Saved Font

Trước/160Sau

Thương Vợ Vô Cùng

Chương 41 Ninh Khanh Và Thành Phan

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
CHƯƠNG 41: NINH KHANH VÀ THÀNH PHAN

Nước X, Ninh Khanh cảm thấy bóng tối xung quanh bao trùm khiến mình không thể động đậy, ánh mắt cô ta khẽ khép lại, quá mệt mỏi, trong tình trạng hỗn độn, không biết tình hình xung quanh như thế nào, không biết mình còn có thể sống tiếp hay không, hay là cứ như thế này đi, cứ nhắm mắt lại thế này thôi!

Cô ta nhắm mắt rồi lại chợt mở: không được, mình vẫn chưa nhìn thấy bộ dạng của Cố Thành Phan, thế giới này vẫn có điều lưu luyến sao có thể nói rời đi là rời đi chứ?

Trong đầu đột nhiên nhớ tới hình ảnh lần đầu tiên Cố Thành Phan nắm tay cô ta.

Đó là lần về quê thăm ông nội của Cố Thành Phan, cũng là ông nội của Cố Thanh, cô ta vốn là người ngoài, nhưng lại theo mẹ vào nhà họ Cố thì đương nhiên là nên đi chào hỏi một chút.

Ông nội của Cố Thành Phan là một người suy nghĩ vô cùng thông suốt, từ khi bước vào tuổi sáu mươi thì không tham gia bất kỳ cuộc đấu tranh thương trường nào nữa, cho dù… cho dù sau đó bố của Cố Thành Phan qua đời, nhà họ Cố cần duy trì, ông cụ cũng không ra mặt.

Ông nội của Cố Thành Phan sống ở vùng nông thôn thứ thiệt, có núi có sông, có ruộng lúa, có hoa thơm, có tiếng chim hót véo von cùng những cánh bướm bay lượn.

Trong vườn của ông cụ Cố trồng đầy hoa cỏ, còn có một ít cây cối, lúc đó vừa hay là mùa hoa hợp hoan nở rộ, Mễ Ninh Khanh vẫn luôn thích mùi thơm của hoa hợp hoan.

Mễ Ninh Khanh cảm thấy mùi hoa hợp hoan là mùi hương dễ chịu nhất trên thế giới, có mùi lê, mùi đào, ngửi kỹ một chút còn có thể ngửi thấy mùi xoài yêu thích nhất.

Thế nhưng cây hoa hợp hoan thường rất thẳng, hoa đều nở trên tầng cao nhất của tán cây, rất khó hái được, mặc dù một số cây có cành có nhánh, nhưng cành nhánh cũng rất cao.

Nhưng Mễ Ninh Khanh thích, rất thích, An Chi cũng thích, An Chi thích là bởi vì Mễ Ninh Khanh thích.

Vì vậy Cố Thanh và Cố Thành Phan hết cách, chỉ đành đi hái hoa cho hai cô gái kia.

Đương nhiên bọn họ không dám làm càn trong rừng cây của ông cụ Cố, chỉ đành ra ngọn núi phía ngoài tìm cây hoa hợp hoan, tìm một hồi lâu mới thấy được một cây hợp hoan mọc trên mô đất nhỏ bên bờ sông.

Bọn họ cẩn thận bước đến bờ sông, Cố Thành Phan không nói hai lời bắt đầu trèo cây, nhưng trèo mấy lần cũng không trèo lên được, lần nào cũng trèo sắp tới nơi lại bị tụt xuống.

Mễ Ninh Khanh ở bên cạnh cười trêu chọc anh: “Cố Thành Phan, không ngờ trông anh ngon lành vậy mà lại vô dụng như thế.”

Cố Thành Phan đỏ mặt, lần đầu bị cô gái mình thích nói là vô dụng, lại không thể đáp lại, chỉ có thể trèo cây hết lần này tới lần khác.

Cuối cùng, lòng bàn tay đỏ rát lên mà anh vẫn muốn kiên trì.

Thực ra lúc này, Mễ Ninh Khanh cảm thấy có hoa hay không đã không còn quan trọng nữa, quan trọng là chàng trai của cô ta coi cô ta là một sứ mệnh, hoàn toàn biểu đạt được tình yêu đối với cô. Cho nên, dù Cố Thành Phan chưa từng nói thích mình, nhưng Mễ Ninh Khanh vẫn luôn cảm nhận được.

Mễ Ninh Khanh an ủi anh: “Bỏ đi, Cố Thành Phan, đừng hái nữa, không có cũng không sao. Chúng ta về thôi, đã muộn lắm rồi.”

Cố Thành Phan ủ rũ cúi đầu, muốn nói kiên trì thêm một lát nữa thôi, nhưng anh quả thực rất không thông thạo trèo cây.

Lúc này An Chi nói: “Tại sao phải dừng chứ, bây giờ mặt trời mới vừa xuống núi, vẫn còn chút thời gian, biết đâu hái được thì sao?” Mễ Ninh Khanh không chú ý tới vẻ bất mãn trong giọng nói của An Chi, cho nên cười nhẹ nói: “Không sao đâu, dù sao tớ cũng không muốn nữa.”

An Chi mạnh miệng: “Chỉ có cậu muốn hoa này sao? Tớ cũng muốn mà! Tớ cũng thích hoa này mà!” An Chi nói mà mắt đỏ lên.

Cố Thanh không chịu nổi nhất chính là tình huống này, cho nên đứng ra hòa giải: “Ha ha ha… Nếu chị thích, vậy thì… vậy thì nghĩ cách khác hái hoa xuống đi! Dù sao… Dù sao cũng phải có cách chứ.”

Mễ Ninh Khanh cũng có chút không vui, không biết là do lòng hiếu thắng hay là không hài lòng với sự cố chấp của An Chi, cô ta nói lẩm bẩm: “Cách gì? Chặt cây xuống? Nhưng cậu có dao không?” Tuy Cố Thanh là em trai trên danh nghĩa của cô ta, nhưng cô ta biết rõ tình cảm của cậu bé này đối với cô ta không chỉ là tình chị em, tuyệt đối còn có tình cảm khác, có thể không đạt đến mức thích, nhưng tuyệt đối là có tình cảm tốt đối với cô ta.

Cố Thanh bị chặn miệng không trả lời được, Cố Thành Phan lại lên tiếng: “Nếu An Chi muốn, vậy thì ngày mai chúng ta chặt cây này xuống là được.”

An Chi trừng mắt liếc anh một cái, cái nhìn này bao hàm quá nhiều tình cảm mà thiếu nữ không thể nói ra, có bất mãn bởi anh cố gắng vì người khác rõ ràng như vậy, có âm thầm thích, có sự không cam lòng khi thấy anh thích người khác, Cố Thành Phan bị cái nhìn kia làm cho sửng sốt, tuy còn trẻ, nhưng ít nhiều có thể biết, từ nhỏ đến lớn vẫn luôn liên tục nói muốn lấy anh đột nhiên lại không nói nữa, có thể chính là thật sự coi chuyện này là bí mật.

Mễ Ninh Khanh bất đắc dĩ cười khổ: “Được, vậy ngày mai chặt cây xuống là được, thế đã được chưa!” Nói xong cô xoay người bắt đầu đi xuống sông, Cố Thanh vỗ vỗ vai An Chi, theo sát phía sau.

Cố Thành Phan gọi cô ấy: “Ngoan nào, An Chi, đi thôi.” Lần nào Cố Thành Phan cũng sẽ dỗ dành cô ấy như dỗ em gái, mỗi lần dỗ dành như vậy, An Chi sẽ nghe lời anh răm rắp.

Nhưng lần này, An Chi lại mạnh mẽ ngẩng đầu, nước mắt theo gò má lăn xuống cái cổ xinh đẹp của cô ấy.

Khi đó Cố Thành Phan cũng chỉ mới mười lăm, mười sáu tuổi, lần đầu tiên nhìn thấy con gái khóc ngay trước mặt anh, có chút không biết phải làm sao.

Đột nhiên anh quay người, An Chi nhìn bóng lưng anh, tưởng rằng anh cũng đi, chuẩn bị đuổi theo bọn họ, dù sao cô ấy cũng sợ trên núi thật sự có yêu quái như lời ông cụ Cố nói.

Nhưng chớp mắt, cô ấy nhìn thấy bóng dáng vừa rời đi lại quay trở về, hơn nữa trong tay còn mang theo một cây gậy trúc.

Cố Thành Phan cười hì hì nói: “An Chi, em nhìn kỹ đây, anh đánh xuống mấy đóa hoa hợp hoan cho em, em nhớ nhặt lên đấy.” Lúc đó Cố Thành Phan vẫn chưa trải qua một chuỗi sự kiện sau này, vẫn còn là một người anh ấm áp đơn thuần, không phải là chủ tịch cả ngày mặt lạnh như băng. Lúc đó nguyện vọng của anh cũng rất đơn giản, hy vọng người bên cạnh đều vui vẻ.

Đón lấy ánh nắng chiều, gương mặt Cố Thành Phan tỏa sáng lấp lánh, ánh mặt trời đặc biệt của buổi chiều chiếu trên gò má đẹp trai của thiếu niên tạo ra một vẻ đẹp không thể nói thành lời.

Cố Thành Phan ngẩng đầu lên, đập đập một cành cây nhiều hoa nhất.

“Bộp… Bộp… ” Dưới bầu trời nổi lên một trận mưa hoa, còn cành hoa hợp hoan nở rộ đồng thời rơi xuống theo trận mưa hoa này.

An Chi rất hớn hở mà nhặt cành cây lên, cười với Cố Thành Phan: “Cảm ơn anh Thành Phan, ha ha ha… ”

Tiếng cười sang sảng lan tỏa cả ngọn núi, cũng bay đến tai Mễ Ninh Khanh đang quay lại tìm bọn họ. Mễ Ninh Khanh còn nhớ lúc đó cùng với tiếng cười lọt vài tai còn có tiếng nước róc rách dưới lòng bàn chân, cô ta bước dưới sông, trong tay cầm giày vải, cảm thấy nước sông kia lạnh thấu xương.

Cố Thành Phan vừa quay đầu lại liền nhìn thấy Mễ Ninh Khanh đứng ngược sáng ở phía sau, giống như chắn toàn bộ mặt trời, anh muốn qua đó giải thích gì đấy, nhưng lại liếm cánh môi khô, không nói được câu nào, ngay cả bước một bước cũng cảm thấy khó khăn.

Là Mễ Ninh Khanh bước lên trước, cô ta tiến tới, cầm một ít hoa tàn lá úa lên ngửi: “Thơm quá.” Nói xong cô ta ngẩng đầu, cười lộ ra lúm đồng tiền yếu ớt nói: “Cảm ơn anh Thành Phan đã hái hoa cho em và An Chi, vui quá đi!” An Chi cầm lấy nhánh hoa trong tay, có chút giống một chú hề treo đầu dê bán thịt chó.

Cố Thành Phan không để ý nhiều như vậy, dù gì cũng là con trai, đâu hiểu được chút tâm tư nhạy cảm của con gái, cho nên anh gật đầu nói với Mễ Ninh Khanh: “Vui là tốt rồi.” Anh nói xong lập tức quay đầu xoa đầu An Chi theo thói quen, nói: “An Chi, đi thôi, đừng ngây ra đó nữa.”

An Chi bất đắc dĩ gật đầu, lần đầu tiên giành đi trước hai người cho nên cô ấy không nhìn thấy được, không nhìn thấy được gì nhỉ?

Lúc Mễ Ninh Khanh qua sông không cẩn thận đánh rơi giày xuống sông, cô ta cúi người xuống nhặt, Cố Thành Phan cũng quay người lại nhặt, kết quả không đụng trúng giày mà lại đụng trúng bàn tay lạnh như băng của Mễ Ninh Khanh, Mễ Ninh Khanh lôi đôi giày ướt nhẹp lên, cười cười với Cố Thành Phan.

Cố Thành Phan khẽ nói: “Giày ướt rồi, để anh cầm cho!”

Qua sông, Cố Thành Phan ngồi xổm xuống, nói với Mễ Ninh Khanh ở phía sau: “Em không tiện đeo giày, để anh cõng em đi!”

Mễ Ninh Khanh gần như không nghĩ ngợi gì liền leo lên lưng anh, ôm cổ anh nói: “Chạ… đi thôi con lừa ngốc.”

Cố Thành Phan không nói với cô ta, cơ thể đầy đặn chỉ thiếu nữ mới có của cô ta ép lên người thiếu niên, anh nghĩ tới một số tình tiết trên truyện tranh, suýt chút nữa thì phun máu mũi.

Mễ Ninh Khanh cũng không nói với anh, anh cõng cô ta mà trong tay vẫn cầm đôi giày ướt nhẹp, mông cô ta cũng bị ướt, nhưng cũng chỉ có thể chịu đựng.

Sau đó đi đến một dải đất rộng, mặt đường bằng phẳng, không gập ghềnh cũng không có cát và đá nữa, Cố Thành Phan buông Mễ Ninh Khanh xuống, cởi giày đưa cho Mễ Ninh Khanh: “Này, rộng thì có hơi rộng một chút, em chịu khó một chút nhé. Em mập như heo ấy, anh không cõng em lâu như vậy được.”

Mễ Ninh Khanh hừ nhẹ một tiếng, giả vờ không hài lòng mà đeo đôi giày rộng hơn của cô ta nhiều. Trong lòng lại nghĩ: đây là giày của Cố Thành Phan đấy, mình và Cố Thành Phan cùng đi một đôi giày, thật hạnh phúc làm sao.

Cố Thành Phan không hiểu tâm tư của cô ta, đeo tất đi trên đường, trong tay vẫn xách giày của Mễ Ninh Khanh, trong lòng nghĩ: đây là phục vụ cho cô gái mình thích, vui quá đi, hơn nữa bộ dạng chân cô ấy đi giày của mình thật là đáng yêu!

“Cố Thành Phan.” Mễ Ninh Khanh đột nhiên gọi anh.

Cố Thành Phan quay đầu lại hỏi: “Sao thế?”

Mễ Ninh Khanh đi tới chuẩn bị cầm giày trong tay anh: “Để em đi, anh xách mãi sẽ mệt.”

Cố Thành Phan tránh: “Cái này có gì mà mệt, không mệt như cõng em đâu.”

Mễ Ninh Khanh nói: “Vậy được thôi, thế anh dùng một tay xách giày là đủ rồi!”

Cố Thành Phan gật đầu: “Được thôi.” Nói rồi anh xách cả hai chiếc giày bằng tay trái, Mễ Ninh Khanh vội vàng chạy đến bên phải anh, cười kéo tay anh, đan vào tay. Ôi trời, tay của Cố Thành Phan thật ấm, Cố Thành Phan đỏ mặt, sau đó nắm thật chặt lòng bàn tay.

Khi đó thật sự cứ muốn đi như vậy mãi, muốn mãi mãi ở bên nhau, cho dù gặp phải chuyện gì cũng sẽ cùng nhau đối mặt!

Nghĩ như vậy, trong bóng tối, Mễ Ninh Khanh nhếch mép lên: cho nên, không thể chết, nhất định phải gặp lại Cố Thành Phan lần nữa.

“Có ai không?” Mễ Ninh Khanh nghe rõ có người đang hỏi.

Cô ta vội vã cởi giày cao gót ra gõ vào tường, lớn tiếng kêu lên: “Có người… ở đây có người.”

Trước/160Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Nghịch Thiên Chí Tôn