Saved Font

Trước/298Sau

Thượng Tướng Phu Nhân Không Có Hộ Khẩu Trong Vũ Trụ

Chương 267: Chỉ Mong Sẽ Không Hối Hận

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Quốc vương không nói gì, biết Tần nguyên soái đang châm chọc lão ta vì hết thảy chỉ thành lập dưới tình huống giả thiết.

Vì sao đế quốc Mộ Quang muốn Lộ Lê, bọn họ không biết, có khả năng bọn chúng không giết Lộ Lê, chỉ là dùng Lộ Lê kiềm chế Tần Vũ, cũng có khả năng giết Lộ Lê, cho Tần Vũ một bài học khắc sâu.

Mặc kệ là bên nào, Tần nguyên soái cũng không thể đánh cuộc nổi.

Nhưng quốc vương thì đánh cuộc được, mấy năm nay Tần Vũ vẫn luôn làm lão ta rất không vừa lòng, đã sớm muốn kiềm chế Tần Vũ một chút, chỉ là không thành, ngược lại còn khiến uy danh của mình giảm xuống, hiện tại có cơ hội này, sao lão ta có thể không đồng ý được.

Trêи toàn bộ viên tinh cầu Vinh Diệu tinh này, kẻ muốn giao Lộ Lê ra nhất, chỉ sợ cũng là quốc vương và Bob.

Quốc vương và Bob có suy nghĩ này, vẫn là vì bọn họ không biết tình cảm của Tần Vũ với Lộ Lê.

Nếu là những người khác, đứng góc độ này, có lẽ cuối cùng họ sẽ thỏa hiệp, nhưng Tần Vũ coi Lộ Lê còn quan trọng hơn tính mạng người nhà, nếu hắn biết vương thất giao Lộ Lê ra, Tần nguyên soái cũng không dám bảo đảm Tần Vũ sẽ làm ra chuyện gì.

“Tần Phủ, ông luôn luôn hiểu phải lấy đại cục làm trọng, sao lần này hồ đồ như vậy, chỉ là tạm thời giao Lộ Lê ra, cũng không phải không cứu hắn trở về.” Quốc vương còn đang nói tiếp.

“Ta biết con dâu ông quan trọng, nhưng an nguy đế quốc càng quan trọng hơn, ta không thể lại để dân chúng hy sinh nhiều hơn nữa, nếu tinh cầu bị đánh chiếm càng ngày càng nhiều, công dân đế quốc bị hại cũng sẽ càng ngày càng nhiều, ta tuyệt đối không thể ngồi xem mặc kệ, bất kể ông có đồng ý hay không, ta đều sẽ quyết định giao Lộ Lê ra.”

Tần nguyên soái hiếm khi nhìn thấy quốc vương cường thế như thế, hiểu rõ hoàn toàn, Alston gọi ông đến đây, chỉ sợ đã chuẩn bị xong, lập tức xoay người đi, lại bị thủ vệ ngăn cản.

Quốc vương đi tới, bình tĩnh thong dong, “Tần Phủ, hiện tại ông trở về đã muộn rồi, ta đã sai người bao vây Tần gia, trong thời gian này, họ hẳn đã bắt Lộ Lê lại rồi.”

Tần nguyên soái thịnh nộ đến cực điểm, trêи mặt lại không có biểu cảm gì, ánh mắt lạnh nhạt nhìn chằm chằm quốc vương.

Giờ khắc này ông lại cực kỳ giống Tần Vũ.

Quốc vương bị ông nhìn tới mức da đầu tê dại, lão ta chưa từng nhìn thấy Tần nguyên soái lộ ra vẻ mặt này, khiến lão ta nghĩ đến Tần Vũ, trong mắt hiện lên chút chán ghét, nhưng mà hiện tại lão ta còn chưa thể động thủ, “Tần Phủ, ta thật không ngờ vì một Lộ Lê mà phá hủy tình nghĩa của Tần gia và vương thất, cũng chỉ là một thằng con trai, ta tin các ông sẽ lấy đại cục làm trọng.”

Đại cục làm trọng?

Thời gian qua xác thật ông đều lấy đại cục làm trọng, nhưng cũng không bao gồm hy sinh người nhà của mình, Tần nguyên soái không khỏi nghĩ đến việc lúc trước Tần Vũ bảo ông phải lựa chọn, xem ra bây giờ đến lúc rồi.

“Chỉ mong ông sẽ không có một ngày phải hối hận.” Tần nguyên soái nhìn lão ta, mở máy truyền tin gửi cho Tần Ca một tin nhắn, quốc vương muốn ngăn cản đã không còn kịp.

Lúc này, Tần gia đang bị quân đội quốc vương phái đi bao vây, là quân đoàn III, kẻ dẫn đầu là tam vương tử Bob, dựa theo kế hoạch của bọn chúng, hẳn sẽ bắt Lộ Lê ngay, nhưng bọn chúng bị cản trở, đối phương chỉ có hai mươi mấy người, một nhánh quân đội của bọn chúng lại chậm chạp không bắt được.

“Đáng chết, chẳng lẽ Tần Vũ đã sớm dự đoán được chúng ta sẽ đến đây, nên phái những người này bảo hộ Lộ Lê?” Bob thấy một giờ đã qua, Tần gia vẫn không thể công phá được, lo lắng phụ vương bên kia sẽ có biến cố, tâm tình nôn nóng hơn.

Vì chuẩn bị cho ngày hôm nay, phụ vương vây Tần nguyên soái trong vương cung, để gã dẫn người tới bắt Lộ Lê, nếu tốc độ nhanh, lập tức có thể thành công, nào biết người bảo hộ Lộ Lê một đám đều có thể lấy một địch mười.

Người phụ trách dẫn đội xông vào rồi lại thối lui, vẻ mặt chật vật, “Bẩm điện hạ, những người này quá ngoan cường, trừ phi vận dụng vũ khí, nếu không chúng ta không vào được.”

Bob trầm mặt, “Nhất định là dung dịch cải tạo gen, quả nhiên Tần Vũ muốn tạo phản, dám lặng lẽ bồi dưỡng nhiều kẻ mạnh như vậy, vậy dùng vũ khí đi, cho dù san phẳng Tần gia thành bình địa, cũng có ta gánh chịu.”

“Vâng, thưa điện hạ.”

Tiếng nổ mạnh truyền vào Tần gia, đám người hầu đều tụ tập ở đại sảnh, lo lắng nhìn ra bên ngoài, ngẫu nhiên nhìn Lộ Lê đang lặng yên bất động.

Lúc này, Arthur trong đám người đột nhiên đi đến trước mặt Lộ Lê.

“Đại thiếu phu nhân, quân đội bên ngoài đã bắt đầu mạnh mẽ tấn công, tôi cảm thấy ngài không thể lưu lại nữa, nên nhân cơ hội này rời khỏi Tần gia, nếu bọn họ bắt được ngài, sẽ giao ngài cho đế quốc Mộ Quang mất.”

Lộ Lê nhăn mày, “Đạo lý này tôi hiểu, chỉ là bây giờ Tần gia bị bọn họ bao vây, chỉ sợ không ra được.”

Arthur còn chưa mở miệng, Hồ Uy Phàm đã vội vã vào, “Phu nhân, nhị điện hạ mang quân đội bắt đầu tấn công, nơi này chỉ sợ không kiên trì được bao lâu, tôi kiến nghị ngài lui lại trước.”

“Được rồi.” Lộ Lê nghĩ lâu như vậy còn chưa có người tới, chắc chắn là phụ thân và Tần Ca bị vương thất giữ chân rồi, so với lưu lại nơi này ngồi chờ chết, không bằng rời đi trước, tốt nhất có thể kéo dài tới lúc Tần Vũ trở về, hoặc là tới lúc phụ thân tìm được phương pháp thoát thân.

Hồ Uy Phàm lập tức phái hai người hộ tống y rời đi từ hậu viện, sau khi dặn dò mới trở lại phía trước ngăn cản.

“Cậu là ai, đi theo chúng tôi làm gì.” Một người binh lính đột nhiên phát hiện Arthur cũng đi qua đây.

“Tôi……” Chân tay Arthur luống cuống.

Lộ Lê quay đầu lại, “Arthur, cậu về đại sảnh đợi đi, cho dù quân đội xông vào Tần gia, bọn họ cũng sẽ không xuống tay với mọi người, không đi theo tôi mới là an toàn nhất.”

“Nhưng mà tôi cũng muốn bảo hộ phu nhân.” Arthur rũ đầu thấp giọng nói.

Lộ Lê sửng sốt.

Đúng lúc này, một binh lính đột nhiên la lên một tiếng, phản ứng cực nhanh tránh thoát người tập kϊƈɦ mình từ chỗ tối.

Mấy kẻ áo đen nhanh chóng tiến vào hậu viện, lao về phía bọn họ.

Lộ Lê nhanh chóng lui ra phía sau vài bước, cái ót đột nhiên chạm vào khối kim loại lạnh như băng, tiếng thiếu niên mang lên vài phần lạnh lẽo từ sau người truyền đến, “Đừng nhúc nhích, bằng không tôi giết anh ta.”

“Phu nhân.” Hai binh lính lập tức dừng lại, quay đầu lại nhìn thấy phu nhân bị bắt cóc, càng khiến bọn họ khϊế͙p͙ sợ hơn chính là kẻ bắt cóc phu nhân.

Lộ Lê nghiêng đầu, liếc mắt nhìn về phía Arthur dùng súng hạt nhân chỉ vào đầu mình, “Cậu là kẻ vương thất phái tới?”

“Không sai, phu nhân muốn ngoan ngoãn theo chúng tôi đi, hay là tôi giết bọn họ, rồi mang ngài đi, phu nhân đừng có giở trò, tôi tin súng của tôi nhanh hơn thân thủ của ngài nhiều.” Gương mặt non nớt của Arthur đã mất đi ngượng ngùng vô thố ngày thường, vừa lạnh băng vừa âm trầm.

Lộ Lê nhìn hai binh lính, “Cậu nói rất đúng, thân thủ tôi không nhanh bằng súng của cậu, nhưng mà…… Tinh thần lực của tôi lại có thể nhanh hơn nhiều!”

Tinh thần lực ngưng tụ quấn lấy cổ tay Arthur chĩa về hướng khác, cùng lúc đó Arthur đồng thời nổ súng, tiếng súng vang lên, không chỉ không bắn trúng Lộ Lê, còn bắn trúng người một nhà.

Đây đúng là cục diện Lộ Lê cố tình tạo nên.

Arthur nhanh chóng phản ứng cũng không thể bằng Lộ Lê, súng hạt nhân trêи tay bị đá bay, bụng cũng bị hung hăng đá một cái, thiếu chút nữa phun ra, giật mình nhìn Lộ Lê, dường như không ngờ y lại lợi hại như vậy.

Đám áo đen giằng co với hai binh lính nhận thấy tình thế không ổn, lập tức có hai kẻ xông tới, trong đó một kẻ ngăn trở Lộ Lê, một kẻ khác nâng Arthur dậy nói một câu rút.

“Không được, hắn……” Arthur còn muốn bắt Lộ Lê, kẻ áo đen lại rất mạnh tay, trực tiếp kéo hắn chạy thoát.

Quyền chủ động khống chế cục diện đã mất, tình thế cực kỳ bất lợi với bọn chúng, cho nên đám áo đen này lập tức quyết định rút lui. Đồng thời ngay lúc này, một nhánh quân đội đã xông vào, là quân đội của vương thất, bao vây Lộ Lê cùng hai binh lính.

“Thượng tướng phu nhân, bó tay chịu trói đi, nếu không chúng tôi chỉ có thể giết người ở nơi này, rồi mang ngài đi.” Thị vệ trưởng Claude đi tới, hắn ta là tâm phúc quốc vương tín nhiệm nhất.

Lộ Lê nhìn về phía hai binh lính thần sắc cực kỳ kiên định, lại nghĩ đến những người khác, khi bọn họ cự tuyệt thì lại gật đầu, “Được, tôi đi cùng các người.”

“Thượng tướng phu nhân, ngài không thể theo chân bọn chúng, bọn chúng căn bản không có ý tốt.” Hai binh lính nóng nảy, đang định tiến lên, lại bị thủ hạ của Claude ngăn lại.

“Yên tâm, bọn họ không dám đụng đến một sợi tóc của tôi đâu.” Lộ Lê trái lại còn an ủi bọn họ.

Claude bày ra vẻ mặt kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, nghiêng người nói với Lộ Lê: “Mời, thượng tướng phu nhân.”

Lộ Lê liếc nhìn bọn họ một cái, rồi đi theo Claude.

Bob ở cổng trước nhận được tin Claude gửi tới, biết Lộ Lê đã bị bắt lại, lập tức sai người rút quân.

“Không tốt rồi, nhất định phu nhân đã xảy ra chuyện.” Hồ Uy Phàm biến sắc.

Đúng lúc này hai binh lính xông tới, nói cho anh ta biết phu nhân đã bị Claude mang đi.

Ước chừng năm phút sau, Tần Ca cũng mang người chạy đến, nhưng đã chậm một bước, đương nhiên cũng không thể trách anh ta, lần này vương thất đã chuẩn bị đầy đủ hết, quyết tâm muốn giao Lộ Lê ra.

Để tránh người Tần gia làm khó dễ, vương thất mang Lộ Lê đi, sau đó hoàn toàn không cho Tần nguyên soái thời gian dàn xếp, trực tiếp đưa Lộ Lê lên phi thuyền, tiễn đi, chờ tới khi Tần Ca nhận được tin tức, phi thuyền đã rời đi rồi.

“Quốc vương lần này đúng là thọc ra cái rổ to rồi.” Tần Ca nhìn chằm chằm bóng dáng phi thuyền vẫn còn thấy được trêи không trung, nói xong lập tức gửi tin tức cho anh cả.

Vương thất hoàn toàn không biết, có một chiến hạm tốc độ nhanh hơn họ nhiều sắp tới Vinh Diệu tinh, lại thay đổi tuyến đường hàng không, tăng tốc đuổi theo.

Sau đó vương thất công bố đã đưa người tới biên giới để trao đổi, chẳng qua trong đó còn ám chỉ người Tần gia không chịu giao người, cuối cùng hai bên phát sinh xung đột kịch liệt, anti fan phản cảm với Tần gia lập tức sinh động lên, nói bọn họ không màng an nguy của đế quốc, muốn vương thất xử trí Tần gia.

Vì chuyện này, Tần nguyên soái đã làm chuyện hiếm thấy là đứng ra thanh minh, nói rằng ông rất thất vọng với những ngôn luận thế này, ông bảo hộ đế quốc hơn phân nửa cuộc đời, hiện giờ trái lại trở thành vũ khí công kϊƈɦ Tần gia, nói rõ chờ khi chuyện này kết thúc, ông sẽ từ chức nguyên soái.

Thanh minh vừa phát ra, lập tức gây oanh động trêи Tinh Võng, có kẻ cực đoan cảm thấy Tần nguyên soái quá đề cao chính mình, bảo hộ đế quốc vốn dĩ là chức trách của quân nhân, đế quốc đâu phải không có ông thì không thể vận chuyển.

Cũng có người cảm thấy hoảng hốt, cảm thấy bọn họ làm trái tim Tần nguyên soái tổn thương, đặc biệt là những người ủng hộ Tần gia, người nhạy bén chỉ thẳng chuyện này không thoát khỏi quan hệ với vương thất.

Hai bên ồn ào túi bụi trêи mạng.

Vương thất chú ý dư luận từng giây từng phút, sau khi nghe được Tần nguyên soái thanh minh, lập tức khiến thuỷ quân dẫn đường dư luận, vì thế trêи mạng lại xuất hiện một đám ngồi chờ Tần nguyên soái từ chức, ngữ khí sống chết mặc bay, có người ủng hộ, nhiều người cảm thấy bọn họ không tốt đẹp gì, Tinh Võng trở nên hỗn loạn.

Trước/298Sau

Theo Dõi Bình Luận