phu nhân ở trong phòng?”
Thúy Bình bị một màn này dọa sợ ngây người, không ngờ tới việc Thế tử sẽ tới Thu Thủy Uyển, hồi phục lại tinh thần vội vàng nói: “Ở, ở, ở! Điện hạ mời đi theo nô tỳ!”
Thúy Bình vội vàng dẫn Lưu Sưởng Thanh tới đại sảnh, vừa đi vừa nói: “Cô nương, Thế tử tới!”
Bên ngoài động tĩnh lớn như vậy, Mạc Tử Ngọc đã sớm biết Lưu Sưởng Thanh tới, nghe thấy tiếng Thúy Bình, mới đứng dậy đón chào, khẽ cười nói: “Ngọn gió nào thổi Thế tử đến đây vậy?”
“Sớm nên thăm Thất phu nhân!” Lưu Sưởng Thanh khôi phục ý cười, lộ ra vẻ hài tử ngây ngô chất phác, “Còn có một tin tốt muốn nói cho người biết!”
“Tin tức tốt gì?” Mạc Tử Ngọc biết rõ nhưng cố hỏi nói.
“Ngày sau sẽ đi đến bãi săn.” Lưu Sưởng Thanh giương giương lông mày nói, “Ta phải luyện tập chăm chỉ lắm phụ vương mới cho phép đem người đi theo, người lúc đó đáp ứng ta, nhưng không cho chơi xấu đâu.”
Đã nhiều ngày Lưu Sưởng Thanh vẫn luôn quấn lấy Mạc Tử Ngọc muốn học thuật ngự thú, nhưng trong Vương phủ thì có dã thú gì? Cho nên hắn nhớ tới bãi săn, nơi đó có không ít động vật, có thể thử thân thủ một lần!
“Ngươi yên tâm là được.” Mạc Tử Ngọc hơi hơi mỉm cười.
Triều đại đánh thiên hạ trên lưng ngựa, cho nên luôn dạy các hoàng tử cưỡi ngựa bắn cung. Thời điểm vây săn mỗi năm đều là cố định, vương tôn quý tập đều sẽ tụ tập tại đây một ngày để thử thân thủ.
Mạc Tử Ngọc lấy thuật ngự thú ra dụ Lưu Sưởng Thanh, để hắn mang theo mình đến bãi săn. Nếu muốn tiếp cận Lưu Húc, thì phải để hắn khắc sâu ấn tượng về mình, như vậy đương nhiên phải sử một một ít thủ đoạn.
Còn nữa một ngày này, Lưu Lăng nhất định cũng sẽ đến.
Đôi mắt Mạc Tử Ngọc trở nên sắc bén, khiến khí xung quanh người cũng lạnh đi.
Lưu Sưởng Thanh cảm giác được kinh ngạc, nhăn mặt hỏi: “Người có tâm sự sao?”
“Không có.” Mạc Tử Ngọc nhẹ nhàng lắc đầu, không cần phải nhiều lời nữa. Sắc trời dần chuyển đen, Lưu ma ma vẫn quỳ gối trong viện, hai bên má sưng cao lên, máu bên khóe miệng cũng đọng lại, cũng dính không ít trên trước mặt và quần áo.
Lúc này Tư Vũ nhìn vào người đang bị phạt quỳ đi vào bẩm: “Thất phu nhân, nếu bà tử sau này còn dám bất kính, chỉ cần người cho người đến nói cho Thế tử một tiếng, Thế tử sẽ chủ trì công đạo cho Thất phu nhân.”
“Đa tạ.” Mạc Tử Ngọc gật đầu cười nói.
“Sắc trời cũng không còn sớm, thuộc hạ cáo từ trước.”
Tư Vũ lui ra, Lục Tiếu hừ một tiếng: “Tự làm tự chịu, xem bà ta về sau còn dám tác oai tác quái ở trong viện chúng ta không!”
“Đánh chó không chết, bà ta ắt sẽ ghi hận trong lòng.” Mạc Tử Ngọc đôi mắt hơi hơi nhíu lại, “Cùng lắm để cho hai người quan sát nhất cử nhất động của bà ta.”
“Ừm.”
Sau đó, Mạc Tử Ngọc cùng Hồng Tiêu suốt đêm cùng nhau làm hai cái túi mũi tên một lớn một nhỏ, xem như có qua có lại.
Sáng sớm hôm sau, Tư Vũ liền tới đón Mạc Tử Ngọc đi đến bãi săn, xe ngựa đã chờ ở trước cửa Vương phủ. Lưu Sưởng Thanh ở bên trong xe oán giận nói: “Người mau lên chút, nếu không phải vì chờ người, ta đã sớm cưỡi ngựa đi cùng phụ vương rồi!”
Mạc Tử Ngọc bước nhanh hơn hai bước lên xe ngựa, theo thói quen đem cháo cho hắn, lại thêm một phần cho mình làm điểm tâm, như thế Lưu Sưởng Thanh mới cảm thấy mỹ mãn, không hề oán giận tiếp, lại nhìn thấy hai túi mũi tên nàng làm, càng vui vẻ hơn!
Xe ngựa đi gần một canh giờ mới đến bãi săn, Lưu Sưởng Thanh đem theo Mạc Tử Ngọc lão luyện thành thục nói: “Người đi cùng tốt nhất là đi theo ta, ở bãi săn này đao kiếm không có mắt, ta nếu đã đem người đến, phải đem người nguyên vẹn mang về. Nhưng người cũng không cần lo lắng, ta sẽ bảo vệ tốt cho người!”
Khu vực săn bắn phía trên chém giết đã sớm bắt đầu rồi, ở đây một ngày mọi người không cần kiêng kỵ thân phận hay danh hiệu, chỉ dùng thực lực của mình mà nói chuyện, chiến mã hí vang, kéo mãn công, mũi tên tốt nhất, chỉ chờ đoạt được ngôi thứ nhất!
Lưu Sưởng Thanh với Mạc Tử Ngọc đều là hài tử tuổi vị thành niên, một nữ quyến, được an bài bên cạnh trong rừng săn bắt thú, không thể đủ tham dự đến thành nhân nam tử gian đánh cờ bên trong.
Một mảnh trong rừng đều là con thỏ loại này là động vật ôn hòa, sẽ không có gì nguy hiểm, cũng có thể luyện tập cưỡi ngựa bắn cung.
“Người sẽ bắn tên sao?” Lưu Sưởng Thanh hỏi.
Khi còn nhỏ Mạc Tử Ngọc đã từng đi theo phụ thân tới khu vực săn bắn, nhưng nàng cảm thấy săn bắn thú quá mức huyết tinh, không hứng thú gì, cho nên chỉ học cưỡi ngựa, chưa từng học bắn tên.
Nàng lắc đầu.
Lưu Sưởng thanh ưỡn ngực cực kỳ đắc ý nói: “Bổn thế tử sẽ, bổn thế tử sẽ dạy người bắn tên! Người dùng cung của ta, ta có thể kéo cong cung, người hẳn cũng có thể!”
Dứt lời, không đợi Mạc Tử Ngọc nói gì, trực tiếp nhét cung vào tay nàng, dạy nàng bắn tên như thế nào.
“Nhìn thấy cái cây phía trước không? Nhắm ngay, cánh tay không cần run, thả lỏng là được!”
Mạc Tử Ngọc bắn ra ba mũi tên, cảm giác cũng không tệ lắm.
“Thế tử điện hạ, ta thấy Thất phu nhân trong phủ rất ngộ tính, so với ngươi khá hơn nhiều.” một âm thanh quen thuộc truyền đến, Mạc Tử Ngọc nghiêng mắt nhìn, thấy Mị Tử Nam Sở nam nhân nhẹ nhàng đến.
Ở ngoài người đều ăn mặc trang phục bắn cung, hắn một thân y phục bình thường, hiện tại đối với săn thú không có hứng thú. Nhưng khí phách thiếu niên, một thân hoa phục này, cùng hắn di chuyển đều tiêu sái như nhau.
“Ngươi thì biết cái gì, cái này là danh sư xuất cao đồ!” Lưu Sưởng Thanh nâng cằm lên kiêu ngạo nói.
Lúc Mạc Tử Ngọc kéo căng cung chuẩn bị bắn ra mũi tên thứ bốn, nghe thấy tiếng Lưu Sưởng Thanh hô: “Phụ vương, Ngũ hoàng thúc!”
Nàng thân thể cứng đờ, Lưu Lăng tới.
Nghĩ đến Lưu Lăng, nàng liền nhớ đến nhi tử mới sinh chết thảm như thế nào, trong mắt tức giận quay cuồng, xoay người mũi tên hướng phía đối diện Lưu Lăng mà bay tới!
Trước
/17
GO
Sau
Theo Dõi
Bình Luận
Truyện Convert :
Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên
Truyện hay nên đọc
Ngoan, Đừng Chạy
Cô Vợ Đáng Yêu Của Tổng Tài
Tổng Tài Thực Đáng Sợ
Bắc Tống Phong Lưu
Cả Thế Giới Của Anh Chỉ Dành Cho Em
Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị
Ép Khô Nam Phụ
Tôi Có Mắt Âm Dương
Có Em, Quãng Đời Còn Lại Vừa Ngọt Ngào Vừa Ấm Áp
Giờ Đang Nơi Đâu
Dừng đọc
Truyện Vừa Đọc
>> Bấm để xem ...
Truyện Đã Theo Dõi
>> Bấm để xem ...
Chương Mới
Xuyên Qua Làm Nhân Vật Quần Chúng, Vô Tình Dạy Một Đám Đồ Đệ Thành Thánh Nhân
- Chương 462: Chuyện Năm Xưa
- Chương 461: Nghiền Ép
- Chương 460: Bại Lộ
Tiên Trúc
- Chương 97: Dược Sư
- Chương 96: Du Thuyền Trên Hồ
Danh Mục
Lọc Truyện
Xếp Hạng
Truyện Full
Truyện Mới
Truyện Full Hay
Truyện Hot
Ngôn Tình Hay
Xuyên Không Hay
Đam Mỹ Hay
Tiên Hiệp Hay
Kiếm Hiệp Hay
Truyện Convert
Thể Loại
Tiên Hiệp
Kiếm Hiệp
Ngôn Tình
Đô Thị
Quan Trường
Võng Du
Khoa Huyễn
Huyền Huyễn
Dị Giới
Dị Năng
Quân Sự
Lịch Sử
Xuyên Không
Trọng Sinh
Trinh Thám
Thám Hiểm
Linh Dị
Sắc
Ngược
Sủng
Cung Đấu
Nữ Cường
Gia Đấu
Đông Phương
Đam Mỹ
Bách Hợp
Hài Hước
Điền Văn
Cổ Đại
Mạt Thế
Truyện Teen
Phương Tây
Nữ Phụ
Light Novel
Việt Nam
Đoản Văn
GG Dịch