Saved Font

Trước/481Sau

Thuần Tình Nha Đầu Hỏa Lạt Lạt

Chương 120: Bị dọa đến tiểu ra quần

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Triệu Tình Không nghe xong liền khóc lóc, quỳ xuống chân của Ngự Ngạo Thiên:

“Ngạo Thiên, Ngạo Thiên em không biết giữa ba em và anh có ân oán gì, nhưng chẳng lẽ tình cảm giữa chúng ta là giả sao? Đều là giả sao?”

“A, nếu như cô không phải là con gái của Triệu Chí Thành thì tôi sẽ xem trọng cô hơn!” 

“Đùng đùng!” Những lời nói này tựa như là những tiếng sấm dội vào tai của Triệu Tình Không:

“Anh… anh trước đây cùng với em… Cũng là vì báo thù cha em sao? Tại sao lại như vậy… Tại sao lại như vậy nhưng đứa con trong bụng em… Nó vô tội mà!”

“Không, đứa bé này rất có giá trị, ít nhất thì nó cũng sẽ tới địa ngục với cha cô.” Con mắt sắc lạnh, hắn xoắn tay áo. 

Angle đi nhanh về phía trước, kéo Triệu Tình Không ra đánh cô một quyền vào bụng cô.

“Không!”

Máu theo đáy quần chậm rãi chảy xuống, Triệu Tình Không sắc mặt trắng bệch, hai tay ôm lấy bụng: 

“Vì sao? Ngạo Thiên, người anh hận là cha em, nhưng đứa bé này… là giọt máu của anh mà, Ngạo Thiên…”

“A, tôi nếu muốn sinh con thì có rất nhiều người phụ nữ có thể làm chuyện đó cho tôi, cần gì phải là con gái của kẻ thù? Thấy cô đã thích sinh con như vậy, tôi đây sẽ… cướp đi quyền làm mẹ của cô mãi mãi!”

Dứt lời, khuôn mặt lạnh lùng: “Angle, tìm người cắt tử cung của cô ta! Kiếp này cho cô ta không bao giờ làm mẹ được nữa!” 

“Vâng.”

“Ngạo Thiên! Không! Không được! Ngạo Thiên!” Ngôi biệt thự Hoa Lệ dần chìm vào những tiếng gào thét thảm thương không bao giờ có lời đáp lại.

Những giây phút vui vẻ ở bên cạnh Ngự Ngạo Thiên hiện rõ ra trước mắt, tưởng đâu rất may mắn khi được có con cùng hắn, nhưng niềm vui chưa kịp trọn vẹn thì đã bị Ngự Ngạo Thiên vùi dập ngay lập tức làm cho đứa bé không được ra đời, mặc dù cô không phải là con gái của kẻ thù hắn! 

Đứng dậy, ngẩng đầu nhìn lên, Ngự Ngạo Thiên lúc này ngơ ngác nhìn Dao Dao ở trên lầu 2.

“Ôi” Cô cảm thấy một khí lạnh tràn ngập quanh đây, hai chân như nhũn ra chạy về phía phòng ngủ.

Vừa rồi nhìn thấy những gì? Nghe được cái gì? Vì sao chính cô ta lại nói rằng đã có con với Ngự Ngạo Thiên? 

Hiện tại đã có kết quả, cô hài lòng chưa?

Đáng sợ… Thật đáng sợ…

Một đứa bé chưa kịp ra đời thì chỉ vì một câu nói của Ngự Ngạo Thiên mà mãi mãi không bao giờ ra đời nữa, cũng vì một câu nói của Ngự Ngạo Thiên mà người phụ nữ là mẹ của hắn sẽ không bao giờ có thể làm mẹ thật sự một lần nữa. 

Hắn tại sao có thể vô tình như vậy? Lạnh lùng như vậy?! Nếu đúng là con gái của kẻ thù thì cũng có cần phải dùng thủ đoạn độc ác như vậy không?

Trốn mình trong chăn, toàn thân Dao Dao không ngừng run lên, sự sợ hãi thấm sâu trong lòng, trong máu của cô, cô ngày càng e ngại Ngự Ngạo Thiên.

“Bảo bối.” 

Tim cô như ngừng đập, cô rất nhanh lấy chăn đắp lên đầu của mình:

“Xin lỗi… xin lỗi… em… em mệt chết đi được, bây giờ em có thể ngủ chứ?”

Hắn biết cô gái bé nhỏ này sau sự việc kia thì hoảng sợ đến mức độ nào, mặc dù hắn muốn cô trở về phòng thật nhanh nhưng cuối cùng cô vẫn chứng kiến được. 

“Thật sự mệt sao, bảo bối anh không thích trẻ con nói xạo.”

Ngự Ngạo Thiên lấy tấm chăn trên người cô ra, cô sợ hãi nhìn thẳng vào mắt hắn:

“Em… em…” Đầu óc cô trống rỗng, ánh mắt, vẻ mặt lộ rõ sự hoảng sợ. 

“Bảo bối, sao lại sợ ta như vậy?”

Ngự Ngạo Thiên nửa quỳ ở một bên giường, vươn tay chạm tới bàn tay đang lạnh toát của cô thì hắn mới phát hiện cô gái bé nhỏ này thật sự bị sợ hãi.

“Em… em… em không biết anh và Triệu Chí Thành có… có thù oán gì. Nhưng… nhưng con gái hắn vô tội mà, đứa bé trong bụng của cô ta cũng vô tội. Anh... anh đã giết Triệu Chí Thành rồi, cần gì phải…” 

Hai hàng nước mắt dài chảy trên đôi gò má, cô nghẹn ngào nói không ra lời.

“Sao, con gái của hắn thì vô tội sao? Anh cảm thấy… Mọi người trong gia đình hắn đều đáng chết!”

Trong lúc nói những lời này, ánh mắt của Ngự Ngạo Thiên tràn ngập sự thù hận, thù hận sâu tới tận xương tủy. 

Cô không biết rốt cuộc giữa hắn và nhà họ Triệu đã có thù hận gì mà hắn lại căm hận như vậy, dù giết hết bọn họ hắn cũng không thấy tiếc?!

“Nhưng anh không có để cho cô ta mang thai, chính cô ta lén giữ lại đứa bé đó cho nên để trừng trị cô ta thì chuyện cắt tử cung của cô ta là chuyện đương nhiên.”

“Nhưng… nhưng… nhưng chuyện mang thai không phải là chuyện một người làm được. Nếu như anh… anh không làm gì cô ta… cô ta làm sao có thai được?” 

“Ơ, em còn nhỏ nhưng hiểu chuyện thật đấy. Em có nghĩ tới hay không… Tự mình thử một lần chứ?” Hắn cười vẻ mặt nham hiểm.

Cô sợ hãi đến tột độ:

“Không, không được, em không muốn thử.” 

“Ui, anh thấy em tốt như vậy, anh rất muốn xem bên trong của em? Anh sẽ làm chậm thôi, sẽ để em từ từ mà cảm nhận.” Nói xong Ngự Ngạo Thiên xoay người, leo lên mình cô.

“Không, không được.” Dao Dao hoảng loạn phản kháng.

Lúc này, Ngự Ngạo Thiên dùng đôi mắt bất ngờ nhìn cô:  “Bảo bối, em…” 

“Sao?”

Nhìn vẻ mặt lúng túng của hắn, Dao Dao ngẩng người: “Sao, làm sao vậy?”

Hắn chậm rãi ngồi dậy, liếc nhìn phần dưới của cô rồi đưa tay sờ thử một cái… A, a, bảo bối, ngươi… Em tè ra quần rồi sao?” 

Trời ơi…

Cô tiểu ra quần rồi sao?

Gương mặt cô đỏ lên, Ngự Ngạo Thiên rất nhanh chóng nhảy xuống giường, cô sờ sờ tay vào quần của mình, đúng là ướt thật, nhìn trên giường có một đường toàn là nước. 

“Chẳng lẽ vừa mới nhìn thấy Ngự Ngạo Thiên đối xử với cô gái kia như vậy mà mình đã sợ đến mức tè ra quần? Vì sao mình lại không có cảm giác gì chứ, thật là mất mặt mà!”

Bên trong phòng tằm lờ mờ hơi nước, Dao Dao ngâm mình trong bồn nhưng vẫn thỉnh thoảng liếc ra Ngự Ngạo Thiên đang giặt quần của mình:

“Anh… anh đừng làm nữa, em… em tự em giặt là được rồi.” 

“Thì không giặc quần áo của em nhưng ta cũng bị em làm cho phải tắm, nhất là quần áo.” Ngự Ngạo Thiên bất đắc dĩ nhìn cô rồi giặc quần áo ở trên tay.

“Vậy anh, anh sao không gọi Angle giúp giặt cho?”

“Ngốc. Bảo bối, 19 tuổi rồi mà còn tiểu ra quần chuyện khó coi như vậy em cũng muốn Angle biết à?” 

Ngự Ngạo Thiên cười giễu cợt cô, một lần nữa mặt cô lại đỏ rực lên, đôi mắt đầy nước chờ chảy ra ngoài:

“Mọi chuyện là do ai chứ? Nếu như anh không làm như vậy thì tôi đâu có bị hù tới mức không tự chủ được như thế?” Vẫn nhìn thấy Ngự Ngạo Thiên cười mình, cô tức quá nắm tay thành đấm hét lên:

“Con mẹ anh, anh im đi, đừng có cười nữa được không?” 

“…” Dừng tay lại, hắn dùng vẻ mặt hầm hầm nhìn Dao Dao:

“Bảo bối, vừa rồi em nói gì anh không nghe rõ? Có thể nói lại một lần nữa được không?”

Trong chớp nhoáng Dao Dao nhận ra rằng mình đã nói những lời không nên nói: 

“Em… em không có nói gì!” Cô lặn mình xuống nước chỉ còn lại nửa đầu, không ngừng thở.

“Ui.” Ngự Ngạo Thiên lắc đầu bất đắc dĩ, tuy hắn không thích bảo bối nói những lời thô tục, nhưng ít nhất cô cũng không hề sợ hãi nữa, vậy là được rồi.

“Ngự Ngạo Thiên.” 

“Ừ?”

“Triệu Chí Thành… với anh rốt cuộc… có thù oán gì?”

Trước/481Sau

Theo Dõi Bình Luận