Saved Font

Trước/395Sau

Thực Tập Sinh Thần Tượng

Chương 312

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Chương 312: YÊU VỐN DĨ LÀ HÈN MỌN

Đầu gối bị đè lên, ngón tay bị lôi kéo và giữ lấy, ánh mắt không thể tránh khỏi chỉ có thể hoàn toàn nhìn lên trời.

Không phải một câu trả lời dễ dàng tránh được.

“Tôi hoàn toàn không có ý định yêu2đương.”

“Cũng không phải với người xa lạ, với tôi cũng không muốn sao? Cho dù biết tôi thích em đến mức muốn chết, em cũng có thể hoàn toàn không để ý sao?”

“Không phải...”

“Hay là có hàng vạn hàng nghìn người thích em9rồi nên sự yêu thích của tôi không có giá trị nữa?” “Không phải như thế.”

Cậu ta đứng dậy khỏi đầu gối cô, nắm chặt tay cô không để cô tránh né. “Tôi sẽ không làm phiền em. Em không thích thì tôi6sẽ không đến thăm em. Em không thích thì tôi sẽ không chủ động gọi điện thoại tìm em nữa. Nếu em không thích thì có thể không nhắc đến tôi trước mặt người khác, em không thích thì có thể kết thúc0mối quan hệ này bất cứ lúc nào. Như vậy, vẫn không thể hay sao?”

Mũi của người trước mặt đã đỏ, đôi mắt cũng trở nên ẩm ướt.

Chẩm Khê sờ mặt cậu ta, hỏi ra nghi ngờ trong lòng: “Tại sao phải tỏ7ra hèn mọn như thế chứ?”

Một người con trai như cậu ta, không biết có bao nhiêu cô gái xuất sắc ngước nhìn và theo đuổi. “Yêu vốn dĩ là hèn mọn. Em không thích tối, cho nên tôi chỉ có thể cầu xin em.” “Có thể không cần đáng thương như vậy mà.” “Cho dù trưởng thành rồi cũng phải có quyền mơ mộng đúng không. Khi em còn thi đấu, nhìn thấy em ở trên ti vi, mỗi ngày đều bỏ phiếu cho em, nhìn em từng bước từng bước trở thành một ngôi sao xa xôi không thể với tới, lúc đó tôi cũng chưa từng vọng tưởng gì cả. Sau đó, tôi bắt đầu có lòng tham, không muốn tiếp tục làm fan hâm mộ, cũng không muốn làm bạn bè, em trai. Mà em cũng không còn ở trên cao xa vời như vậy nữa, tôi cũng có quyền nằm mơ chứ, đúng không.”

Cậu ta cứ nói, một giọt nước mắt lớn rơi xuống quần Chẩm Khê.

Chẩm Khê lau nước mắt cho cậu ta, cúi đầu hỏi một câu, “Thật sự sẽ không tự ý chạy đến tìm tôi giống như hôm nay chứ?” Đối phương sửng sốt mất một lúc, sau đó đột nhiên kịp phản ứng, giọng nói đã có chút khàn khan: “Nhất định sẽ nói trước với em.” “Không thích sẽ không đến?”

“Không thích sẽ không đến.”

“Cũng không chủ động gọi điện thoại?”

Chẩm Khê ngẩng đầu nhìn cậu ta, “Dễ tính như vậy? Hay là bây giờ chỉ tùy tiện đồng ý để dỗ tôi?”

Bộ dạng như bị vạch trần. “Vậy em phải nói lý do không thích với tôi trước, ví dụ như con người Quả Tử Lê cực kỳ đáng ghét, nhìn thấy liền buồn nôn, nói chuyện với cậu ta sẽ không nuốt trôi cơm.”

Thật là! Rõ ràng biết cô không thể nói như vậy mà. “Vậy còn có lý do không thích nào nữa chứ?” “Cậu có thể đứng lên khỏi người tôi trước được không?”

“Vậy bây giờ, quan hệ của chúng ta là người yêu sao?”

“Trước tiên cậu...”

“Tôi có thể khoe với các anh không?”

“Cậu muốn khoe cái gì?” “Tôi và thần tượng của mình ở bên nhau rồi.”

***

Cứ như vậy xác định quan hệ yêu đương. Chuyện mà vào hôm qua, mà có khi cả mấy giờ trước, cô đều không thể nào tưởng tượng được.

Tại sao phải yêu đương nhỉ?

Cô cũng không có nhu cầu yêu đương. Tình trong như đã mặt ngoài còn e sao? Mềm lòng sao?

Hình như cũng không phải tất cả. Nghĩ kỹ lại một chút, nếu như có một người mà bản thân đã rất xuất sắc luôn ngước nhìn bạn từ khi bạn còn là một người rất bình thường, trong mắt người đó nhìn bạn, sùng bái bạn và thích bạn một cách đơn thuần không có lẫn chút tạp chất nào. Trong mối quan hệ này, ngay từ khi bắt đầu, bạn đã giữ vai trò là người chủ đạo, không có chút tủi thân hay khúm núm nào.

Đây là trải nghiệm mà cả hai kiếp người cô cũng chưa từng có. Người đang đánh răng thò đầu ra từ nhà vệ sinh. “Ung ục ùng ục...” “Cậu có thể nhổ bọt ra rồi nói được không?” “Tối nay tôi ngủ ở đâu?”

Chẩm Khê cười nhạt, “Cậu muốn ngủ ở đâu?”

“Ung ục ùng ục...”

“Không sai, ghế sô pha cũng rất tốt.” “Tôi có thể ngủ cùng em không?” “Không thể” “Tôi rất mệt mỏi, tôi sẽ không làm gì cả.”

Vừa nghe đã biết câu này chỉ nói ra để lừa người thôi. Người sau lưng tiến sát lại cách cô nửa nắm tay, nhiệt độ nóng bỏng không ngừng truyền đến từ trên người cậu ta, hô hấp phả vào gáy cô cũng nóng hổi một cách đáng sợ.

“Tôi có thể ôm em không?”

“Nóng!”

“Ngày mai tôi đi rồi, không biết bao giờ mới lại gặp mặt, chỉ ôm thôi cũng không được sao?” Một đôi tay vòng qua eo cô, thân thể hai người dán chặt vào nhau. “Buồn ngủ rồi.” Cậu ta tự mình lẩm bẩm một câu, sau đó không tới một phút, hô hấp đã trở nên đều đều. Đúng là trẻ con, ngủ say nhanh như vậy. Chẩm Khê kéo cánh tay đặt trên eo mình ra, nhưng ngược lại càng khiến nó siết chặt hơn.

Thực sự là rất nóng. Cả một đêm không ngủ được, sáng sớm cũng là bị cảm giác nóng bức lay tỉnh, ánh mặt trời chói mắt ngoài cửa sổ chiếu lên khuôn mặt cô, sau lưng là khí nóng tự động toát ra từ người con trai đằng sau. Chẩm Khê giống như đang ăn lẩu trong phòng xông hơi, toàn thân từ trên xuống dưới đều không thoải mái.

Sau khi cô tắm rửa vệ sinh cá nhân xong, người trên giường cũng đã tỉnh, lúc này đang quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ cười ngây ngô.

“Bao giờ đi?”

Cô ngồi xuống sô pha, rút khăn lông ra lau đầu.

“Buổi chiều.”

Khăn lông trong tay bị người ta lấy đi, cảm giác những ngón tay thon dài mạnh mẽ hơn cô cách một lớp khăn lông gãi nhẹ lên da đầu mình rất thoải mái.

“Hôm nay em có bận gì không?”

“Có.”

“Có thể đi hẹn hò không?”

Chẩm Khê xuyên qua sợi tóc nhìn người trước mặt. “Tôi muốn đi công viên trò chơi, lớn như vậy mà vẫn chưa từng đi.” “Không phải đã trưởng thành rồi sao?”

“Trưởng thành thì không thể đi được sao?”

Chẩm Khê chưa bao giờ nghĩ đến cảnh tượng mình sẽ tay trong tay với một người con trai đi trên đường. Huống hồ đây còn là một người vô cùng đẹp trai, suốt dọc đường đều bị những cô gái khác đứng lại đánh giá, sau đó soi mói bình phẩm. Cô đi mua cà phê, khi quay lại liền nhìn thấy cậu nhóc nhà mình bị mấy cô gái dồn vào góc tường. Hai tay Quả Tử Lê ngăn ở trước ngực, bởi vì hoàn toàn không thể nói chuyện với người ta mà ánh mắt toát lên vẻ sợ hãi.

Cậu nhóc đứng trong đoàn người đưa mắt nhìn cô một cách tội nghiệp, muốn bảo cô qua đây đuổi nhóm người này đi giúp mình. Cô làm bộ không nhìn thấy, chỉ đứng ở bên ngoài đám người nhìn cậu ta rồi cười. “Chị– chị!” Tiếng gọi này vừa vang lên, mấy cô gái đều quay lại nhìn về phía cô, cô cũng nhân cơ hội này kéo cậu ta ra. “Mấy người họ vừa nói gì với em?” “Hỏi tôi với cậu có quan hệ gì?” “Em trả lời như thế nào?”

“Chị em.” Người bên cạnh dừng chân, nhìn cô, ngay cả mũi cũng nhăn lại: “Tại sao lại có thể nói như vậy?” “Ngày hôm qua chính cậu nói vậy mà, không thích thì có thể không nói với người khác về quan hệ của chúng ta.”

“Nhưng... Nhưng mà...”

“Nhưng mà” nửa ngày cũng không nói ra được những lời phía sau, có lẽ cậu ta cũng biết một loạt những điều mà hôm qua đã nói, cái gì không thích thì sẽ thế này thế kia, khó mà giữ lời được.

Nhưng đúng là cậu ta cũng đã nói ra khỏi miệng, cho nên chỉ có thể tự mình hờn dỗi. Khi mua vé, cậu ta hỏi cô tại sao không dùng thẻ cậu ta đưa.

“Tự tôi có tiền.”

“Chẳng lẽ tôi sợ em không có tiền nên mới đưa thẻ cho em sao?”

“Không phải vậy à?”

“Chỉ là muốn để em tiêu tiền tối kiếm được.”

Chẩm Khê không còn cách nào đành phải dùng thẻ cậu ta đưa để trả tiền ăn trưa. Bên này vừa mới thanh toán xong, bên kia cậu ta liền nhận được tin nhắn thông báo. “Hóa ra là cảm giác này à.”

“Hå?”

“Hóa ra mỗi lần anh quản lý nhận được tin nhắn mua sắm của bạn gái thì sẽ có cảm giác thế này.”

“Tiền của cậu để ở trong ví sẽ bị phỏng tay sao?”

Kiếm tiền vốn là để cho người mình quý trọng tiêu, cho bố mẹ tiêu, cho em tiêu.”

Những trò mà cậu nhóc thích trong công viên trò chơi đều là những trò khiển Chẩm Khê thấy khó chịu, như thuyền hải tặc, roller coaster, drop tower. Mỗi lần cô bày ra vẻ mặt phản cảm là sẽ bị hỏi có phải sợ hay không.

Chỉ cần nói không phải thì sẽ bị dắt đi.

Cậu ta đeo một cái băng đô có hình tại Mickey, bởi vì không kiềm chế được mà hoan hô hét lên lắc tay lắc chân, vui vẻ như một đứa trẻ, hơn nữa trông rất đẹp trai nên mọi người xung quanh đều nhìn cậu ta.

Cũng vì mày đây là Hàn Quốc, nếu như ở trong nước, chắc chắn sẽ xảy ra chuyện lớn. Nếu như cậu ta càng nổi tiếng hơn thì cũng không thể tiếp tục đến những nơi như thế này được nữa.

Khi đưa cậu ta ra sân bay thì đã gần sát với thời gian lên máy bay, cô làm thủ tục cho cậu ta, còn cậu ta thì giống như con gấu koala treo trên người cô, trên lưng thì đeo chiếc ba lô nặng muốn chết. “Nên qua cổng an ninh rồi, đi đi.” Cậu ta nắm tay cô dẫn đến một nơi ít người, đôi mắt tròn xoe nhìn cô, hỏi: “Trước khi đi có thể hôn môi không?” Khi nói câu này, cậu ta không có chút ngại ngùng nào, giống như chỉ đang hỏi, “Trước khi đi có thể ăn kem không?” “Không thể”

“Lịch trình sau này rất kín, cũng không biết...” “Đừng tỏ ra đáng thương, cũng đừng làm nũng, ai cũng phải trải qua như vậy thôi.” “Nhưng tôi không giống vậy, tôi là người đã có bạn gái.” “Vậy cậu thật là giỏi nha. Chờ khi cậu về, nói chuyện có bạn gái với người quản lý và ông chủ thì tuyệt đối sẽ bị đánh, cậu tin không?” “Bọn họ biết từ lâu rồi. Tôi đến tìm em, bọn họ cũng đều biết.”

“Không phản đối sao?” Thành viên được hoan nghênh nhất trong nhóm nhạc hot đang thời kỳ đi lên lại yêu đương, bất kỳ một công ty quản lý nào đều sẽ không đồng ý.

“Nếu là em thì không sao?” “Tại sao?” Chẩm Khê buồn bực. “Bởi vì tôi thật sự rất thích...”

“Dừng lại.” Tại sao một cậu nhóc vốn nói chuyện thôi là sẽ lắp bắp lại biến thành như vậy? “Không có gì muốn nói với tôi à?” Chẩm Khê sờ mặt cậu ta, “Cậu nhóc thật đáng yêu.” “Không thích từ đáng yêu này, tôi đã trưởng thành rồi.”

“Vậy cậu đã làm được chuyện nào mà người trưởng thành nên làm chưa?”

Đeo băng đô tại mickey chạy khắp công viên trò chơi, mua mấy quả bóng bay trẻ con, chụp ảnh kiểu Hàn Quốc, uống nước cho thêm nửa cốc đường.

“Có thể hôn môi không? Chuyện người trưởng thành có thể làm.” Loa phát thanh đã bắt đầu vang lên tiếng giục lên máy bay.

“Phải đi rồi.”

Cậu ta nhìn chằm chằm cô cười rất vui vẻ, nhưng khóe miệng lại rũ xuống.

Tay nắm lấy cô vẫn cứ lắc, ngón tay cọ vào lòng bàn tay cô. Dáng vẻ giả vờ là không sao nhưng lại rất tủi thân.

Cô đành chấp nhận số phận mà thở dài.

“Nhanh lên.”

“Cái gì?”

“Không phải muốn hôn môi à, nhanh lên.”

Cậu nhóc vẫn đeo băng đô tai mickey cúi người xuống, nhìn chằm chằm cô cười một lúc, rồi tiến lên.

Tiến gần đến mới có thể ngửi thấy mùi vị của nước anh đào vừa uống xong trước đây không lâu, còn mang theo hơi nước tinh khiết.

“Tôi không biết, em dạy tôi nhé?”

Rõ ràng chóp mũi cũng đã dính vào nhau rồi mà còn nói câu này.

Chẩm Khê đưa tay che lại đôi mắt mang theo ý cười nhẹ nhàng kia, bám vào băng đô tai mickey trên đầu cậu ta, hôn một nụ hôn như chuồn chuồn lướt lên môi.

Khi cô lùi lại, cả người liền bị ôm lấy, sau gáy bị giữ chặt, những nụ hôn rời rạc rơi xuống đỉnh đầu và sau tại cô.

“Sẽ nhớ tôi chứ?” “Không đâu, cậu đi nhanh đi.”

“Nếu em không nhớ tôi, tôi sẽ rất đau lòng.” “Thế thì cứ đau lòng thôi.”

“Nếu không thể tập trung sẽ ảnh hưởng đến công việc, công việc bị ảnh hưởng thì sẽ không thể kiếm tiền nuôi em được. Cho nên, sau này mỗi ngày em đều phải nghe điện thoại và video call của tôi nhé.”

Trước/395Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Tích Hoa Chỉ