Saved Font

Trước/30Sau

Thương Nhân Đá Quý Cùng Tiểu Thư Kim Cương

Chương 7: Oan Gia Ngõ Hẹp

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Lục Kiều Vi chính là cố ý không gọi tên nàng.

Văn Cẩn Ngôn đã phá hư nhân duyên của cô, tiểu tam này còn bắt cô lên giường, ba chữ "hồ ly tinh" huyết hải thâm thù, không thể cúi đầu.

Nhưng nếu gọi là Drill thì không giống nhau, cô có thể tự an ủi bản thân nghĩ rằng người cô sắp gặp là giám đốc điều hành của DMD, là đối tác tương lai của cô.

Lục Kiều Vi đương nhiên là không nghe thấy, cũng không gọi.

Buổi sáng 9 giờ, tổng bộ của DMD.

Lục Kiều Vi đang ngồi trên ghế sô pha dành cho khách. Một chiếc Maybach màu đen dừng ở cửa, ánh đèn dừng ở đầu xe, đặc biệt rất nổi bật và bắt mắt

Cô có chút kinh ngạc tự hỏi trong lòng, người nào mà có bộ dáng trang hoàng như vậy.

Thư ký đi qua mở cửa xe, Văn Cẩn Ngôn hơi cúi người từ trong xe bước xuống, trên người mặc một bộ tây trang sọc trắng, một tay đút vào túi quần, giày cao gót mỏng manh bước lên thảm đỏ trước cửa. Nhân viên xung quanh chào hỏi nàng, trong đại sảnh lần lượt hết đợt này đến đợt khác "Chào Văn tổng".

Văn Cẩn Ngôn khẽ nâng mi, vẻ mặt nhàn nhạt, cho đến khi nàng đi đến chính giữa đại sảnh, nghiêng đầu nhìn thấy Lục Kiều Vi trông như chim cút nép ở trong góc.

Nàng cong môi dưới, mỉm cười nơi đáy mắt: "Thì ra nhà thiết kế Lục đã đến rồi."

Nếu sớm biết như vậy thì đã đến trể một chút. Lục Kiều Vi im lặng, thật sự không muốn nói chuyện cùng với nàng.

"Đi lên lầu rồi nói."

Lục Kiều Vi xách theo máy tính đi theo phía sau nàng, dọc theo đường đi tất cả đều là ánh mắt, làm cho Lục Kiều Vi tâm tình rất phức tạp, nhưng vẫn yên lặng thẳng lưng đi theo.

Bình thường cô cũng rất hâm mộ những người sinh ra đã đứng sẵn ở vạch đích, đương nhiên cô cũng phải nỗ lực hướng đến vị trí đứng đầu này. Mặc dù khá là chua.

Một ngày nào đó cô cũng muốn thật quyến rũ như vậy!

Lục Kiều Vi cả người tràn đầy tinh thần chiến đấu, ngẩng cao đầu ưỡn ngực.

Văn Cẩn Ngôn trực tiếp dẫn cô đến văn phòng làm việc.

Văn phòng rất rộng, cô không biết cụ thể nó rộng bao nhiêu mét vuông, quan sát bằng mắt thường thì nó lớn hơn rất nhiều so với căn nhà 120 mét vuông mà cô đã trả tiền trước đó.

Nói một cách khiêm tốn, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy văn phòng của tổng tài. Trong khi chua ngoa, cô tự an ủi bản thân nghĩ thầm rằng giám đốc điều hành cũng là làm công cho tổng bộ. Mọi người đều là làm công, không phân biệt cao hay thấp.

Mở máy tính lên, cô phóng to bản vẽ thiết kế kia lên: "Có thể như cô đã thấy, bức tranh trên bản vẽ thể hiện hai thân thể đan xen, tượng trưng cho khát vọng tình yêu. Cơ thể đan xen là tình yêu lưu luyến, kiểu dáng chọn dùng chính là một nửa ôm ấp. ... "

Một bên nói chuyện, một bên quan sát biểu cảm của Văn Cẩn Ngôn. Văn Cẩn Ngôn giống như một con tiểu hổ, biểu cảm nhìn cô đều là ý cười.

Lần cười đầu tiên: Lục Kiều Vi ở trên giường ăn mệt

Lần cười thứ hai: Lục Kiều Vi ở công ty ăn khổ.

Xem ra lần này cô phải ăn khổ ở trong văn phòng này.

Quả nhiên, Văn Cẩn Ngôn vẫn không nghe lọt tai.

"Nhà thiết kế Lục, công ty của bọn em có phòng kế hoạch và phòng quảng cáo. Điều em hỏi không phải là khẩu hiệu tuyên tuyền, hơn nữa ở đây......." Văn Cẩn Ngôn dùng đầu ngón tay lướt trên màn hình, dừng lại ở chỗ hơi nhếch lên một chút kia:

"Ở đây có ý nghĩa là gì? ? "

Nàng bắt đầu xuống tay:" Cảm động đến lòng người cũng chỉ là những từ ngữ hoa mỹ, đối với một nhà thiết kế mà nói, nguồn linh cảm sáng tạo mới là ngôn ngữ thẳng thắn nhất, em nghĩ rằng về mặt này chắc chị biết nhiều hơn em. "

Lục Kiều Vi cũng không có lời nào để phản bác lại.

Quá hiểm ác.

Nàng cũng đâu phải là viết văn chuyên nghiệp, chỉ cần bản thiết kế vừa lòng là được rồi sao.

Văn Cẩn Ngôn mỉm cười một chút: "Nhà thiết kế Lục, DMD phát triển đến bây giờ không phải chỉ là dựa vào thiết kế. Mỗi một viên kim cương đều có giá trị của nó, chúng đều trường tồn và có giá trị nghệ thuật. Chị đã bao giờ nghĩ đến, một vài năm sau hoặc mười mấy năm sau, chiếc nhẫn này lại được một lần nữa nhắc đến, khi đó mọi người sẽ giới thiệu nó như thế nào? "

" Mọi người sẽ đánh giá cao kết cấu thiết kế của chị? Hay là linh cảm chân thành ở thời điểm nó được ra đời, có cảm thán kinh ngạc với những ý tưởng ban đầu hay không? "

"Hả?"

Rất có đạo lý, Lục Kiều Vi bội phục.

Yêu cầu của DMD luôn khắt khe như vậy, nếu không cũng sẽ không thể trở thành thương hiệu xa xỉ số một thế giới và khiến những người có tiền điên cuồng vì nó.

Nàng bất giác mềm giọng: "Vậy cô có kiến nghị gì?"

"Em kiến nghị là nếu nhà thiết kế Lục thật sự chưa nghĩ ra được, có thể thiết kế lại một lần nữa, em không vội." Văn Cẩn Ngôn ôn nhu nói.

Lời nói này lọt vào tai của Lục Kiều Vi trở nên rất tàn nhẫn. Giây cuối cùng, Lục Kiều Vi cảm thấy rằng vốn dĩ mình đã bị lũ lụt tràn ngập, bây giờ còn phải gặp một trận mưa to.

Vẽ lại một lần nữa? Trước đây trừ bỏ một số chi tiết thì cũng đã sửa lại hơn 50 lần, suýt chút nữa cô muốn đột tử, làm lại một lần nữa, còn muốn cái mạng này của cô nữa hay không, còn chưa tính đến gặp được một người như Văn Cẩn Ngôn. Làm như linh cảm dễ dàng có như vậy ?

Khó trách mọi người đều nói rằng người phụ trách DMD rất bắt bẻ và khắc nghiệt. Khi đó cái đầu của cô chắc là có vấn đề về não mới cảm thấy sự bắt bẻ nghiệt của đối phương là sự ôn nhu trí mạng.

" Ý của nhà thiết kế Lục như thế nào?"

Cô là đối tác, cô nói sao thì là vậy. Lục Kiều Vi tiếp tục mỉm cười: "Vậy thì cô thích kiểu dáng như thế nào?"

  

Văn Cẩn Ngôn nói: "Đẹp là được."

Còn không phải là đang làm khó dễ sao? Ai sợ ai chứ.

Lục Kiều Vi cũng không rời đi, ở văn phòng của nàng ngồi xuống, bắt đầu tạo bản vẽ mới.

Vẽ rất tốn thời gian, cho nên Lục Kiều Vi vẽ một mô hình, sau đó đem bản vẽ đặt lên trước mặt Văn Cẩn Ngôn:

"Cái này cô hài lòng không?"

" Ừm........mặt trái bên kia hơi kém một chút."

"Lát nữa sửa chữa lại, giống như bản thảo đầu tiên vậy. "

"So sánh mà nói, bản thảo đầu tiên làm cho người ta đáng nhớ vô cùng. "

"Bản thảo đầu tiên......"

Editor: những câu gạch dưới đều là lời nói của Cẩn Ngôn.

Lục Kiều Vi đã vẽ liên tiếp mười cái mô hình, đều bị Văn Cẩn Ngôn phủ định. Sau khi phủ định xong còn muốn lấy bản thảo đầu tiên ra so sánh.

Cô đưa bản thảo đầu tiên đặt lên trên màn hình máy tính, Văn Cẩn Ngôn gật đầu hài lòng đến cực điểm, nói:

"Đã có một lần có loại cảm giác như thế này, không tồi."

Cô bị mù rồi à! Nó chính là bản thảo đầu tiên đấy!

Đối tác: hehe o(∩_∩)o

Chết tiệt thật, cô sẽ không sửa lại bản thảo nữa.

Lục Kiều Vi mở máy tính ra bắt đầu chơi trò đánh địa chủ, sau hai ván đấu, cây đậu đã thua một nửa. Lục Kiều Vi tức giận muốn rút lui, bên tai cô đột nhiên vang lên giọng nói của Văn Cẩn Ngôn:

"Nhà thiết kế Lục đang chơi trò đánh địa chủ sao?"

Lục Kiều Vi nhất thời kinh ngạc, mặt không đỏ tâm không nhảy, nói:

"Ừm, vẽ hơi mệt, muốn thư giãn một chút, đợi lát nữa sẽ tiếp tục vẽ "

"Trông rất thú vị, chị chơi thêm một ván nữa đi."

"Không.....không, nguồn linh cảm của tôi đang đến." Nghe Văn Cẩn Ngôn thở dài ở bên tai cô, Lục Kiều Vi bình tĩnh thoát khỏi trò chơi.

Lục Kiều Vi tự cảnh báo rằng cô tuyệt đối không được phạm sai lầm để Văn Cẩn Ngôn nắm được nhược điểm. Nhưng mà, không có cảm hứng mà còn rất nhàm chán.

Vì thế lại mở trò chơi ra một lần nữa.

Quá sa đọa, quá sa đọa.

Ngày này qua ngày khác, cô đến DMD còn nhiều hơn là đi làm. Mỗi ngày tàu điện ngầm khởi hành đúng giờ lúc 7 giờ sáng, cùng một nhóm tiểu tỷ tỷ thư ký bước vào văn phòng, sau đó ngồi đờ đẫn trên ghế sofa trong văn phòng của Văn Cẩn Ngôn trong một lúc. Rồi sau đó vẽ cho đến khi không biết vẽ gì nữa, rồi chơi game.

Thật ra Văn Cẩn Ngôn rất yên lặng, ngoài việc chỉnh sửa, phê duyệt văn kiện thời gian còn lại là đọc sách, Lục Kiều Vi ngồi trên sô pha nghiến răng nghiến lợi, sau khi nghiến răng xong thì bắt đầu chơi game, Văn Cẩn Ngôn đứng ở bên cạnh kệ sách, hai mắt liếc cô một cái rồi nhẹ nhàng lật sách.

Lục Kiều Vi rất hâm mộ, công việc của một giám đốc điều hành chỉ đơn giản như đi mua nước tương. Chỉ là cô không thể đoán ra Văn Cẩn Ngôn rốt cuộc là có ý gì, mỗi ngày cô đều đến văn phòng cũng không hề chê cô phiền phức. Đều được ăn ngon uống tốt , giống như cô đến bồi Văn Cẩn Ngôn cùng nhau làm việc.

Giữa lúc đó, Lục Kiều Vi chợt nhớ đến tinh thần chiến đấu dâng trào ngày đó của mình khi tiến vào DMD, cô cảm thấy mình không nên sa đọa như bây giờ, cho nên quyết định làm việc chăm chỉ, ngay cả khi không có DMD, cô cũng sẽ như vậy.

Sau đó cô quay lại công ty của mình, khi chân trước vừa bước vào cửa, thì sau lưng đã bị đồng nghiệp trong văn phòng "Hỏi han ân cần", hư tình giả ý khiến trong lòng cô cảm thấy ghê tởm, điều kinh khủng nhất là cái miệng nào cũng đều không thể tách rời khỏi hợp đồng của DMD.

Trịnh Tâm Ngữ cũng giả vờ rót cho cô một tách cà phê: "Thiết kế của DMD chắc cũng không dễ sửa, thấy cô rất vất vả chạy tới đó mỗi ngày. Đã nhiều ngày rồi, sao còn chưa thấy cô ký được hợp đồng."

Những lời này làm cho Lục Kiều Vi mơ hồ, nhưng cô cũng không dám để cho khí thế thấp: "Cô cho rằng thiết kế của DMD dễ làm như vậy sao?"

Mọi người lại cho cô một sắc màu cầu vồng nữa, lỗ tai của Lục Kiều Vi nghe đến tê rần, thay vì ở cùng với một đám người ghê tởm, còn không bằng đi tìm Văn Cẩn Ngôn, mặc dù Văn Cẩn Ngôn sẽ chế nhạo cô, nhưng nàng không phát ra tiếng động, lỗ tai cũng thanh tĩnh.

Buổi chiều, Lục Kiều Vi thu dọn đồ đạc, tiếp tục ôm chiếc máy tính đi sa đoạ.

Một đồng nghiệp nhỏ giọng thì thào: "Tôi nghĩ người phụ trách DMD chỉ đang chơi đùa với cô ấy. Lâu như vậy còn chưa ký, nói không chừng thiết kế đã sớm thất bại."

"Tất cả đối tác không phải đều như vậy sao? Ngoài miệng thì nói tất cả đều tuỳ cô, chờ đến khi cô đem bản thảo giao ra, sẽ liền nói nơi này không được, nơi đó cũng không được, kéo dài thời gian không chịu ký hợp đồng. Chờ đến khi cô không thể chịu đựng được nữa, hợp đồng này liền thất bại. "

" Đúng vậy, có thể hợp đồng sẽ không được ký, mọi chuyện đều có khả năng. "

Trịnh Tâm Ngữ trầm ngâm nhìn bóng dáng của cô rời đi, như đang suy tư gì đó.

Đúng vậy, miễn là hợp đồng chưa được ký, mọi chuyện đều có khả năng.

..........

Thời điểm đến DMD, thư ký tiểu tỷ tỷ đã thân mật chào hỏi Lục Kiều Vi. Lục Kiều Vi cũng không khỏi cảm thán.Chết tiệt, bầu không khí làm việc này, nếu cô đến DMD đi làm thì tốt rồi, cô nhất định sẽ là một nhân viên điều hành.

Lục Kiều Vi cầm máy tính đặt lên trên chiếc bàn nhỏ bên cạnh, Văn Cẩn Ngôn không có ở đây, cô lại lén mở trò chơi, bên kia chính là địa chủ, bên đây chính là bản thân.

Ngày mai rồi hẳng vẽ!

Sau đó chơi game......

Đánh......

"Trước tiên chị ném quả bom đi, chắc chắc sẽ thắng."

Lục Kiều Vi ném một quả bom, cuối cùng thua đến không còn một hạt đậu nào.

"Cô không chơi thì cũng đừng chỉ đạo a, hết đậu rồi ngày mai tôi chơi cái gì?" Cô rất bất mãn nói, do dự không biết có nên mua đậu không, mới vừa hạ quyết tâm vung tiền.

Văn Cẩn Ngôn nhẹ giọng nói: "Đừng mua, ngày mai chị không cần phải qua đây, em có việc cần phải làm."

Bất tri bất giác cô cũng đã ở đây mấy ngày rồi, cô liền cầm chuột hoạt động: "Vậy thì thiết kế của tôi, cô hẳn là vừa lòng đi. Nếu không..... "

" Khi nào có thời gian em sẽ xem. "Câu nói ngắn gọn mang đến cho cô hy vọng, nhưng không cho cô một câu trả lời, Văn Cẩn Ngôn thu dọn đồ đạc rồi tan tầm.

Lục Kiều Vi đóng máy vi tính lại, ngoài miệng nhỏ giọng lẩm bẩm: "Cũng tốt, hôm nay cô hờ hững đối với tôi, ngày mai tôi........"

"Nhà thiết kế Lục, thật ra em vẫn rất hài lòng với thiết kế của chị." Văn Cẩn Ngôn không biết bước vào từ lúc nào, nước hoa nồng đậm mang theo hương thơm xông vào mũi của cô.

Cô cũng đừng có qua đây. Lục Kiều Vi xoa xoa mũi, kéo rộng khoảng cách với Văn Cẩn Ngôn, người phụ nữ này chắc lại vừa mới xịt nước hoa, đang chuẩn bị hoá thành tiểu mèo hoang đi đêm sao? Làm gì mà kích thích như vậy?

Văn Cẩn Ngôn ấn tầng lầu, lại hỏi: "Có phải nhà thiết kế Lục vừa nói cái gì đó phải không? Hình như em không nghe rõ."

Vẻ mặt không cảm xúc của Lục Kiều Vi bổ sung nửa câu sau, nói: "Hôm nay cô lạnh nhạt đối với tôi, ngày mai tôi còn đến tìm cô ........ "

Đến tầng một.

Văn Cẩn Ngôn mím đôi môi đỏ mọng nhìn về phía chiếc Maybach đang đậu trước cửa công ty: "Chị ở đâu, nếu không em đưa chị về."

"Không cần phiền, tôi tự mình đi."

"Ngày mai.......ngày mốt gặp."

Lục Kiều Vi cười ha ha, qua hôm nay không bao giờ gặp lại.

Tối hôm nay Khúc Thanh Trúc quay trở lại, khi Khúc Thanh Trúc trở về công ty thì cô cũng không cần phải ủy khuất như vậy nữa. Khúc Thanh Trúc sẽ sắp xếp cho cô làm công việc khác, cho nên cô sẽ không bao giờ đến đó nữa.

Ra khỏi DMD, bắt taxi đến sân bay.

Đừng nhìn một Khúc Thanh Trúc 'cục súc' ở trong điện thoại mà hiểu lầm, bản thân nàng lớn lên rất xinh đẹp, lông mày rất sắc bén, chính là một giám đốc thanh lãnh ít nói, một khi đã mở miệng thì cũng không biết từ bệnh viện tâm thần nào chạy ra.

Nhìn thấy Lục Kiều Vi, nàng nhanh chóng nhấc chiếc vali lớn bay đến, đem một chuỗi hạt châu Phật hướng lên trên cổ tay của cô.

"Mình đã tìm được mười tám vị cao tăng đắc đạo để khai quang thứ này, nhất định sẽ giải được đại hạn này của cậu. Còn có sẽ không có yêu ma quỷ quái nào có thể tiến lại gần thân thể của cậu được."

Lục Kiều Vi đã từng là một người theo chủ nghĩa vô thần. Từ khi gặp được Văn Cẩn Ngôn, mọi chuyện đều không suôn sẻ, cô bắt đầu tin vào sự tồn tại của hồ ly tinh.

  

Cô chắp tay lại, niệm một tiếng: A di đà phật, Phật Tổ phù hộ.

Cầm lấy va li trong tay Khúc Thanh Trúc, Lục Kiều Vi hỏi: "Cậu trở về nhà nghỉ ngơi hay là muốn mình dẫn cậu đi ăn cơm."

"Ăn cơm đi, cơm trên máy bay khó ăn quá, đồ ăn của Yến Sơn đều ngọt, trong miệng của mình bây giờ đều dính dính, chúng ta đi ăn chút gì đó đi."

Lục Kiều Vi ừ một tiếng.

Khúc Thanh Trúc vỗ vỗ vai của cô: "Đừng ủ rủ cau mày, mình mời cậu ăn cơm, yên tâm đi, hiện tại mình đã trở lại, bộ phận thiết kế không thể làm khó cậu nữa."

Đúng vậy! Lục Kiều Vi tự tin lên, cả hai cùng ăn ở một nhà hàng Nhật Bản có chút xa hoa ở gần sân bay, đều là lần đầu tiên đến, cũng không biết món ăn nào ngon, Lục Kiều Vi cuối đầu nhìn lời bình luận.

Khúc Thanh Trúc đối với chuyện của Văn Cẩn Ngôn đặc biệt rất tò mò. Mặc dù Lục Kiều Vi đã phàn nàn với nàng nhiều lần trong hai ngày qua, Khúc Thanh Trúc nói:

"Mình không hiểu làm thế nào mà Lạc Nhất Ngôn lại có liên quan với cô ấy. Cô ấy không phải vẫn đang phát triển ở nước ngoài sao?"

Ai biết được.

Chỉ cần cô biết trước Văn Cẩn Ngôn có bối cảnh lợi hại như vậy, thì ngày đó cô sẽ không giao hàng đến tận nhà, cũng sẽ không hợp tác với nàng.

Đồ ăn được mang lên, trước tiên Lục Kiều Vi rót một ly rượu, màu trắng đục, nhấp mấy ngụm nhíu mày nói: "Ngày mai mình được giải thoát rồi, sẽ không bao giờ gặp cô ta nữa."

Đang uống rượu, Khúc Thanh Trúc đột nhiên chạy đến trước cửa, có một khe hở nhỏ trên cánh cửa kéo, nói:

"Vi Vi, cậu nhanh đến xem, người đó có phải là Lạc Nhất Ngôn không?"

Không đợi Lục Kiều Vi bước đến, nàng lại nói thêm một câu: "Người phụ nữ bên cạnh có phải là tiểu tam hay không, chết tiệt, cô ta có cặp ngươi dị sắc, giống như một viên kim cương vậy. "

Lục Kiều Vi nghe được con ngươi dị sắc, mới đi đến nhìn thoáng qua, vừa mới vươn đầu ra lập tức quay đầu trở lại nói:" Bọn họ ở đối diện! "

Đúng là oan gia ngõ hẹp!

Hai bên cách nhau một con đường nhỏ, Lục Kiều Vi vội vàng kéo Khúc Thanh Trúc lại rồi đóng cửa lại. Lại cảm thấy không đúng, tại sao cô lại muốn đóng cửa.

Nếu có xấu hổ thì cũng phải là hồ ly tinh cùng với tên tra nam kia xấu hổ mới đúng chứ?

Cô đột nhiên có phản ứng lại, chẳng trách khi tan tầm Văn Cẩn Ngôn còn xịt nước hoa, muốn đón Lạc Nhất Ngôn từ sân bay về để thể hiện tình cảm, trở thành tiểu mèo hoang của hắn.

Lạc Nhất Ngôn cùng với Văn Cẩn Ngôn vừa mới đến, Văn Cẩn Ngôn đang cuối đầu xuống xem menu, Lạc Nhất Ngôn đang nói chuyện với nhân viên phục vụ, hắn ta mặc một chiếc áo khoác màu xám, đầu tóc hơi rối chưa được xử lý. Hắn ta xoa xoa kính, sau đó nói chuyện với Văn Cẩn Ngôn ở bên cạnh, Văn Cẩn Ngôn khẽ gật đầu, hai người nói một câu, nhân viên phục vụ rời khỏi phòng, kéo cửa lại.

Lục Kiều Vi rất khó chịu.

Đặc biệt là dưới tình huống này, không biết hai người ở bên cạnh nhau sẽ phát sinh ra chuyện gì, trong lòng cô giống như bị kim châm.

Khúc Thanh Trúc chỉ nhìn thấy Văn Cẩn Ngôn qua ảnh chụp, sau khi nhìn thoáng qua, Lục Kiều Vi ngăn cản ý định muốn đi ra cửa của nàng. Khúc Thanh Trúc thấp giọng nói:

"Bộ dáng của hồ ly tinh lớn lên rất hợp tiểu chuẩn, mình không hiểu tại sao cô ta vừa có tiền vừa có nhan sắc lại đi coi trọng Lạc Nhất Ngôn."

Lục Kiều Vi nghiến răng nghiến lợi, sắc mặt đen xám xịt, nhìn rất rợn người.

Khúc Thanh Trúc rất nhanh tăng âm lượng, chửi mắng: "Mẹ nó, Lạc Nhất Ngôn thật đê tiện, một bên nói yêu cậu, một bên qua lại cùng với hồ ly tinh, thật rẻ mạt. Hai người này đúng là trời sinh một đôi, Quan Âm ngồi trên toà sen, một cái ao xanh."

Lục Kiều Vi dứt khoát kéo cửa kín mít. Cô ngồi xếp bằng xuống, hai tay đặt trên đầu gối, khóe miệng ngậm cười. Khúc Thanh Trúc không dám đến quá gần, khi bị Lạc Nhất Ngôn lừa dối, Lục Kiều Vi cũng chưa từng có biểu hiện như thế này.

Khúc Thanh Trúc xoay người qua, rót cho cô một ly rượu.

Lục Kiều Vi uống một ngụm, rượu quá nồng khiến cổ họng bị sặc.

Cô ho khan một tiếng: "Đúng vậy, khó trách cô ta nói ngày mai có việc bận, không có thời gian xem bản vẽ thiết kế, không có thời gian ký hợp đồng, thì ra là đến chỗ này để thể hiện tình cảm."

Đúng thật sự là không có thời gian.

Khúc thanh trúc: "?"

Nàng nghi hoặc chớp chớp mắt, không biết chính mình có nghe nhầm không, luôn cảm thấy có gì đó không đúng.

Mắng xong, Lục Kiều Vi nghĩ đến chuyện Văn Cẩn Ngôn xem bản thiết kế của người khác, giận dữ mắng:

"Mẹ nó, cái người phụ nữ lẳng lơ này, cũng không phải một lần hay hai lần, mỗi ngày đi làm đều không làm chính sự, chỉ biết suy nghĩ làm thế nào để đi câu dẫn người khác thôi."

Khúc Thanh Trúc rốt cuộc cũng có phản ứng lại, hỏi: "Vi Vi, Lạc Nhất Ngôn mới là vị hôn phu của cậu, còn Văn Cẩn Ngôn mới là hồ ly tinh đi câu dẫn vị hôn phu của cậu. Có phải cậu đã quên mất rồi phải không"

Lục Kiều Vi: "......"

Nhất định là hai ngày nay cô quá sa đọa và muốn có được hợp đồng, cho nên cô mới có thể lẫn lộn đầu đuôi, Lục Kiều Vi cắn môi nói: "Rót cho mình một ly rượu."

"Này, cậu đừng uống quá nhiều, dùng bữa đi. " Khúc Thanh Trúc kẹp cá hồi hướng đến bên miệng đút cho cô ăn, an ủi nói:

"Mọi chuyện đã đến nước này, uống nhiều như vậy cũng vô dụng, còn tổn thương đến gan và dạ dày. Phụ nữ phải yêu lấy bản thân của mình mới phải. "

"Ai nói vô dụng, uống say, mình liền đi chém bọn họ! "

.............

Editor: Cẩn Ngôn làm khó là bởi vì Kiều Vi không chịu thừa nhận là lấy linh cảm từ buổi tối hôm đó. ^^

Trước/30Sau

Theo Dõi Bình Luận