Saved Font

Trước/66Sau

Thứ Tử Quy Lai

Chương 36: - 40.

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
036. Mối tình đầu.

Cảnh tượng đang diễn ra đây... thực sự là lần đầu tiên kể từ khi bắt đầu tổ chức xuân yến ở hành cung Giang Châu đến giờ.

Mỗi bên tân khách có một phản ứng khác nhau – nam thì trợn trừng mắt, nữ thì há hốc miệng.

Ninh Bình Nhi vẫn thét chói tai không ngừng, trong tiếng thét lẫn theo tiếng khóc nức nở. Tuy nàng tàn nhẫn thật, nhưng dù sao thì vẫn là khuê nữ chưa chồng, gặp chuyện này đương nhiên sẽ hoảng hốt. Bắp đùi và cánh tay trắng nõn của nàng lộ hết ra ngoài, ai cũng nhìn thấy được, mà xung quanh lại không có gì để nàng che chắn cả. Hai tay nàng ôm ngực, muốn nhảy từ trống xuống, nhưng trống lại quá cao, làm nàng không dám nhảy, chỉ có thể run rẩy sợ hãi đứng bên mép trống.

Mà kẻ vốn nên đến giúp nàng – cung nhân bên cạnh, thì đã choáng váng trước khung cảnh này, ngây người không nhúc nhích.

Ninh Uyên cũng hơi khiếp sợ, lòng thầm hiểu rõ – mấu chốt nằm ở tiếng tơ đứt mà mình vừa nghe được. Nhìn sang Lỗ Bình thì thấy – mặt hắn đã nghệt ra như lợn, nhìn đến ngây người. Cơ thể Ninh Bình Nhi đã có đường cong của thiếu nữ, chân dài eo thon, bộ ngực sữa đầy đặn, lại thêm cái yếm đỏ sậm như thuốc kíƈɦ ŧɦíƈɦ, làm lửa dục mà hắn kìm nén đã lâu chợt bùng lên.

Ninh Uyên liếc xuống nơi giữa hai chân hắn, thấy vạt áo hắn đã bị thứ gì đó đội lên thật cao, có chỗ vải đậm màu hơn xung quanh, hẳn là đã ướt.

"Còn... còn ra thể thống gì nữa!" Cuối cùng Nghiêm thị cũng kịp phản ứng, sắc mặt tái nhợt, xông lên quát mấy tên cung nhân quanh trống lớn: "Còn không mau dẫn nàng xuống!"

Vài cung nhân lục tục muốn kéo Ninh Bình Nhi xuống, nhưng nàng đã quá sợ hãi, chỉ che ngực lắc đầu không ngừng. Nàng không dám để người khác chạm vào mình, nước mắt nước mũi tèm lem hết cả.

Đang lúc trò cười này lên đến đỉnh điểm, tất cả đều ồn ào, thì cửa đại điện đột nhiên mở ra --- một tấm áo trắng phi từ ngoài vào. Nó phi thẳng đến chỗ Ninh Bình Nhi, nhanh chóng phủ lên người nàng, đồng thời ngăn không cho người ngoài nhìn nàng nữa.

Tiếp đó, một thanh niên cao ráo xông vào, nhảy phắt lên trống – hẳn là người này rất giỏi khinh công. Gã ôm lấy thắt lưng nàng qua một lớp áo choàng, rồi lại nhún người nhảy xuống, ôm nàng nhẹ nhàng đậu xuống đất.

Động tác liền mạch trơn tru, tự nhiên phóng khoáng đến khó tả thành lời.

Ninh Bình Nhi đã ngưng khóc tự bao giờ. Nàng ngơ ngác nhìn gò má của thanh niên, thậm chí còn không nhận ra – mình đã được người ta đưa xuống đất.

Ninh Uyên nâng chén rượu lên, nhấp một ngụm nhỏ. Y còn đang thấy lạ, không biết Tư Không Húc lại đi đâu vào những lúc thế này, ai dè gã vừa xuất hiện đã làm nên một màn anh hùng cứu mỹ nhân quá đẹp mắt, đẹp đến độ... như thể cố ý sắp xếp vậy.

Nghiêm thị vội bật dậy, bước nhanh ra từ đám người, quỳ xuống không chút nghĩ ngợi: "Thần phụ dạy con không nghiêm, lại để nó làm ra chuyện hoang đường này, làm bẩn mắt Hoàng thượng. Kính xin Hoàng thượng Hoàng hậu thứ tội ạ!"

Nguyên việc để xảy ra chuyện ô nhục như vậy trong trường hợp này đã là đại bất kính với quan trên rồi. Nghiêm thị lại xuất thân từ nhà làm quan, đương nhiên biết giờ phải làm gì. Ninh Bình Nhi là nữ nhi mà bà mang đến, dù nàng phạm phải sai lầm gì thì mẫu thân là bà cũng khó tránh khỏi trách nhiệm.

Danh tiết của Ninh Bình Nhi chỉ là chuyện nhỏ - nàng chỉ là thứ nữ thôi, mất thì mất vậy. Nhưng nếu vì thế mà Hoàng thượng giận lây sang bà... thì đúng là tai họa ngập đầu!

Trong chớp mắt, Nghiêm thị cực kỳ hối hận – nếu biết trước Ninh Bình Nhi sẽ gây chuyện như thế, thì còn lâu bà mới đồng ý dẫn nàng đi!

May là Hoàng thượng đã thấy nhiều cảnh "mới mẻ" rồi, nên không bị màn "Thoát Y vũ" của Ninh Bình Nhi dọa sợ như những người còn lại. Ông chỉ hơi ngạc nhiên thôi, thêm với hôm nay ông vốn vui vẻ, nên chỉ cười cười đáp: "Không sao đâu. Trẫm đoán là vì y phục may không chắc chắn thôi. Dù sao thì nha đầu kia vẫn chưa đụng đến Trẫm, thôi thì mau dẫn nàng xuống, mặc đồ vào đi."

Nghiêm thị thở phào một hơi. Biết Hoàng thượng không tức giận, bà cúi đầu tạ ơn rồi đứng lên, liếc sang Từ ma ma bên cạnh.

Vì lần này khách đến hành cung quá nhiều, mà cung nhân phục vụ chỉ có hạn, nên mỗi vị khách được quyền dẫn hạ nhân thiếp thân đến cùng.

Từ ma ma ngầm hiểu ý Nghiêm thị, liền đi tới muốn dẫn Ninh Bình Nhi đi. Ai dè nàng lại không để ý đến bà, đôi mắt trong veo như nước vẫn một mực nhìn chằm chằm Tư Không Húc. Gương mặt nàng còn hơi hồng lên, dường như đã hoàn toàn quên mất cảnh tượng xấu xí vừa rồi.

Thấy nàng ngẩn ra như thế, Từ ma ma chỉ nghĩ nàng vẫn choáng vì sợ thôi. Bà không khách khí với nàng, túm mạnh một cái, làm nàng lảo đảo, áo choàng trên người suýt nữa đã rơi ra. Lúc này nàng mới hồi thần lại, thấy sắc mặt Nghiêm thị cực kỳ khó coi thì vội cúi xuống, theo Từ ma ma ra sau đại điện thay đồ.

Bấy giờ, trong đại điện mới cười ồ lên.

Dù sao thì một màn kia vẫn quá trần trụi ướŧ áŧ, có khi ở thanh lâu cũng khó mà thấy được. Ninh Hương Nhi ngồi đó mà đỏ bừng cả mặt – nàng là tỷ muội với Ninh Bình Nhi, nàng ta xấu mặt thì mặt nàng cũng chẳng đẹp được! Cảm thấy đám người xung quanh như đang cười vào mặt mình, trong lòng nàng không ngừng chửi rủa Ninh Bình Nhi! Nàng ta tự tìm đường chết thì kệ nàng ta chứ, nhưng lại kéo nàng vào theo là thế nào, thực sự quá ghê tởm!

Nhưng may là còn có Ninh Mạt Nhi, nên Ninh Hương Nhi không cô đơn nữa, có thể giảm áp lực một chút. Nghĩ vậy, nàng len lén nhìn sang Ninh Mạt Nhi, lại thấy Ninh Mạt Nhi vẫn dửng dưng như không có chuyện gì. Nàng ta hoàn toàn thờ ơ với những lời đàm tiếu xung quanh, như thể chẳng có quan hệ gì với Ninh Bình Nhi vậy.

Đám cung nhân khiêng trống lớn xuống, chẳng mấy chốc, trên đại điện đã chỉ còn mỗi Tư Không Húc. Gã vén vạt áo lên, quỳ xuống trước Hoàng thượng: "Nhi thần tới chậm, xin phụ hoàng và mẫu hậu lượng thứ."

Gã mặc y phục trắng như tuyết, trắng trong thuần khiết đến độ tỏa ra khí chất thần tiên thoát tục. Bản thân gã lại là mỹ nam tử, làm rất nhiều tiểu thư xung quanh vô thức nhìn gã nhiều hơn.

"Tứ đệ đúng là bận rộn thật, yến hội của phụ hoàng mà cũng đến muộn như thế." Tư Không Việt nở nụ cười quái gở.

"Đương nhiên là nhi thần không dám đến muộn yến hội của phụ hoàng." Tư Không Húc liếc sang Tư Không Việt: "Chỉ là nhi tử phải chờ lễ vật dâng phụ hoàng cập bến, nên mới chậm chút thôi."

"Hửm? Ngươi tặng trẫm cái gì?" Hoàng thượng vốn không coi trọng Tư Không Húc, lại thêm việc gã đến muộn, nên đã hơi bực mình; nhưng nay lại nghe gã nói có lễ vật muốn tặng mình, liền sinh lòng tò mò.

"Xin phụ hoàng minh giám. Lần trước khi cùng phụ hoàng đi săn, nhi thần thấy cây Điêu Long cung bằng gỗ mun của Người đã hơi cũ, liền muốn tìm một thanh cung mới tặng Người. Đến Giang Châu rồi, nhi tử nhận ra khoáng sản nơi đây rất phong phú, có lẽ vì thế mà cũng có rất nhiều thợ rèn chuyên nghiệp. Nhi tử mời mấy vị chuyên thiết kế cung đến, dùng sắt mềm nguyên chất – đặc sản của Giang Châu – để tạo nên một thanh cung mạ vàng dâng phụ hoàng. Chỉ là cung này phải mất rất nhiều thời gian mới tạo nên được, nên vừa mới đưa tới thôi."

Kể xong, Tư Không Húc vỗ tay một cái. Lập tức có mấy thị vệ nâng một hộp gỗ dài tiến vào, trong hộp là một cây cung dài gần một trượng, thiết kế cực kỳ tỉ mỉ đẹp mắt.

Mắt Hoàng thượng sáng lên, bật cười hai tiếng. Thế mà ông lại chủ động rời khỏi ghế ngồi, tự tay cầm lấy cái cung.

Cây cung sắt rất tinh xảo, cũng rất đầm tay. Hoàng thượng kéo căng dây cung rồi thả ra – tiếng không khí dao động lớn đến độ làm người xung quanh cũng hơi đau tai.

"Ha ha ha, cung tốt, cung tốt! Húc Nhi có lòng rồi!" Trông Hoàng thượng có vẻ rất hài lòng với lễ vật này.

Ninh Uyên nhìn lướt qua thân cung kia, liền hiểu rõ – thực sự là nó không hề tầm thường. Sắt mềm vốn khó kiếm, huống gì là sắt mềm nguyên chất? Lớp mạ vàng càng làm thân cung thêm dẻo dai, gia công cực phức tạp và nhiều công đoạn, yêu cầu người thợ phải có tay nghề rất cao. Tuy nhìn qua thì cung này rất giản dị, nhưng thực ra là một vật quý vô giá!

Xem ra, để làm Hoàng thượng vui lòng, Tư Không Húc đã dốc hết vốn liếng ra rồi.

Trong ký ức của Ninh Uyên, Tư Không Húc vẫn luôn là người như vậy. Gã giỏi ở khoản nhận ra người khác muốn gì, thấy đối phương giỏi ở điểm nào, và làm gì cũng rất dụng tâm. Chính vì thế mà ai làm việc với Tư Không Húc cũng đều cực trung thành với gã, coi gã như Thiên Lôi chỉ đâu đánh đó vậy – dù là thuộc hạ hay đồng minh.

Ninh Uyên cũng từng như vậy.

Nhưng chuyện đau buồn là – gã chỉ đối xử với ngươi như người nhà, người yêu hay huynh đệ khi ngươi còn giá trị lợi dụng thôi. Một khi ngươi đã không còn giá trị, thì gã sẽ vứt bỏ ngươi như vứt đôi giày rách.

"Phụ hoàng hài lòng thì nhi thần yên tâm rồi." Tư Không Húc bái Hoàng thượng: "Nhi thần còn có một yêu cầu quá đáng, kính xin phụ hoàng đồng ý với nhi thần ạ."

Hoàng thượng đang vui vẻ, thuận miệng đáp: "Ngươi nói đi."

"Vừa rồi lúc nhi thần đi vào, vừa khéo thấy vị tiểu thư kia... đang như thế." Tư Không Húc chợt nhắc đến Ninh Bình Nhi: "Nhi thần cảm thấy, chuyện đó chỉ là ngoài ý muốn thôi. Hẳn là tiểu thư nọ chỉ muốn trình diễn vũ điệu trước phụ hoàng, làm phụ hoàng vui lòng thôi, không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy. Nếu vì thế mà danh tiết của nàng mất hết, thì hẳn nàng sẽ rất đau lòng.

Vì vậy, nhi thần kính xin Người đính chính danh dự cho tiểu thư kia. Điều này không chỉ thể hiện sự anh minh của Người, mà còn làm chư vị ở đây thấy được ân đức của Người nữa."

"Không ngờ ngươi lại biết thương hương tiếc ngọc như thế." Hoàng thượng gật đầu đáp,

Dù sao đây cũng là chuyện của nữ nhân, ông không tiện mở miệng, liền liếc sang Hoàng hậu. Hoàng hậu hiểu ý, lập tức lên tiếng: "Chuyện vừa rồi của Ninh gia tiểu thư chỉ là sự cố ngoài ý muốn. Xưa nay nữ nhi lấy danh tiết làm trọng, nên Bổn cung hy vọng những người ngồi đây sẽ không lan truyền chuyện đó ra ngoài, tránh phá hỏng danh tiết của nàng ta."

Ninh Uyên thầm cười lạnh.

Những lời này của Hoàng hậu chỉ đủ để bảo vệ danh tiết của Ninh Bình Nhi trên bề nổi thôi. Loại gièm pha cỡ này ấy à, nể mặt Hoàng hậu nên người ta không bàn tán công khai thôi; chứ đóng cửa về nhà thì ai biết được? Dù thế nào thì, "thanh danh" của Ninh Bình Nhi đã xác định là thối hoắc rồi.

"Hừ! Vừa rồi còn suиɠ sướиɠ ôm hông người ta thế, bây giờ còn tỏ vẻ chính nhân quân tử!" Lỗ Bình nhỏ giọng mắng một câu, lại rót thêm chén rượu nữa.

---

037. Gạo nấu thành cơm.

"Sao Lỗ công tử lại không cam lòng thế? Ngươi đã ưng Bình Nhi muội muội của ta rồi chăng?" Ninh Uyên cười hỏi.

Sắc mặt Lỗ Bình cứng đờ lại. Hắn sắp cưới muội muội của Ninh Uyên rồi, giờ lại thèm rỏ dãi người khác thì sao được? Đành gãi đầu thật mạnh: "Hahaha, đại cữu nói gì thế? Trước giờ ta luôn chung thủy mà, tuy Bình Nhi tiểu thư kia xinh đẹp thật, nhưng ta sẽ không có ý với nàng đâu."

"Thì ra là vậy." Ninh Uyên gật đầu, thoáng lộ vẻ thất vọng: "Đúng là hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình, đáng tiếc, đáng tiếc."

Lời y nói làm Lỗ Bình ngẩn ra: "Hoa rơi hữu ý? Nước chảy vô tình? Ý đại cữu là sao?"

"Không gạt Lỗ công tử. Ngươi anh tuấn phóng khoáng như thế, từ lâu đã nức tiếng là mỹ nam tử phong lưu kiệt xuất ở Giang Châu này!"

"Thực ra... cũng không nổi tiếng lắm." Hai mắt Lỗ Bình chớp chớp, mũi hơi nghếch lên trời: "Chỉ là mọi người ưu ái ta nhiều quá thôi. Chứ ta ấy à, anh tuấn bình thường phong lưu bình thường!"

"Đâu chỉ thế." Ninh Uyên vờ xua tay, tỏ vẻ thần bí: "Nhìn vào mấy muội muội nhà ta thì biết. Vừa nghe có cơ hội được gả cho Lỗ công tử, là chúng nó đã tranh nhau suýt bể đầu để cầu xin phụ thân gả mình đi. Chuyện này đúng là làm khó phụ thân ta rồi – sao ông ngờ được là sức hấp dẫn của Lỗ công tử lớn đến thế? Chọn mãi chọn mãi, mới chọn ra được muội muội ruột của ta. Nhưng theo ta biết thì, Bình Nhi muội muội của ta cũng đã tình sâu ý nặng với Lỗ công tử từ lâu rồi."

"Thật vậy sao?" Lỗ Bình vui ra mặt, suýt nữa đã đứng bật lên: "Ngươi nói là... Bình Nhi tiểu thư kia đã tình sâu ý nặng với ta?!"

Hắn vui là phải – nếu hắn đã biết mình sẽ kết hôn với Hinh Nhi, thì cũng biết Hinh Nhi chỉ là một đứa trẻ con tám tuổi. Dù có lấy con bé về, hắn cũng không thể làm gì nó cả; nhưng Ninh Bình Nhi thì khác. Tuy nom nàng ta vẫn còn non nớt, nhưng dáng người đã lồi ra lõm vào... Nhớ lại cảnh vừa nãy mà lửa dục nén mãi mới xuống trong hắn lại xém bùng lên.

Từ khi người vợ cuối cùng của hắn chết, Ôn Túc hầu đã phạt hắn rất nghiêm khắc, còn hạ một cấm lệnh --- không cho hắn chạm vào nha hoàn trong phòng, chỉ được phép nhìn! Đồng thời, vì tiền tiêu vặt không nhiều nên cũng lâu lắm rồi hắn không đến thanh lâu kỹ viện, đành trông mong vào vợ mới vào cửa sẽ hạ hỏa giúp hắn. Vậy nên, đương nhiên là Ninh Bình Nhi tuyệt vời hơn Ninh Hinh Nhi nhiều rồi!

"Nhưng...." Lỗ Bình không hẳn là ngu, vẫn biết suy nghĩ một chút: "Nhưng ta nghe phụ thân nói – lúc ông ấy đến nhà ngươi cầu hôn, cũng đã nhắc đến những tiểu thư khác, nhưng đều bị phụ thân ngươi khéo léo từ chối. Vậy là sao?"

"Aizz, sao ngươi lại ngốc thế." Ninh Uyên chỉ hận hắn không thể thông minh hơn: "Ngươi biết thế nào là "lạt mềm buộc chặt" không? Biết thế nào là "đã nghiện còn ngại" không?"

Lỗ Bình chớp chớp mắt: "Lẽ nào..."

"Chính là vậy đó. Nữ nhân luôn rụt rè mà, ai lại vừa thấy ngươi đến cầu hôn đã đồng ý ngay được, đương nhiên phải đùn đẩy nhau chút chứ. Phụ thân ta hỏi từng người một, lúc đến lượt muội muội ta, vì con bé còn quá nhỏ, vẫn hồn nhiên ngây thơ lắm, đâu biết rụt rè là gì, nên nó đồng ý luôn! Làm các tỷ tỷ của nàng hối hận đến xanh ruột!"

"Vậy, vậy..." Lỗ Bình nôn nóng xoa xoa tay: "Đại cữu nói có lý lắm. Ai bảo ta quyến rũ như thế, kết cục lại để Hinh Nhi tiểu thư được hời!" Khựng lại một chốc, hắn nhìn sang Ninh Uyên: "Khoan đã, hình như có gì đó sai sai. Hôm nay đại cữu nói với ta như thế, chẳng lẽ là muốn ta đi cầu hôn Bình Nhi tiểu thư? Gả Hinh Nhi tiểu thư cho ta thì có gì không tốt à?"

"Lỗ công tử khách sáo quá rồi." Đôi mắt Ninh Uyên rất đỗi chân thành: "Có thể gả cho Lỗ công tử là phúc khí tu từ đời trước của Hinh Nhi. Nhưng con bé lại nhỏ quá, hay khóc hay quậy, nếu giờ mà gả đi thì rất có thể sẽ làm phiền Lỗ công tử. Hơn nữa, nàng mà đi thì mẫu thân ta sẽ cô đơn lắm, ta thân làm ca ca cũng không nỡ; nên mới nảy sinh tư tâm, muốn để nàng ở lại thêm hai năm nữa."

Lỗ Bình thấy Ninh Uyên nói cũng có lý – nếu cưới một cô vợ hay khóc nháo về nhà, thì hắn cũng khó mà xử lý ổn thỏa. Trong mắt Lỗ Bình, một nữ nhân tốt không cần phải hồn nhiên ngây thơ thích khóc thích quậy làm gì; mà chỉ cần dáng người lả lướt, phong tư dịu dàng là được. Ví như... Ninh Bình Nhi vừa rồi ấy.

Lỗ Bình sờ sờ cằm: "Nếu Bình Nhi tiểu thư kia đã có ý với ta như vậy, thì ta không thể để giai nhân đau buồn nhỉ. Để về nhà ta bảo phụ thân ta đến Ninh phủ, cầu hôn Bình Nhi tiểu thư nhé?"

"Đừng!" Ninh Uyên vội khoát tay: "Ta bảo ngươi này, tính tình nữ nhân ai cũng khó hiểu, lại còn hay xấu hổ nữa. Nếu ngươi đường đường chính chính đến cửa cầu hôn, thì thể nào nàng cũng từ chối. Mất thời gian thì cũng thôi, nhưng vừa rồi trông Tứ hoàng tử thế nào, ngươi cũng thấy rồi đấy!"

Ninh Uyên không biết có nên cảm tạ Tư Không Húc không – tự dưng gã lại vẽ ra màn anh hùng cứu mỹ nhân đó làm gì, rồi tặng không cho y một lý do tốt nhường này?

"Tứ hoàng tử? Chẳng lẽ Tứ hoàng tử có ý với Bình Nhi tiểu thư?" Lỗ Bình nhếch mày lên.

"Lỗ công tử cứ yên tâm. Trước giờ Bình Nhi muội muội của ta luôn trung trinh một lòng, huống gì nếu bàn về vẻ ngoài và khí chất, thì Tứ hoàng tử kia chỉ bằng một phần vạn của ngươi! Nhất định nàng sẽ không thay lòng với ngươi đâu. Nhưng dù sao thì Tứ hoàng tử cũng là người của hoàng thất; nếu gã quyết lấy thân phận ép người, quyết tâm cầu hôn Bình Nhi muội muội của ta, thì chỉ sợ..." Y cố ý không nói hết lời, chỉ kéo dài giọng, kéo đến độ làm lòng Lỗ Bình ngứa ngáy.

"Ta nhổ vào đấy! Dù gì gã ta cũng là hoàng tử, thế mà lại ỷ thế hiếp người, cưỡng ép hoàng hoa khuê nữ nhà người ta sao!" Lỗ Bình gằn giọng chửi mắng: "Không thể nào! Kể cả mang danh hoàng tử thì Tư Không Húc cũng chỉ là hoàng tử không nương thôi, còn tỷ tỷ ta là Nguyệt tần đấy! Bây giờ Hoàng thượng nghe lời tỷ tỷ lắm, muốn đè Tư Không Húc xuống thì quá dễ!"

"Nhưng Nguyệt tần nương nương ở tít tận Hoa Kinh, nước xa không cứu được lửa gần đâu." Ninh Uyên lắc đầu, tỏ vẻ phẫn hận: "Không lừa Lỗ công tử - thực ra Tứ hoàng tử đã tơ tưởng Bình Nhi muội muội của ta từ lâu rồi, chẳng qua muội ấy không đồng ý thôi. Lần này nhờ thanh cung kia mà Tứ hoàng tử đã lấy lòng được Hoàng thượng; chỉ sợ hai ngày nữa gã có xin Người hạ lệnh tứ hôn, thì Người cũng không từ chối đâu. Lỗ công tử nghĩ xem, đến lúc ấy thì Bình Nhi muội muội còn lựa chọn nào khác không?"

"Gã dám!" Lỗ Bình tức đến nghiến răng nghiến lợi: "Đại cữu, ngươi bảo ta phải làm sao đây! Làm sao mới cứu được Bình Nhi tiểu thư khỏi bị Tư Không Húc cưỡng ép?"

--- Cuối cùng cũng mắc câu rồi.

Ninh Uyên mỉm cười: "Không hẳn là không có cách, chỉ là... không biết Lỗ công tử có dám làm không thôi."

"Lỗ Bình ta không gì là không dám làm!" Hắn vỗ ngực một cái: "Ngươi cứ nói đi!"

"Từ xưa đến nay, chỉ có hai cách trực tiếp nhất để một nữ nhân phải gả cho một nam nhân. Thứ nhất là Hoàng thượng tứ hôn, thứ hai là..." Y thấp giọng nói: "Gạo nấu thành cơm!"

---

Đến giờ Dậu*, xuân yến mới kết thúc. Có lẽ vì màn biểu diễn của Ninh Bình Nhi quá mức "kinh thế hãi tục", nên tất cả tiết mục của các công tử tiểu thư về sau đều không gây được chú ý.

*17h – 19h.

Sau khi Hoàng thượng tuyên bố tan tiệc, mọi người đều lui ra khỏi phòng. Có người thì về phòng đã được chuẩn bị để tạm nghỉ, có người thì tụ tập thành nhóm đi tản bộ trong cung, cũng có người thì không đi đâu cả, chờ xem đại hội Hỏa Vũ và nghe kịch sau đó luôn – đây là tiết mục thường niên của xuân yến. Ai cũng muốn ở lại hành cung một đêm, sáng hôm sau mới đi. May là hành cung có rất nhiều phòng, không để ai phải chen chúc.

Người Ninh gia được sắp xếp đến mấy tiểu lâu ở phía Đông vườn ngự uyển. Giữa các lâu được tách ra bởi những hàng hoa nhỏ, cảnh vật xung quanh thanh tịnh tao nhã – nhìn tổng thể thì nơi này khá riêng tư.

Ở trong phòng ngủ của một trong số các tiểu lâu đó, Ninh Bình Nhi đang thất thần ngồi trên giường.

Nàng đã thay một bộ váy vàng nhạt, tóc hơi tán loạn, vẫn còn vẻ chật vật lúc trước.

Nếu người khác nhìn vào, sẽ chỉ nghĩ là nàng vẫn sốc vì chuyện vừa rồi trong yến hội thôi. Dù gì thì nàng vẫn chưa xuất giá, mà lại tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ trước bao người như thế... bất kỳ thiếu nữ nào cũng không chịu nổi chuyện như vậy.

Chính nàng cũng đang rất hoang mang. Bộ váy đó được đặc biệt may để tạo nên hiệu ứng xoay tròn khi múa "Phi Thiên Vũ", do một sợi tơ đính vàng lá cuốn lại nhiều vòng mà thành. Vì thế, chỉ cần sợi tơ kia đứt khi nàng đang xoay nhanh, là toàn bộ làn váy sẽ bị cuốn bay ra ngoài. Nhưng đây cũng là điểm nàng không hiểu – tơ kia là loại cực kỳ bền chắc, chắc chắn vô cùng, hơn nữa Liễu thị còn dùng tận hai sợi do sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Nên... sao nó có thể đứt giữa đường được?

Nhưng chuyện đã xảy ra rồi, Ninh Bình Nhi không còn xấu hổ và giận dữ như lúc ấy nữa. Nàng gạt chuyện đó sang một bên, cẩn thận nhớ lại dung mạo người nọ. Đó hẳn phải là... nam tử đẹp nhất mà nàng từng thấy.

Đôi mi cong thật dài, mắt sáng ngời như sao, sống mũi thẳng tăm tắp, khóe môi thật hoàn hảo, còn cả vóc người cao lớn mạnh mẽ đã ôm nàng từ trên trống xuống đất... Hương thơm nhẹ nhàng thoang thoảng trên người gã làm một tiểu thư khuê các vốn chưa từng tiếp xúc gần với nam giới như vậy – là nàng – phải xấu hổ đỏ bừng mặt.

"Hóa ra... Tứ điện hạ tuấn tú như vậy sao..." Ngón tay nàng cuốn lấy tóc mai bên má, xoay xoay vài lần.

Lúc này, có người đẩy cửa ra. Nha hoàn thiếp thân của Ninh Bình Nhi - Xuân Lan – bước vào, cẩn thận quan sát nàng rồi nhún người nói: "Thưa tiểu thư, tiệc rượu bên kia đã kết thúc rồi. Đại phu nhân sai em đến hỏi tiểu thư, xem tiểu thư có muốn đến đại hội Hỏa Vũ tối nay không?"

Đại hội Hỏa Vũ?

Ninh Bình Nhi ngạc nhiên – đó không phải là cơ hội tốt để gặp Tứ điện hạ sao? Nàng lập tức gật đầu: "Đi, đương nhiên phải đi chứ."

Xuân Lan ngẩn người – nàng cứ nghĩ Ninh Bình Nhi sẽ từ chối ngay rồi thét lên đuổi mình ra chứ.

Gặp phải chuyện nhục nhã như vậy, nếu là nữ nhi tính tình cương trực một chút, có khi đã cầm lụa trắng treo cổ trong phòng rồi. Dù Ninh Bình Nhi đã được Hoàng hậu nói đỡ cho, thì theo lẽ thường nàng cũng phải than trời trách đất một lòng muốn chết một thời gian chứ, nhưng sao... Nhìn nàng bây giờ, cứ như chưa xảy ra chuyện gì vậy! Hơn nữa, mặt nàng còn ửng hồng, môi mềm mượt bóng bóng, trong mắt còn thoáng vẻ... hăng hái?

Xuân Lan lặng lẽ nuốt nước bọt. Trực giác nói cho nàng biết – từ khi ra khỏi từ đường đến nay, Ninh Bình Nhi càng lúc càng khác thường. Nếu không... vừa bị tai tiếng như thế, ai mà dám vác mặt đến đại hội Hỏa Vũ ngay được?

Đồng thời, Xuân Lan cũng không biết nên đáp lại Ninh Bình Nhi thế nào. Vì thực ra, Nghiêm thị bảo nàng đến đây là để cảnh cáo Ninh Bình Nhi, bảo Ninh Bình Nhi ngoan ngoãn ở im trong phòng, đừng ra ngoài mà chuốc thêm xấu hổ. Để giữ lại chút mặt mũi cho Ninh Bình Nhi, Xuân Lan không nói thẳng mệnh lệnh của Nghiêm thị ra, mà tìm cách nói lái đi như thế - vì nàng nghĩ chắc chắn tiểu thư sẽ ở trong phòng rồi, cần gì huỵch toẹt ra cho tiểu thư thêm đau lòng?

Nhưng Xuân Lan nào ngờ được... Ninh Bình Nhi lại muốn đi!

Giờ thì xong rồi! Nếu Ninh Bình Nhi đến thật, chắc chắn Nghiêm thị sẽ không tha cho Xuân Lan. Nhưng nếu bây giờ Xuân Lan nói ra mệnh lệnh thật của Nghiêm thị, thì khác nào nàng vừa bỡn cợt Ninh Bình Nhi? Sau này nàng còn có thể yên ổn sống bên Ninh Bình Nhi nữa không?

Nhất thời, Xuân Lan ậm ừ đứng đó, không biết nên làm sao cho phải.

"Còn gì chưa nói à? Thôi thôi, mau đến trang điểm cho ta đi." Ninh Bình Nhi đứng dậy, đến ngồi xuống trước bàn trang điểm.

Không còn cách nào khác, Xuân Lan đành lấy hộp trang điểm mang từ nhà tới ra, vừa làm vừa nghĩ cách khéo léo nói cho Ninh Bình Nhi biết mệnh lệnh thật của Nghiêm thị.

Nhà mẹ đẻ của Liễu thị chưa bao giờ thiếu tiền, nên đồ trang điểm của Ninh Bình Nhi cũng toàn là hàng tốt. Chỉ là, nàng luôn tự phụ mình trời sinh xinh đẹp, nên bình thường rất ít khi trang điểm, chỉ thoa chút phấn mỏng thôi. Nhưng lần này, nàng lại lấy ra hộp son có màu rực rỡ nhất, đưa cho Xuân Lan – người đang kinh ngạc đến mức há hốc mồm.

---

038. Người trên xà nhà.

Thấy Ninh Bình Nhi đã thay xong một bộ quần áo rực rỡ, chuẩn bị ra cửa đến nơi, Xuân Lan nôn nóng đến phát khóc. Nàng đang định bất chấp hết mà nói thẳng mệnh lệnh của Đại phu nhân ra thì đột nhiên --- có người gõ cửa.

Bị Ninh Bình Nhi liếc sang, Xuân Lan đành ngoan ngoãn đi mở cửa. Người ngoài cửa là một tiểu công công mặc trang phục thái giám, cúi đầu nhỏ giọng nói với Xuân Lan: "Nô tài tới truyền lời của Tứ điện hạ - Tứ điện hạ muốn mời Bình Nhi tiểu thư đến Trúc Thủy tạ để cùng đàm đạo."

Xuân Lan chưa kịp phản ứng thì Ninh Bình Nhi đã lao ra, mừng rỡ hỏi lại công công: "Ngươi nói Tứ điện hạ muốn gặp ta?"

Công công nọ gật đầu: "Vâng. Điện hạ còn nói, nếu tiểu thư không muốn đi thì cũng không sao..."

"Muốn, đương nhiên ta muốn chứ!" Hai mắt Ninh Bình Nhi tỏa sáng, chỉ một lòng muốn thấy dung nhan tuấn mỹ của Tư Không Húc lần nữa, nào nhận ra được là vị công công này có vẻ hơi... kỳ lạ: "Phiền ngươi mau về bẩm với Tứ điện hạ, là ta đến ngay đây!"

Công công nhận lệnh, cúi người chào rồi lập tức rời đi.

Ninh Bình Nhi nóng ruột vô cùng, quay lại bảo Xuân Lan: "Ngươi canh chừng ngoài cửa, nếu chút nữa Đại phu nhân đến hỏi thì bảo là ta ngủ rồi, cấm nói thêm gì nữa, hiểu chưa?" Hẳn là tự nàng cũng biết – một nữ nhi đi gặp riêng một nam tử là chuyện không vẻ vang gì, dù đối phương có là Hoàng tử điện hạ đi chăng nữa.

Xuân Lan hít một hơi thật sâu. Với nàng, tiểu thư đi đâu cũng được, miễn là đừng đến đại hội Hỏa Vũ để Đại phu nhân trông thấy! Thấy mình có thể thoát khỏi liên can, sao nàng còn tâm trí để khuyên tiểu thư được nữa, lập tức đồng ý.

---

Đi xa thật xa khỏi lầu của Ninh Bình Nhi rồi, thái giam truyền lệnh nọ mới nhìn xung quanh, không thấy ai thì vội lẩn vào một con đường nhỏ, đi vòng vèo một lúc, mãi mới đến một hồ nước phủ đầy lá sen.

Bên hồ đã đứng một thiếu niên tuấn tú mặc áo trắng tự bao giờ. Tiểu thái giám đến bên thiếu niên nọ, thở mạnh một hơi, ngẩng lên nói: "Thiếu gia à, sau này đừng để em làm chuyện thế này nữa! Vừa nãy em chỉ lo bị lộ, sợ đến độ cả người đẫm mồ hôi này!"

Thái giám ngẩng lên, lộ ra một khuôn mặt thanh tú đáng yêu – là muội muội trong đôi tỷ muội Bạch thị, Bạch Mai.

Ninh Uyên nghiêng sang nhìn nàng, cười nói: "Vì em toàn ở trong Trúc Tuyên đường, chẳng mấy khi ra ngoài, hẳn là bọn họ không nhận ra em được, nên ta mới phái em đi đấy. Nếu đổi lại là Bạch Đàn hay Chu Thạch... chắc chắn sẽ có chỗ sơ hở."

Bạch Mai cởi mạnh bộ quần áo thái giám ra, lộ ra bộ váy bên trong. Rồi nàng bước vào bụi cỏ, đắp bộ đồ nọ lên người tiểu thái giám đang bị lột đồ trói gô trong đó. Nàng nghĩ thầm – thiếu gia nhà mình đúng là lợi hại quá chứ, tát một cái đã làm người ta bất tỉnh đến giờ! Không biết lúc tỉnh lại, thấy quần áo trên người xốc xếch, tiểu thái giám này sẽ cảm thấy sao đây....

"Em về trước đi, chú ý đừng để ai phát hiện." Ninh Uyên dặn dò Bạch Mai.

Bạch Mai vâng lời rời đi. Mình Ninh Uyên đứng bên hồ sen một chốc, rồi men theo bờ hồ bước đi.

Thông với hồ là một con sông nhỏ, nước rất trong. Nước sông được dẫn vào từ kênh đào ngoài hành cung, đi qua mọi hồ lớn nhỏ trong đây rồi lại dẫn trở về kênh đào. Làm vậy vừa có thể duy trì nguồn cung cấp nước trong hành cung; vừa có thể làm đẹp mỹ quan; lại vừa đỡ phải đổi nước nhiều lần cho phiền phức – vì đây là dòng nước lưu động. Thật đúng là... một mũi tên trúng ba con chim.

Đi dọc theo bờ sông một đoạn, Ninh Uyên vẫn chưa gặp ai. Bây giờ phần lớn đều đang đợi xem đại hội Hỏa Vũ, chắc cũng không rảnh rang mà đi lung tung đến nơi này. Gạt mấy nhánh cây cản đường ra, y có thể thấy một thủy ta hai tầng cách đó không xa.

Thủy tạ được xây theo phong cách lịch sự tao nhã, đối diện là nước non bao la. Tầng hai gần như không có tường, chỉ có một cột trụ và rất nhiều rèm che lớn bằng lụa mỏng. Làm vậy sẽ mát mẻ hơn vào mùa hè, hơn nữa nếu gặp ngày có gió, thì vải lụa sẽ dập dờn bay lên, cộng thêm cảnh cây xanh nước biếc xung quanh, trông khá là có cảm giác.

Tư Không Húc sợ nóng, nên sau khi đến hành cung Giang Châu, gã đã đặc biệt phái người xây nên nơi này, Mặt khác, gã cũng thích làm mấy chuyện vui vẻ ở nơi lụa bay phấp phới như ẩn như hiện này nữa. Dù thoạt trông gã không phải người hoang dâm, nhưng lại rất chú trọng hưởng thụ trong chuyện giường chiếu. Dầu Hải Mã trong Sơn Hải điện lần trước chỉ là một trong số vô vàn "dụng cụ mua vui" của gã thôi; nên trong tòa thủy tạ này không chỉ có giường, mà còn cất sẵn mấy thứ đồ chơi nữa.

Chính vì thế, Ninh Uyên mới chọn chỗ này để Lỗ Bình và Ninh Bình Nhi cùng làm chuyện tốt kia, nhất định sẽ làm họ tận hứng mới về!

Chẳng qua, khi nhìn tòa thủy tạ nọ, y lại vô thức nhớ lại chuyện xưa. Nếu y không vô tình thấy Tư Không Húc và nam kỹ làʍ ŧìиɦ ở đây, thì y cũng không ngờ --- hai nam nhân lại có thể làm chuyện đó. Y cũng sẽ không biết hai nam nhân lại có thể yêu nhau, cũng không biết... những rung động tận đáy lòng mình dành cho Tư Không Húc, lại được gọi là ái tình.

Giờ y mới nhận ra – tất cả những chuyện hoang đường trước đó, đều xuất phát từ việc y có mắt như mù. Thực ra y đã có rất nhiều cơ hội để nhìn thấu được bản chất của Tư Không Húc, nhưng y vẫn chần chừ không thừa nhận, chỉ vì đã bị chữ "tình" che mắt. Do dự mãi như thế, đến khi... y phải trả giá bằng cả mạng sống của mình.

Nhưng chậm vẫn hơn không. Tình yêu đã làm y ngã xuống không đứng lên nổi, vậy thì ở kiếp này, y sẽ không yêu nữa. Làm một người lạnh lùng vô tình mới có thể bảo vệ bản thân tốt hơn – đây là chân lý mà y đã ngộ ra được.

Bỗng nhiên vang tới một tiếng tiêu, vừa trầm thấp vừa trong vắt, giai điệu thuần khiết và mềm mại, hẳn là kỹ thuật của người thổi tiêu rất cao siêu. Nhưng nghe hướng âm thanh truyền tới... là ở trong thủy tạ?

Sao giờ này lại có người ở đó?

Ninh Uyên hơi căng thẳng. Ninh Bình Nhi sắp đến rồi, nếu bây giờ trong thủy tạ có người, thì mưu tính lần này của y sẽ đổ vỡ hết. Mắt y lạnh xuống, nhanh chóng bước vào thủy tạ.

Vén một lớp lụa mỏng lên, lần theo tiếng động, Ninh Uyên bước thẳng lên tầng hai. Nhưng trong nháy mắt y đẩy cửa ra, tiếng tiêu lại biến mất --- giữa căn phòng rộng lớn chỉ có độc một cái giường gỗ khắc hoa ở giữa, còn đâu chẳng thấy bóng người nào.

"Ai đang ở đây?" Y nghi ngờ nhìn bốn phía xung quanh, rồi đi ra hành lang nhìn.

Đúng lúc này, đột nhiên y nghe được tiếng xé gió sau tai. Chưa quay lại y đã biết – người sau lưng y nhất định là một cao thủ! Thắt lưng y lập tức gập xuống, liền thấy một người áo đen đang lướt qua cổ mình, tốc độ cực nhanh!

Người áo đen tập kích không thành, khẽ "a" một tiếng, hẳn là không ngờ Ninh Uyên có thể né tránh. Hắn đạp mấy bước trên không, chân phải chống lên tường đối diện, cổ chân khẽ xoay một cái, quay lại hướng thẳng về Ninh Uyên! Động tác của hắn liền mạch dứt khoát, nhanh như sét đánh, không cho y một cơ hội thở dốc nào!

Y vẫn giữ nguyên động tác khom lưng, thấy người áo đen lại xông tới nữa thì khẽ quát, hai tay chống xuống đất, thuận thế lộn lên phía trước, đá thẳng về phía người áo đen.

"Đá tốt lắm." Thấy Ninh Uyên không né mà phản công lại, người áo đen bật cười ha hả. Hắn dễ dàng cản được liên hoàn cước của y giữa không trung, rồi canh đúng thời cơ lấy ra một cây tiêu sắt, nhẹ nhàng gõ xuống một nơi ở cổ chân y.

Lực gõ của người áo đen không mạnh, nhưng toàn thân Ninh Uyên lại run lên. Cảm tưởng như cây tiêu nọ đã rót một đạo chân khí mạnh mẽ vào người y, làm vòng tròn chân khí trong người y lập tức tán loạn. Chân khí chảy ngược làm kinh mạch y đau đớn cực độ, khó mà đứng vững được nữa, cả người cứng đờ ngã xuống đất.

Người áo đen thì lộn thêm một vòng, rồi vững vàng đáp xuống cạnh Ninh Uyên. Động tác của hắn cực kỳ nhẹ nhàng, thậm chí còn không tạo ra tiếng động nào, dù đang ở trên sàn gỗ.

"Thân thủ của Ninh công tử khá lắm!" Hô Diên Nguyên Thần xoay xoay cây tiêu sắt trong tay rồi nhét về thắt lưng, cười nói: "Lúc ta bằng tuổi ngươi, cũng không phản ứng nhanh bằng ngươi đâu!"

Ninh Uyên nằm bệt trên đất, căm tức trừng Hô Diên Nguyên Thần, mặt mũi trắng bệch, không nói được gì, không đứng lên nổi.

Nhận ra có gì đó không ổn, Hô Diên Nguyên Thần cau mày: "Ninh công tử?"

Y chưa kịp đáp thì hắn đã ngồi thẳng xuống, cầm cổ tay y lên.

Bất kỳ ai từng tu tập nội công đều có thể nhận ra – chân khí trong cơ thể Ninh Uyên đang cực kỳ hỗn loạn. Dù Hô Diên Nguyên Thần đã khống chế lực đạo rồi, nên hắn không hiểu sao y lại thành ra thế này, nhưng hắn cũng không kịp nghi ngỡ nữa. Vội đỡ y lên, một tay hắn đỡ vai y, một tay đặt lên lưng y, truyền một luồng nội lực hùng hậu vào đại huyệt trên lưng đối phương, cố gắng thu gom lại nội lực đang tứ tán của y.

"Đừng... Đừng... ở đây..." Kinh lạc Ninh Uyên đau đớn cùng cực, đau đến mức y không thể di chuyển nổi. Nhưng may là đầu óc y vẫn tỉnh táo, biết Hô Diên Nguyên Thần đang định chữa thương cho mình ở ngay đây, nhưng ở đây sắp...!

Quả nhiên, y vừa dứt lời thì Hô Diên Nguyên Thần cũng nghe thấy tiếng bước chân lạch cạch trên thang gỗ - có người sắp lên đây!

Hắn quyết định rất nhanh, bế ngang y nhảy thẳng lên xà nhà.

Lúc này Ninh Uyên mới hiểu --- vì sao lúc y mới vào lại không thấy ai.

Vì tầng hai của thủy tạ không có tường, cột trụ cũng ít, nên để đảm bảo cấu trúc và độ an toàn, kiến trúc sư sẽ dùng xà nhà rất lớn – có thể coi là cái xà này đã chống đỡ toàn bộ tầng hai. Cũng vì nó rất lớn, nên một nam nhân có thể trốn trên đó mà không ai phát hiện ra được.

Hô Diên Nguyên Thần vừa mới ôm Ninh Uyên ngồi ổn định trên xà nhà xong, thì cửa phòng bên dưới cũng cót két mở ra --- Ninh Bình Nhi váy áo rực rỡ bước vào.

---

039. Khoanh tay xem kịch.

Ninh Bình Nhi nhẹ nhàng dạo quanh phòng một vòng, rồi ngồi xuống mép giường. Nhìn bộ đồ ngủ tơ tằm đang trải trên đó, mặt nàng càng đỏ hơn.

Nhìn đám nữ nhi nhà quan luôn tỏ vẻ rụt rè thế thôi, chứ mấy ai là không tư xuân? Nhất là Ninh Bình Nhi còn đang tuổi mơn mởn nữa. Nàng đã mong ngóng tìm được một lang quân như ý từ lâu, để chàng đến ban ơn huệ mưa móc, làm dịu đi cõi lòng trống vắng của mình.

Huống gì đối phương lần này lại là hoàng tử tôn quý – tuy nàng vẫn chưa biết mục đích Tư Không Húc hẹn riêng mình đến đây, nhưng cô nam quả nữ gặp nhau, thì còn gì khác nữa? Cần gì phải nói thẳng ra, nàng xấu hổ lắm đó ~

Ninh Bình Nhi ngồi dưới xuân tâm nhộn nhạo, mà kẻ đang núp trên xà nhà – Ninh Uyên – cũng không chịu nổi nữa. Tay của Hô Diên Nguyên Thần vẫn đặt trên lưng y, cố gắng làm dịu kinh lạc đang tán loạn của y. Nhưng nội công Đại Hạ rất mãnh liệt, dù hắn đã cố làm nhẹ hết mức, thì luồng nội lực hùng hổ nọ vẫn làm y đau đến phun máu. Để không bị Ninh Bình Nhi phía dưới phát hiện, y chỉ có thể cắn chặt răng, đồng thời bấu chặt chân người bên cạnh, "chia sẻ" một chút đau đớn này.

May là cơ thể Hô Diên Nguyên Thần vốn cường tráng, bắp chân thon dài cũng rắn chắc vô cùng – Ninh Uyên cảm tưởng như đang túm lấy một phiến đá hoa cương bóng mượt vậy. Y nắm mạnh đến mức ngón tay trắng bệch, gân xanh cũng nổi lên; mà hắn còn chưa nhíu mày lấy một cái. Tay hắn liên tiếp điểm lên mấy đại huyệt trên lưng y, đưa vào cỗ chân khí cuối cùng; rồi dứt khoát nhét cổ tay mình vào khuôn miệng đang hé mở của y.

Sau khi tiến vào cơ thể y, cỗ chân khí này đánh thẳng vào điểm tắc nghẽn trong kinh lạc y, dẫn nội lực trong y trở về một vòng tròn lớn như ban đầu. Nhưng lần đau đớn này cũng kinh khủng hơn tất cả những lần trước đó – tựa như có kẻ đang cầm đao nhọn xiên lung tung vào người y vậy. Ninh Uyên cắn thẳng vào cổ tay Hô Diên Nguyên Thần, không chút suy nghĩ!

Bình thường hắn bình tĩnh như thế, mà lúc này cũng khẽ rên lên. May là hắn kiềm chế lại rất mau, nên không tạo ra động tĩnh quá lớn.

Cảm nhận được y đã nhả răng ra, hắn nhìn dấu răng ứa máu chỉnh tề trên cổ tay mình, lắc đầu cười khổ. Lại nhìn sang Ninh Uyên – sau khi trải qua đau đớn cùng cực, y chỉ còn sức thở hổn hển, áo xống trên người cũng đẫm mồ hôi.

"Ngươi..." Hô Diên Nguyên Thần nhẹ giọng thốt lên. Nhưng Ninh Uyên lập tức rướn người sang, lấy tay che miệng hắn, ra dấu im lặng, đồng thời chỉ Ninh Bình Nhi bên dưới; nom cực kỳ nghiêm túc. Hắn hiểu ý y ngay, lập tức gật đầu.

Y thở phào một hơi, cả người lại mềm nhũn. Hắn vội vàng đỡ lấy vai y, để y dựa vào ngực mình. Thực ra hắn còn rất nhiều chuyện không hiểu, nhưng trông y thế kia thì rõ ràng là hắn không nên hỏi bây giờ, chỉ có thể chờ người phía dưới đi rồi tính tiếp.

Dù sao thì xà nhà cũng chỉ là xà nhà, dù có rộng hơn xà nhà bình thường thì vẫn hơi chật để hai nam nhân cùng chen chúc. Hô Diên Nguyên Thần ngồi chán muốn chết, rảnh rỗi liền quan sát Ninh Uyên đang nằm trong ngực mình. Trên mặt y phủ một lớp mồ hôi mỏng, tóc mai ướt nhẹp dính sát vào mặt, trông khá là chật vật. Nhưng da y lại rất trắng, có thể vì vừa vận công xong nên môi rất đỏ, đôi mắt vừa cảnh giác vừa dò xét nhìn chằm chằm Ninh Bình Nhi bên dưới, nom rất giống...

Hắn không kìm lòng được, khẽ vươn tay vuốt nhẹ trán y, thì thầm nói: "Cải Dưa.."

Ninh Uyên sửng sốt, nghiêng sang nhìn hắn, ánh mắt như đang hỏi "ngươi vừa nói cái gì?"

"Cải Dưa." Hắn nhỏ giọng lặp lại: "Là con Hải Đông Thanh ta nuôi ở Đại Hạ, trông ngươi giống nó lắm." Dừng lại một chút, hình như sợ y không hiểu, hắn giải thích tiếp: "Hải Đông Thanh là một loài chim cắt rất uy phong, là thần điểu từ xưa đến nay của Đại Hạ ta."

Hô Diên Nguyên Thần chớp chớp mắt nhìn y. Hắn cứ ngỡ lời ca ngợi của mình sẽ đổi được một tiếng cảm tạ từ y, ai dè y chỉ trợn trắng mắt, nhìn hắn như nhìn một thằng dở.

"Ngươi..."

"Đừng lên tiếng." Hắn đang định nói gì thì chợt bị y cắt ngang.

Căn phòng rộng lớn vốn yên lặng, nay lại vang tới một loạt tiếng bước chân khác. Rất dễ để nhận ra – đó là tiếng bước chân của nam tử, gấp rút và có lực, còn thoáng vẻ lúng túng.

Hẳn là Ninh Bình Nhi đang ngồi đó cũng nghe được. Mặt nàng càng đỏ hơn, không dám ngồi thẳng mặt ra cửa, liền xoay người ngồi hướng về cửa sổ. Nàng nhẹ nhàng cúi thấp đầu, làm ra vẻ thẹn thùng mắc cỡ.

"Kẹt---" một tiếng, cửa lại bị đẩy ra.

Thấy người bước vào là Lỗ Bình, Hô Diên Nguyên Thần ngẩn ra, lập tức hiểu được --- ở đây sắp xảy ra chuyện gì.

Vừa vào là Lỗ Bình thấy Ninh Bình Nhi đang ngồi ở mép giường, quay lưng về phía mình ngay. Thấy nàng trang điểm rực rỡ, một thân đồ đỏ, mà chất liệu áo dường như là lụa mỏng, làm đôi vai và hai cánh tay trắng tuyết như ẩn như hiện. Máu hắn lập tức vọt lên não, người anh em giữa hai chân cũng nảy tưng lên.

Nghe tiếng bước chân đằng sau càng lúc càng gần, đến nỗi có thể nghe được tiếng thở dốc của nam nhân, trái tim Ninh Bình Nhi cũng đập thình thịch không ngừng. Nàng càng cúi thấp đầu hơn, nửa chống cự nửa đón hùa, thẹn thùng nói nhỏ: "...Điện hạ."

Lỗ Bình đã tinh trùng thượng não từ lâu, chẳng quan tâm Ninh Bình Nhi gọi mình là gì nữa. Hắn hừ hừ hai tiếng như lợn, rồi đột nhiên xông tới, ôm chặt lấy nàng từ đằng sau. Hai tay hắn chụp lấy bộ ngực sữa căng đầy của nàng, xoa nắn liên tục, miệng cũng há to, vừa hôn vừa liếm bên cổ nàng.

Dù Ninh Bình Nhi đã chuẩn bị tâm lý một chút cho "chuyện này", nhưng nàng cũng không thể ngờ vị "Tứ điện hạ" đây lại thẳng thắn như thế, làm việc luôn không thèm nói gì! Nàng là nữ nhi, lại là lần đầu tiên, nên khó tránh khỏi bối rối, muốn xoay người lại đẩy nam nhân đi.

Nhưng đối phương ôm nàng chặt quá, sức lực nàng lại không bằng nam tử. Lúc này, một bàn tay nóng hừng hực của hắn cũng chui vào quần nàng, vuốt ve lên xuống, làm nàng đê mê đến tê cả người. Nghĩ đến khuôn mặt tuấn tú bất phàm của Tư Không Húc, lại bị bàn tay kia kíƈɦ ŧɦíƈɦ sự ham muốn tự đáy lòng, nên nàng quyết định không chống cự nữa. Nàng thả lỏng người ra, toàn thân mềm nhũn, mặc cho người kia thích làm gì thì làm.

Cảm nhận được thân thể mềm mại trong ngực chợt thả lỏng ra, Lỗ Bình mừng quýnh, hiểu là người ta đang ngầm đồng ý rồi. Hắn còn e dè gì nữa, thuần thục cởϊ qυầи áo mình ra, rồi kéo váy Ninh Bình Nhi lên. Vừa xoa bóp da thịt trắng nõn của nàng, hắn vừa cọ tới cọ lui thằng em cương cứng của mình vào giữa hai chân đối phương.

Dù Ninh Bình Nhi chưa từng làm chuyện này, thì cũng đã thấy rất nhiều sách truyện tả cảnh điên loan đảo phượng mà Ninh Tương giấu trong phòng, đương nhiên cũng hiểu – thứ vừa cứng vừa nóng đó là "cái kia" của nam tử. Nàng không nén nổi tò mò, hí mắt nhìn xuống.

Vừa nhìn một cái, không hiểu sao ngọn lửa tự đáy lòng nàng lại tan đi phân nửa.

Chỉ trách trong truyện tả "thứ đồ chơi" kia đẹp quá, nào là "tiêu ngọc lưu ly" rồi cả "chày ngọc màu tím", tóm lại là giống mấy vật trang trí bằng ngọc đẹp đẽ bình thường ấy. Ai dè vật nàng đang thấy lại xấu xí như thế - không chỉ không thẳng, mà còn tím đen nhơm nhớp, lông tóc lún phún, trông rất hèn mọn. Trông Tư Không Húc ngọc thụ lâm phong như thế, mà thứ dưới thân lại nom phát tởm!

Chút lửa tình trong nàng chợt tiêu tán hết, lúc này nàng mới ý thức được --- việc mình đang làm thật không xứng danh tiểu thư khuê các gì cả! Nàng vội lắc mông xoay người, muốn nhìn rõ mặt vị "Tứ điện hạ" này đã.

Vừa thấy rõ nam tử mặt như heo ngựa đang ôm chặt mình xong, trong đầu nàng chợt "ầm" một tiếng!

Sao lại thế được! Người hẹn nàng tới đây là Tứ điện hạ cơ mà! Kẻ đang nước dãi đầy mặt, xoa bóp ngực mình liên tục đây là ai!

"A----!!!" Ninh Bình Nhi hoảng sợ cực độ, thét lên thảm thiết, đập thật mạnh vào đầu Lỗ Bình: "Người đâu cứu ta!! Ngươi buông ra! Buông ra!"

"Hì hì, Bình Nhi tiểu thư chê vừa rồi không đủ kíƈɦ ŧɦíƈɦ, muốn chơi hơn nữa sao? Được thôi được thôi, bản công tử thỏa mãn ngươi!" Lỗ Bình còn tưởng là Ninh Bình Nhi đang tán tỉnh mình, liền bấu thật lực lên mông nàng một cái: "Tiểu nương tử yên tâm, kỹ thuật của bản công tử đây không phải dạng vừa đâu, nhất định sẽ làm ngươi sướng lên trời!"

"Cút ngay! Đồ háo sắc! Ngươi chui từ đâu ra thế này, đụng chạm vào ta!" Ninh Bình Nhi vừa tức vừa sợ. Nhìn mặt Lỗ Bình, nàng chỉ thấy ghê tởm cực điểm, vung tay tát hắn không chút suy nghĩ!

Mặt Lỗ Bình bị đánh lệch sang một bên, da mặt lập tức hiện lên dấu năm ngón tay đỏ tươi. Hẳn là hắn cũng không ngờ nàng sẽ đánh mình, ngẩn ra một lúc, rồi phát rồ lên, trở tay tát nàng hai phát liên tiếp: "Kỹ nữ thối tha! Dám ra tay với bản công tử! Không phải vừa nãy lẳng lơ dâʍ đãиɠ lắm sao! Giờ còn ra vẻ rụt rè cái gì!"

Hắn không khách sáo với nàng nữa, tách hai chân nàng ra, thuần thục xông thẳng vào!

Toàn thân Ninh Bình Nhi như bị xé rách. Nàng đau đớn cùng cực, muốn khóc hô lên, nhưng cổ lại bị Lỗ Bình bóp chặt, không phát ra được thanh âm nào. Tay nàng cũng bị giữ lấy, không nhúc nhích được, chỉ có thể chảy tràn nước mắt, mặc cho hắn đâm chọc lung tung trong cơ thể mình.

Thoáng chốc, trong căn phòng chỉ còn tiếng thở dốc hổn hển của Lỗ Bình và tiếng da thịt chạm nhau lạch bạch.

Trên xà nhà, cả người Hô Diên Nguyên Thần cứng đờ ra. Hắn chưa từng nghĩ mình sẽ đụng phải một màn xuân cung sống ở đây, mà còn là kiểu không thể không nhìn. Dù hắn có cố gắng nhìn lên trần nhà bằng gỗ, thì âm thanh bên tai cũng đang nhắc nhở hắn, rằng phía dưới kia đang xảy ra chuyện gì.

Thực ra, từ khi Ninh Bình Nhi bắt đầu phản kháng, thì Hô Diên Nguyên Thần đã hiểu – đây không phải là một cuộc hẹn "vui vẻ" bình thường, mà là một trận cưỡиɠ ɦϊếp trần trụi.

Hắn không quen Ninh Bình Nhi, thấy vậy thì định nhảy xuống cứu nàng, nhưng Ninh Uyên lại giữ chặt người hắn, không cho hắn động đậy. Mà điều làm hắn khó hiểu là – không cho hắn cứu người thì cũng thôi, nhưng y còn rất hào hứng nhìn chuyện phía dưới, thậm chí còn thoáng vẻ... hả hê.

Cuối cùng, sau khi đưa đẩy mạnh vài cái, Lỗ Bình gầm lên, hẳn là đã tước súng quy hàng. Nhưng nhìn dáng nằm ngay đơ của Ninh Bình Nhi, hắn lại hơi mất hứng, đứng lên tự mặc quần áo rồi nhấc cằm nàng lên: "Cơ thể tiểu nương tử ngon phết, nhưng lại quá thiếu kỹ thuật hầu hạ người. Nhưng gia không giận đâu, chờ ngươi vào cửa rồi, gia còn đầy thời gian dạy dỗ ngươi đấy. Nhất định phải dạy ngươi thành một báu vật nhân gian, ha ha ha~"

Miệng cười bỉ ổi, hắn chắp tay đi ra ngoài.

Một lúc lâu sau, Ninh Bình Nhi thút thít bò dậy, khoác đại váy áo lên người, vừa nức nở khóc vừa lảo đảo chạy ra ngoài.

Chờ người dưới kia đi hết, Hô Diên Nguyên Thần mới thở phào một hơi. Lớn đến từng này tuổi, hắn đã gặp rất nhiều cảnh kinh hoàng, nhưng chuyện như hôm nay thì là lần đầu nhìn thấy. Có thể vì là lần đầu tiên, nên lưng hắn đã đẫm mồ hôi lạnh, còn nhiều hơn cả năm đó hắn đấu với sói hoang trên thảo nguyên.

Còn Ninh Uyên thì cau mày – vì có chuyện diễn ra ngoài dự tính.

Theo như y đã sắp xếp, thì khoảng nửa khắc trước, nghĩa là khi Lỗ Bình và Ninh Bình Nhi còn đang "thân mật" với nhau, Bạch Đàn đã phải tìm cớ dẫn Đại phu nhân đến đây. Chỉ cần Đại phu nhân thấy đôi cẩu nam nữ này, thì hôn lễ giữa hai người họ tất nhiên phải xảy ra. Nhưng sao đến giờ... không chỉ không thấy Đại phu nhân đâu, mà cả Bạch Đàn cũng biệt tích!

Chẳng lẽ... đã có chuyện gì ngoài ý muốn?

---

040. Mạt Nhi xuất hiện.

"Ninh công tử, chúng ta xuống được rồi." Hô Diên Nguyên Thần chợt lên tiếng, cắt ngang dòng suy nghĩ của Ninh Uyên. Y gật đầu, đang định dịch eo ra thì chợt cảm thấy --- một vật cưng cứng đang chọc lên mông mình.

Ninh Uyên cũng là nam tử, lại còn sống đến hai đời, nên hiểu ngay ra đó là thứ gì. Y vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ, quay lại liếc nhìn đối phương.

Bị y nhìn như vậy, Hô Diên Nguyên Thần hơi căng thẳng, khuôn mặt màu lúa mạch cũng hơi ửng hồng. Hắn mới phát hiện ra nơi đó của mình có thay đổi thôi, lại còn bị y đụng chạm như vậy, như thể bị người cào nhẹ lên lưng một cái, suýt nữa cả người đã run bắn lên.

"Không ngờ... Hoàng tử điện hạ lại dồi dào tinh lực như thế đấy." Dù cách một lớp quần áo, thì độ to lớn và nóng bỏng của thứ kia vẫn làm Ninh Uyên thoáng giật mình, liền trêu đùa một câu.

Ai dè hắn lại hiểu lầm ý y, cho là y đang cười nhạo mình "hoang dâm" vô độ. Hắn hơi ngường ngượng, nhỏ giọng giải thích: "Thân là nam tử, lại chưa có kinh nghiệm giường chiếu bao giờ, lần đầu thấy cảnh đó... thì có phản ứng là bình thường thôi mà?"

"Ngươi..." Ninh Uyên bất ngờ, lớn gan phỏng đoán: "Ngươi nói.. Ngươi chưa từng làm chuyện đó hả?"

Hắn không hiểu sao y lại ngạc nhiên như vậy: "Ừ, thì sao?"

"Ngươi đừng trách ta nhiều chuyện." Y đáp: "Chỉ là ta cảm thấy, một hoàng tử như ngươi hẳn sẽ không thiếu người hầu hạ mới phải... Ở Đại Chu chúng ta, chưa nói đến hoàng tử, mà thiếu gia nhà bình thường đến tuổi ngươi cũng đã có mấy nha hoàn thông phòng rồi."

Lời Ninh Uyên nói là thật. Không kể đâu xa, ngay Ninh Tương đây là một ví dụ điển hình. Tuy hắn mới mười sáu tuổi, nhưng đã làm loạn với nha hoàn trong phòng từ mấy năm trước rồi. Còn những hoàng tử như Tư Không Húc thì còn khủng hơn, chẳng bao giờ thiếu người muốn ngủ với họ, bất kể nam nữ. Với thân phận của Hô Diên Nguyên Thần mà đến giờ hắn vẫn là "chim non", thì đúng là... khó tưởng tượng nổi.

Nghe Ninh Uyên nói xong, Hô Diên Nguyên Thần không giận mà cười: "Người Đại Hạ chúng ta không giống người Đại Chu các ngươi. Đại Hạ thờ phụng thần điểu, mà thần điểu luôn trung trinh, nên người Đại Hạ ta cũng thi hành chế độ một vợ một chồng, dù là nam hay nữ cũng không được làm bậy trước khi cưới. Tuy mấy năm nay, do ảnh hưởng từ văn hóa Đại Chu, nên nhiều quý tộc Đại Hạ bắt đầu tam thê tứ thiếp; nhưng ta lại không thích vậy."

"Vậy lúc ngươi... có hứng thì phải giải quyết thế nào? Tɦủ ɖâʍ thôi à?" Ninh Uyên tò mò thật. Hô Diên Nguyên Thần đang tuổi dồi dào sinh lực nhất, dù không đụng vào phụ nữ thì thỉnh thoảng vẫn phải dùng cách khác.

Ai dè nghe y hỏi, hắn lại ngẩn người, đáp một câu làm y trợn mắt: "Tɦủ ɖâʍ là gì?"

Ninh Uyên chợt nhận ra – hình như tài ăn nói siêu phàm của y cũng có lúc phải á khẩu. Y không thể giảng giải cho hắn – như một kẻ lão luyện chỉ bảo một "con chim non" – rằng "tɦủ ɖâʍ" là thế nào chứ... Quá thiếu văn nhã rồi!

Nhưng trông hắn không giống như đang trêu chọc y, nên y đành đáp: "Ngươi ở Đại Chu lâu như thế, hẳn phải gặp không ít quý công tử rồi. Chẳng lẽ lúc ngồi với nhau, các ngươi không nói về chuyện..." Chưa nói hết câu, y đã nhận ra – câu hỏi của mình quá sức ngu xuẩn.

Với thân phận của Hô Diên Nguyên Thần, qua lại với hắn chắc chỉ có mấy thiếu gia như Cảnh Dật. Mà mấy kẻ này luôn thích tỏ vẻ văn hoa có giáo dưỡng, thích nhất là kiểu tà áo trắng tung bay, không vướng bụi trần mới phải. Dù có lén lút tụm lại nói mấy chuyện đen tối, thì cũng phải thân quen lắm mới bàn. Lại chẳng ai quá thân thiết với vị hoàng tử dị quốc Hô Diên này cả, nên đương nhiên... không nói đến mấy chuyện như "tɦủ ɖâʍ" này rồi.

Thấy sắc mặt Ninh Uyên biến đổi không ngừng, Hô Diên Nguyên Thần chẳng có cảm giác gì lắm, giải thích tiếp: "Có rất nhiều cách xả tinh lực mà, tắm nước lạnh hoặc đi đấu kiếm với thủ hạ, chẳng mấy mà qua thôi. Nếu "tɦủ ɖâʍ" mà ngươi nói là cách tốt, vậy ngươi có thể chỉ cho ta không, sau này ta sẽ thử."

"...Không có gì. Ngươi cứ coi như ta chưa nói gì là được." Nãy giờ nhìn chuyện nóng bỏng phía dưới, Ninh Uyên chẳng thấy gì cả; nhưng không hiểu sao mới nói chuyện với Hô Diên Nguyên Thần một lúc... mặt y đã hơi đỏ lên.

Đây không phải là điềm lành.

Y vội giục: "Mau dẫn ta xuống dưới đi. Ta không biết khinh công."

Nghe vậy, Hô Diên Nguyên Thần bèn đứng lên. Nói chuyện một lúc làm ngọn lửa trong người hắn đã tan bớt đi, nơi giữa hai chân cũng mềm xuống, không còn xấu hổ như vừa nãy. Hắn ôm lấy hông y, đưa y xuống khỏi xà nhà.

Khoảnh khắc chạm chân xuống nền nhà, Ninh Uyên mới thấy lòng mình bình tĩnh lại. Y chắp tay chào hắn, đang định mở cửa ra ngoài thì chợt bị gọi lại: "Ninh công tử, xin chờ chút đã."

Y quay đầu: "Điện hạ còn chuyện gì muốn hỏi sao?"

"Phải." Đôi mày anh tuấn của hắn khẽ nhíu lại: "Vì sao vừa nãy ngươi lại cản ta cứu người?"

Thì ra là vậy.

Y thản nhiên phất tay áo, hỏi ngược: "Vậy vì sao ngươi lại muốn cứu người?"

"Nếu Ninh công tử tình cờ gặp một nữ nhân yếu đuối bị người cưỡng bức, không thể chống cự được, chẳng lẽ ngươi sẽ không cứu nàng ta sao?" Hắn đáp: "Ta biết, nữ nhân Đại Chu coi trọng danh tiết nhất. Một khi đã bị phá thân trước khi cưới, thì danh tiết cả đời sẽ bị hủy. Nếu không cứu, há chẳng phải ngươi cũng là một giuộc với phường côn đồ kia?"

"Nếu điện hạ đã muốn cứu như thế, thì vừa rồi có thể đẩy ta ra để nhảy xuống cứu người. Điện hạ võ công cao cường, Ninh Uyên tự thấy không thể ngăn nổi ngươi." Y cười cười đáp: "Không ngại nói cho Điện hạ biết, dù vừa nãy ngươi có cứu nàng kia, không cho kẻ ác làm đến bước cuối cùng, thì sự thật vẫn là – hai người họ đã có tiếp xúc da thịt với nhau. Chuyện này mà truyền ra ngoài thì danh dự của nàng vẫn bị phá hủy. Đã thế thì sao ta không để họ làm đến hết, mình đứng ở ngoài xem là được?"

Lúc nói ra những lời này, vẻ thản nhiên trên mặt Ninh Uyên dần dần biến mất, thay vào đó là nụ cười châm chọc. Sắc mặt Hô Diên Nguyên Thần cũng dần nghiêm túc hơn, không tin nhìn y: "Ninh công tử, ta muốn nghe ngươi nói thật."

Y nhướn mày lên: "Hửm? Sao Điện hạ lại nghĩ ta đang nói dối?"

Hắn trầm giọng đáp: "Vì ta cảm thấy, Ninh công tử không phải là người lạnh lùng vô tình như vậy."

"Ngươi sai rồi." Y ngắt lời hắn: "Ta chỉ gặp Điện hạ có hai ba lần, mà ngươi lại tự nhận là hiểu tính ta như vậy, thật đúng là buồn cười quá. Ta nói cho ngươi biết – từ đầu đến chân Ninh Uyên ta đây, chính là một kẻ vô tình như thế đấy."

Có thể vì Đại phu nhân không tới như kế hoạch, hoặc vì y đang lo cho Bạch Đàn, hay vì Hô Diên Nguyên Thần thế mà lại nói đỡ cho Ninh Bình Nhi... Tất cả chúng đã dấy lên một ngọn lửa trong lòng Ninh Uyên, để y lạnh nhạt đáp: "Không ngại nói cho Điện hạ biết – nàng kia là muội muội cùng cha khác mẹ với ta. Là ta lừa nàng đến đây, cũng là ta đã sắp xếp để kẻ đó cường bạo nàng. Màn cưỡng ép mà ngươi thấy đó, hoàn toàn do một tay ta sắp đặt. Ta muốn muội muội ta bị hủy hết danh tiết đấy, điện hạ nghĩ xem, thế có gọi là lạnh lùng vô tình không?"

Nói xong một câu thật dài, y hít sâu một hơi, cảm thấy cơn tức trong lòng vơi đi một chút. Y không sợ để Hô Diên Nguyên Thần biết những chuyện này, vì dù hắn có nói cho người khác, thì cũng không có chứng cứ, nên không thể kết tội y được. Còn Lỗ Bình thì thèm thuồng Ninh Bình Nhi thật, đó là chuyện của hai người họ, không can hệ gì đến y hết.

Hô Diên Nguyên Thần không nói gì, nhưng đôi mi vốn cau lại lại dần dần giãn ra. Đôi mắt đen láy nhìn y chằm chằm, thoáng vẻ ngạc nhiên, nhưng không hề phẫn nộ hay khinh bỉ như y đã tưởng. Hắn chỉ nhẹ nhàng nói: "Vì sao?"

"Không có vì sao cả." Ninh Uyên xoay người bỏ đi.

Ánh mắt bình thản của hắn làm y mất tự nhiên. Y thấy lạ thật – người bình thường mà biết y hãm hại muội muội của mình, thì hẳn phải mắng y mặt người dạ thú, lòng sói gan beo mới đúng chứ, phải không?

Y vội vã đi ra ngoài; lần này thì hắn không gọi y lại nữa.

Ra khỏi tòa thủy tạ, đi men theo đường mòn một đoạn, Ninh Uyên mới quay đầu nhìn. Hơn nửa tòa lầu xa xa đã bị bóng cây trùng điệp che lấp. Một lúc lâu sau, tiếng tiêu hàm hậu lại vang đến theo gió – lần này là một giai điệu du dương trầm bổng. Nhưng chẳng mấy chốc, nó đã bị át mất bởi tiếng pháo hoa nở rộ giữa không trung.

Ở xa xa, pháo hoa đủ mọi màu sắc lần lượt bung nở giữa bầu trời, phá vỡ tiếng tiêu, đồng thời báo cho y biết – đại hội Hỏa Vũ đã bắt đầu rồi.

Dọc theo bờ sông có rất nhiều ống bắn pháo hoa. Mỗi bên bờ có hai gã cung nhân, một người phụ trách bỏ thêm pháo hoa vào ống, một người thì châm lửa.

Từ khi được phát minh ra đến nay, pháo hoa đã trở thành điểm nhấn cho các buổi họp mặt lễ tết của tầng lớp quyền quý. Nhưng vì nó rất đắt, chỉ có quý tộc trong kinh thành mới chi trả nổi, nên rất hiếm có ở Giang Châu. Vì thế, những quan viên ở Giang Châu rất chăm chú vào sự kiện này, không hề để tâm đến quanh mình có ai đến hay đi.

Ninh Uyên cứ ngỡ Bạch Đàn có chuyện nên mới không dẫn Đại phu nhân đến điểm hẹn được, nhưng y lại thấy – Bạch Đàn đang im lặng đứng giữa đám hạ nhân Ninh gia ở hàng ghế giữa. Nàng đang lo lắng ngó xung quanh, thấy y đến thì lập tức hành lễ, cực kỳ hổ thẹn nói: "...Thiếu gia."

Y cũng không vội, từ từ đến một chỗ khuất rồi ngồi xuống, nhẹ giọng hỏi: "Xảy ra chuyện gì thế?"

Nàng nhỏ giọng đáp: "Theo lời thiếu gia sai bảo, em đã tìm được cớ dẫn Đại phu nhân đi rồi; nhưng được nửa đường thì bị Mạt Nhi tiểu thư cản lại."

Ninh Mạt Nhi ư?

Ninh Uyên vô thức nhìn ra phía trước – Nghiêm thị đang ngồi ở kia, híp mắt thưởng thức pháo hoa trên trời. Mà Ninh Mạt Nhi thì ngoan ngoãn ngồi cạnh bà, mặt hơi trắng bệch, ho khan không ngừng.

"Mạt Nhi tiểu thư nói nàng khó chịu trong người, muốn Đại phu nhân cùng xem pháo hoa với mình. Em không tìm được lý do hợp lý để dẫn Đại phu nhân đi nữa, cho nên..." Càng nói, Bạch Đàn càng cúi đầu thấp hơn, vô cùng chán nản vì không hoàn thành được nhiệm vụ. Còn Ninh Uyên thì vẫn nhìn mái tóc dài như mực của Ninh Mạt Nhi từ đằng sau, ánh mắt lóe lên, không biết đang nghĩ cái gì.

Mà đúng lúc này, Ninh Mạt Nhi lại quay đầu lại.

Nàng mỉm cười với y, như có như không.

Trước/66Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Thần Y Khí Nữ Chi Đế Phi Khuynh Thế