Saved Font

Trước/129Sau

Thuật Sĩ Hàng Ma

Chương 1: Trạm Dừng Chân

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Nhiệt độ vừa hạ xuống một chút, từng đoá mây trong gió kéo đẩy nhau, dồn tụ lại đen kín trời. Rồi, cơn mưa vào một buổi chiều đổ xuống, vô cùng nặng hạt, đánh đất cát văng tung toé, bong bóng sủi lên không gì sánh bằng.1

Vô tận hạt nước trong khe đổ bộ lên bề mặt hợp kim, đánh ầm ầm phía trên nóc của một con xe buýt.

Xe buýt này dừng lại trước bãi đất trống, thụt sâu vào trong nữa là dãy nhà không hề có cửa, chính là trạm dừng chân.1

"Ây! Tới trạm, bà con ai muốn xuống xe thì xuống nha!" Tài xế há miệng nói như quát, không đợi ai trả lời, kéo lên một cây dù, xông cửa ra ngoài trước.

"Mẹ ơi, xuống xe!" Một cậu bé đánh thức mẹ mình ngồi ngủ kế bên.

"Ừ, xuống con!"

Chỉ còn vài người trên xe, đại đa số đều xuống vệ sinh rửa mặt, sau đó ăn một bữa cơm, mua chút bánh kẹo. Đó là những hình ảnh thường thấy của một trạm dừng chân.

"Mẹ ơi, con người hay con heo mà ăn dữ vậy?"

"Ừ, mà không phải, đừng nói bậy bạ chứ!"

Đối diện hai mẹ con không xa lắm, cậu bé chú ý đến một nam thanh niên không phải tự nhiên. Hắn ta hai tay ôm lấy ba đĩa cơm, sói nhai hổ nuốt.1

Nam thanh niên tên là Lý An Đăng, ngũ quan đoan chính, cặp mắt đen trắng phân minh có thần, tóc mượt như nhung.

Lý An Đăng đi chuyến xe lần này là từ dưới thôn lên thành thị, mục đích là thăm người bác của mình một chuyến, sau đó... Ở trên thành luôn.

Hắn đã hơn hai mươi tuổi, công ăn việc làm thì chưa có. Mà sống dưới quê cũng khá là nhàn, theo thầy hắn đi trừ tà cho người ta cũng có tiền. Hắn gọi thầy đồng nghĩa một tiếng sư phụ, bản thân hắn cũng là một pháp sư.

Quảng cáo sau 2 giây, cảm ơn bạn đã ủng hộ!

Lần này từ biệt sư phụ, lên phố bôn ba với đời, chưa đến bốn mươi tuổi không được về, đây là luật xuất quan mà sư phụ ban cho hắn.

Nghĩ đến mà đau khổ, trên thành thị không như dưới quê, mấy tay thầy bói giang hồ lừa gạt rất nhiều, cho nên không mấy ai tin thưởng vào pháp sư nữa.

Hắn học đạo thuật huyền môn, âm dương thuật, có thể nói hắn là đạo sĩ, thuật sĩ đều được.

Cơ bản, thuật sĩ lên thành thị đừng nghĩ đến chuyện hành nghề, tốt nhất là cầm một cái lon ngồi bên lề đường, sau đó dập đầu lạy.

Trong cơn đau khổ, Lý An Đăng ăn hết ba đĩa cơm, uống nước một cái còn cảm thấy chưa thoả mãn. Hắn đang sức trẻ, tu luyện đạo thuật không ngừng bài nạp linh khí, nhiều khi đói hơn người bình thường một chút.

Trong giới thuật sĩ, con người có năm loại khí: Âm khí, dương khí, linh khí, tà khí, tiên khí.

Ngoài linh khí và tiên khí, ba loại còn lại có thể dùng giác quan nhận biết được, hơn nữa phải cân bằng, loại nào nhiều hơn điều bất thường.

Người dương khí nặng dễ nóng nảy, người nhiều âm khí tính nhu nhược, kẻ chuộng tà khí hay sinh bệnh. Nói chung đó chỉ là một phần, số mệnh do trời nhưng đổi mệnh do tâm, không ai hoàn hảo, tự ý thức mà sửa đổi.1

Thuật sĩ còn tìm cách khai triển linh khí và tiên khí trong con người.

Linh khí, trên âm khí dưới dương khí, chính là chắt lọc ra, loại khí thuần khiết nhất khơi dậy tiềm thức. Thuật sĩ dùng linh khí thuần thục xem như là một đại pháp sư, có thể sử dụng nhiều thủ đoạn cảm ứng thông linh, gọi là pháp thuật.

Ngoài những bậc thánh nhân, cao nhân đắc đạo khiến cho người ta cảm nhận được sự thanh tao thoát tục, khinh phong vân đạm, xem như là có tiên khí nhưng rất ít ỏi. Còn lại người bình thường tiên khí đều được chôn vùi.

Lý An Đăng ăn cơm xong, lấy khăn giấy lau mỏ, xoa xoa cái bụng. Sau đó đứng lên rời khỏi bàn, tiến ra nhà vệ sinh rửa mặt thêm lần nữa.

Khi đi hắn mang theo hai cái túi, trên tay vẫn là cái túi nhỏ hơn, một bên vai là chiếc ba lô cũ kỹ. Cái túi nhỏ nhưng lại chứa quần áo ba bộ của hắn, cộng với một số đồ dùng sinh hoạt. Ba lô to hơn thì chứa vật dụng hành nghề, cũng là pháp khí.

Pháp khí chính là vật dẫn linh khí trong người, cùng với mượn thần lực mà tác pháp. Thần lực bắt đầu từ sự tín ngưỡng, truyền vào bằng niệm lực, cũng như câu tâm thành tất linh, tự tin làm gì cũng sẽ có tỉ lệ thành công cao hơn.

Làm một thuật sĩ, cũng không phải dùng cái gì màu nhiệm, hô phong hoán vũ, đơn giản là dùng vật dẫn kết nối âm dương.

Mà Lý An Đăng nhận mệnh Địa Phủ, ăn lương Âm Ty, là một cảnh vệ âm dương. Vị trí của hắn cũng tương ứng với âm soa Địa Phủ. Âm soa là một loại quỷ tốt, dưới quyền quỷ sai, chuyên đi câu hồn người chết.

Cho nên hắn tại dương gian cũng chính là công việc câu hồn, đem vong hồn đưa đi đầu thai.

Đứng trước bồn rửa tay, Lý An Đăng mở khoá, xoè tay nhận nước hung hăng tạt vào mặt. Sau đó cũng là dùng chính cánh tay lau mặt, điểm này sư phụ và hắn có tính tương đồng, nhà quê chân chất.

Sư phụ cũng dặn lên thành thị bớt quê mùa lại, làm cái gì cũng phải ôn hoà lịch sự mới đúng khẩu vị dân phố.

Hắn cười khổ một cái, rất khó thay đổi.

"Á!!!"

Vừa khỏi cửa, đột nhiên Lý An Đăng nghe âm thanh con hổ nào ra khỏi rừng, nhìn lại là một người phụ nữ trên dưới bốn mươi tuổi, tuy nhiên từ đầu đến chân toát lên vẻ mỹ lệ hiếm có, so với mấy goá phụ thôn hắn thiên đàng với địa ngục.1

Cô ta mặc một tà váy đen, đội nón vành rộng, trên cổ là sợi dây chuyền ngọc trai. Lý An Đăng nheo mắt nhìn vào, là đồ thượng hạng, cho thấy tài khí của cô ta rất thô bạo.

Làm thuật sĩ biết chút kinh nghiệm nhìn đồ, trang sức đá quý, đồ cổ vân vân, đặc biệt là đồ phong thủy.

"Cô ơi, à chị ơi, có chuyện gì không?" Lý An Đăng đi đến gần, chỉ thấy cô ta sợ đến tái mặt, run rẩy chỉ ngón tay về một phía.

"Chuyện gì vậy?"

Một người mặc đồng phục bảo an, trông đứng tuổi đến hỏi thăm, nhìn qua Lý An Đăng tỏ vẻ nghi ngờ.

Lý An Đăng cũng nhận ra, thầm mắng nhìn cái gì, tưởng hắn giở trò gì sao, đúng là khập khiễng.

"Có, có quỷ..." Người phụ nữ nói giọng yếu ớt, hệt như thấy cái gì rất đáng sợ.

Người bảo an ngạc nhiên, đến gần hướng mắt nhìn theo. Phía xa là một bãi đất trống trải, lúc này rơi vào chiều tối, mưa vừa dứt, sắc trời xanh nhạt phủ lên một cách âm lãnh ảm đạm.

Ngoài một vài cây cối xung quanh cũng chẳng có gì khác mấy.

Người bảo vệ thầm mắng con mẹ điên, nhưng vẫn nói. "Tôi có thấy gì đầu, mời cô lên trước, trong trạm không nên gây mất trật tự!"

Nhưng Lý An Đăng thì thấy rõ, đằng kia là một đứa bé tầm ba tuổi, thân hình bụ bẫm, mặc cái yếm đỏ đứng nhìn vào trong này. Nó có cái đầu to, nở một nụ cười quỷ dị, quan trọng là hai con mắt tròn xoe trắng hếu, không có con ngươi.

"Anh không thấy sao, rõ ràng là..."

Phụ nữ váy đen quay lại nói với người bảo an, Lý An Đăng cắt ngang lời nói. "Chị cứ vào trong trước, vụ này để tôi xử lý!"

"Cậu..."

Phụ nữ váy đen kinh ngạc nhìn hắn, hắn gật đầu cười. "Một đứa bé đúng không? Cứ đi trước!"

"Hai người đang nói gì vậy?" Kẻ ngốc nhất chính là người bảo an, thì ra có hai người cùng điên ở đây.

"Vậy tôi lên trước!" Phụ nữ váy đen biết gặp phải đồ không sạch sẽ, đôi chân chuyển nhanh. Nhìn lại, đứa bé đang cười lạnh lẽo, cô không khỏi rùng mình.

Kinh ngạc là thanh niên kia có thể thấy nó sao.

Lý An Đăng gặp mấy thứ này rất nhiều, cảm xúc chai sạn, không có chút gì sợ sệt.

Hắn bình tĩnh xốc cái ba lô trên vai, giẫm đạp mặt đất tiến ra ngoài.

Trước/129Sau

Theo Dõi Bình Luận